341-345

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 341: Thi đấu hữu nghị, bọn họ có thể thắng sao!  


Bởi vì chuyện ảnh chụp, trong không khí giữa các đội viên của Đế Minh luôn có chút kỳ quái.

Đặc biệt là Phong Thượng, đôi mắt kia lúc nào cũng mang theo ai oán, muốn tố cáo đội trưởng nhưng lại không dám.

"Video tác chiến của Anh Chi Lưu, có ai chưa xem qua không?"

Tần Mạc là người đánh vỡ bầu không khí kỳ quái này.

Trông cậy vào Phó Cửu?

Thiếu niên kia chỉ biết cười đầy tà khí, càng làm cho người khác nghĩ rất dễ đôi phó.

Ân Vô Dược tuy rằng không có ở vòng này nhưng dù sao cũng là đánh chức nghiệp, đối phương về phương diện này ít nhiều đều sẽ chú ý tới.

Chưa xem qua chính là Tiết Dao Dao, Phong Thượng và Phó Cửu.

"Toàn bộ đội viên xem lại một lần, Lâm Phong phụ trách giảng giải." Tần Mạc vừa nói vừa đứng lên: "Đi đến phòng hội nghị của khách sạn."

Những khách sạn như vậy đều có phòng hội nghị, chỉ là giá cả quá xa xỉ.

Nhưng mà có Lương bí thư ở đây, loại chuyện này khẳng định sẽ được an bài thỏa đáng.

Tất cả đội viên đều ngồi hai dãy ghế của phòng họp, trường hợp này cũng phi thường tàn khốc, bình thường chỉ trong phim điện ảnh mới thấy được.

Vân Hổ thuần thục điều khiển máy tính, sau đó cắm USB vào, hình ảnh liền chiếu lên màn hình lớn của phòng họp.

"Đội trưởng của Anh Chi Lưu, trước kia cùng đội trưởng đã giao thủ qua, am hiểu nhất chính là tấn công gần, dựa theo phong cách làm việc của Anh Chi Lưu, hiện tại nhất định là đang huấn luyện khẩn cấp."

"Còn có thi đấu hai đội viên, tôi cùng Lâm Phong rất quen thuộc, thi đấu lần này xếp hạng là 5V5, đến lúc đó tôi cùng Lâm Phong sẽ đối phó hai cái này."

"Người mạnh nhất vừa nói chính là hắn, Tu Nhị."Mọi người nhìn ảnh chụp kia, hai tròng mắt một ngơ ra: "Là hắn."

"Không sai, chính là người ngày hôm qua gặp được ở căn cứ tập huấn kia." Thần sắc của Vân Hổ không chút thay đổi: "Hắn là năm nay mới gia nhập chiến đội Anh Chi Lưu, cũng đã trở thành đội viên chính thức, sở dĩ lần này sát khí của Anh Chi Lưu nặng như vậy chính là bởi vì hắn gia nhập, người này am hiểu nhất chính là đánh lén, hơn nữa thời điểm thao tác nhân vật tràn ngập lệ khí, cho nên thi đấu lần này đội chúng ta yêu cầu cần phải đề phòng hắn sẽ từ trong bụi cỏ nhảy ra, đột nhiên tấn công chúng ta."

Có người nhịn không được mở miệng nói: "Tốc độ tay của hắn hẳn là không có nhanh bằngTiểu Hắc Đào."

"《Anh hHùng 》 chính là so tốc độ tay, Tiểu Hắc Đào xác thật có thể tránh đi đánh lén của hắn, nhưng tốc độ của chúng ta lại không có nhanh nhưđối phương, đây là thi đấu 5V5." Vân Hổ buông bút máy, nhắc nhở một chút: "Nơi này có video khi Tu Nhị đánh lén người khác, tất cả mọi người đều xem một chút, thời gian rất khẩn cấp nên chỉ có thể sưu tập một vài tư liệu này thôi."

Nói xong, Vân Hổ click mở video.

Các đội viên của chiến đội Đế Minh trơ mắt nhìn, nguyên bản hai người ở đường lớn khởi xướng tấn công người khác đột nhiên ở bị một hình ảnh màu hồng ở phía sau xuất hiện cố định ở tại chỗ, sau đó, hình ảnh màu hồng kia tấn công trái phải lập tức liền hoàn thành song sát, mà chính hắn cư nhiên bình yên vô sự!

Người như vậy, mặc kệ là công thành hay là thủ thành, đều phi thường khó giải quyết.

Toàn bộ các đội viên của chiến đội Đế Minh chỉ là nhìn thoáng qua một chút nét mặt của tất cả mọi người đều rất giống nhau.

Trong phòng hội nghị lập tức liền an tĩnh lại.

Trong lòng mỗi người chỉ có một suy nghĩ, đó chính là nếu bọn họ gặp được người này thì bọn họ phải ứng phó như thế nào đây.

Tất cả mọi người đều rõ ràng,trận thi đấu hữu nghị ngày mai là một trận đánh ác liệt không thua gì thi đấu cả nước.

Tiết Dao Dao cùng Phong Thượng đều bị chấn động.

Là hai người mới,hiện tại bọn họ mới cảm nhận được cái gì gọi là thi đấu Điện Cạnh chân chính.

Gia nhập Đế Minh, thật sự chỉ là vừa mới bắt đầu.

Đối mặt với chiến đội mạnh như vậy, bọn họ có thể thắng sao?


  Chương 342  


Không sao, khẳng định có thể thắng.

Bọn họ còn có "Hắc Đào Z"!

Nghĩ đến đây, Tiết Dao Dao và Phong Thượng cùng nhau nhìn qua Phó Cửu.

Phó Cửu lần này không có cười, chỉ nhìn video kia không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, Tiết Dao Dao và Phong Thượng cũng không biết, vì bảo hộ đôi mắt của Phó Cửu, Tần Mạc đã tính toán không để Phó Cửu lên sân khấu.

Sau khi xem video thi đấu của Anh Chi Lưu, không khí của toàn bộ chiến đội đều thay đổi.

Đó là một loại biến hóa bất tri bất giác làm cho người khác dung nhập vào đó.

Thời điểm tất cả mọi người đều bắt đầu huấn luyện.

Tay của Phó Cửu liền cảm thấy ngứa ngáy, ngay từ đầu cô cũng chỉ có thể ngồi ở kia ngậm kẹo que.

Sau đó, đôi mắt của cô liền bắt đầu không tự chủ đặt ở trên màn hình.

Tần Mạc ngồi ở vị trí cách Phó Cửu rất xa, sau khi dập tắt thuốc lá trên tay mới đứng lên đi tới trước mặt thiếu niên.

"Ngẩng đầu."

"Hả?"

"Nhỏ thuốc."

Tần Mạc xác thật là một người anh trai tốt, cả thuốc nhỏ mắt cũng mang theo bên người.

Thời điểm Phó Cửu được nhỏ thuốc còn nhịn không được đem đầu nhìn qua màn hình.

Ngón tay của Tần Mạc vẫn còn đang nâng cằm của thiếu niên, nhìn thấy đầu của đối phương trật đi một chút cũng không có nói gì].

Nhưng Phó Cửu lại mở miệng, cô nháy đôi mắt đang bị đau của mình, nói: "Ngày mai em có lẽ phải đi,Tu Nhị kia không có em thì sợ ngăn không được."

Tốc độ tay xác thật rất nhanh, không chỉ là nhanh, chủ yếu chính là ngươi sẽ không khi nào hắn xuất hiện.

Ở trong trò chơi chỉ cần trốn ở trong bụi cỏ là có thể ẩn thân.

Đối phó hắn trừ bỏ phải phản ứng rất nhanh, có thể chạy kịp thì càng quan trọng là phải hiểu biết đánh lén chi đạo là như thế nào.

Phó Cửu là một hacker, so với Tu Nhị, cô càng am hiểu ngụy trang công kích hơn, am hiểu thì sẽ có thể đối phó.
Tiếng nói Tần Mạ nhàn nhạt: "Có tôi ở đây, không cần lo lắng."

Phó Cửu còn muốn nói gì đó.

Tần Mạc nhướng mày: "Như thế nào? Không tin tôi?"

Nghe xong lời nói kia, Phó Cửu cười: "Tin tưởng, em ở khu dự bị cỗ vũ cho anh Mạc

Không biết bắt đầu từ khi nào.

Hai người đã dần dần thân mật thành như thế này.

Rõ ràng thời điểm mới gặp vẫn là mười phần mang mùi thuốc súng ở chung.

Hiện tại thì đều đã hiểu rõ ràng bộ dánh của cả hai là gì.

Nếu đã tín nhiệm như vậy thì trước đây đều không cần nói thêm bất cứ cái gì.

Chỉ là Phó Cửu vẫn là ít nhiều có chút tiếc nuối: "Nguyên bản cho rằng có thể cùng anh Mạc kề vai chiến đấu, thật là quá đáng tiếc mà."

Thời điểm nói những lời này, thiếu niên là đang cười.

Tần Mạc đem thuốc thu hồi lại bỏ vào trong túi quần,một bàn tay khác vò loạn mái tóc bạc của Phó Cửu: "Đừng nói những từ ngữ kia thì mức độ đáng tin sẽ cao một chút."

Gia hỏa này nói chuyện đều như vậy nhưng anh lại như thế nào chịu đựng được nhỉ.

Bởi vì có khuôn mặt đẹp sao?

Khuôn mặt của Phó Cửu quả thật rất đẹp, môi mỏng giương lên, tay giơ lên để ở trên vai của Tần Mạc: "Anh Mạc nhìn mắt của em như thế nào rồi."

"Chỉ hồng một chút." Tần Mạc cau mày: "Xem ra ngốc ở trong nhà cũng không tốt, tôi mang cậu đi ra ngoài một chút, mục tiêu của chúng ta là thi đấu cả nước, nếu đến lúc đó đôi mắt của cậu còn như vậy, sẽ chịu ảnh hưởng."

Phó Cửu xác thật không thể ở chỗ này,xem màn hình máy tính như vậy càng làm tổn thương đôi mắt.

Hơn nữa sau khi Tần mạc nói xong những lời này, Phó Cửu cũng biết nặng nhẹ,mặc vào áo khoác lông nhung màu đen, sau đó đi theo Tần Mạc ra ngoài.

Lần này Lương bí thư...... Đã không dám lại đi theo!

Không khí ngoài trời của Đông Kinh rất tươi mát.

Hơn nữa bởi vì quá lạnh, đã bắt đầu có tuyết bay, hết thảy nhìn qua đều rất đẹp.

Hai người một trước một sau đi tới,hình ảnh kia phi thường ấm áp......


  Chương 343: Sáu càng  


Chỉ là giây tiếp theo.

Phó cửu muốn đi về phía trước, đi được vài bước lại dừng lại.

Sau giờ ánh nắng ấm dào dạt chiếu vào trên người.

Phố buôn bán người đến người đi, cũng có người ngẩng đầu.

Bên tai có người người kinh ngạc cảm thán, có người đang cười, có người đang nói chuyện.

" Trời ơi, đó chính là đệ nhất của chúng ta."

"trong trận chiến đầu tiên của đội, tôi yêu nhất là Tinh Dã thật sự là rất đẹp trai!"

"Ngày hôm qua tôi còn đi mua những đồ vật quanh thân có hình Tinh Dã, không có biện pháp tôi thật sự quá yêu hắn, có thật nhiều đồ đều không đoạt được."

"Vừa rồi cười các ngươi thấy sao? Lòng tôi đều run."

Người hỏi kia chính là đứng ở bên cạnh một cô em gái, sau đó vừa quay đầu lại, lại thấy một thiếu niên tóc bạc không thua gì tinh dã đang đứng phía sau, tức khắc liền ngây ngẩn cả người.

Hai tròng mắt của Phó cửu cứ như vậy dừng trên màn hình LED đang chiếu tin tức.

Người kia, cô rất quen thuộc.

Chính vì quen thuộc như vậy cho nên cô mới đột nhiên sẽ dừng lại như vậy.

Tần mạc đương nhiên đã nhận ra thiếu niên không có đuổi kịp, quay đầu lại, chỉ thấy thiếu niên nâng lên hàm dưới, tay trái đút túi quần, cặp mắt kia nhìn đến hình ảnh trên màn hình truyền đến, trong ánh mắt tràn ngập ôn nhu.

Ôn nhu?

Còn không hoàn toàn, còn có quá nhiều mặt cảm xúc khác

Là người như thế nào mới có thể làm một người dùng ánh mắt nhìn chăm chú như vậy?

Tần mạc cũng thấy được hình ảnh kia.

Mấy năm nay tinh dã mới gia nhập tuyển thủ điện cạnh, ở Đông Kinh rất có tiếng tăm.

Hắn sở dĩ được nhiều người thích như vậy, không chỉ là bởi vì hắn có nhiều chiến tích, mà còn khuôn mặt kia của hắn có thể so sánh minh tinh điện ảnh.

" Em nhận thức hắn?" Đây là vấn đề mà Tần mạc hỏi.

Phó cửu nghiêng đầu tới, mái tóc màu bạc rũ xuống chậm rãi nói: "Sao có thể, em chính là cảm thấy hắn rất đẹp trai."

"Đúng không." Tần mạc không có lại tiếp tục cái đề tài này.

Phó cửu nở nụ cười nói: "Trên thực tế là nhận thức, chính là hắn không quen biết em, em có xem qua hắn chơi trò chơi, hình ảnh không tồi."Tần mạc lại nhìn hai mắt thiếu niên, tiếng nói thực đạm: "Đã biết."

Đại thần nói chính là đã biết, xem ra cũng không tin tưởng lời cô nói.

Phó cửu cũng hiểu được cô vừa rồi biểu hiện có điểm rõ ràng.

Chỉ là lập tức nhìn đến tinh dã vừa xuất hiện, cô mới có thể dừng lại.

Bất quá, cô cũng không có tính toán làm gì.

Sinh hoạt, đều là phải xem trước.

Tinh dã, hắn hiện tại hẳn là quá cũng vui sướng.

Chỉ cần biết như vậy là đủ rồi.

Trước kia cô cô đều không có dùng tài khoản cùng thẻ ngân hàng, chính là muốn che dấu thân phận chính mình.

Chờ sự tình bên này giải quyết xong, lại đi giải quyết cái khác.

Nhưng mà, phó cửu cũng không biết, cô ở cái dạng này, ở trong mắt người khác liền thành biểu tình khác.

Tần mạc nhìn thiếu niên, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ là ngón tay dừng một chút, cặp con ngươi dài hẹp dài kia lại như là mất đi độ ấm vốn có.

Cuối cùng, bởi vì đi ra quá xa, trở về lại cần thiết ngồi xe.

Hơn nữa bởi vì nguyên nhân ở chỗ này chỉ có giao thông công cộng.

Tàu điện đông kinh mặt trên mở máy sưởi ra, vô cùng sạch sẽ.

Nhưng phàm là giao thông công cộng, đều sẽ có rất nhiều người.

Ngoài phong cảnh ngoài cửa sổ xe vẫn luôn biến hóa.

Phó cửu ít nhiều có cảm giác khó chịu khi bị người khác nhìn đến.

Mà Tần mạc lại càng không thích hợp hoàn cảnh này.

Phó cửu cơ hồ đều phải hoài nghi đại thần có phải hay không lần đầu tiên ngồi giao thông công cộng

Bởi vì nhìn hắn lấy tay che sườn mặt.

Một ông chú đi từ phía sau lên, mắt không thấy liền đụng phải phó cửu

Tần mạc dùng sức, liền đem người túm lại, đem cả người thiếu niên ôm vào vòm ngực rộng của mình ...



  Chương 344: Tần mạc hoài nghi (canh một)  


Đầu của Phó Cửu trực tiếp để qua.

Hơi thở xung quanh lập tức liền trở nên dễ ngửi rất nhiều.

Tuy nói tàu điện Đông Kinh sạch sẽ.

Nhưng mà nhiều người, vẫn là có mùi.

Hiện tại không có......

Phó cửu sờ sờ cái mũi của mình, đầu tiên là nâng phía dưới.

Cô phát hiện vị trí hiện tại của cô cùng đại thần, vừa nhấc đầu liền có thể hôn.

Thật là......

Không nên trách cô suy nghĩ quá nhiều.

Gần đây cô thường bị đại thần đùa giỡn.

Tần mạc nếu là biết ý tưởng thiếu niên, một hai phải cười lạnh hai tiếng, rốt cuộc là ai đùa giỡn ai.

Mặt sau là người, phía trước cũng là người, Tần mạc giống như là người ngăn cách.

Phó Cửu dứt khoát cũng không lui về phía sau, liền như vậy dùng đầu chống lên người Tần mạc, cuối cùng phát hiện còn rất có ý tứ.

Hoàn cảnh như vậy, khẳng định đại thần không có biện pháp nào ôm lấy cô.

Tần mạc xác thật không biện pháp ôm lấy thiếu niên, một tay cố định thiếu niên phía sau lưng, một tay bắt lấy vòng tay trên tàu điện, khuôn mặt tuấn mỹ nguyên bản người sống chớ đến gần.

Ai biết ở trong lồng ngực rồi gia hỏa này còn không thành thật.

Phó Cửu đụng phải một chút, thực rõ ràng nghe được âm thanh đại thần thở dài.

Lập tức liền vui vẻ, tiếp tục để.

Tần mạc liếc mắt, nhìn cái đầu tròn tròn còn ở trong lòng ngực hắn, trên đỉnh đầu còn có con xoáy nhỏ màu trắng, phá lệ nhìn có vẻ là người ngoan ngoãn, hắn cố nén cảm giác xúc động đem thiếu niên ném ra tàu điện như rác rưởi, tiếng nói trầm, rất có phong cách anh trai giáo dục em trai: "Chơi không đủ có phải hay không?"

Phó Cửu cười, tay để ở kia cũng ngừng.

Bị thiếu niên nháo một hồi, Tần mạc vừa rồi cảm xúc không thoải mái, thế nhưng tan đi rất nhiều, liền khóe miệng đều có chút giơ lên.

Thật là có điểm điên.

Bởi vì tàu điện quá đông.

Cho nên tư thế của hai người như vậy, cũng không có cái gì không ổn.

Chẳng qua là...... Phó Cửu đầu dựa vào vị trí bả vai Tần mạc.Tóc bạc thiếu niên che nửa con ngươi, nam nhân còn lại là một bộ dáng khí phách cấm dục.

Có người còn muốn đem một màn này chụp lại.

Nhưng mà, trạm tiếp theo, hai người đã đi xuống xe.

Tần mạc là người đi ra ngoài trước, rõ ràng là không khí đường phố thực tối, ngực trước đã không có cái đầu xù xù dựa vào, ngược lại còn có cảm giác không quen?

Chỉ là, mặc dù như vậy, Tần mạc cũng không có quên, vừa rồi thiếu niên đứng ở phía dưới cao ốc, ngửa đầu nhìn về phía màn hình.

Hẳn là nhận thức......

Ánh mắt như vậy không có khả năng không quen biết.

Hắn đã xem tư liệu, thiếu niên cũng không có cùng Tinh Dã giao lưu gì.

Không sai.

Tần mạc đã điều tra qua Phó Cửu.

Ở phía trước sớm nhất.

Rốt cuộc có bao nhiêu sớm.

Sớm đến lần đầu tiên COCO chỉ vào máy tính làm hắn nhìn đến một cái thao tác nhân vật trong trò chơi trong thời điểm chém giết người.

Hắc đào Z.

Mặt sau cái kia chữ cái Z, thành công khiến cho hắn chú ý.

Z—Zero.

Thủ pháp rất giống, năm đó hắn đã rất hiểu Z, nhất định có phần đầu ăn khớp.

Khi biết được cái tên hắc đào Z này còn sẽ công kích internet, nghi ngờ càng thêm dày đặc..

Mà khi hắn biết hắc đào Z là Phó Cửu, tầng hoài nghi liền lại hoàn toàn phai nhạt đi xuống.

Mặc dù hắn đến bây giờ đều không rõ ràng lắm diện mạo Zero, bất quá hắn thực xác định đó là một cô gái.

Tần mạc nghĩ đến đây, nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh liếc mắt một cái.

Mà Phó Cửu, trước kia còn muốn bao dưỡng hắn ăn chơi trác táng, không có khả năng là Zero.

Nhưng Tần mạc vẫn là không có bỏ qua bất luận khả năng gì, cho người đi điều tra, ba năm trước đây vào ngày internet bị công kích, Phó Cửu ở nơi nào?

Không có chút sai sót nào, khi đó thiếu niên vẫn chỉ là học sinh trung học, đang ở trong trường học gào khóc đòi ăn......


  Chương 345: Thi đấu hữu nghị bắt đầu!  


Phó Cửu thấy Tần Mạc đang nhìn mình, lập tức tà nịnh cười.

Tiếp theo, cảm thấy mắt nhiễm trùng bị ngứa, giơ tay chuẩn bị gãi.

Tần Mạc nhanh hơn thiếu niên một bước, bắt được cổ tay đối phương, sườn mặt tuấn mỹ: "Đừng chạm loạn vào, trên tay có nhiều vi khuẩn."

Phó Cửu cảm thấy cái dạng bệnh nhỏ nhặt này còn khó chữa hơn là gãy cánh tay nữa.

Trực tiếp chặt đứt cánh tay là được.

Mắt nhiễm trùng này...... Thật đúng là cần nhiều thời gian.

Cảm thấy thiếu niên không nhịn được, Tần Mạc dứt khoát trực tiếp đưa thiếu niên trở về khách sạn.

Tư thế như vậy, Khiến kẻ vừa đến ĐK là người đại diện Phong Đại phải sững người.

Tình huống này, hắn đoán không ra.

Bất quá, người đại diện Phong Đại thông minh nhất chính là không nên hỏi.

Mai là chính thức tác chiến.

Có người đại diện Phong Đại trở về, cuối cùng cũng xem như khiến cho chiến đội Đế Minh đang trầm lắng có thêm một chút an tâm.

Ngày hôm sau.

Tuyết ngừng rơi, màu xanh da trời xinh đẹp.

Thi đấu hữu nghị tổ chức ở căn cứ tập huấn ngày hôm qua.

Nếu là thi đấu hữu nghị, đương nhiên sẽ không để cho giới truyền thông biết.

Chỉ là một ít người ở Đông Kinh biết.

Phóng viên điện cạnh đưa tin vẫn tới một hai người.

Đương nhiên, đối tượng bọn họ trọng điểm muốn phỏng vấn là Anh Chi Lưu, mà không phải là bốn chiến đội của Trung Quốc.

"Trên thực tế thi đấu lần này đây căn bản là không có trì hoãn." Trong đó một phóng viên điều chỉnh camera của mình, ít nhiều có cảm giác buồn chán: "Đối phương khẳng định sẽ bị Anh Chi Lưu áp chế đến không thể di chuyển."

Một phóng viên khác cũng ngáp một cái: "Cậu cũng không thể nói như vậy, thi đấu lần này vẫn là có điểm xem, chẳng hạn như Tu Nhị biểu hiện, phía trên nói, để tôi viết nhiều một chút."

Nghe xong hai người bọn họ nói, một người tiến tới xem cuộc chiến điện cạnh Đông Kinh không tán đồng lắc lắc đầu.

Phóng viên hiện tại a, không có điều tra rõ ràng liền đến nói bậy rồi.
Hắn tuy rằng là người Đông Kinh, nhưng lại không phải fan Anh Chi Lưu.

Mà là Tần Mạc của Đế Minh!

Năm trước Đế Minh không có tiến vào Tứ Cường, hoàn toàn là bởi vì Tần thần không có dự thi.

Lần này đối chiến, không biết được ai thắng ai thua đâu.

"Bọn họ tới!"

Hai phóng viên kia đột nhiên tỉnh táo tinh thần, hai tròng mắt cũng kích động.

Xoảng xoảng, đối với chiến đội Anh Chi Lưu tiến vào sân thi đấu chính là tiếng vỗ tay liên tiếp.

Chiến phục Anh Chi Lưu rất phù hợp với thẩm mỹ của bản địa Đông Kinh, đằng sau áo màu trắng là hoa anh đào nở rộ.

Người cao nhất trong đó chính là đội trưởng của họ Sơn Khẩu Bản Nhất, hắn không giống như là thi đấu điện cạnh mà giống như là đi đánh bóng rổ.

Tiếp theo đó là người có tiêng kêu cao nhất, Tu Nhị, trán của hắn dùng một mảnh vải bố buộc lại, chỉ có khuôn mặt tuấn mỹ yêu tà bừng bừng sát khí.

Người Anh Chi Lưu vừa tiến đến.

Người tới xem cuộc chiến cũng đều đứng lên.

Sân thi đấu điện này không lớn, nhưng cũng có thể chứa mười người.

Người ngồi xem ở đây một mặt toàn là fan Anh Chi Lưu.

Tương đối mà nói, thính phòng đối diện Anh Chi Lưu, lại yên tĩnh có chút thê lương.

Ở Đông Kinh, mọi người vì thích tuyển thủ điện cạnh, từ thành thị khác tới đây cũng không phải không có.

Có thể thấy được thực lực của đối phương, lại chẳng ra gì.

Ngay cả một người fan cuồng cũng không có.

Nhưng mà, bọn họ cũng không biết.

Nơi này sở dĩ không có người, là bởi vì Đế Minh hành sự luôn luôn như thế.

Dùng người đại diện Phong Đại mà nói, Tần thần bọn họ mà lộ mặt thì phải tính phí.

Sẽ làm thế nào để cho một người nào đó vào xem và quay chụp.

Đây là một điểm, còn có điểm khác, cũng là quan trọng nhất......



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net