211-215

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 211: Vả mặt Phó Hi Minh  

Giáo viên lãnh đạo trường trung học cũng cho Phó Trung Nghĩa mặt mũi, cười ha hả nói: "Phó tổng giáo dục con trai rất tốt, thành tích lần này tốt đến làm người ta giật mình, trường học vốn định cử hành khen thưởng mới phụ huynh tới, nhưng lại sợ chậm trễ bọn học sinh học tập mới hủy bỏ, bất quá Phó tổng ngài vẫn nên đi trường học nói ngài rốt cuộcdạy con trai như thế nào a."

Phó Trung Nghĩa vừa nghe lời nói kia, còn tưởng rằng thầy giáo đang khen con trai nhỏ của ông, trên mặt càng thêm đắc ý, ngoài miệng còn khiêm tốn nói: "Làm gì có, Hi Minh từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, mặc kệ là trò chơi hay học tập trước nay đều rất tốt, đứa nhỏ này rất giỏi, người làm cha như tôi đều nhận tiện nhận chút ánh sáng từ nó."

Ai biết lúc thầy giáo lãnh đạo kia nghe đến lời nói này trong nháy mắt người đều cứng lại, rất là xấu hổ giật giật yết hầu, sau đó mới nói: "Kia,Phó tổng, tôi nói chính là con trai lớn của ông Phó Cửu."

"Hắn?" Biểu tình của Phó Trung nghĩa trống rỗng một lát, ông như thế nào cũng không dự đoán được đối phương nhắc tới là phế vật không biết cố gắng kia.

Phó Hi Minh khi nghe được tên Phó Cửu chỉ hận không thể lột xương đối phương, cao ngạo cười một tiếng: "Nguyên lai chủ nhiệm nói chính là anh trai em? Xen ra đại ca cuối cùng cũng đã hiểu chuyện, biết học tập, có thể làm chủ nhiệm khen thành tích chắc là không tồi, hạng hai mươi từ dưới đếm lên sao?

"Thành tích ngày mai mới công bố, bất quá đại ca cậu có thể lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của cậu nhiều." Chủ nhiệm khi nói đến Phó Cửu biểu tình liền thay đổi: "Tôi trước giờ chưa từng gặp qua học sinh thông mỉnh như vậy, năm môn đạt điểm tối đa, thời điểm hắn kiểm tra tiếng anh là tôi giám thị, không đến một giờ liện nộp bài thi, viết văn Tiếng Anh thật rất tốt, làm cả năm hạng nhất, trừ bỏ thành tích năm đó của Tần thiếu hắn không có vượt qua thi các học sinh trước mắt không ai hơn hắn, Phó tổng, con trai lớn của ông thật quá hoàn mỹ, tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật phong vân trong trường học, ngay cả con gái học sơ trung của tôi cũng mê hắn, cả ngày đều kêu tôi mang nó đi xem nam thần trung học, cũng không biết tìm đâuu ra ảnh của hắn sau từ đó về sau con gái tôi liền hiểu chuyện không ít, đây chẳng lẽ chính là lực lượng thần tượng trong thuyết thuyết, ha ha ha....."

Chủ nhiệm sảng khoái cười, nói xong lời cuối cùng của mình thì đi, hoàn toàn không chú ý sau khi nghe những lời của ông, Phó Trung Nghĩa và Phó Hi Minh đều sắc mặt xanh mét.

Đặc biệt là Phó Hi Minh, cả bàn tay đều nắm chặt, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay.

Lời nói này của chủ nhiệm làm cho hắn ta cảm thấy như ai đem bàn tay đánh vào mặt hắn ta, trên mặt nóng rát khó chịu.
Hạng nhất cả năm?

Cái kia phế vật?

Sao có thế?

Còn cái gì lực lượng thần tượng?

Hắn so với bất cứ ai đều rõ tên kia biến thái cỡ nào, rõ ràng chính mình là nam, thấy người cao hơn hay mạnh hơn hai mắt đều không dứt ra được, liền sẽ rải tiền khoe mình giàu.

Một kẻ bất lực như vậy, có cái tư cách gì là nhân vật phong vân trong trường học?

Phó Hi Minh nheo mắt, chờ khi thi đấu Điện Cạnh xong, mẹ nó Hạ Hồng Hoa phá sản công ty, hắn sẽ đưa tay hảo hảo dạy dỗ tên phế vật không có mắt kia!

Ngày hôm sau, công bố kết quả thi, tất cả học sinh đều vây quanh bảng thông báo.

Trong đó ngày Phó Cửu đi thi cũng là ngày hắn bị trào phúng


  Chương 212: Tự cho là đúng bàn phím khác, Hắc tử  

Có một vài người đều có điểm tự cho mình siêu phàm.

Đều cảm thấy mình học rất xuất sắc một chút liền khinh thường cái này, khinh thường cái kia, hơn nữa còn cảm thấy mình rất chính nghĩa.

Phó Cửu là người vừa cao lại vừa đẹp trai nhưng thành tích không tốt, bọn họ cũng sẽ không ưa.

Một bộ dáng "Ta chính là không thích ngươi."

Trên thực tế không có ai quan tâm họ thích hay không thích.

Hết thảy bọn họ đều cho rằng mình rất quan trọng, cho nên khi xem thành tích đều là một khuôn mặt cao ngạo

Sau khi bọn họ xem xong thành tích của mình liền xem qua vị trí người cuối cùng, chính là vì muốn tìm cơ hội cười nhạo những người thích Phó Cửu.

Nhưng là!

Không có tìm được!

Từ sau đến trước đếm một chuỗi dài đều không tìm được cái tên bọn họ cho rằng sẽ xuất hiện!

Ngược lại khi ngẩng đầu, hạng nhất bắt mắt dán lên ảnh chụp của thiếu niên!

Sắc mặt của đám người kia liền thay đổi!

Lần này hạng nhất khối thật nghịch thiên, bọn họ ít hoặc nhiều đều có nghe thầy giáo nói sơ lược, nhưng bọn họ không nghĩ tới các người nghịch thiên kia lại là Phó Cửu!?

Bọn họ cho rằng là Phó Cửu chẳng qua là tên phế vật vô dụng mà thôi

Nháy mắt, tin tức này làm những người ở bảng bình chọn nam thần nổ tung."Ai nói Cửu điện hạ chúng ta chỉ có nhan sắc? Xem điểm đi này!"

"Mẹ nó, xin thỉnh giáo thi điểm tối đa môn Tiếng Anh như thế nào?"

Trên diễn đàn trường không chỉ là học sinh của trường mà còn học sinh các trường xung quanh tới bình luận.

Người thích Phó Cửu đều bởi vì Cửu điện hạ của bọn họ được khen ngợi mà cảm thấy tự hào.

Nhưng có người cố tình hừ lạnh: "Thành tích như vậy nói không chừng là sao chép, có gì mà đắc ý, còn không phải cái gì cũng tốt, ta muốn nói nam thần nên là Tần thần, các người đều đã quên Tần thần sao?"

"Tần thần không có ở trong trường học a."

"Ít nhất cũng phải tìm người giống với Tần thần, Phó Cửu này có sở trường đặc biệt gì? Quả thực không đúng tí nào, nếu so sánh cùng Tần thần chính là một người trên trời một người dưới đất."

"Lầu trên, không cần để hai nhà cãi nhau, ta cũng thích Tần thần, tin tưởng Tần thần sẽ không muốn những người thích anh đi dẫm lên người khác."

"Ha hả, dẫm? Phó Cửu như vậy có giá trị để chúng ta dẫm sao? Còn xóa bình luận của ta? Xóa cũng vô dụng, ta nói đều là sự thật, một tên bị cong cũng muốn làm nam thần?"

"Những người thích Phó Cửu đầu óc đều có vấn đề, nếu mà nói chung ta đề Phó Hi Minh có danh hiệu nam thần còn xứng hơn, các người biết hắn có bao nhiêu trâu không? Trước đừng nói thành tích khi thi, hắn chính là nhân vật anh hùng cấp bậc đại thần, cùng Tần thần giống nhau đều là đánh chức nghiệp, lúc này đây cuộc thi đấu Điện Cạnh đứng đầu danh sách, hắn là làm đội trưởng dự thi, thủ hạ của hắn đều là đại thần. Người như vậy mới xứng với danh nam thần đúng không? Chính là hắn tương đối khiêm tốn, không giống như Cửu điện hạ của các ngươi, thi thành tích tốt hơn một chút liền ồn ào cho mọi người đều biết, thật là buồn cười...."

Tiết Dao Dao hôm nay tới tìm Phó Cửu, vốn à muốn cho Cửu điện hạ nhìn một chút việc có liên quan tới cô trên diễn đàn, nguyên bản là sự kiện vui mừng, không nghĩ tới cuối cùng lại thành như vậy!

Liền tính đối phương muốn khen Phó Hi Minh cũng không cần nói Cửu điện hạ như vậy nha?

Cô tức giận động ngón tay muốn ấn bàn phím cãi lại!

Phó Cửu đè tay cô lại, tư thế rất tuấn tú, ánh mắt đen như là sương mù trong bóng đêm, mang ra hương vị thị huyết: "Không có ý nghĩa, loại chuyện như vả mặt này chỉ có giáp mặt mới đã ghiền....."


  Chương 213: Tín ngưỡng của chúng ta  


Tiết Dao Dao ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt tuấn mỹ đến mê người.

Phó Cửu cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: "Đừng quên, mục tiêu của chúng ta chính là xưng bá toàn trường. "

Chính là bởi vì thiếu niên có tư thái soái khí tà nịnh, mới có thể càng thêm làm người khác cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Nếu nói cô ngay từ đầu chơi 《 anh hùng 》 chỉ là vì muốn ở trong thế giới trò chơi tìm kiếm một ít niềm vui cùng an ủi mà ở trong hiện thực cô không có được.

Nhưng hiện tại cô không chỉ tìm được mà còn ở bên trong học được cách chiến đấu cùng kiên cường.

Đây là một hồi chiến trường.

Nếu Cửu điện hạ là vương, thì bọn họ chính là một kỵ sĩ trung thành.

Mỗi người chúng ta đều sẽ ở có một ít thời điểm nói cho chính mình.

Nếu mình không đủ cường đại, mình sẽ phải đối mặt nhục nhã, đối mặt cười nhạo, vì vậy hãy lớn tiếng nói "Không! "

Trận này thi đấu, không chỉ đơn thuần là thi đấu trong một trò chơi.

Bọn họ phải thi đấu vì tôn nghiêm!

Có thể hay không rồi tới ngày mai,mọi người sẽ biết Cửu điện hạ chính là hắc đào Z, liền sẽ không có ai dùng ánh mắt khác thường nhìn cô nữa?

Buổi tối trước ngày thi đấu, khẳng định là có người không ngủ được.

Tiết Dao Dao là người thứ nhất, cô làm xong một đề toán học, sau đó cưỡng bách chính mình nằm ở trên giường đi ngủ sớm một chút, nhưng lăn qua lăn lại vẫn là ngủ không được, cuối cùng phải ngồi dậy bắt đầu nghiên cứu phương pháp mà Phó Cửu giao tay cho cô.

Cũng giống như Tiết Dao Dao, Phong Thượng cũng không ngủ được.

Hắn ngồi ở trước máy tính, không có kiểm tra trang bị, chỉ là nhìn nhân vật trên màn hình trò chơi, lại nghiêng đi mắt đi nhìn thoáng qua, cái địa phương có vòng tròn màu đỏ ngày trước hắn đã mạnh mẽ vẽ ra.

Chức nghiệp tuyển thủ chiến đội ... Đó là chức nghiệp mà trước kia hắn nằm mơ cũng không dám mơ thấy.

Phong Thượng cúi đầu, nắm chặt con chuột trên tay, tháo mắt kính xuống, hiện ra tuấn mỹ mê người.Còn ở tiệm internet thì đang ở khí thế ngất trời chơi trò chơi, 《 anh hùng 》.

Có người gõ gõ quầy bar: " Ông chủ? Chào ông chủ! Đang làm gì đây? Mau mang tới ly nhưng nhạc a!"

Ân Vô Dược không nói gì, ngậm một điếu thuốc lá, đem nhưng nhạc đưa qua.

Người nọ sờ sờ cằm hỏi: "Ông chủ hôm nay có tâm sự sao?"

"Không biết, nhìn qua cũng giống bình thường nhưng không quá giống nhau, hơn nữa nghe nói hôm nay tiệm internet đúng 10 giờ liền phải khóa cửa."

"Dựa! Sớm như vậy?! Tôi còn tính toán chơi suốt đêm! Tôi còn chưa bao giờ có gặp qua cái nào tiệm internet đi không mở vũ trường! Ông chủ của tôi chính quá là tùy hứng!"

Ân Vô Dược đem tàn thuốc bắn ra: "Nói cái gì đấy? Nhóc con, còn không mau dọn dẹp một chút, rồi chuẩn bị đóng cửa. "

"Thật sự đóng cửa sao? Không phải, ông chủ! À chú. Chú đây là tính toán làm sao mà tiệm internet cũng không mở? "

Ân Vô Dược dừng một chút động tác, đem áo khoác ném ở trên vai chậm rãi nói: " Chú phải quay trở về nghề cũ, liên đấu chức nghiệp."

Ném xuống những lời này xong, Ân Vô Dược liền đi ra khỏi tiệm internet.

Để lại một đám quần chúng đang ngây ngốc.

"Các ngươi vừa mới nghe được sao? Ông, ông chủ nói hắn muốn đi liên đấu? "

"Có thể hay không là ông chủ đang nói giỡn? "

"Hắn ở cái tuổi này rồi, không có khả năng đi...... "

Bên ngoài tiệm internet vô cùng lạnh lẽo, Ân Vô Dược đã bắt đầu hối hận, vì một chút xúc động nhất thời liền chạy ra ngoài, dựa theo đạo lý mà nói tuổi hắn cũng không nhỏ, bọn nhỏ nói đúng, ở chức nghiệp chiến đội tốc độ tay cùng nhãn lực của hắn đã sớm theo không kịp những người trẻ tuổi khác.

Một ông chú đã ba mươi tuổi, còn nhảy nhót cái gì?

Nhưng thân thể chính là không tự chủ được bùng cháy lên cỗ nhiệt huyết kia.

Hắn nhớ lại, đại khái cũng bởi vì lời nói của thiếu niên kia mà hắn thay đổi suy nghĩ, hắn nói: "Chỉ lấy được cái giải thưởng thì đã thỏa mãn sao, không làm chấn động điện cạnh giới, còn chơi trò chơi làm gì."


  Chương 214: Phó Cửu làm đội trưởng 


Điều này làm cho Ân Vô Dược nhớ tới trước kia, khi hắn chơi anh hùng.

Lúc ấy, rất nhiều người chơi trò chơi đều không bị lý giải.

Không giống hiện tại, một đại thần xuất hiện, liền bị tìm hiểu.

Sáu năm trước, trong mắt hầu hết mọi người, chỉ cần là người có liên quan đến máy tính, chính là làm việc không đàng hoàng.

Dự án game tại Trung Quốc luôn phải chịu xung đột.

Vì vậy, cho dù đó là người thân hoặc bạn cùng lớp, khi nhắc tới anh ta làm công việc liên quan trò chơi, chính là đều nhìn với điệu bộ khinh thường.

"Chơi game cũng có thể kiếm tiền?"

"Tiêu tiền cũng không kém nhiều lắm. "

"Người lười biếng như vậy, tương lai cũng không có tiền đồ... "

Ân Vô Dược ngồi trên lan can bên ngoài quán cà phê, nghiêng đầu châm một điếu thuốc.

Ngay cả bản thân hắn đều không hiểu, vì cái gì mà hôm nay lại nhớ tới khoảng thời gian trước kia.

Rất nhiều người nói "Hắn không thực tế. "

Hắn đều cắn răng kiên trì, một ngày nào đó hắn sẽ chứng minh cho mọi người thấy, những việc hắn làm là thi đấu, cũng không phải là trò chơi.

Rốt cuộc, hắn cũng tham gia đội ngũ chuyên nghiệp.

Hắn cho rằng cuối cùng có thể tỏa sáng.

Nhưng mà, chỉ là nửa năm ngắn ngủi......

Nửa năm ngắn ngủi, xóa sạch tất cả niềm đam mê của hắn với ngành này.

Thì ra Điện Cạnh cũng không phải chỉ có người chơi giỏi, mới có thể thành công.

Tuyên truyền như thế nào, người đại diện cũng không phải lúc nào cũng có thể thích ngươi. Ngành công nghiệp này, đồng nghiệp cạnh tranh lẫn nhau, thậm đồng đội chí cốt vì cạnh tranh mà phản bội...

Ân Vô Dược nghĩ đến đây, dập tắt điếu thuốc, vừa định đi vào, màn hình di động liền sáng.

Là WeChat của chiến đội bọn họ gửi tin nhắn tới.Cửu gia ngậm kẹo que: "Có phải các người đều không ngủ được? Mọi người tập trung, đội trưởng ta có lễ vật muốn tặng cho các ngươi. "

"Thật là trẻ con, một học sinh cao trung. "Ân Vô Dược khịt mũi, khóe miệng lại cười, lấy một điếu thuốc, đội mũ lấy chìa khóa, đi tới địa chỉ mà thiếu niên gửi đến.

Ban đêm, không có nhiều xe cộ.

Đặc biệt là phía bắc Giang thành, càng lạnh càng ít người.

Nhưng mà không biết vì cái gì, ngực cùng lòng bàn tay đều ấm.

Phong Thượng mặc thêm áo khoác liền đi. Tiết Dao Dao cũng đi ra ngoài cùng lúc.

Mặc kệ bên ngoài có lạnh bao nhiêu, vào lúc đó, đôi mắt của bọn họ thậm chí còn sáng hơn.

Mà người dẫn dắt bọn họ, chính là thiếu niên đang đứng ở quảng trường Trường An.

Cơ thể thon dài, bóng dáng đĩnh đạc.

Áo khoác da màu đen vói mái tóc bạc, dựa vào chiếc xe đen Land Rover.

Qua 11 giờ đêm, ở Trường An xe đã không còn nhiều.

Cho nên tiếng chạy bộ hít thở đều có thể nghe được rõ ràng.

Tiết Dao Dao ngồi chính là một chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, Phong Thượng lái xe, Ân Vô Dược đi taxi. Ba người chạy từ ba hướng chạy tới.

Không biết là bởi vì chạy quá nhanh, hay là bởi vì lí do nào đó, mặc dù đêm tối, cũng có thể nhìn thấy bóng người.

Trái tim đập cơ hồ có chút loạn.

Như vậy cảm giác, không phải chỉ có ở tình yêu hoặc khi tưởng niệm người nào đó mới có.

Mà chính là hiện tại, khi nhìn thấy đồng đội, nhìn nhau cười vô tư.

Phó Cửu cũng cười, đi qua đó. Cửu gia giơ tay lên, cốp xe cùng đèn xe đồng thời mở ra, ánh sáng lóa mắt vô cùng, toàn bộ cánh hoa hồng cánh bay ra, lãng mạn giống như cảnh tượng trong truyện tranh.

Bất luận là Tiết Dao Dao hay là Phong Thượng xem đến một màn này, đều ngây ngẩn cả người.

Đây là cảnh tượng đẹp nhất mà họ từng thấy.

Cánh hoa đầy trời, thiếu niên kéo bằng một tay, bê ngang ba bộ áo khoác màu đen trắng xen kẽ, chậm rãi đi đến gần bọn họ, môi mỏng khẽ nhếch: "Đường đường là Hạ gia quân, làm sao lại không có đồng phục của đội, mọi người mặc vào, nhìn xem có hợp hay không? "


  Chương 215: Sẵn sàng chưa? Lên sân khấu!  


Chiến phục của đội?!

Tiết Dao Dao không có nghĩ đến, Cửu gia nói muốn tặng lễ vật cho bọn họ sẽ là cái này?

Lúc quay đầu nhìn xem, ngay cả chú đẹp trai Ân Vô Dược khi nhìn thấy quần áo trên tay, ánh mắt đều xảy ra biến hóa.

Phong Thượng càng không cần phải nói, khi hắn sờ qua vật liệu may, đầu ngón tay đều có chút run rẩy.

Hắn đã nhìn thấy rất nhiều tuyển thủ anh trai hắn mang tới, mỗi lần hắn nhìn thấy các giải đấu chuyên nghiệp, những người đó sẽ mặc chiến phục ngồi trước máy tính, gõ bàn phím, di chuyển con chuột, hắn đều cảm thấy rất đẹp trai!

Nếu không phải bởi vì hắn nói lắp...... Có lẽ cuộc sống của hắn sẽ không như bây giờ.

Nhưng tự ti lại là khó tránh khỏi.

Trên thực tế, trước khi quen thần tượng, hắn rất sợ nói chuyện với người lạ.

Phong Thượng nghĩ vậy, nâng mắt lên, ánh mắt nhìn thiếu niên tay đút túi quần, môi mỏng mỉm cười.

Phó Cửu cũng nhìn hắn, giơ một tay, liền đem đồng phục của nàng khoác lên người.

Kết cấu chiến phục rất tốt, xem ra là được thiết kế riêng, đường may dọc bả vai rồi trượt xuống. Khuôn mặt trắng nõn tuấn mĩ, mười phần quý khí.

Tiết Dao Dao nhìn thoáng qua Ân Vô Dược, đem kéo khóa.

Bốn người cao thấp tất cả đều mặc chiến phục giống nhau, sau đó đứng trung tâm quảng trường, dẫm lên ánh đèn của xe, cánh hoa hồng bị thổi một thời gian dài...

Ngày hôm sau, một loại tin tức về cuộc thi đấu điện cạnh các thể loại che trời lấp đất thổi quét mà đến.

Ngay cả khi không có tin nóng vẫn sẽ có một số tin tức truyền ra ngoài. Sau tất cả, đây là tất cả những người chơi "anh hùng", hầu hết mọi người đều mong chờ giải đấu này.

Từ nghiệp dư chuyển sang chuyên nghiệp, không phải người chơi trò chơi, sẽ không hiểu ý nghĩa của việc đó!

Chưa kể đến đứng trên tầng cao nhất chờ đợi người chiến thắng không phải ai khác, mà là đội trưởng chiến đội chuyên nghiệp có giá trị nhất của ngành công nghiệp game — Tần Mạc!
Chỉ cần chỉ là nghe được cái tên kia, là có thể làm người ta nhiệt huyết sôi trào.

Huống chi, Tần thần còn đích thân xuất hiện.

Dùng lối nói của truyền thông. Đây là một thời đại toàn ngôi sao.

Sự bùng nổ chiến đội chuyên nghiệp, cũng không phải kém hơn một số diễn viên, thậm chí tạo ra nghị luận không tầm thường.

Trong đó một cái web phát sóng trực tiếp, từ buổi sáng lượng người xem đã vượt quá hàng vạn.

Bọn họ đều có người duy trì chiến đội, các câu lạc bộ lớn cũng đã phát ra một tin tức, những người sẽ tham gia dự thi.

Ngày này, các quán cà phê cực kỳ an tĩnh, mỗi người đều cầm bia hoặc coca, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn phía trước.

Vé vào cửa xem thi đấu đã mở bán bắt đầu từ một tuần trước, tăng dần qua mỗi ngày đến hôm nay mới thôi, còn có người muốn mua vé vào xem.

Những người này như vậy, là bởi vì bọn họ đều đang chờ hình ảnh — các chiến đội nhân viên tiến vào!

Vì vậy, một trận đấu lớn, bảo đảm xếp hạng tuyệt đối.

Truyền thông đã khiêng lên toàn bộ camera, nhân viên làm việc sôi nổi. Ở hàng giữa toàn bộ máy tính đều là trang bị cao cấp nhất, tai nghe thậm chí còn có thủy tinh màu đen, nhìn qua không kém gì nào một bầu trời đầy sao.

"Đạo diễn âm thanh vào chỗ. "

"Đạo diễn ánh sáng vào chỗ."

"Người thuyết minh vào chỗ. "

"OK, các chiến đội chuẩn bị, đếm ngược bắt đầu! " Tổng đạo diễn đứng ở nơi tối nhất mặc áo khoác màu đen, cầm loa chỉ huy:" 3... "

Khi đạo diễn kêu 2. Bên phải hành lang Phó Cửu mặc chiến phục nghiêng đầu một cái, sườn mặt đẹp trai, ánh mắt lãnh khốc: "Sẵn sàng chưa?"

Ba người cùng nhau gật đầu.

Phó Cửu cong môi: "Chúng ta đi lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net