201-205

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 201: Gia trưởng Tần Thần, yêu thương chính là như vậy  


Tần Thần hỏi ít vấn đề đối với bọn họ nói tới giống như là: "Ngươi tưởng hỏng tay trái hay hỏng tay phải" là giống nhau.

Hỏng tay nào cũng đều là hỏng tay, không có cái gì khác nhau!

"Nghĩ không ra?" Tần Mạc đem ánh mắt thu trở về, ngữ khí nhàn nhạt: "Vậy thì không cần nghĩ, chủ nhiệm Lý, lý lịch của một số giáo viên này nhớ nhập hồ sơ."

Đây là đưa ra giải quyết chung?

Các giáo viên không khỏi sốt ruột, một khi bị nhập hồ sơ, bọn họ không chỉ là không thể dạy ở trường, về sau chức giáo viên đều không đảm đương nổi!

"Tần thiếu, tôi muốn giải quyết riêng! "Giọng nói của Giáo viên Trương cũng thay đổi:" Cậu xem, chỉ cần chuyện này chúng ta làm nhỏ xuống thì Phó Cửu nói điều kiện gì chúng tôi cũng có thể đáp ứng, chuyện này còn không đến mức nhập hồ sơ, ngay từ đầu là chúng tôi đã hiểu lầm em ấy. "

Lời của Giáo viên Trương kia nghe có vẻ nhận sai, nhưng trên thực tế họ cũng không có một chút ý tứ xin lỗi nào, chỉ là không ngừng lặp lại đây là cái hiểu lầm.

"Ách? Nghĩ giải quyết riêng?" Tần Mạc nâng tầm mắt,hướng về phía cô nhìn lướt qua, ngữ điệu hờ hững không chút để ý: "Vậy thì mời giáo viên Trương chuẩn bị luật sư cho tốt đi, tôi thân là trưởng bối của Phó Cửu, tôi sẽ kiện cô với tội danh bôi nhọ châm chọc học sinh."

Giáo viên Trương ngây ngốc.

Cô hoàn toàn đều không có nghĩ đến, giải quyết riêng trong miệng Tần thiếu là như vậy! Đầu cô ong ong, bố mẹ cô đều là người trong cục, cô không nghĩ bị nhớ nhập hồ sơ, chính là bởi vì lúc sau mới nhớ một khi nhập hồ sơ, giáo viên đều không thể chuyển tới bộ môn hành chính.

Nhưng hôm nay...... cô lại bị kiện thì càng không thể làm nhân viên công vụ.

Lúc này đây, Phó Cửu được chứng kiến thủ đoạn chỉnh người của đại thần. Xem ra trước kia đại thần nói nhường chính mình, chính là thật sự.

Ân...... Có anh trai che chở cảm giác cũng không tệ lắm.

Nghĩ đến đây, Phó Cửu ngẩng đầu lên, hướng tới Tần Mạc cười cười.

Tần Mạc còn không có thời gian quản thiếu niên, lần này không đem người xử lý xong, đại thần là sẽ không thu tay lại, nếu là cổ đông lớn nhất, gặp được loại vấn đề này đương nhiên phải xử lí cho tốt.Ít nhất cũng phải làm cho mọi người biết, em trai hắn không phải là ai cũng tùy tiện khi dễ.

Hiệu trưởng nghe nói Tần thiếu tới, vội vã từ bên ngoài chạy vào tổ văn phòng.

Phó Cửu nhìn cái đầu trọc lốc của hiệu trưởng, bỗng dưng liền cảm thấy buồn cười, nhịn không được cong môi mỏng.

Tần Mạc bớt thời giờ nhìn thiếu niên một cái, biểu tình lãnh đạm lấy một túi đồ vật từ tay vệ sĩ, ném qua cho hắn.

Phó Cửu cúi đầu nhìn túi đồ trong tay mình lại chính là chocolate được nhập khẩu từ nước Pháp, thực vui vẻ cầm lên ăn.

Đại thần để lại ánh mắt cho cô, cô xem cũng đã hiểu, ý bảo cô ở chỗ này chờ.

Chủ nhiệm Lý bị giáo huấn xong, nhìn Tần thiếu mang theo mấy vị lãnh đạo vào bên trong văn phòng lớn, trộm quan sát Phó Cửu, đè thấp thanh âm nói: "Khụ.. khụ.. Bạn học Phó Cửu, cuối tuần trường học sẽ ra một danh sách, cử ra mười gia trưởng, đến lúc đó Tần thiếu nhà cậu cũng tới trường tham dự sao? "

Phó Cửu miệng chứa chocolate, không chút để ý nói: "Hẳn là sẽ không."

Chủ nhiệm nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nhưng xem ra Tần thiếu giống như thực thích vị trí gia trưởng này."

Nghe vậy, Phó Cửu dừng động tác, cũng tự hỏi vấn đề này.

Không nói, hai người nhìn nhau, trong đầu đồng thời hiện ra trường hợp Tần thiếu tới tham gia bữa tiệc của các gia trưởng, thì sẽ......

Cuối cùng, chủ nhiệm Lý truyền giọng tới: "Tôi lập tức báo cáo lên cấp tổ hủy bỏ đề cử gia trưởng lần này, sửa vì hình thức thư từ!"

" Được."

Phó Cửu cũng cảm thấy làm cổ đông trong trường học, đại thần xác thật không thích hợp vị trí gia trưởng.

Nói vậy, trước tiên đừng nói vấn đề gia trưởng, các vị giáo viên phỏng chừng một câu đều nói không nên lời, bởi vì họ bị khí chất quá cường hãn của đại thần đè ép ......


  Chương 202: Tần Thần bá đạo  

Nhóm giáo viên lãnh đạo bây giờ mới cảm thấy không khí lạnh xuống

Tần Mạc ngồi ở trên ghế da thật, trên mặt biểu tình lãnh đạm, nhưng hắn nói mỗi một câu lại đánh thẳng vào trái tim bọn họ.

Nhóm giáo viên lãnh đạo khi rời đi tay ai cũng run rẩy.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, mặc kệ là học sinh tốt hay là học sinh kém, trường học đều bắt đầu đối xử bình đẳng hơn, vẫn cai quản, nhưng là đối với học sinh hư hỏng không nên có kỳ thị, nếu có giáo viên nào kỳ thị, lập tức đuổi!

Trong phòng học, một số người không biết liền nghĩ đám học sinh đã đi rồi.

Chỉ có Tiết Dao Dao còn đang chờ, rốt cuộc Cửu điện hạ cặp sách còn ở đây, tổng hội trở về.

Cô hiện tại liền lo lắng giáo viên vật lý đem Cửu điện hạ kêu đi, có thể lần này việc nguyệt khảo ra vấn đề gì khác hay không.

Mỗi cái người tham gia điện cạnh thi đấu đều biết, lúc này đây thành tích nguyệt khảo đối với bọn họ rất quan trọng.

Nếu Cửu điện hạ xảy ra vấn đề, chiến đội bọn họ ......

Không có chín điện "Hạ gia quân "Sẽ không đầy đủ bất kể có ý nghĩa gì"

Tiết Dao Dao nghĩ đến đây, đi theo đứng lên, liền muốn đi văn phòng bên kia nhìn xem, cửa gỗ mới vừa vừa mở ra, nghênh đón chính là thiếu niên kia gương mặt sạch sẽ tuấn mỹ.

Tiết Dao Dao hai tròng mắt sáng ngời: "Cửu điện hạ, không sao chứ? Giáo viên kêu điện hạ ......"

Lời nói của cô còn không có nói xong, liền bởi vì thấy thiếu niên mặt sau là một người con trai mà đột nhiên im bặt.

Tần, Tần Thần?

Hắn như thế nào tới?

Tiết Dao Dao trên mặt không khó coi ra tới kinh ngạc.

Phó Cửu lại chỉ là nhợt nhạt cười: "Tôi không có việc gì, lại đây lấy cặp sách. "
Phó Cửu dạo bước đi qua, tay trái tùy ý vừa kéo, liền đem cặp sách ném ở trên vai, một tay còn cắm túi quần, như vậy tư thế luôn là phi thường soái.

Tiết Dao Dao dù sao cũng là biết giới tính của Phó Cửu, nhìn đến Tần Thần liền có điểm chột dạ, bất quá lại xem bọn họ kia liên tiếp động tác, lại cảm thấy không cần phải chột dạ.

Cửu điện hạ soái, người khác học không được.

Tần Thần hẳn là cũng sẽ không nghĩ tới chuyện Cửu điện hạ là nữ sinh.

"Đi thôi, cùng nhau."

Phó Cửu đi trở về, sờ soạng một chút đầu Tiết Dao Dao:" Tôi cùng anh Mạc đưa cô trở về. "

Bị sờ đầu! Tiết Dao Dao đỏ mặt lên, mặc dù là đã biết Cửu điện hạ là con gái, cũng khó tránh khỏi sẽ bị cử chỉ đó làm cho đỏ mặt,thật là ôn nhu.

Chỉ là cô vừa nhấc mắt, liền đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo tuấn mỹ của Tần Thần, hắn ánh mắt không nóng không lạnh đảo qua Cửu điện đặt ở tay cô, môi mỏng như là giơ giơ lên.

Nhưng Tiết Dao Dao lại cảm giác được kia ý cười lạnh lẽo, da đầu tê rần, lập tức nói: "Cửu điện hạ, không cần đưa tôi! Tôi còn hẹn bạn học, liền đi trước, hẹn gặp lại a!"

Tần Thần kia ánh mắt thật là đáng sợ.

So với lúc trước còn muốn đáng sợ.

Liền bởi vì Cửu điện hạ xoa đầu cô?

Tiết Dao Dao nghĩ đến đây, không khỏi nhìn thoáng qua,khi tiếp xúc đến dung nhan giống như thiên thần kia, lập tức đem ánh mắt thu trở về!

Vẫn là quá dọa người!

Phó Cửu còn rất là nghi hoặc nhìn Tiết Dao Dao kia phảng phất phía sau có ác ma đuổi theo cô( Tiết Dao Dao), hơi có chút khó hiểu, mày đẹp nhíu lại.

Tần Mạc cũng không có dư thừa động tác, một cái duỗi tay liền túm chặt cổ áo sau mũ thiếu niên, biểu tình lãnh đạm đem thiếu niên kéo lên xe.

May mắn bây giờ đã muộn, trong trường học cũng không có người nào, nếu không các bạn học đều sẽ nhìn đến, thiếu niên bị Tần Mạc trở thành bao tải xách theo đi, dáng vẻ kia giống như là chủ nhân quản giáo thuộc hạ bướng bỉnh.

Thiếu niên là bị Tần Mạc nhét vào sau xe, động tác dứt khoát bá đạo tuyệt đối xưng không ôn nhu...


  Chương 203: Mua kẹo đều là tính kế?  


Phó Cửu lúc này mới đoán được đại thần hẳn là đã uống rượu, bởi vì có một ly rượu gần chỗ anh. Hơi thở Tần Mạc phả lên khuôn mặt cô, hơi rượu vang đỏ nhàn nhạt cũng tỏa ra, nói một câu: "Điện thoại của cậu dùng để làm trang trí a? "

Phó Cửu "Ân "Một tiếng? Biểu tình có chút mờ mịt.

Tần Mạc ban đầu chuẩn bị kế hoạch để giáo huấn cô. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt Phó Cửu, ý tưởng phai nhạt rất nhiều.

Hắn là anh trai a. Tuổi trẻ nổi loạn cần được chăm sóc che chở.

Hôm nay không thích hợp để giáo huấn thiếu niên.

Nghĩ đến đây, Tần Mạc đem ánh mắt thu về, nói tài xế: "Đi Galaxy SOHO."

Galaxy SOHO?

Trung tâm mua sắm? Đi làm cái gì?

Phó Cửu không theo kịp suy nghĩ của Tần thần.

Chẳng lẽ đại thần muốn mang nàng đi dạo phố?

Từ khi nào mà đại thần lại thích đi dạo phố?

Phó Cửu mang theo nghi ngờ đầy người tới Galaxy SOHO.

Hai soái ca đẹp trai ngời ngời cùng nhau xuất hiện ở trung tâm mua sắm, luôn có một sức hút bất ngờ, thu hút ánh mắt xung quanh.

Đặc biệt một trong số họ còn có một thiếu niên rất thích cười, quay đầu lại nhìn các chị em, mắt nghiêng, mím môi.

Quá đẹp trai!

Không chỉ là điểm này, quan trọng nhất chính là...... Ở trong mắt hủ nữ, người đàn ông đẹp trai lôi kéo cổ tay thiếu niên đi trước, đủ để làm cho não họ tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh.
Tần Mạc từ lâu đã quen với tiếng hét chói tai, cho nên cũng không có suy nghĩ những hủ nữ đó rốt cuộc ở hét chói tai vì cái gì.

Phó Cửu nghe ra được, chỉ vào chính mình, lại chỉ vào Tần Mạc, dùng khẩu hình nói: "Chúng ta rất xứng đôi? "

"Rất xứng đôi!" Các cô gái phấn khích không thôi.

Phó Cửu cảm thấy thú vị, nhìn mái tóc đen nhánh của người đàn ông, khóe miệng cười. Nếu như Đại thần biết người khác đem hắn bẻ cong, vẻ mặt của hắn chắc chắn sẽ rất đẹp!

Tần Mạc dừng lại trước một cửa hàng bán kẹo, toàn thân mặc tây trang, xuất hiện ở chỗ này rõ ràng không phù hợp.

Nhân viên tiếp đón khách đều ngây ra một lúc, tiếp theo lại nở nụ cười: "Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài có yêu cầu gì? "

Nghe được nhân viên cửa hàng nói, có mấy đứa trẻ bên cạnh quay sang nhìn Tần thần, đôi mắt tròn xoe tràn ngập hứng thú.

"Là người lớn."

"Người lớn cũng tới mua kẹo sao?"

"Có lẽ anh ta mua cho trẻ con."

"Ân! Khẳng định là! Haiz, lại một đứa trẻ bị ăn đạn bọc đường, giống như ta. Hiện tại ta không nghe lời, cha ta liền nói việc ta ăn kẹo nói cho mẹ ta, rõ ràng lúc trước là hắn mua kẹo cho ta, còn bảo ta không cần nói cho mẹ ta, nói cái này là bí mật của đàn ông, kết quả...... Ta đã bị tính kế!"

"Ta cũng vậy! Ngươi nói xem anh trai này tính kế ai? "

Các bạn nhỏ đối thoại sôi nổi, hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy người lớn đi mua kẹo, toàn bộ đều tò mò nhìn xung quanh đây.

"Không xong!" Đám nhóc tì rụt đầu lại: "Anh trai xinh đẹp đang nắm tay anh kia nghe thấy chúng ta nói chuyện!"

Phó Cửu:... Các ngươi nói lớn tiếng như vậy, thật sự rất khó để không nghe thấy!

Nhân viên cửa hàng thật sự lúng túng, liền cố ý hỏi lại một lần: "Tiên sinh..."

Tiếng nói Tần Mạc thật nhẹ, không có cảm xúc gì: "Kẹo que vị chocolate, toàn bộ đều lấy."  Chương 204: Tần thần bá đạo  

"Kẹo que?" Nhân viên cửa hàng cười tươi: "Là mua cho một người bạn nhỏ đúng không ạ?"

Phó Cửu vừa nghe kẹo que chocolate liền biết Đại thần là mua cho nàng, vừa muốn mở miệng phủ nhận.

Tiếng nói lạnh lẽo của đại thần lại truyền tới, thong thả ung dung quý khí: "Đúng là mua cho một người bạn nhỏ."

Đại thần tuyệt đối là cố ý, nếu không khi hắn nói ba chữ "người bạn nhỏ" còn liếc nhìn cô một cái.

Trước kia nhân viên cửa hàng cũng gặp qua không ít người lớn mua kẹo cho trẻ con, chỉ là trẻ tuổi giống như hai người trước mắt này, thật sự hiếm thấy, khó tránh khỏi nhiều lời: "Tiên sinh, xin hỏi người bạn nhỏ của ngài tầm khoảng bao nhiêu tuổi? Chúng ta căn cứ vào tuổi để mua kẹo, đặc biệt ngài muốn mua vị chocolate, loại này kẹo không rất thích hợp cho trẻ nhỏ ăn."

"Mười bảy tuổi."

Lúc sau, Tần Mạc phun ra ba chữ này.

Không chỉ là nhân viên cửa hàng, ngay cả mấy đứa trẻ trong cửa hàng đều bị sốc, đôi mắt mở to, hỏi: "Mười bảy tuổi? Đó là bao nhiêu?"

"Ta năm nay ba tuổi, một lần ba tuổi là ba tuổi, hai lần ba tuổi là sáu tuổi, ba lần ba tuổi là chín tuổi, bốn lần ba tuổi...... Bốn lần ba tuổi...... " Một nhóc con xòe bàn tay đếm ngón tay, đếm tới đếm lui cuối cùng sốt ruột, khuôn mặt nhỏ phồng lên, dậm chân: "Bốn cái ba tuổi không đủ làm sao đây?"

Bốn cái ba tuổi một đôi tay xác thật không đủ, thật là làm khó nhóc con......

Nhân viên cửa hàng khó khăn nói chuyện, xác nhận lần cuối cùng: "Tiên sinh nói chính là mười bảy tuổi? Không phải bảy tuổi?"

"Ân." Lúc sau Tần Mạc lên tiếng, đem thiếu niên đẩy lên phía trước, môi mỏng khẽ mở: "Tuy rằng hành vi ăn kẹo này như trẻ con bảy tuổi, nhưng khuôn mặt này chính xác là mười bảy tuổi."
Phó Cửu:...Cô xác định, đại thần tới mua kẹo chính là vì có thể càng làm hình tượng độc miệng của mình sinh động hơn.

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy động tác của người đàn ông, mới ý thức được kẹo chính là mua cho thiếu niên, dừng lại một chút, sau đó cười hối lỗi: "Hai người chờ chút, tôi đi lấy kẹo cho hai người."

Nghe vậy! Đám nhóc con chụm đầu lại, giống như mở hội nghị quan trọng, rất là thâm trầm: "Các ngươi thấy chưa? Anh trai lớn mua kẹo cho anh xinh đẹp! "

"Ân! Thấy rồi! Ta cảm thấy đây là tính toán! Tuyệt đối là tính kế! "

"Chúng ta có hay không nói cho anh xinh đẹp, bảo anh ấy đừng lấy?"

"Không tốt lắm đâu, vẻ mặt của anh xinh đẹp trông rất muốn ăn. Haiz, ta có thể hiểu anh ấy, khi ta không được ăn kẹo, cũng là cái khuôn mặt như này."

Phó Cửu:...... Khuôn mặt cô như thế nào? Không phải rất đẹp trai sao?

Còn có, những đứa nhóc bên kia, lúc các ngươi đang nói thì thầm, nên nói nhỏ tiếng xuống một chút?

Bất quá...... Có một túi kẹo que lớn để ăn, thật sự là hạnh phúc.

Hơn nữa thương hiệu sô cô la này rất ngon, pha trộn với kẹo, tạo ra một hương vị tuyệt vời.

Chờ đến khi Tần Mạc thanh toán xong, Phó Cửu bóc một cây ngậm ở trong miệng. Tóc bạc xinh đẹp cùng chóp mũi hoàn hảo, nhìn qua ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Tần Mạc cầm ví, mắt liếc nhìn thiếu niên một cái, hài lòng xoa mái tóc bù xù của thiếu niên, biểu tình lạnh nhạt như cũ: "Lần này đi không tồi. Nhưng nếu ta nhìn thấy ngươi xoa đầu ai, không phải là kẹo sẽ bị ném vào thùng rác, mà toàn bộ Giang thành đều không ai dám bán cho ngươi nửa cây kẹo que, hiểu ý ta chứ?"

Phó Cửu:...


Chương 205: Đại Thần mang thiếu niên đi mua nội...

"Tôi nói là kịch bản!"

"Anh trai này so với cha tôi còn tàn nhẫn hơn, không cho người bán kẹo cho anh đẹp trai kia, quá dọa người."

"Anh xinh đẹp làm cục cưng của hắn thật thê thảm."

"Ừ, thật thê thảm!"

Đám nhóc tì cùng nhất trí gật đầu.

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh nghe mà muốn mắc phải bệnh xấu hổ luôn.

Phó Cửu cầm kẹo, một tay chống đỡ, liền nhảy vào, động tác kia rất là đẹp trai, chân dài đứng ở kia, sau đó hướng phía một tiểu nữ hài trong đó chớp mắt, cong lưng nhẹ giọng nói: "Vụng trộm nói cho các cô biết, anh trai uống rượu xong, tôi làm những việc này đều là vì dỗ hắn vui vẻ, nhân tiện nhắc tới, cô xem tôi lớn như vậy, chỗ nào giống cục cưng của hắn?"

"Uống xong rượu?" Đám nhóc tì lại tiến lên một chút, dùng ánh mắt không giống như nhìn người nhìn Tần thần đứng ngoài cửa.

Tần Mạc nhướng mày, không nghe thấy Phó Cửu nói gì, cũng biết là thiếu niên giở trò quỷ, tay trái duỗi ra, liền đem thiếu niên túm trở về.

Nhân viên cửa hàng nhìn toàn bộ quá trình đều há to miệng, là cho cô kinh ngạc nhất chính là thân thủ của thiếu niên tóc bạc kia, quá ngầu!

Đối phương thật sự không phải là làm cảnh sát sao?

"Trẻ con mà cậu cũng không buông tha." Giọng nói của Tần Mạc rất lạnh, gia hỏa này thả ra lại phóng điện lung tung.

Phó Cửu ừ một tiếng: "Anh Mạc chẳng lẽ không cảm thấy những đám nhóc tì đó rất đáng yêu sao."

Tần Mạc không có nói gì, chỉ nghiêng một gương mặt tuấn mỹ như thiên thần, mang theo thiếu niên lên tầng ba.

Phó Cửu ngay từ đầu còn đang suy nghĩ, đại thần cuối cùng mang cô đi đến một tầng khá bình thường.

Phía trước lầu hai... Là thời trang trẻ em.

Lầu ba bố trí liền rất hiện đại hoá, các loại nhãn hiệu lớn đều có, chỉ là... Đại thần tới chỗ nào dạo cũng được, vì sao lại cố tình tới dạo CK?!

Đều là quần lót, nhìn rất cay mắt...

"Đi chọn hai cái." Tần Mạc hướng phía Phó Cửu nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt.Phó Cửu:... Cô là con gái, mua quần lót nam nhân làm gì! (để mặc :v )

"Cái này đều không cần." Phó Cửu đẹp trai giơ tay cầm kẹo lên: "Tôi có cái này là đồ khen thưởng được rồi."

Tần thần nếu có thể cự tuyệt người khác, thì không gọi là Tần thần rồi.

"Đi chọn, đừng luôn khiến cho mình nhu nhược, lúc nào cũng màu trắng."

Phó Cửu:... Đại thần hiện tại không công kích thành tích cô, bắt đầu công kích "Nội y" của cô?

"Màu trắng thì làm sao?" Phó Cửu thì cảm thấy đây là một nhan sắc vô cùng đáng khen, hẳn là sẽ được những người bệnh thích sạch sẽ như đại thần thích.

Tần Mạc nghiêng mắt, nhìn thiếu niên: "Theo phân tích tâm lý học, người bên dưới kia mới thích mặc đồ trắng đấy.."

Phó Cửu:...

Trường hợp như vậy, nhân viên cửa hàng còn do dự có nên nói chen vào không.

Tần Mạc giơ ngón tay thon dài lên, chỉ về phía quần lót màu đen treo ở bên phải: "Kiểu dáng kia, muốn một cái..." Nói tới đây, hắn nghiêng người đi, nhìn lướt qua hai chân Phó Cửu, bờ môi vừa hơi đượm nét trào phúng ấy chợt cười: "Cho hắn lấy kích cỡ nhỏ nhất."

"Vâng, tiên sinh." Nhân viên cửa hàng cảm giác đối thoại có thể bình thường, vội vàng quay đầu đi đóng gói đồ.

Phó Cửu cứ có cảm giác cái ánh mắt đại thần nhìn cô kia tràn ngập sự sỉ nhục đối với loài người.

"Tôi là cỡ trung."

Nhân viên cửa hàng ngừng lại, quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên đối với cô nhẹ nhàng cười: "Phiền cô, cho ta lấy cỡ trung."

"Này..." Nhân viên cửa hàng không biết nên nghe ai.

Tần Mạc vẻ mặt lạnh nhạt, không nói thêm gì.

Nhân viên cửa hàng thấy thế, liền thiên vị thiếu niên bên này: "Tốt, ngài chờ."

Phó Cửu mỉm cười gật đầu, thuận tay đặt lên vai nam nhân, khuôn mặt tuấn tú tới gần, tiếng nói rất chậm rất chậm: "Anh Mạc, tôi không có nhỏ như anh tưởng đâu..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net