291-295

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 291


"Lại đang xem cái gì?"

Thiếu niên quay đầu lại động tác quá rõ ràng.

Lực chú ý của Tần Mạc đương nhiên sẽ bị phân tán.

Phó Cửu thu hồi tầm mắt lại, chậm rãi nói: "Em cảm thấy vừa rồi có người đang theo dõi chúng ta."

"Trực giác của em không tồi." Tần Mạc nói thật nhẹ nhàng, nghe giống như là anh trai đang khen em trai vậy.

Phó Cửu được khen, đương nhiên cao hứng, vừa định nói cái cô đang nhìn.

Nhưng cố tình, câu nói tiếp theo của đại thần làm cô bất giác cảm thấy chột dạ: "Trực giác tốt như vậy, em làm như thế nào bồi dưỡng ra được? Đừng nói với anh em chỉ đơn thuần dựa vào hoàn cảnh vườn trường? "

Thật là mỗi thời mỗi khắc đều không thể buông lỏng cảnh giác đối với đại thần.

Phó Cửu thở dài một hơi, mắt trái chớp một chút, vô cùng đẹp trai nói: "Em chính là ở trong trường học luyện ra, một giáo viên trung học rất thích từ cửa sau đưa cổ hướng bên trong xem, dần dà trực giác của em cũng tốt lên. Anh Mạc, anh là một học sinh giỏi, không có khả năng lý giải được những người học kém như chúng em đi học vào thời điểm muốn phát một cái WeChat hoặc là xem tiểu thuyết, thì mắt xem sáu phương tai nghe tám hướng ; lúc sau mới dám đem điện thoại lấy ra chơi, lúc này nhất định phải có trực giác tốt mới có thể làm được, bằng không bị phát hiện được, di động bị mất không nói, còn sẽ bị giáo viên gọi vào văn phòng tâm sự. "

Tần Mạc nghe xong thiếu niên giải thích, con ngươi nhàn nhạt nâng một chút.

Phó Cửu không biết tìm lý do thế nào, cái lý do này phải nói để cho đại thần tin một chút.

Chỉ là, đại thần luôn luôn nằm ngoài dự đoán mọi người, trực tiếp nói: "Xem ra em rất có kinh nghiệm, đây là bị gọi lên nói chuyện tâm sự bao nhiêu lần, mới tổng kết ra được?"

Phó Cửu:......

Cô vừa mới tựa hồ là hiểu lầm một ít đi.

Tâm tình đại thần giống như cũng không có chuyển biến tốt.

"Thời gian không còn sớm." Tần Mạc nhìn lướt qua đồng hồ treo trên vách tường, đối với các đội viên bên kia xem đến choáng váng nói: "Đều quay trở về khách sạn, ngày mai hành trình có Tân An bài. "

"A? Dạ, đội trưởng! "

Đám người Lâm Phong đều phản ứng chậm nửa nhịp.

Rốt cuộc đội trưởng cùng tiểu hắc đào đối thoại với nhau, tổng cảm thấy có chỗ nào quái quái.Phảng phất chỉ có kia chính bản thân hai người kia có thể nghe hiểu được, còn lại những người đều có vẻ mặt mờ mịt.

Hơn nữa...... Đội trưởng đối tiểu hắc đào thật sự thực không giống nhau!

Nếu Tần Mạc nói phải đi, Lưu Li đương nhiên cũng không thể cứng rắn lưu người ở lại.

Cô cố nặn ra ý cười, muốn tiễn chiến đội đế minh về khách sạn.

Vào thời điểm Phó Cửa đi tới cửa máy tính kia.

Đột nhiên dưới chân bị thứ gì một ngáng qua.

Nếu không phải Phó Cửu phản ứng nhanh, thân thủ lại tốt, đổi thành người khác, khẳng định sẽ trực tiếp ngã vào kia.

Tần Mạc đi phía trước Phó Cửu, nghe được động tĩnh phía sau, lập tức rút lui, đem hướng bên trái thiếu niên túm một chút, ngay sau đó, tầm mắt lạnh như băng, trực tiếp nhìn thẳng về phía bên phải mà tên đầu sỏ gây tội đang đứng.

Đó là người đông kinh tỏa ra ba phần hung ác, trên đầu còn mang theo tai nghe, tóc nhuộm màu vàng đậm, hốc mắt rất sâu, phía dưới cũng là một mảnh thâm cuồng.

Đây là ngày đêm thường xuyên hoan ái mới tạo thành hiện tượng như vậy.

Hắn vươn chân tới, tuyệt đối không phải vô tình.

Bởi vì tư thế như vậy, tràn ngập khiêu khích: "Chiến đội Hoa hạ? "

Người nọ nói chính là ngôn ngữ Đông Kinh.

Cũng không phải các đội viên đều có thể nghe hiểu.

Nhưng Tần Mạc cùng Phó Cửu lại là hiểu.

Người nọ đứng lên, đôi mắt nhìn Phó Cửu:" Vừa rồi cậu đánh không tồi, à đúng rồi, tôi đã quên, các cậu nghe không hiểu ngôn ngữ Đông Kinh ...... Ông chủ, lại đây giúp tôi phiên dịch một chút. "

"Không cần." Phó Cửu tiếng nói thực đạm: "Tôi nghe hiểu."

Phó Cửu nói giọng Đông Kinh chính gốc làm người nọ ngây ra một lúc, tiếp theo nụ cười độc ác khẽ nhếch lên cười nói: "Nếu như vậy lại không dễ chịu lắm, các cậu hẳn là chiến đội Tương nam đi? Tôi là Anh Nhất Lưu, chúng ta trước tiên nhìn xem ai mới là chiến đội đế vương mới chân chính?"


  Chương 292: Hai người ngôn ngữ thượng phối hợp  

Tư thế như vậy mang theo khiêu khích rất rõ ràng.

Mặc dù bọn Lâm Phong cũng không hiểu lắm lời nói của Đông Kinh nhưng cũng nhìn ra người này tới chắc chắn không có ý tốt gì cho nên sôi nổi vây quanh lại đây.

Người bên chiến đội Tạp Lị kinh hô: "Kia là Tu Nhị a! "

"Tu Nhị?" Lâm Phong cũng dừng lại theo: "Các người là đang nói cái người dự bị kia,là cái người ở chiến đội Anh Chi Lưu có khả năng nhất kế thừa vinh quang của đội trưởng bọn tôi tôn hiệu siêu cấp tân nhân vương sao? "

Hai tròng mắt của Lưu Li tràn ngập lo lắng: "Không sai, chính là hắn, chỉ là rất kỳ quái, hắn tại lại ở chỗ này? Thời gian này đội viên của Anh Chi Lưu hẳn là đang huấn luyện chứ, hơn nữa người này rất khó đối phó. Trận đấu hữu nghị này, đấu với đội trưởng của Anh Chi Lưu này chắc chắn không có kết cục tốt, chúng ta chỉ là hai người tại thời điểm thi đấu có khả năng thắng được một vài lần,nhưng nếu mà thi hai trận,đấu đơn cùng đấu đội hắn đều áp chế rất lợi hại cho nên nếu có Tu Nhị này ở đây, tuy rằng tốc độ tay của Hắc Đào Z rất nhanh, nhưng là muốn đối mặt với đối thủ mạnh như vậy đoán là chỉ dựa vào tốc độ tay thì không được."

Phong Thượng đứng ở bên cạnh khi nghe đến đó thì không khỏi nhìn qua chỗ của thần tượng.

Phó Cửu vẫn bình thản câu môi, biểu tình của Tần Mạc càng thanh lãnh tôn quý hơn.

Tu Nhị thấy hai người kia đều không có ảnh hưởng gì, âm trầm cười: "Như thế nào? Không dám nghênh chiến? "

Phó Cửu nhìn hắn một cái, một tay còn cắm túi quần, tiếng nói không chút để ý: "Không phải không dám, là không có hứng thú. "

Ngữ khí càng đạm mạc như vậy.

Càng có thể làm cho đôi mắt của Tu Nhịn tràn ngập tà lệ.

Làm một tân nhân vương được Đông Kinh xem trọng nhất nên Tu Nhị chưa từng thấy một đối thủ có ý tứ như vậy.

Không cần hiểu lầm, hắn nói có ý tứ, cũng không phải là ca ngợi, mà là càng là như vậy đến lúc đánh thắng được đối phương càng có cảm giác thành tựu.

"Xem ra Hoa Hạ đệ nhất cũng có khí thế kiêu ngạo của Hoa Hạ đệ nhất, bất quá đưa ra ở nơi này của chúng tô icăn bản không đủ nhìn. "Tu Nhị đứng thẳng thân mình nói: "Cho nên, khi vừa đem khí thế kia của cậu thu lại thì vẫn là nói Hoa Hạ người chỉ biết sủa, trên thực tế cũng không có bao nhiêu thể lực. "

Nghe xong lời này các đội viên trong đội tập huấn đều ồn ào phá lên cười.
Bởi vì ở bọn họ cảm nhận được người của Hoa Hạ lại có hình tượng như vậy.

Muốn nói ra khuyết điểm của người Hoa Hạ xác thật là có quá nhiều.

Tố chất quá thấp không được mà còn tới nơi này của bọn hắn du lịch, cả đám người đều đem ra đủ loại chê cười.

Càng đừng nói trên thi đấu Điện Cạnh, chỉ có thể chết dưới tay bọn hắn.

Đội viên của chiến đội Đế Minh vẫn không hiểu người xung quanh đang cười cái gì.

Lưu Li lại hiểu, cả khuôn mặt hồng lên một cách lợi hại, chỉ hận không thể nhanh nhanh rời khỏi nơi này.

Nhưng mà đôi khi chính nàng cũng cảm thấy người của Hoa Hạ quá mất mặt.

Đặc biệt là những việc mà nhóm các bác gái làm ra căn bản là để người khác chỉ vào mũi mà cười.

Những việc này, cả Tần Mạc lẫn Phó Cửu đều hiểu.

Nhưng hiện tại muốn so đo cũng không phải vấn đề phía trước.

Mà là vấn đề bản thân họ là người của Hoa Hạ, họ đang bị nhục nhã.

Tần Mạc nguyên bản là xuất thân từ quân khu đại viện, sau khi nghe xong câu nói kia, hắn dừng bước chân quay đầu lại, đôi mắt nhìn Tu Nhị cất lên tiếng nói nhàn nhạt: "Có biết hay không, ở Hoa Hạ của chúng tôi,hành vi này của ngươi gọi là chỉ biết cãi nhau. "

Tu Nhị bị Tần Mạc nói làm trên mặt trầm xuống một chút, híp mắt lại vừa muốn phản bác lại bị Phó Cửu cắt ngang: "Có hai chuyện. "

"Một, ở chúng ta kia chỉ biết cãi nhau, mới gọi là sủa. "Phó Cửu vươn một ngón tay sau đó Tần Mạc liền nói tiếp.

Tần Mạc biểu tình đạm mạc vươn hai ngón tay, tiếp tục nói:" Nhị, chúng ta sẽ không sủa, chỉ biết ngược đãi người khác, cậu muốn chúng tôi hướng dẫn cậu cái gì, Anh Chi Lưu tân nhân vương? "


  Chương 293: Phó chín gặp thoáng qua lão bằng hữu  


Một khắc kia.

Tần Mạc đứng sóng vai cùng Phó Cửu phảng phất ăn ý xưa nay chưa từng có.

Không có hai người nào tung hứng với nhau mà hợp đến thế.

Ngay tức khắc.

Tất cả mọi người trong đất tập huấn đều nhìn hướng này.

"Có lầm hay không? Đó là người chỉ đạo của Anh Chi Lưu Tu Nhị??"

"Bọn họ hẳn là không được đi?"

"Cũng không nhất định là vậy, tôi nhìn thấy mặt một người thao tác ở nơi đó, đặc biệt xinh đẹp soái khí."

Trong đó có một người, thả ra thanh âm bên này không nghe thấy được, sau đó dựa người vào ghế, khuôn mặt tràn đầy cảm giác lười biếng.

Trên màn hình người đó vẫn còn hiện giao diện trò chơi 《 anh hùng 》cùng với xếp hạng của hắn______2nd!!!!

Áo sơmi màu trắng cùng áo lông màu vàng nhạt, người này cho người ta một cảm giác cực kỳ ôn nhu, ngay cả khuôn mặt của hắn cũng rất đẹp trai.

Đội viên tập huấn ngồi ở bên cạnh người nọ lúc này mới nhìn tới khuôn mặt của hắn không khỏi kinh ngạc nhảy dựng, muốn mở miệng nói chuyện.

Người nọ lại một đem ngón tay đặt ở trên môi, cười nhạt làm một cái động tác hư vô.

Đội viên tập huấn lộc cộc đem hai chữ vừa nãy đã tới bên miệng ép xuống.

Không sai ẩn ở trong đám người người không phải người khác.

Mà chính là đội phó Nhất Tinh Dã của chiến đội mạnh nhất Đông Doanh.

Hắn nhìn một màn cách đó không xa, hơi hơi nở nụ cười.

Lúc này đây Tu Nhị đã muốn bổ nhào.

Bất luận là người Hoa Hạ gì cũng không thể xem thường bọn họ.

Hắn có rất nhiều bạn ở Hoa Hạ, đại bộ phận đều ở chiến đội Tương Nam.

Năm trước Hoa Hạ cùng Đông Doanh cũng có trận một chọi một.

Bọn họ tuy rằng thắng nhưng chiến thắng cũng không dễ dàng.

Cái dân tộc Hoa Hạ này, vĩnh viễn không thể dùng nhận xét trước đó để nhìn họ.

Càng không nên nhìn thấp họ.

Hơn nữa cho dù là muốn đấu cũng phải đấu một cách có đạo đức.

Hiển nhiên, Tu Nhị cũng không hiểu rõ điều này.

Nhất Tinh Dã cũng không nghĩ lại nhìn thấp bọn họ, người của Tương Nam chiến đội hắn đều có quen biết,một chi chiến đội của Hoa Hạ này chắc chắn không phải chiến đội Tương Nam.

Bất quá, hắn rất hiếu kì rốt cuộc là chiến đội dạng gì lại phát ra một trận khí thế như vậy.Đặc biệt là hai người kia ......

Ánh mắt của Nhất Tinh Dã một lần nữa đặt ở trên lưng hai người kia, cũng không có nhìn được đến chính diện, lầu bầu nói: "Sớm biết thế này đã đi học chữ Hán. "

Cũng không biết duyên cớ có phải vì quá tưởng niệm người kia hay không.

Vừa nghe nơi tập huấn này có người của Hoa Hạ hắn liền tới.

Hắc đào Z.

Như vậy xưng hô, sẽ làm hắn nghĩ lầm lại thấy được Z.

Nhưng cẩn thận nhớ tới, lại không có khả năng.

Z người kia nếu như thật sự lấy tên lại như thế nào sẽ ở phía trước thêm hai chữ Hắc Đào.

Phỏng chừng là người nào đó đối với Z là sùng bái.

Đầu năm nay có rất nhiều người mang danh hiệu của Z.

Duy chỉ có Z, à không thể thay thế được.

Hắn đối với Z cũng coi là có hiểu biết nhưng bất quá đã từng hợp tác nhiều án tử kiêu ngạo như cô sẽ không thêm chữ phía trước như vậy.

Quả nhiên...... Là hắn tưởng tượng quá nhiều.

Tinh Dã vừa đứng lên, ánh mắt ảm đạm xuống đôi tay cắm túi quần đi ngược lại so với hướng của Phó Cửu ra khỏi cửa.

Hắn vẫn là từ bỏ hai địa phương Hoa Hạ cùng Đông Doanh này.

Thừa dịp thời điểm không cần tham gia thi đấu này, lại trở về năm đại đạo nhìn xem đi.

Dù gì đó mới là khu vực hoạt động của Z.

Hắn không tin những người đó nói Z sẽ biến mất.

Chỉ cần trên thế giới này còn có sự tình bất bình đẳng tồn tại.

Z liền vĩnh viễn đều sẽ không biến mất.

Có lẽ còn chưa tới thời gian.

Chờ đến lại có án kiện gì xuất hiện.

Z liền sẽ xuất hiện!

Nhưng mà, chính là một cái suy nghĩ như vậy.

Hoàn toàn là Nhất Tinh Dã phán đoán.

Nếu là trước đây Z, xác thật sẽ không ở phía trước thêm cái gì mà Hắc Đào.

Nhưng cô là một Z được sinh ra một lần nữa, Phó Cửu, cô đã thay đổi phong cách hành sự của chính mình.


  Chương 294: Phó Cửu một chọi một  


Trừ bỏ một đội Viên ngồi bên cạnh thì không có ai hay biết lúc hắn rời đi

Ngay cả Phó Cửu cũng không nhớ, chính cô và người này đã từng gặp qua một lần

Nhìn bóng dáng cao ngạo kia, tên đội viên ngồi bên cạnh chỉ hận không thể đem tin tức này nói ra bên ngoài

Ở Đông Doanh, Hoa Hạ cũng khá xem trọng ngành điện cạnh

Vì bởi trong mắt bọn họ, chơi game cũng chưa chắc hẳn là việc không đàng hoàng

Chỉ là đôi khi người nhiều,ý kiến tư tưởng mâu thuẫn

Có người cho rằng đó là việc đúng,mà cũng có người cho là sai

Hắn lúc sau nghe được Tần Mạc và Phó Cửu nói chuyện như thế, trên gương mặt càng thêm âm trầm, ngón tay nắm chặt

"Dám chỉ đạo ta? "Tu Nhị cười lạnh một cái, liếc mắt nhìn Phó Cửu:"Một chọi một, cậu có dám không? "

Phó Cửu không nói gì, hướng tới hắn chớp mắt một cái

Vào tình huống này, Tu Nhị chỉ hận không thể bóp chết Phó Cửu ngay lập tức, nhưng trong đầu lại hiện ra điều gì đó,ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm:"Đi theo tôi, nãy giờ chắc chơi game chán mệt rồi, hay là thi cái khác đi! "

"Đừng đi cùng hắn!"Lưu li nói
Cô nhất định phải suy nghĩ kĩ lưỡng một chút, nếu không may Phó Cửu thua,người mất mặt nhất chính là Tần Thần

Phó Cửu nhìn Lưu Li một cái, thản nhiên cầm đồng phục của mình đi theo Tu Nhị

Ngoài Tu Nhị ra còn có hai người thấy tình hình không ổn, cũng vội vã chạy theo

Bốn người này toàn bộ đều đi lên lầu một

Đây là nơi có nhiều trò thể thao nhất như đấm bốc, khiêu vũ, trống jazz, Russia khối vuông,....

"Đừng nói ta khi dễ ngươi! Bây giờ ta cho ngươi chọn một môn bất kì, chúng ta cùng tỉ thí! "

Phong Thượng nghe nói như thế, vội vàng lên tiếng:"Này, rõ ràng là chúng ta ra luật mới đúng! "

"Như thế nào? Vừa rồi còn mạnh miệng lắm mà, giờ lại sợ rồi sao? "Tu Nhị cười lạnh lùng:"Ta chính là muốn cho các người biết, điện cạnh không thể nào chứa mấy đứa học sinh trung học miệng còn hôi sữa như các ngươi được! "

"Ngươi,.. ngươi,..."Phong Thượng nghẹn lời, tức giận nhưng không biết nói gì

Phó Cửu vỗ vai Phong Thượng, nghiêng mặt qua nói với Tu Nhị:"Ta không biết nên chọn gì nên cứ tùy ngươi quyết định! "

"Có thành ý! "Tu Nhị khẽ mỉm cười:"Tinh quang thì như thế nào?! "

Phó Cửu nhẹ nhàng đem aó khoác cởi ra,tùy tiện ném cho Phong Thượng,nói ra hai chữ:"Đến đây! "


  Chương 295  

Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc như thế!"Nghe thấy thế, mấy người sau cũng nói theo:"Dám cùng Tu Nhị so Vinh quang, chẳng lẽ bọn họ không biết là về phương diện tốc độ, tất cả mọi người trong tạp lị đều không đánh lại hắn, bộ bọn họ không biết hay sao! "

Nếu thắng Côi Côi và Lâm Hiểu Đồng thì có thể lí giải được

Nhưng mà không thể nào thắng nổi được người này

Tu Nhị hôm nay muốn cho Phó Cửu biết thế nào gọi là tài năng thật sự

Về phương diện thiết bị trò chơi,ở Hoa Hạ không có đào tạo nhiều

Nếu như không am hiểu về loại thiết bị nào, căn bản là sẽ không chơi tốt loại thiết bị đó.

Tu Nhị muốn hành hạ cậu từ từ,thong thả vui vẻ

Côi Côi cùng Lâm Hiểu Đồng cũng biết, nhưng lại không ngăn cản

Người ích kỉ vĩnh viễn không thể nào tốt bụng được

Tinh Quang, cùng tốc độ và tiết tấu trò chơi thì thao tác tay là nhanh nhất

Mà rắc rối là ở chỗ...

Không phải là chơi trên máy tính hay điện thoại mà là trên thiết bị trò chơi

Mặc dù có người không hiểu nhưng lúc thấy Phó Cửu mặt đơ ra, ít nhiều cũng hiểu được một chút

Lâm Phong nhịn không được quát một tiếng:"Đúng là vô sĩ,dùng cái mình thạo nhất để đi so tài! "

Đông Kinh chiến đội đối với điện cạnh có bao nhiêu hiểu biết về máy móc, cả thế giới đều biết

Nếu như vậy mà thi, tiểu Hắc Đào chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn

Có người còn lo lắng, nhưng cũng có người muốn Phó Cửu mất mặt

Chỉ có duy nhất một người
Ánh mắt người ấy chăm chú nhìn vào thiếu niên, không băng lãnh cũng không ơn nhu

Phó Cửu quay đầu lại khẽ chạm phải ánh mắt đó

Cảm giác như là đang cùng nhau chiến đội

Phó Cửu nhếch đôi môi mỏng, ngón tay đặt ở "tinh quang" trên màn hình

Tu Nhị nhướng mày,trực tiếp chọn cấp độ khó nhất sau đó còn chọn thêm bài hát có tốc độ nhanh nhất

Chơi loại trò chơi này tất cả mọi người đều biết phải có đôi mắt tinh anh, tay chân nhanh nhẹn hơn nữa còn phải có tiết tấu tốt

Trò chơi bắt đầu!

Cách thức rất đơn giản

Ai điểm cao hơn sẽ chiến thắng!

Ai cũng cho rằng Phó Cửu chắc chắn sẽ thua

Nếu may mắn dựa vào tốc độ của cậu thì có thể sẽ chơi được lâu hơn một chút

Nhưng bài hát này..... Mũi tên rất nhiều khó có thể tránh hết

Cái gì mà gọi là tránh,tên bay ra như thác đổ tứ phương tám hướng, né hết cái này lại trúng phải cái kia

Phó Cửu,.... A,mất mặt quá..

Trương Hiểu Đồng thấy một màn này,trong lòng không khỏi cười lạnh một cái

Cô hiện tại rất muốn xem bộ dạng người này khi thua cuộc thì sẽ như thế nào,chỉ cần vừa tưởng tượng đến,cô đã thấy trong lòng thật phấn khích

Nhưng mà,giây tiếp theo.....

Cô lại không thể cười nổi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net