186-190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 186: Tần tổng kia thật không phải ngươi thân đệ đệ

Sau khi Phó Hi Minh nghe Lưu Tông Minh nói xong, cười một tiếng khinh miệt: "Tên phế vật như thế thì làm được chuyện gì, tên đó gan rất nhỏ người cũng không cần trói tới, các ngươi lo thu thập đi, sớm muốn gì hắn cũng sẽ đi học lại, đến lúc đó ngươi nên làm như thế nào, ta nghĩ trong lòng ngươi chắc cũng biết."

"Vâng." Lưu Tông Minh ngoài miệng thì đáp lời nhưng biểu tình rất mất tự nhiên, hắn nghe ra ý tứ của Phó thiếu là kêu hắn theo dõi Phó Cửu, gây phiền toái cho hắn tốt nhất là làm giống hôm nay dọa hắn chạy trối chết.

Nhưng... Hắn ở trong điện thoại không có nói sự thật.

Bất quá, Phó thiếu không đắc tội được, hắn đành phải nói cho qua chuyện.

Phó Hi Minh còn không biết sự thật là như thế nào, sau khi tắt điện thoại liền đi tới phía sau chiến đội, giơ giơ lên di động: "Mọi người đều nghe được tên phế kia có bao nhiêu nhát gan đi."

"Vẫn là Phó thiếu có biện pháp." Mấy người trong chiến đội ai nấy đều nở nụ cười, thanh âm chói tai: "Cứ làm như thế sởm muộn gì cũng chỉnh chết tên nhà giàu mới nổi kia."

"Ai bảo hắn chọc ai không chọc, lại có mắt không tròng chọc phải chúng ta, cứ tưởng hắn là người tài giỏi gì."

"Đúng, đúng, đừng nói tới hắn nữa, lãng phí thời gian, vẫn nên nghĩ nhiều về sách lược của chiến đội, lần này hủy bỏ điều động nội bộ cho nên Phó thiếu cũng có thể cùng dự thi, tôi đề nghị đem vị trí đội trưởng đưa cho Phó thiếu."

"Đề nghị này đúng, tôi tán thành."

"Tôi cũng tán thành, thi đấu Điện Cạnh lần này có Phó thiếu mang theo chúng ta, còn ai dám cùng chúng ta giành hạng nhất!

Phó Hi Minh nhìn bốn người đều nghĩ hắn sẽ thắng, tiếng nói nhàn nhạt: "Bất quá chỉ là một trận thi đấu nhỏ, các cậu yên tâm, nhất định sẽ hạng nhất."

Theo âm thanh của hắn rơi xuống, công ty vang lên một trận vui mừng.
Phó Trung Nghĩ mang theo mấy người bạn trong giới truyền thông vừa vặn đi ngang qua, nhìn đứa con trai này của ông, tràn đầy cảm giác tự hào: "Mọi người cũng nghe thấy rồi đấy, lần này chắc chắn sẽ được."

"Nghe nói, Phó thiếu còn có tuyệt chiêu bí mật chưa có công bố, Phó tổng, rốt cuộc là dạng tuyệt chiêu bí mật gì? Một chút cũng không có lộ ra?" Nhà báo kia muốn đào ra một chút tin tức có giá trị, dù sao cũng còn năm ngày nữa là cuộc thi bắt đầu rồi.

Phó Trung Nghĩ cười đầy thần bí, giọng nói rất thấp rất thấp: "Mọi người biết Hắc Đào Z chứ...."

Ban đêm, bốn phía nổi lên mây mù, lúc này ở Giang Thành mọi người đi ra ngoài đều phải mang khẩu trang, tầm nhìn bốn phía cực kỳ thấp

Phó Cửu còn đang ngủ, lần này tốt hơn một chút lộ ra khuông mặt, chỉ là vẫn ngủ rất sâu, Tần Mạc tới cũng không biết.

"Cậu ấy từ khi trở về liền bắt đầu ngủ cho tói bây giờ sao?" Tần Mạc nhìn thiếu niên trên giường, nhướng mày hỏi Trần Hiểu Đông đứng bên cạnh.

Trần Hiểu Đông vừa thấy Tần thiếu nhìn mình, vội vàng nói: "Kia cũng không phải, thời điểm ăn cơm chiều thiếu gia có tỉnh, ăn rất nhiều, sau khi ăn xong liền ngủ tiếp."

"Cậu nói là sức ăn bình thường của cậu ấy?" Tần Mạc lại liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, cũng không ở trên mặt cô nhìn ra cái gì, nhưng bởi vì ngủ quá nhiều trên khuôn mặt còn mang màu hồng nhàn nhạt.

Trần Hiểu Đông ừ một tiếng: "Uống ba chén canh nóng, ăn hai chén cơm nửa bàn sủi cảo, còn có rất nhiều tương thịt bỏ cùng một ít bông cải hữu cơ, thiếu gia ngày thường đều ăn nhiều như vật, rất bình thường."

Lương bí thư đi theo Tần Mạc tới sau khi nghe Trần Hiểu Đông nói, khóe miệng co rút.... Ăn lượng cơm lớn như vậy, còn bình thường?

Bất quá hắn lo lắng nhất chính là tổng tài nhà bọn họ.

Một chút thời gian rảnh liền đi tới Phó gia, rốt cuộc đây là tình huống gì.

Tần tổng, đó không phải thật sự là em trai ruột của ngài đâu a!


Chương 187: Tần Thần đo nhiệt độ cơ thể


Tần Mạc không chút nào để ý ánh mắt của ai đó, hắn nghiêng người đi, đem bao tay đen cởi xuống, lòng bàn tay dán vào trán Phó Cửu.

Cảm xúc lạnh buốt kéo tới, Phó Cửu di chuyển về phía sau, lại không có tỉnh táo, chỉ là càng rụt gương mặt đẹp trai ấy vào trong hơn, làn tóc bạc còn tung lên ở phía ngoài, quý khí còn vương vất.

Tần Mạc mắt trầm xuống, lại đem chăn bông đắp lại.

Lương bí thư ở bên cạnh xem trong lòng cực kỳ rối rắm, tổng giám đốc nhà bọn họ khi nào chiếu cố người như vậy?

Nhiệt độ không có vấn đề, bên ngoài thân cũng bình thường, vậy không phải cảm cúm, đại khái là gần đây cường độ học tập quá lớn, thể lực thiếu niên có điểm không chịu nổi.

Hắn còn đang phát triển, có một số việc, không cần phải quá hoàn mỹ.

Nghĩ vậy, Tần Mạc thu tay trở về, dự bị hôm nay muốn cho thiếu niên làm nốt đề, tiện tay xé, xé nát ném vào thùng rác.

Tuy rằng khảo sát rất quan trọng, nhưng mà em trai hắn, không cần phải khảo sát, dù sao hắn cũng nuôi nổi, chỉ cần không phải là người làm hắn mất mặt quá là được.

Lương bí thư vẫn là lần đầu tiên thấy Tần tổng bọn họ xé nát trang giấy gì đó, không nhịn được có chút tò mò xem cái kia là gì.

Tần Mạc vào lúc này nhìn hắn một cái.

Ánh mắt kia cực lạnh.

Làm tâm tư của Lương bí thư, tự động loại bỏ.

Tần Mạc cũng không nói thêm gì, khuôn mặt tuấn tú lạnh băng như cũ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trần Hiểu Đông: "Chiếu cố tốt thiếu gia các ngươi."

"Vâng." Trần Hiểu Đông thật sự không rõ trong lòng mình là cảm giác gì, từ lúc Tần thần xuất hiện kia, hắn liền cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn.

Tần thiếu hắn... Hắn sẽ không thật sự vì thiếu gia nhà bọn họ mà bẻ cong đi!?
Người cùng Trần Hiểu Đông có tâm tình giống chính là Lương bí thư, một lát nữa còn phải hội nghị quốc tề đối với Tần tổng mà nói, có chuyện gì so với chuyện làm ăn quan trọng?

Chính là Tần tổng còn tự mình tới, còn một đợi hai mươi mấy phút.

Thiếu niên ngủ, tổng giám đốc liền ở bên cạnh nhìn, trường hợp kia... Giống như hắn và tiểu quản gia Phó gia kia đều không tồn tại giống nhau.

Chuyện này rốt cuộc có nên nói cho phu nhân và ông chủ?

Thật là khó lựa chọn!

Vì cái gì tổng giám độc nhất định phải coi trọng tiểu yêu tinh là hắn... Phó gia phế thiếu.

Phó Cửu thoải mái ngủ, cũng không biết cả đêm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Cô là không biết người khác đến ngày đèn đỏ thế nào, cô không thích nhất là ngày đèn đỏ.

Một phương diện là bởi vì là kẻ thù của việc nữ cải trang nam, một phương diện khác là đến ngày này, cô trừ đau ở ngoài còn buồn ngủ nữa.

Ngày hôm sau vẫn còn khó chịu, Phó Cửu tiếp tục xin nghỉ, cửa phòng ngủ cũng chưa ra, Thậm chí còn giữ chặt tay cầm bên trong nữa, mục đích là để tiêu diệt một ít "chứng cứ đẫm máu".

Đến khi thời điểm hoàng hôn, cô mới khôi phục tinh thần, chuẩn bị uống một chén canh nóng.

Trần Hiểu Đông rất nghiêm túc ngăn cô lại: "Thiếu gia, cậu nói thật với tôi đi, cậu và Tần thiếu... Hai người các cậu, có phải hay không đã ở bên nhau?"

"Cậu cảm thấy thế?" Phó Cửu cũng không có trực tiếp trả lời hắn, ngược lại bình thường đút túi quần, câu môi cười: " Thời điểm khảo nghiệm chỉ số thông minh của cậu tới rồi, suy nghĩ đi."

Trần Hiểu Đông:...

Vì cái gì hắn cảm thấy thiếu gia đối với hắn, giống như là đối với một món đồ chơi nuôi trong nhà, như thế nào có thể tùy ý như vậy!

"Thiếu gia, hai chúng ta không nói thẳng với nhau được sao?" Trần Hiểu Đông vặn ngón tay kể: "Nếu hai người các ngươi không ở bên nhau, vì cái gì Tần thiếu lại dạy bù cho cậu, lại đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, đêm qua hắn còn ngồi ở phòng cậu, nhìn cậu hơn hai mươi phút, liền chờ cậu tỉnh ngủ."


Chương 189: Thời cơ đã đến, Cửu điện hạ báo thù


Phó Cửu nghe đến đó, thân hình chợt cử động:"Nhiệt độ cơ thể?Tần thần muốn đo nhiệt độ cơ thể cho tôi? "

"Không phải như vậy, Tần thiếu là muốn sờ thử trán cậu. "Trần Hiểu Đông nói.

Phó Cửu nhướng mày cười:"Thì ra chỉ là sờ trán! ".

"Chính là bởi vì sờ trán mới kì quái, Lương Bí thư ở bên cạnh xem trợn tròn mắt. Trần Hiểu Đông lải nhải:"Thiếu gia, cậu không biết tâm tình tôi hiện giờ phức tạp ra sao,cậu còn ở đó mà vui vẻ, nếu tôi nói với phu nhân sự tình đã phát triển tới mức độ này, bà ấy nhất định sẽ không thể nào chịu nổi! "

Phó Cửu hồn nhiên không để ý, chờ hắn nói xong, hướng tới phía y ngoắc ngoắc ngón tay

Trần Hiểu Đông thấy thế, liền đi đến.

Phó Cửu duỗi tay vỗ mặt hắn:"Hiểu Đông ôi là Hiểu Đông, chỉ số thông minh của ngươi đúng là tương ứng với chiều cao, nếu Tần Thiếu biết suy nghĩ của ngươi,sẽ đem ngươi băm làm sủi cảo từ từ mà nhâm nhi.

Trần Hiểu Đông lúc đầu còn có điểm ngốc,chờ đến phản ứng lúc sau, mới phát hiện thiếu gia không chỉ công kích chỉ số thông minh của hắn mà còn chê hắn lùn :))

Vừa nãy Tần Thiếu còn nói muốn chiếu cố thiếu gia nhà bọn họ.

Thiếu gia như vậy, còn cần được chỉ dạy nữa sao?

Hơn nữa, hắn thế nhưng còn cảm thấy vừa rồi lúc thiếu gia bọn họ nói chuyện tư thế quả thật rất tuấn tú và đẹp troai~

Lúc sau uống xong cốc nước, Phó Cửu nằm trên giường ngủ cả đêm.

Thẳng đến buổi sáng hôm sau, cô thức dậy mặc lại bộ đồng phục đã được giặt sạch, trên mặt mang khẩu trang đen, không có mang theo ván trượt

Mùa Đông đã đến, buổi sáng thì sương mù mênh mông, mơ hồ có thể nghe được tiếng bọn học sinh nô đùa,trong không khí còn có mùi bánh rán hương vị trái cây.
Phó Cửu hôm nay cố ý đến sớm,ngậm nửa ổ bánh rán trái cây, cũng không có tiến vào trường mà chỉ đứng ở đó.

Mục tiêu hôm nay của cô chính là muốn biết ai là người đằng sau muốn gây chuyện với cô

Lưu Tông Minh kia đag cuối đầu nghe điện thoại, nên căn bản không có đề phòng gì.

Chờ đến thời điểm hắn phản ứng thì đã bị một người dùng sức đá vào một cái ngõ nhỏ.

Lưu Tông Minh lúc sau đang định xem mặt thiếu niên, định mở miệng chửi to.

Ngay lập tức Phó Cửu dùng một chân đạp hắn suýt nữa làm hắn mất đi nửa cái mạng.

Lần này lực đạo cùng thời gian không giống nhau.

Lúc này đây, Phó Cửu thật sự là đang dùng sức

Lưu Tông Minh đau đớn quằn quại nằm lăn lộn trên mặt đất.

Gương mặt Phó Cửu đều không chút dao động, cứ như vậy lạnh lẽo âm u.

Giây tiếp theo, thiếu niên cười to, chân dài dẫm lên lưng,con ngươi đè thấp:"Ngươi chẳng phải muốn đánh ta hay sao,có giỏi thì đánh đi!"

"Phó Cửu, ngươi dám đánh lén ta, được thôi, hôm nay chúng ta sẽ giải quyết xong mọi chuyện ở đây! "Lưu Tông Minh vừa nói xong thì đồng bọn ra tới.

Phó Cửu mỉm cười nhìn hắn:"Hiện tại là 7h40" sáng,nơi này tầm nhìn hạn chế, ta lại đeo khẩu trang, có ai chứng minh là ta đánh ngươi, chẳng lẽ là ngươi sao? Hả? "

Trên thực tế, những lời Tần Mạc nói cũng không sai, người như Phó Cửu rất dễ làm người ta ghét bởi vì trong cô đã sớm hình thành mấy loại hành động áp bức này rồi :))

Kế hoạch hôm nay của cô, cô sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết nào làm cô tổn hại...


Chương 189: Cửu điện hạ



"Cậu, cậu,....."Lưu Tông Minh thật sự sợ hãi. Trong thời khắc Phó Cửu nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, hắn liền nhớ tới loài động vật bò sát nguy hiểm, quả đúng như người ta nói, chỉ cần dùng một cử chỉ nho nhỏ thì Phó Cửu liền dọa người sợ chết, đến lúc đó cũng không cần chịu trách nhiệm gì.

Chẳng phải hắn vẫn là học sinh trung học hay sao?

Trước đây khi bọn họ đánh người, muốn đánh ai thì liền đánh.

Còn người này thì khác, đánh xong rồi còn muốn tiêu diệt chứng cứ?

Lưu Tông Minh nghĩ xong điểm này, không những không có được cảm giác nhẹ nhàng, ngược lại sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.

Hắn lúc này mới phát hiện, ở nơi này căn bản sẽ không có người nào đi ngang.

Điều đó có nghĩa là, sẽ không ai có thể cứu hắn!

Phó Cửu không nhanh không chậm cười nhạt, chân dài chặn lại lối rời khỏi duy nhất, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, làm cho người ta có cảm giác như đang bị áp bức.

Lưu Tông Minh đứng lên không nổi, lắp bắp giải thích:"Phó Cửu, chúng ta,..... chúng ta đều là bạn học, bạn học thì chắc chắn sẽ có chút ít hiểu lầm, chuyện này chính là tôi không đúng, tôi thành thật xin lỗi.Lại còn,chúng ta lát nữa phải đến tham gia,muộn,... đến muộn không tốt cho lắm! "

Phó Cửu nghe xong, khẽ chớp đôi mi dài:"Có thái độ hối lỗi cũng tốt, tôi và cậu cũng chỉ là xích mích nho nhỏ, cũng chẳng có gì lớn hết! "

Nói xong cô duỗi tay một cái,mái tóc bạc khẽ động, trực tiếp nắm lấy cổ aó Lưu Tông Minh kéo lại, khuôn mặt tuấn tú áp sát:"Rõ ràng là cố ý hại tôi, không phải hay sao hả?Muốn tôi buông tha,cũng được.Đem di động ra gọi người bảo cậu làm, mau lên!!!!! "

Lưu Tông Minh chấn động:"Người,... người nào cơ chứ! "

"Bạn học à! "Phó Cửu cười chậm rãi, tay trái nhẹ nhàng vỗ mặt hắn:"Tôi không được kiên nhẫn cho lắm, cậu muốn tôi đánh cậu, hay là không đánh? "
Lưu Tông Minh im lặng.

Phó Cửu ung dung chậm rãi, đùi phải đặt lên đùi trái,vươn tay chuẩn bị váng xuống một đấm.-.

Lưu Tông Minh vội vàng duỗi tay chặn lại, sốt ruột hô to:"Tôi gọi, tôi gọi!! "

Phó Cửu cười nham hiểm, tiện tay ném hắn tới một góc tường.

Lưu Tông Minh biết rõ mình trốn không thoát, tên kia mạnh như thế, tên kia lại mạnh như thế, nếu mình không tuân theo thì sẽ chết chắc.

Trên thực tế, Lưu Tông Minh cực kì đau đớn nhưng quái lạ là trên người hắn không hề có một chút máu hay vết thương, nhưng lúc ấn điện thoại chỉ cần một cử động nho nhỏ thì cũng khiến toàn thân tê nhức.

Người ở đầu dây bên kia đã bắt máy, Phó Hi Minh bỗng thấy thật kì quái, tên này vô cớ gọi hắn để làm cái gì.

Hắn đem bút gõ vào bàn vài cái, cất giọng cao ngạo:"Có việc gì? "

"Phó,.. Phó thiếu,..... "Giọng Lưu Tông Minh hoảng sợ run run.

Phó Hi Minh nhíu mày:"Cậu đang ở đâu, xảy ra chuyện gì thế hả?"

Lưu Tông Minh vừa định mở miệng.

Phó Cửu liền kéo cổ tay cậu, ý bảo đưa điện thoại giao cho cô.

Lưu Tông Minh sao dám không nghe theo, bàn tay run run đưa điện thoại cho Phó Cửu.

Phó Cửu nhận lấy, nhếch đôi môi mỏng, tư thế như trước, tiếng nói lạnh băng:"Phó Hi Minh........


Chương 190: Cửu gia vả mặt

Sau khi nghe giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia.

Phó Hi Minh đứng ở trong phòng học cả người đều cứng.

Di động của Lưu Tông Minh sao lại ở trong tay phế vật kia?

Phó Cửu vẫn cười, thanh âm nặng nề: "Thành thật mà nói, ta thật sự tò mò, khi người khác ở gọi ngươi là Phó thiếu, ngươi không cảm thấy là đang đán mặt ngươi sao? Trên gia phả Phó gia không có tên của ngươi. À, đúng rồi, nên nói, mẹ ngươi không có gả vào Phó gia, đáng tiếc cho kế hoạch nhiều năm của bà ta, đến cuối cùng vẫn chỉ là tiểu tam. "

"Ngươi! "Phó Hi Minh liền đứng lên một chút, ngón tay hung hăng nắm chặt bút chì trong tay, thanh âm như mài răng:" Phó Cửu, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì, ngươi cho rằng mẹ ngươi là cái thứ gì, cả nhà đều là từ nông thôn tới, cha đã không còn muốn mẹ ngươi, mẹ ngươi còn bám lấy không buông, thật đúng là đương chính mình năng lực, công ty sắp đóng cửa đến nơi, còn ở trước mặt ta kêu gào? Tự tin của ngươi từ đâu đến? "

Nghĩ đến Phó Hi Minh đang tức muốn hộc máu, Phó Cửu lười biếng nói: "Phó Hi Minh, ngươi trở về nói cho Phó Trung Nghĩa, đem cổ phần cùng toàn bộ tài sản chuyển về như cũ, mẹ ta lập tức liền sẽ đạp hắn. Làm rõ ràng một chút, rốt cuộc là ai chiếm đồ vật của ai không bỏ. Còn có, "Phó thiếu" muốn đánh nhau, liền tự mình tới, tìm người khác thay ngươi động thủ, thực sự vui? "

Phó Cửu nói xong một câu này, liền cúp điện thoại, đem điện thoại ném trở về trong lòng ngực Lưu Tông Minh, nghiêng đầu đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắt vẫn ý cười, tay đút túi quần, chậm rãi đi ra đầu ngõ nhỏ, bóng dáng rất đẹp, như thể vừa rồi không có đánh người, ven đường chỉ có một con mèo.

Phó Hi Minh tức đến nghẹt thở, khuôn mặt tuấn tú cũng lạnh tới cực điểm, còn muốn ở nói vài câu, lại phát hiện đối phương đã cúp máy. Điều này làm cho hắn càng không thể nhịn, nhưng lại gọi lại, người nghe đã thay đổi.

Lưu Tông Minh vừa đứng lên liền nghe điện thoại: "Phó thiếu. "
"Chuyện kia như thế nào lại thành như vậy?" Phó Hi Minh hạ giọng, đôi mắt u ám đáng sợ: "Phế vật kia làm sao lại dùng di động của ngươi gọi cho ta? Ngươi không phải nói đã giải quyết sao? "

Lưu Tông Minh đau răng, nhếch miệng, lại chột dạ: "Ta...... Phó thiếu, không phải do tôi, Phó Cửu, hắn không biết từ nơi nào học võ, đánh người tới tàn nhẫn muốn mạng, chân ta còn bị hắn đánh gãy, còn có ngày đó...... Thật ra ngày đó chúng ta có đến bảy tám người, cũng chưa bắt được hắn, còn bị hắn đánh phải nằm viện mấy ngày...... "

"Đủ rồi. "Phó Hi Minh càng nghe ánh mắt càng độc:" Ai cũng biết tên phế vật kia vô dụng, bảy tám người sẽ bắt không được hắn? Đừng nói này nói nọ, ngươi làm không tốt chuyện này chính là làm không tốt! "

"Phó thiếu. Thật sự, ta không phải trốn tránh trách nhiệm, nam nhân cong hiện tại thật sự rất khó đối phó! "Lưu Tông Minh tuyệt vọng.

Phó Hi Minh căn bản không muốn nghe lý do thoái thác của hắn.

Phó Hi Minh dù thế nào cũng không nghĩ đến, hắn đã thề sẽ chi tiền, đi tìm người cho Phó Cửu một bài học. Đến cuối cùng, đối phương lại gọi tới di động của hắn.

Việc này đối với Phó Hi Minh mà nói, quả thực chính là hung hăng tát hắn một cái.

Khuôn mặt tức giận bỏ bừng, đến khi hắn ngồi trở lại ghế, đều không có giảm xuống.

Cừng lúc đó, học sinh trung học đã vào trường thi.

Có thể thuận lợi tham gia thi Điện Cạnh hay không là nhờ vào kết quả kì thi hàng tháng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net