306-310

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 306: Uống thuốc ngọt ngào  


Ở bên kia,một mình Phong Thượng ủy khuất vì đợi mãi không thấy thần tượng trở về, liền nhấp vào hảo hữu:"Cửu Cửu kẹo que"để hỏi.

Cần phải dựa vào thần tượng để hắn đem cậu trở về mới được.

Thần tượng nếu kiên trì nói muốn cùng ngủ với cậu thì Tần thần dù có vô sỉ cũng phải đòi được phòng trở về.

Thời điểm tin tức trên Wechat vang lên, Phó Cửu theo bản năng nhìn qua.

Thấy thiếu niên như thế, tay Tần Mạc đang mở hộp thuốc bỗng dưng dừng lại, sau đó lấy điện thoại di động lại, nhàn nhạt nhấn tắt nguồn.

Phó Cửu nhìn lên thấy tin nhắn Wechat chưa kịp đọc đen dần theo màn hình, không khỏi ở trong lòng đối mặt với Phong bảo bảo nói một tiếng thật xin lỗi.

Có một số việc, thật sự không phải cô có thể khống chế.

Phong Thượng thấy tin nhắn chính mình gửi đi vẫn như chìm dưới đáy biển không khỏi uể oải, chẳng lẽ thần tượng thích cùng ngủ với Tần thần hơn so với cậu sao?

Nhưng...... Vạn nhất thần tượng suy nghĩ lẩn quẩn rồi làm chuyện sai lầm thì làm sao bây giờ.

Thần tượng cũng có nói qua, cô nếu là đối với Tần thần có việc làm xấu thì Tần thần sẽ vặn gãy tay cô.

Phong Thượng nghĩ nghĩ, vẫn là nhịn không được nhiệt huyết quyết định đi cứu vớt thần tượng!

Chỉ là khi cậu vừa mở cửa ra đã bị hai tên vệ sĩ mặc áo đen chặn lại.

Phong Thượng trợn tròn mắt: "Anh, sao các anh còn ở đây?"

"Tần tổng bảo chúng tôi ở lại bảo hộ sự an toàn của Nhị thiếu ngài."

Thời điểm vệ sĩ áo đen nói những lời này cũng có điểm không đành lòng.

Nhưng là không có biện pháp vì ông chủ của bọn họ luôn nói chuyện có nghệ thuật như vậy.

Phong Thượng:......

Cái này mà kêu là bảo hộ sao?

Này rõ ràng là giữ để cho cậu không thể đi đâu được?

Phong bảo bảo lại suy sụp với thể trạng này của cậu, không thể nào đấu lại được hai người vạm vỡ này.

Tần thần rốt cuộc là xem nơi nào không vừa mắt mà lại muốn đối đãi với cậu như vậy.

Trên thực tế vẫn là Phong Thượng suy nghĩ quá nhiều.Đối với Tần Mạc, đạo lý này rất đơn giản.

Em trai của mình cùng mình bất hòa có thể ở một phòng một mình.

Nhưng sao có thể chung một phòng với người khác?

Đối với việc đối đãi như thế nào với Phó Cửu, Tần Mạc xác thực rất để ý.

Đại khái giống như là anh nói như vậy.

Nếu là anh đã nhận người em trai này thì nhất định phải che chở thật tốt.

Cho nên đối với loại việc như nhỏ thuốc cho em trai này, anh không có ghét bỏ.

Chỉ là loại người giống như Tần Mạc khi tay đụng tới những vật như thuốc này đều có điểm ghét bỏ.

Nhưng hắn cũng nhìn không nổi thiếu niên ngẩng đầu tự mình nhỏ thuốc.

Dứt khoát đem trai thuốc nhỏ lấy lại đây, ngón tay thật tự nhiên nắm lấy cằm thiếu niên.

Phó Cửu nhíu mi đẹp, đây là tình huống gì.

"Tưởng tượng cái gì, ngẩng đầu." Tần Mạc dùng đầu ngón tay gõ gõ cằm thiếu niên.

Phó Cửu cũng cảm thấy có người khác nhỏ thuốc cho mình vẫn tốt hơn, dù gì loại đồ vật như thuốc nhỏ mắt này đa số người đều biết dùng.

Đôi mắt bị nhiễm trùng nên khi nước thuốc nhỏ giọt tới tạo nên một cảm giác đau đớn nói không nên lời, nếu là tự mình nhỏ thuốc thì ai cũng sẽ theo bản năng mà chớp mắt.

Nhát mắt, nước thuốc không vào được thì chỉ có thể làm thêm lần nữa.

Cho nên sau khi nghe thấy đại thần nói, Phó Cửu cười nhạt ngẩng đầu lên, hai tay chống ở phía, đôi mắt ở kia mở to, vẫn rất là tuấn tú.

Mắt phải còn nghiêm trọng hơn mắt trái nhìn gần có thể thấy điều đó rất rõ ràng.

Tần Mạc đứng lên cứ như vậy nhỏ thuốc cho thiếu niên cơ hồ khi cong lưng có thể dính sát vào khuôn mắt đẹp trai kia.

Ngón tay của anh đè lấy mắt phải của thiếu niên làm nó trợn to sau đó nhỏ một giọt nước thuốc.

Phó CỬu theo bản năng liền muốn tránh đi.

Tần Mạc trực tiếp đè lại đầu của thiếu niên, tiếng nói nhàn nhạt: "Đừng trốn."


  Chương 307: Tần thần kiên nhẫn  

"Đừng che giấu khó chịu" Phó Cửu thở dài một hơi, quả nhiên không qua được mắt đại thần.

Tần Mạc không nghe thiếu niên, sau đó nhỏ giọt thứ hai vào mắt phải.

Phó Cửu trốn cũng không thoát, đành cắn răng chịu đựng.

"Đau cho thấy có hiệu quả." Tần Mạc vừa nói, vừa xoa đầu thiếu niên.

Phó Cửu ừ một tiếng. Nàng cũng làm khó đại thần, rốt cuộc trình độ an ủi người khác của đại thần có hạn.

Tần Mạc thật ra không muốn nhìn thấy bộ dạng này của thiếu niên.

Âm thầm quyết định, về sau cho thiếu niên ăn nhiều một chút.

Thoạt nhìn cậu giống như bây giờ rất không có sức sống..

Giọt thuốc thứ ba, là nhỏ lên mắt trái.

Mắt trái cũng không phải nghiêm trọng, cho nên một giọt có thể khỏi.

Sau đó là thuốc mỡ tra mắt, ở Tokyo có thể mua được cái này cũng là không dễ dàng.

Sau khi tra thuốc mỡ mắt lên, trước mắt sẽ bị bao trùm hoàn toàn. Dính dính.

Phó Cửu còn muốn mở mắt ra, nhìn ánh đèn gì đó.

"Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi."

Tần mạc tiếng nói thật nhẹ, ngón tay còn xoa khóe mắt Phó Cửu.

Như vậy sẽ làm nàng không khó chịu nữa.

Chỉ là ý thức bẩm sinh của Phó Cửu về sự phòng bị mạnh hơn so với người khác.

Như vậy không thể thấy rõ tình hình của đối phương.

Điều này chưa từng xảy ra trước đây.

Đặc biệt khi nàng là hacker, nàng thích nhìn mọi tình huống ở trong mắt.

Cô từ nhiều năm trước tới nay, đây là nguyên nhân duy nhất đủ để toàn thân cô trở ra

Ngoài Tinh Dã, nàng chưa từng gặp bất kì ai.

Cũng không tin tưởng bất cứ kẻ nào.

Nhưng lúc trọng sinh, nàng dường như trở nên không giống trước đây.

Nói như thế nào nhỉ? Càng bình thường?

Nhưng đây là bóng tối, vẫn là làm Phó Cửu có chút đề phòng trong lòng.
Hơi thở xung quanh tựa hồ còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Là từ trên người đại thần.

Đây là cách duy nhất để Phó Cửu có thể biết vị trí của đại thần.

Trái tim tựa hồ cũng bị quấy rầy.

Phó Cửu cố gắng để mình không đụng tới Tần Mạc, vạn nhất bị đại thần hiểu lầm nàng muốn trêu chọc hắn, đó là điều oan uổng nhất.

Hơn nữa, không nhìn thấy ánh mắt của đại thần.

Nàng cảm thấy thân phận của mình thật không an toàn.

Bởi vì nàng không chắc chắn, đại thần sẽ tận dụng dịp này nhìn ra điểm gì.

Cho nên nàng không thể thả lỏng cảnh giác.

"Rất lo lắng?" Tiếng nói trầm thấp ung dung từ bên cạnh vang lên.

Phó Cửu cười một chút: "Làm sao có thể?"

"Lưng đều căng thẳng, không phải lo lắng là cái gì?"

Phó Cửu chỉ cảm thấy đầu mình bị người xoa một chút.

Lại nghe đại thần thấp giọng nói: "Đã quên rồi sao? Ta chính là học tâm lý."

Phó chín dứt khoát thừa nhận: "Vâng, ta rất lo lắng vì không nhìn thấy gì."

Tần Mạc hạ mắt, nhìn về thiếu niên đang phàn nàn, khóe miệng nửa cong lên, đại khái là cảm thấy thú vị.

"Mạc ca, hiện tại anh là đang cười sao?" Phó Cửu gật đầu, lỗ tai giật giật.

Tần Mạc ừ một tiếng nhàn nhạt.

Thật là không che dấu chút nào, Phó Cửu cảm thấy người học tâm lý học, đều là cao thủ nói chuyện phiếm.

Nàng càng cảm thấy bất an.

Chỉ cảm thấy ngón tay đụng phải tai nàng, hơi lạnh lẽo, làm nàng muốn trốn.

Lại bị hắn kéo trở về.

Thì ra là tai nghe.

Tại sao đeo tai nghe cho nàng?

Tần mạc nhìn biểu cảm khó hiểu của thiếu niên, đầu ngón tay ấn nút điện thoại, đem âm thanh mở đến tối đa.

Xuyên qua tai nghe, âm nhạc nhẹ nhàng lập tức liền đánh vỡ bóng tối, giọng không cao không thấp, quanh quẩn ở trong tai, là bài hát của Trần Dịch Tấn, rất thích hợp giảm bớt cảm xúc......


  Chương 308: Có yêu có yêu, Tần thần  

"Đi qua nơi kẻ đến rồi người đi, dù không thích thì cũng phải trân trọng.

Tôi lặng lẽ trải qua cuộc đời này, không đi vào thế giới của em, chỉ nguyện làm bờ vai của em......"

Thời điểm giọng ca ấm áp truyền đến, Phó Cửu trái tim lập tức mềm mại, phía sau lưng cũng thả lỏng rất nhiều.

Bởi vì đại thần quá lợi hại, cho nên thời điểm đối mặt với đại thần, cô vẫn luôn ở trạng thái phòng bị.

Không giống như khi cô đối mặt với Phong bảo bảo và Dao Dao, không có lo lắng như vậy.

Nói vậy đại thần cũng đã nhận ra, cho nên ở lần sau khi cô từ chối, mới có thể có vẻ mặt và bóng dáng như vậy.

Nhưng trên thực tế, mỗi lần đại thần thực hiện, đều là bảo vệ cô.

Tuy rằng tất cả đều dựa vào đại thần thật sự cho rằng cô là con trai, đem cô trở thành em trai mà đối xử.

Nhưng là, cô có bao nhiêu năm, không có nếm trải qua tư vị được che chở?

Sẽ có bao nhiêu người đối tốt với cô nhưu vậy?

Hình như cũng không có nhiều.

Chủ yếu đại thần chỉ nhìn cô, cũng không sẽ không tin tưởng cô.

Điểm này, làm Phó Cửu vẫn luôn cảm thấy vui mừng.

Phó Cửu cũng nói không rõ, liền cảm thấy tình trạng như vậy rất tốt.

Vì để cô không khẩn trương, đã nhét tai nghe để cho cô nghe nhạc, biện pháp nuông chiều người như vậy cũng chỉ có đại thần mới có thể nghĩ ra được.

Đại khái cùng xuất thân của đại thần có quan hệ, tuy rằng ngày thường rất lạnh nhạt lại bá đạo, giáo dục lại vô cùng tốt, cho nên lúc ở chung luôn rất thoải mái.

Một khắc kia, thế giới ồn ào náo động giống như đều ngừng lại.

Trong bóng đêm, Phó Cửu có thể ngửi được hơi thở bạc hà quen thuộc, nam nhân thanh đạm như nước cùng hơi thở trong phòng nhất trí, tĩnh mịch lại mang theo một mùi thuốc lá.

Rất dễ dàng có thể khiến cho người ta an tâm.Cho nên nói người học qua tâm lý học, thật sự rất khó đối phó,

Bởi vì lúc đại thần đối xử dịu dàng, đều sẽ đem sở dụng sở học của hắn dùng tới.

Dù sao theo tâm lý học, âm nhạc có thể làm cho người ta thả lỏng cảnh giác.

Phó Cửu cười, dựa vào hơi thở mà phán đoán phương hướng của Tần Mạc, nhấc chân chuẩn bị đứng lên.

Nhưng trọng tâm lại không ổn, trước tiên hướng phía trước mà ngã xuống.

Tần Mạc đứng ở phía trước thiếu niên, nhanh hơn Phó Cửu một bước, cầm tay Phó Cửu.

Bởi vì do thuốc mỡ mắt, Phó Cửu vẫn đang nhắm mắt lại, không thể mở, dứt khoát ngẩng lên đầu tới, dùng nụ cười nhẹ để thay thế cho lòng biết ơn của mình.

Không nghĩ tới, bộ dáng này của cô sẽ có bao nhiêu lực sát thương.

Tần Mạc đứng ở kia, nhìn thiếu niên khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn như sứ kia, sự mềm mịn nơi đầu ngón tay khiến hắn có đôi chút không nỡ dời nó đi, cứ như thế nắm lấy thiếu niên ấy, ngũ quan ngay thẳng rạch ròi tựa như dung hòa cả ánh sáng ở trong gian phòng vậy.

Phó Cửu nhắm hai mắt, cho nên cô hoàn toàn không có nhìn thấy bộ dáng này của Tần Mạc.

Tình trạng của Tần Mạc như vậy, hoàn toàn không giống như hắn của ngày thường.

Nếu nhất định phải tìm một từ để hình dung, đó chính là có chút mất khống chế......

Đôi mắt sâu thẳm đó hiện lên nét thâm trầm, khiến hắn tựa như nhìn thấy một quý tộc dracula từ thế kỷ mười chín vậy, vừa kiêu ngạo lạnh nhạt, vừa xa cách một cách đúng mức.

Mà khi hắn nhìn chăm chú vào môi thiếu niên, đôi ngươi đen như mực ấy có một lực hấp dẫn chết người.

Khuôn mặt kia càng đẹp trai một cách quá đáng, ánh đèn chiếu tới, như là có kim cương vỡ ở sâu trong đôi mắt ấy vậy.

Tần Mạc có thể rõ ràng cảm giác được, tim hắn đập cùng lúc bình thường có điểm không giống nhau.

Không biết là nhanh, hay là chậm.

Chỉ là ngón tay lướt qua thiếu niên phát, ánh mắt chạm vào môi thiếu niên, không biết vì sao bên trong hắn có một loại xúc động, thúc giục hắn khom lưng xuống......


  Chương 309: Điên rồi sao?  

Tần Mạc rũ mắt, lông mi lặng lẽ hạ xuống, sườn mặt đẹp trai làm người khác hít thở không thông. Phó Cửu ngẩng cao đầu, hình ảnh rất đẹp.

Nhưng Phó Cửu cảm thấy đại thần càng ngày càng gần mình, hơi thở cũng tăng lên theo.

Như thể hơi thở đều dây dưa lẫn nhau.

Là nàng ảo giác sao?

Phó Cửu quay đầu lại, có chút khó hiểu: "Anh Mạc? "

Tiếng nói đột ngột cắt ngang tất cả những cảm xúc giữa hai người.

Tần Mạc giống như là một người bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên dừng động tác của chính mình.

Môi hai người, chỉ cách nhau ba phân.

Hơi thở phả vào mặt, làm thanh tỉnh Tần Mạc, cặp mắt kia đều có chút lay động.

Trước nay chưa từng như vậy.

Hắn điên rồi sao?

Khẳng định là điên rồi!

Tần Mạc đứng lên, đi nhanh ra ngoài, nhanh đến nỗi có tiếng gió.

Phó Cửu không hiểu?

Cảm giác hơi thở của Tần Mạc dường như thay đổi? Lại còn đi ra ngoài? Vì cái gì?

Phó Cửu muốn mở to mắt, nhưng bị thuốc mỡ cản trở tầm nhìn, thế nên biểu cảm cuối cùng của Tần Mạc nàng không thấy rõ.

Tình huống như thế nào?

Phó Cửu không hiểu, dứt khoát đứng lên, bằng vào cảm giác tích lũy lâu năm, đếm bước chân đi vào phòng tắm.

Tóm lại, dùng tay cố gắng rửa sạch thuốc mỡ trên đôi mắt, quá không mất vệ sinh.

Sau đó lại đi ra ngoài tìm đại thần......

Lúc này Tần Mạc chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, phía dưới là màu đen quần dài, nhìn qua thực sự trẻ trung.Tần Mạc cũng không có đi xa. Sau khi ra khỏi phòng, đôi mắt nhắm dần dần, rồi tựa lên vách tường ngoài phòng.

Môi mỏng gợi cảm nhịn không được phun ra một chữ: "Thao."

Hắn muốn hút thuốc, nhưng cũng hiểu nơi này không thể.

Dứt khoát kéo cổ áo mình ra, xứng với lời nói của mình, luôn luôn đẹp trai đến cùng dù là cảm giác lừa đảo.

Ở trên người Tần mạc, luôn có hai khía cạnh khác nhau.

Chỉ là nhiều năm như vậy, cũng không có điều gì có thể làm hắn đem khía cạnh này thể hiện ra.

Nhưng mà so với bộ đồ tây phẳng phiu ở công ty, hắn có vẻ phù hợp với bộ dáng hiện tại hơn. Đêm tối, xa hoa, không chút thu liễm.

Chỉ có thời điểm như vậy, mới có thể làm người khác cảm thấy hắn cũng là công tử. Hơn nữa vẫn còn non.

Tự phụ trên người không giảm chút nào, đặc biệt là khuôn mặt của Tần mạc, ở thời điểm này, đặc biệt hấp dẫn người khác.

Những người trong sân đều nói, này rõ ràng là một bông hoa trong bụi hoa dại.

Nhưng ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Có rất nhiều mĩ nữ qua đường, thấy bộ dáng Tần Mạc dựa vào vách tường. Liền muốn đi lên đến gần.

Mỹ nữ kia cười thực ngọt, cùng với một người bạn tới khách sạn chơi.

Bởi vì là khách sạn tốt nhất, cho nên ở trong khách sạn cũng sẽ có chỗ giải trí.

Kẻ có tiền luôn chơi mệt mỏi, rồi vào phòng luôn.

Loại chuyện này, Tần Mạc thấy không ít.

Cho nên khi có một mĩ nữ đi tới, hắn cũng không cảm thấy điều này có gì kì lạ.

Chỉ là mỹ nữ kia đánh giá cao mị lực của chính mình, nhẹ nhàng cười: "Soái ca, có muốn cùng nhau đi xuống chơi một chút hay không? "

Tần Mạc không nói gì, khuôn mặt kia tràn ngập người sống chớ đến gần.

Mỹ nữ không từ bỏ, thật vất vả mới nhìn thấy người dẹp trai như vậy: "Tại sao không nói lời nào? A? Chẳng lẽ ngươi không phải người Tokyo? Là người trong nước? Hay là người Trung Quốc? "


  Chương 310: Đệ tam càng (canh)  

Tần Mạc vẫn duy trì tư thế lúc trước, đầu nửa nghiêng, cũng không thèm liếc người phụ nữ kia lấy một lần, cười lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng.

Ngay lúc này.

Chỉ nghe răng rắc một tiếng.

Cửa phòng, bị mở ra.

Phó Cửu rửa xong đôi mắt, vừa xuất hiện, liền thấy được đại thần đang dựa vào trên vách tường cùng với...... trước mặt đại thần còn có người đẹp ăn mặc ướt át, dáng người kia thật nóng bỏng, ánh mắt cũng mang theo chút ái muội.

Phó Cửu dừng một chút, tình huống này là như thế nào?

Trong điện thoại người con gái kia giả giả thật thật là bạn gái của đại thần?

Không, rất không giống?

Dựa vào hiểu biết của cô đối với đại thần, đại thần không đến nỗi thích kiểu ăn mặc quá mức nóng bỏng như vậy chứ?

Bất quá nhìn cô ta cũng không đến nỗi nào, dẫu sao đàn ông nhìn phụ nữ, đều là nhìn dáng người.

Nhưng là, Phó Cửu ít nhất vẫn có năng lực phân tích.

Chẳng hạn như hơi thở trên người phụ nữ kia, rõ ràng là đã uống rượu, còn mang theo chút say.

Trong mắt lộ ra ý tứ cũng thực thẳng thừng, giống như là đang hỏi đại thần "Ngủ sao?"

Phó Cửu tuy rằng hiện tại là học sinh cao trung, nhưng là bản thân cô cũng không có nhỏ như vậy.

Cho nên đối với loại chuyện này, phản ứng cũng không phải rất lớn.

Ngược lại nhìn tới đại thần đang hướng ánh mắt vào mình, câu môi cười một chút, một tay đút túi quần, nhướng mày. Ý tứ kia giống như là đang hỏi "Sao lại thế này? "

Tần Mạc nhìn thiếu niên nào đó dáng vẻ thờ ơ, liền biết cậu ta không quá để ý loại chuyện này.

Nếu như là ở trước kia.

Đặt ở trên người kẻ khác.

Lúc này không thèm để ý, với hắn mà nói là thức thời, dẫu sao hắn cũng không quá thích có vài người vừa thấy ít chuyện nào đó, liền cho rằng là dáng vẻ kia.

Chỉ là hiện tại, lồng ngực của Tần Mạc đang lúc có chút bực bội, ngay cả hai tròng mắt cũng theo đó mà nghiêm túc.

Phó Cửu càng không rõ tình huống lúc này.
Chẳng lẽ là do cô em bắt chuyện?

Đại thần muốn đáp ứng?

Hẳn là không có khả năng......

Hai người đều là trai đẹp, cứ như vậy nhìn nhau ánh mắt nổi lửa.

Tựa như người đẹp bên cạnh cũng không tồn tại vậy.

Cô gái bắt chuyện cùng Tần Mạc kia liền cảm thấy, từ sau khi thiếu niên xuất hiện, hơi thở trên người nam nhân cũng không biết sao lại thế này, trở nên càng lạnh thêm.

Ngay cả không khí xung quanh đều có một loại cảm giác bị đình trệ.

Đây là có chuyện gì?

Hai người này cãi nhau sao?

Một người đẹp khác ngược lại thật cao hứng, vô cùng đáng yêu chạy tới trước mặt Phó Cửu: "Oa, cậu thật sự rất đẹp trai nha! Quả nhiên bạn của soái ca cũng là soái ca, các người là đi cùng nhau? Cùng chúng ta đi chơi đi, thế nào?"

Phó Cửu một tay đút túi quần, lại có chút nhíu mày, vừa muốn cự tuyệt.

Liền nghe đại thần giọng nói không lạnh không nhạt vang lên.

"Được."

Đây là Tần Mạc nói, chẳng qua là thời điểm hắn nói những lời này, đôi mắt lại nhìn về phía Phó Cửu.

Cứ như vậy, vốn là hai chữ "Tránh ra" đã đến miệng, nhưng vì vẻ mặt không thèm để ý của thiếu niên khi đẩy cửa xuất hiện kia, biến thành một chữ ''được''có vẻ lạnh như băng.

Phó Cửu ngược lại có chút giật mình, khóe mắt xinh đẹp khẽ nhếch cao, cô không nghe lầm chứ?

Đại thần vậy mà đáp ứng rồi?

"Ha ha ha, tiểu soái ca, phản ứng của cậu thật là đáng yêu quá, yên tâm đi, chị sẽ không làm gì em đâu, liền cùng các chị đi xuống uống chén rượu, có điều, chị cũng không dám đảm bảo vị bằng hữu kia của cậu sẽ như thế nào đâu. "

Con gái đông Kinh nói chuyện đều rất êm tai.

Phó Cửu không hiểu nổi đại thần rốt cuộc là có ý gì, cũng không thể tùy tiện cự tuyệt.

Dù sao thì...... Loại sự tình này xác thật cũng bình thường.

Đại thần với vẻ mặt lãnh đạm đi về phía trước, ngay cả bóng lưng cũng tản ra rét lạnh không thể xâm phạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net