206-210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 206: Hai người đẹp mặt


Tần Mạc thân ngọc dài đứng ở kia, tùy ý để thiếu niên ở bên tai hắn trêu chọc, một thân tây trang phẳng phẳng phiu quý khí, cảm giác cấm dục đạm mạc vô cùng.

Ngược lại là hai cô gái đứng ngoài, lúc này các cô thực là muốn chụp cho hai tên soái ca đang quàng vai bá cổ này một tấm lắm.

Đặc biệt là thiếu niên nhón chân, một màn ở bên tai nam nhân câu môi cười khẽ, quả thực chính là một màn hồng phấn tỏa ra, quá đẹp mắt, làm cho người xem mặt đỏ tim đập!

Nhưng lúc mà các cô chuẩn bị cầm di động lên, nam nhân đột nhiên có động tác, trực tiếp kéo cổ tay thiếu niên, đem người ấn vào phòng thử đồ, dáng người cao lớn đè thấp, khẽ cong người, giọng nói trầm thấp có chút lạnh nhạt: "Muốn chứng minh mình không nhỏ? Đi vào, cởi quần, anh giúp em đo."

Cô không có thì sao đo được? Phó Cửu liền cảm thấy hoàn cảnh này hơi nguy hiểm, cô sao có thể quên hôm nay Tần thần uống rượu, không thể tùy tiện trêu chọc.

"Anh Mạc, em sai rồi." Lúc này phải lấy lui làm tiến: "Em không nên thổi khí vào tai anh."

Tần Mạc khiêu mi, nhìn gương mặt có vẻ buồn bực của thiếu niên, cuối cùng buông tay ra, giọng lạnh nhạt: "Biết sai là tốt."

Nhân viên bán hàng khẽ nói: "Tiên sinh, quần lót đã giúp ngài gói kỹ, hai vị còn muốn mua cái khác không?"

"Kiểu dáng giống như thế, cỡ lớn." Lúc Tần Mạc nói đến câu này, nhìn về phía Phó Cửu, trào phúng nhàn nhạt, ý tứ kia giống như là đang nói, cậu mặc đồ cỡ trung, còn thấy mình không nhỏ?

Phó Cửu xem hiểu vẻ mặt kia, có chút không tự nhiên, làm cô có ý nghĩ muốn xem bộ vị nào đó của đại thần, thật có điểm xấu hổ.

Phó Cửu trong lòng còn đang suy nghĩ, thế cho nên lúc đại thần hỏi cô còn muốn cái gì, cô tiện tay chỉ về phía một cái... Tạo hình rất kỳ lạ... CK khi nào ra đồ như vậy!? Còn mang theo một cái đuôi mèo màu đen? Tần Mạc cũng chú ý tới thiếu niên chỉ vào cái quần lót kia, ánh mắt dừng một chút, lạnh nhạt nói: "Thật không nghĩ tới em còn có khẩu vị như vậy, có điều, không thể mua cho em đồ như vậy, em còn đang ở thời kỳ phát dục, mặc đồ chặt đối với cơ thể không tốt, huống chi là loại này..."

Nói tới đây, Tần Mạc nhíu mày, giống như đang suy nghĩ từ miêu tả, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là tuân theo đáy lòng: "Kiểu dáng biến thái."

Nhân viên nữ ở bên cạnh cười, bộ dáng che miệng, như là đang nỗ lực khắc chế sự không tôn trọng đối với khách hàng.

Phó Cửu lần này là thật sự buồn bực, cùng đại thần đi dạo phố cũng có thể làm cho danh tiếng mất hết, cô vừa rồi thật sự chỉ tiện tay chỉ.

Chẳng qua nhân viên nữ không có nghĩ như vậy, thời điểm đưa cho cô túi đồ, rất dịu dàng đè thấp thanh âm nói: "Tôi đều hiểu, soái ca, cậu lần sau có thể lén lút đến mua, nhìn cậu đẹp trai như vậy, tôi chỉ tính cho cậu 90%."

Phó Cửu: Giảm giá như vậy cô thật sự không muốn...

Vốn cho rằng đi theo đại thân dạo phố, dọc đường lòng sẽ luôn trầm xuống, không nghĩ tới, kế tiếp đại thần đột nhiên chuyển gió, chỉ vào một cái áo lông màu trắng trong đó, để cho Phó Cửu đi vào thử.

Phó Cửu cũng cảm thấy áo lông kia không tồi, nghĩ tới sắp đến mùa đông rồi, mặc đồ ấm là quan trọng nhất, cũng không có cự tuyệt.

Phòng thử đồ đương nhiên khóa.

Có kinh nghiệm lúc trước, Phó Cửu ở phương diện này vô cùng chú ý.

Thiếu niên ở trong phòng thử đồ thử quần áo, nam nhân an vị ngồi ở trên sô pha chờ, trên chân dài lại còn treo một cuốn tạp chí về trang phục, hình tượng hữu ái như vậy, thật sự rất khó để người ta không nghĩ nhiều...


  Chương 207: Áo anh em, áo tình nhân ?  


Áo lông thủ công cùng nguyên liệu đều được chú ý, chỉ cần là nhìn qua liền biết vô cùng mềm mại, càng đừng nói đến cảm giác mặc ở trên người, vừa giữ ấm vừa thoải mái.

Áo chỉ có một màu trắng như tuyết mặc trên người của người khác có lẽ sẽ bị hủy.

Nhưng mặc ở trên người Phó Cửu, lại chỉ làm người cảm giác thiếu niên đó có làn da trắng như tuyết với một đôi mắt đen láy.

Hơn nữa mái tóc màu bạc kia phát sáng, khuyên tai màu đen trên nước da trắng đó, chỉ là một cái ngước mắt cười khẽ, khiến cho nhân viên nữ si ngốc ngây ra một lúc: "Hảo soái! "

Đến nỗi có bao nhiêu soái, Phó Cửu có bao nhiêu thích hợp với màu trắng, không thấy người sẽ không biết.

Cô mặc cái áo kia vào như nó làm ra cho cô vậy, kia áo lông cũng không có cổ áo, lộ ra xương quai xanh rất là trắng nõn, nhưng cố tình Phó Cửu trên người lại mang theo kia vẻ tà nịnh yêu nghiệt, như vậy quả thực làm trái tim mọi người đập rối loạn tiết tấu.

Ngồi ở trên sô pha Tần Mạc đần độn, không nói một lời, sườn mặt quay qua đây, lại nhìn đến, lúc sau, thiếu niên giơ tay trái sửa sang, con ngươi thâm thúy không khỏi trầm trầm.

Tiếp theo, hắn đứng lên, đến gần Phó Cửu, ngón tay thon dài vừa động,vuốt phẳng đầu lông xù xù tóc bạc cho thiếu niên.

Phó Cửu ngước mắt, hai người ánh mắt gặp nhau, cô hướng tới Tần Mạc cười, đông tuyết sơ dung sáng lạn.

Như vậy ấm áp, giống như dùng đầu ngón tay đều có thể cảm nhận được.

Tần Mạc câu môi dưới, bên cạnh các nữ hài tử một người tiếp một người đều hoa si giống nhau bưng khuôn mặt của mình!

"Như thế nào có thể có người soái như vậy? Một soái còn soái một đôi!"

"Các ngươi thấy được sao? Mới vừa soái ca kia giúp thiếu niên tóc bạc sửa sang lại tóc, tâm tôi đều thay đổi! Hắn cười, cùng vừa rồi một chút đều không giống nhau!"
"Không cần nói nữa, máu của tôi sắp chảy ra rồi!"

Nhân viên nữ ở trong tiệm thời gian dài,thị lực thấy cũng có, thấy người thế này, lập tức mở miệng nói: "Trên thực tế chúng ta còn có cái áo lông lớn hơn, rất thích hợp hai anh em cùng nhau mặc, tiên sinh muốn hay không suy xét cũng mặc một cái?"

Nghe vậy, Tần Mạc chọn một chút, nhớ tới lúc trước hắn cùng Lý tổng giao lưu,thiếu niên luôn là thích được nhiều chú ý, áo dành cho anh em tuy rằng cũng không trong phạm vi suy xét của hắn, nhưng là lại vẫn có thể xem là một biện pháp tốt để kéo gần quan hệ.

"Tốt. "

Nghe thấy Tần Mặc nói vậy, Phó Cửu nhiều ít có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc đại thần người như vậy, ngày thường không phải mặc tây trang thì là mặc chiến phục, không nghĩ tới hắn cũng có thể tiếp thu màu trắng?

Tần Mạc mặc áo lông kia vào cảm giác cùng Phó Cửu hoàn toàn ngược lại, tuy rằng đều là soái khí, nhưng Tần Thần chính là có thể làm người khác cảm giác được người sống chớ tiến lại gần, lạnh băng quý khí, tay áo to rộng, thiết kế độc đáo, càng là làm hắn giống như huyết thống quý tộc, một cái quay mặt liền đủ để cho những cô gái điên cuồng như lửa.

Chỉ là có thiếu niên đứng ở bên cạnh hắn, các cô gái đều không tự chủ được đánh mất ý niệm kia.

Bởi vì so với đem đàn ông đoạt lấy, hai người soái khí như vậy nhìn qua càng làm cho người cảm thấy trong lòng phiếm ngọt.

Hai người đều xuất sắc lại mặc vào quần áo giống nhau, chỉ chốc lát sau liền khiến cho các em gái oanh động.

Cũng may mắn Tần Thần động tác thực nhanh chóng, không cho phóng viên nào cơ hội chụp hắn.

Chỉ là thu được mệnh lệnh chờ ở trong xe, Lương bí thư xem hai người ăn mặc, hoàn toàn dừng lại!

Hắn, hắn nhìn thấy gì?

Áo tình nhân ......áo tình nhân!?

Thiếu gia,cậu như vậy, tôi làm như thế nào đối với phu nhân cùng ông chủ nói lẽ phải, cậu nói!


  Chương 208: Điện cạnh thi đấu muốn tới!  


Tần Mạc đương nhiên cũng chú ý tới tầm mắt của Lương bí thư, nhàn nhạt liếc về phía anh.

Ánh mắt kia thật lạnh!

Lương bí thư run lên, khó khăn đem nghi vấn trong miệng nuốt vào, bất lực nhìn chiếc áo lông trắng kia từ gương chiếu hậu.

Tiếp theo còn có một cuộc phỏng vấn chơi game, Tần tổng nếu mặc loại này trang phục xuất hiện ở trước mặt mọi người, chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều sự chú ý. Từ trước đến nay, Tần tổng không bao giờ mặc như vậy ở trước mặt mọi người.

Đi dạo một thời gian, Phó Cửu đã sớm đói bụng, Tần Mạc nghe được tiếng bụng thiếu niên kêu, sai người đi mua một đống đồ ăn, toàn bộ đều đưa cho thiếu niên: "Muốn ăn cái nào, chọn một cái. "

Phó Cửu không kén ăn, thích nhất là ăn thịt, lấy một cái hamburger thịt gà trong số đó.

Hamburger với Coca, chính là ngon nhất.

Phó Cửu ăn một miếng to, khiến khuôn mặt tuấn tú phồng cả lên.

Tần Mạc nhíu mày.

Lương bí thư còn tưởng rằng Tần tổng nhà bọn họ sẽ dạy Phó Cửu không được ăn ở trong xe, chờ về đến nhà rồi ăn. Tần thiếu luôn có thói quen ở sạch, mọi người ở Giang thành đều biết.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, tổng tài thế nhưng cái gì cũng không nói, ngược lại cầm lấy khăn giấy tới, khuôn mặt ghét bỏ lau khóe miệng thiếu niên: "Đi Phó gia trước. "

"Dạ, thiếu gia." Tài xế nghe được Tần Mạc phân phó, quay đầu xe.

Phó Cửu đảo mắt qua người đàn ông đang xử lí văn kiện bên cạnh, suy nghĩ một chút đại thần vừa rồi cũng không có ăn cơm, rút ra một miếng khoai tây chiên, đặt ở trên miệng hắn.

Tần Mạc thật sự không ăn đồ ăn vặt, nhưng là tuổi trẻ nổi loạn, tốt nhất không nên từ chối hắn.

Há mồm, cắn một miếng.
Hương vị cũng không tệ lắm, mặc kệ thiếu niên kia lăn lộn.

Lương bí thư trên đường đi đều cảm thấy mình đang chịu đựng bạo kích, cho đến khi Phó Cửu về đến nhà......

Tổng tài nhà bọn họ thấp giọng cảnh cáo, đôi mắt thâm thúy mê người: "Đừng có tùy tiện trêu chọc người khác, nghỉ ngơi một ngày, một ngày sau chính là thi đấu. Ta ở tầng cao nhất của Tần thị, lấy quần áo đồng phục, ta sẽ chờ ngươi đến, hiểu chưa? "

"Hiểu rồi."

Đây là lần đầu tiên Phó Cửu đáp lại lời Tần Mạc. Không biết vì cái gì, mà là ngay cả chính cô đều cảm thấy có thể cùng đại thần trở thành đồng đội, nghĩ đến thôi cũng thấy nhiệt huyết sôi trào.

Lương bí thư lại không hiểu, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, thầm nghĩ, tổng tài không giống như là chăm sóc em trai...

Sau khi Hãn Mã lái xe về, Phó Cửu mới đi bộ về phía biệt thự.

Hạ Hồng Hoa ngồi ở trong nhà còn chưa biết thành tích của Phó Cửu.

Nàng lại liếc mắt nhìn trang web một lần, trong lòng nghĩ nó không hoạt động, nàng liền chủ động rút lui.

Hạ Hồng Hoa rất rõ ràng thành tích của Phó Cửu. Nhưng thật ra miễn cưỡng có thể đạt tiêu chuẩn, lần nào kiểm tra vật lý cũng chỉ được vài chục điểm.

Nàng không học hành nhiều, cũng không hiểu vật lý là cái gì.

Chỉ là nếu danh sách này thật sự xuất hiện ở cuộc thi đua ngày kia. Vì thành tích nên Phó Cửu không thể dự thi, đến lúc đó sẽ phải chịu nhiều công kích.

Hạ Hồng Hoa trước kia cũng nghĩ tới có thể làm con mình thành tích tốt hơn một chút. Nhưng là nàng càng tin tưởng hơn, đời người còn rất dài, con nàng hiện tại nghe lời như vậy, làm thế nào để cho con vui vẻ, hạnh phúc.

Không nghĩ tới rằng, Hạ Hồng Hoa bên này còn chưa có quyết định tốt, trong nhà có điện thoại gọi tới, là trường học gọi tới đây: "A lô, có phải Hạ phu nhân không? "

"Tôi đây. "

"Ngài không cần lo lắng, hôm nay tôi gọi điện thoại tới là nói cho ngài một tin tức tốt. Lần này Phó Cửu tiến bộ rất lớn, tổng thành tích đứng đầu cả năm môn. Chúng tôi đã nhận được đơn xin tham dự cuộc thi của Phó Cửu, trường học đã đồng ý, xin hỏi Hạ phu nhân ngài có đồng ý không?"


  Chương 209: Hạ Hoa Hồng vui vẻ đến điên rồi  


Tất... Tất cả năm môn?!

Trên mặt Hạ Hồng Hoa kinh ngạc không kể xiết. Trong nháy mắt, bà nghi ngờ có phải tai mình có vấn đề hay không!?

Điện thoại bên kia còn ở vang: "Hạ phu nhân? Ngài có nghe thấy không? Hạ phu nhân?"

"Tôi......" Lúc này, Hạ Hồng Hoa mới phục hồi tinh thần, do dự hỏi một câu: "Trường học có mấy Phó Cửu? Cô giáo người có phải gọi nhầm điện thoại hay không?"

"Làm sao nhầm được." Cô giáo cười khẽ một tiếng: "Toàn trường chỉ có Phó Cửu nhà phu nhân, số điện thoại gia đình hắn cũng điền là số này."

Hạ Hồng Hoa ngăn kích động không được, vội vàng nói: "Ý, ý của cô là Phó Cửu nhà tôi, chính là con tôi, hắn thật sự đạt hạng nhất?"

"Đương nhiên là thật, ngày mai thành tích sẽ được công bố. Hiện tại quan trọng nhất chính là hắn xin tham gia trò chơi, mà cạnh tranh ngoại khóa thường phải trải qua sự đồng ý của cha mẹ. Lần này tôi gọi điện thoại tới chủ yếu muốn Hạ phu nhân đồng ý phương diện này. "

"Tôi đồng ý. " Hạ Hồng Hoa trên mặt đỏ bừng, cao hứng nên giọng điệu đều biến hóa: "Chỉ cần trường học bên kia không có vấn đề, con tôi làm cái gì, tôi đều đồng ý."

Trước kia cô giáo biết Hạ Hồng Hoa thương con, nhưng là trong nhận thức của mình. Cũng không biết ai tung tin vịt, đem mẹ Phó Cửu bị ma ám.

Đối với họ, Hạ Hồng Hoa là một người nhà quê ngang ngược vô lý, tố chất thấp không nói, coi con trai làm cái gì cũng đúng.

Lần này chỉ bằng cuộc điện thoại này, cô giáo kia mới biết được, thì ra Hạ Hồng Hoa căn bản không phải như cô nghĩ.
Người phụ nữ trung niên này mặc dù không có văn hóa, nhưng là bà ts không kiêu ngạo, ngược lại rất lịch sự, dù cho là dung túng cho con, cũng là ở trong tình huống trường học cho phép.

Hơn nữa có đứa con giống như Phó Cửu, ai lại không muốn dung túng hắn?

Cô giáo kia cũng là một người mẹ. Khi gọi điện thoại đang xem phỏng vấn lúc trước, Phó Cửu chỉ nói một hai câu ngắn ngủn, nhưng cô biết, thiếu niên này xứng đáng để bất kì ai yêu quý!

Phó Cửu mở cửa, nhìn đến chính là vẻ mặt vui mừng của Hạ Hồng Hoa.

Đều nói nữ nhân lớn tuổi cùng con gái không có gì khác nhau, Hạ Hồng Hoa cùng Phó Cửu còn thân cận hơn thế.

Sau khi nhìn thấy Phó Cửu, Hạ Hoa Hồng giống như nữ sinh vây xoay quanh Phó Cửu: "Cửu, mẹ nhận được điện thoại ở trường con, cô giáo khen con nửa ngày, còn nói mẹ giáo dục con thật tốt. "

"Thưa Hạ phu nhân, mẹ vẫn luôn giáo dục con tốt. "Phó Cửu đem Hạ Hồng Hoa kéo tới, mỉm cười ngồi xuống: "Bằng không người tài giỏi như con là từ đâu tới?"

Hạ Hồng Hoa nghe Phó Cửu nói như vậy vừa nói, cười càng tươi: " Đúng! Lý nào lại như vậy! "

Trần Hiểu Đông vừa mới từ bên ngoài đi vào tới còn không biết đã xảy ra chuyện gì, liền thấy thiếu gia của hắn đang dùng thủ đoạn con gái trên người phu nhân, trong lòng thở dài một hơi.

Vì cái gì hắn cảm giác từ khi tỉnh táo lại ở bệnh viên, thiếu gia càng ngày càng giống yêu nghiệt.

Hôm nay mới vừa có kết quả thi, thiếu gia không phải là bởi vì làm bài không tốt, cho nên trước tiên nói phu nhân đi dự phòng cửa sau đi?

Trần Hiểu Đông thầm nghĩ, thiếu gia thi không tốt cũng không có gì. Thiếu gia có thể hiểu chuyện như bây giờ, hắn sẽ đi theo thiếu gia cả đời.

Để bày tỏ lòng trung thành, Trần Hiểu Đông thừa dịp Hạ Hồng Hoa không để ý, thấp giọng nói với Phó Cửu: "Thiếu gia cậu yên tâm, tuy rằng ngày mai toàn trường đều sẽ công bố kết quả, nhưng tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu dấu điểm, không cho phu nhân biết được!"


  Chương 210: Đồng ý dự thi  


Phó Cửu ngồi ở trên sô pha, trên người vẫn còn mặc đồng phục, một bàn tay đặt trên ghế sô pha, toàn thân trên dưới đều là đẹp trai tà nịnh: "Ai nói với ngươi, ta lo lắng mẹ ta sẽ biết thành tích của ta? "

Trần Hiểu Đông vừa nghe lời nói kia, đôi mắt sáng lên: "Hay là thiếu gia đã thi vượt một người? Thật tốt quá!"

"Cái gì vượt một người?" Hạ Hồng Hoa đi tới, khuôn mặt tròn, mặt mày che dấu không được ý cười: "Cửu gia nhà chúng ta đạt hạng nhất năm môn!"

Năm môn...... Đứng đầu?!

Trần Hiểu Đông cả người đều hóa đá.

Hôm nay bị trường học bị điên rồi, đạt điểm tuyệt đối năm môn, là thiếu gia của bọn họ?!

Thiếu gia rốt cuộc là ăn cái gì, làm thế nào trở nên lợi hại như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì...... Tần thiếu? Sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại.

Trước kia hắn không tin, hiện tại nhìn đến hiếu gia nhà hắn, hắn cái gì cũng tin.

Trước kia thiếu gia không chạm vào máy tính. Bây giờ thường xuyên tự nhốt mình trong phòng ngủ, ngày nào cũng chơi trò chơi.

Không chỉ như vậy, còn có bài tập vật lý, thiếu gia từ khi nào vâng lời ôn tập thế?

Những thay đổi này là bởi vì Tần thiếu!

Xem bộ dạng cao hứng của phu nhân, bí mật này, hắn liền tự mình nuốt vào trong bụng đi......
Nhưng Hạ Hồng Hoa lo lắng cũng không phải cái này, mà là: "Cửu gia, mẹ nhìn thấy hệ thống báo danh trên trang web, đội của con là người từ đâu tới? Đều sẽ chơi game sao? "

"Đương nhiên. "Phó Cửu cười khẽ:" Mẹ, việc thi đấu giao cho ta, người cứ ở nhà nghỉ ngơi là được. "

Hạ Hồng Hoa nghĩ thầm, Cửu gia nhà nàng nói "chơi game" cùng định nghĩa chơi game của nàng chắc chắn không giống nhau. Nàng nói chuyên nghiệp, thậm chí không phải chuyên nghiệp, ít nhất cũng là tài năng.

Nhưng mà, chỉ cần Cửu gia vui vẻ thì có thể làm ngay bây giờ. Nguyện vọng lớn nhất của Hạ Hồng Hoa cũng là làm con vui vẻ, mặc kệ là làm cái gì......

Lúc này, ở khách sạn lớn phía Tây Giang thành, Phó Trung Nghĩa vì Phó Hi Minh tham gia cuộc thi còn cố ý tổ chức một tiệc rượu nhỏ.

Ngoài sự hiện diện của đối tác kinh doanh của Phó gia và lãnh đạo trường học, còn có bạn bè của Phó Hi Minh. Cứ như vậy, cánh truyền thông cũng sẽ tới.

"Phó thiếu, nghe nói cậu đối với điện cạnh lần này rất nắm chắc? "Khi phóng viên phỏng vấn, khóe miệng đều mang theo ý cười, đủ để nhìn thấy đây là người của Phó Hi Minh.

Phó Hi Minh mặc một bộ vest trắng, khuôn mặt nhỏ mang theo cao ngạo: Đương nhiên, tôi tin tưởng năng lực của tôi, càng tin tưởng thực lực của đội chúng tôi, Điện cạnh là thi đấu sơ cấp, chúng tôi tự tin sẽ thắng."

"Điều này ta rất tin tưởng!" Phóng viên nói thực nhiệt huyết: "Lúc này Phó thị có không ít người tài tham gia đội. Ngay cả, bản thân Phó thiếu cũng là người tài nổi danh trong trò chơi, là ai, hiện tại ta không thể nói. Nhưng nói chung, Điện cạnh là một giải đấu đáng mong chờ!"

Ngành sản xuất chính là như vậy, ngoại trừ bản thân phải có năng lực, còn có chính là phải biết làm mọi việc cùng lăng xê.

Phó Hi Minh đã chịu ảnh hưởng của mẹ mình, học xong cả bộ diễn xuất.

Phó Trung Nghĩa cảm thấy tự hào khi nhìn vào con trai. Khi tiếp đãi khách khứa, trên mặt đều cười tươi.

Bên kia một lãnh đạo trường học cũng đã tới.

Phó Trung Nghĩa khâm phục nhất chính là nhà tri thức, vội vàng mang theo Phó Hi Minh đi đón. Báo lỗi chương Bình luận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net