351-355

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 351: Đội trưởng của Đế Minh quá yếu?  


Cũng may là thành tích của bọn họ vẫn còn rất tốt, liên tiếp dẹp xong hai cái tháp hộ thành của đối phương.

Lại tiếp tục đánh hạ một cái hộ thành tháp nữa thì sẽ chính là chủ thành của đối phương.

Nhưng là, thực rõ ràng Vân Hổ đã sắp hết máu, chỉ còn lại có một chút ít để chống đỡ!

Một người tới tùy tiện đánh thì có thể làm hắn một giây là chết

Nếu vân hổ chết thì bọn họ đều sẽ mất hết cả năm mạng!

"Xem ra tình hình của Đế Minh không quá lạc quan a."

"Xuy xuy, trận thi đấu này đoán rằng Tu Nhị đánh cảm thấy cũng thực không thú vị, đối thủ quá yếu."

"Đúng là vậy."

Tên phóng viên kia hạ khóe miệng xuống, bộ dáng mang mười phần khinh thường nói: "Cũng không biết đội trưởng kia đang làm cái gì, dáng vẻ kia cũng xứng để làm đội trưởng sao, còn không có mạnh bằng Vân Hổ kia.""

"Vừa rồi Tu Nhị cũng có nói là tay của hắn bị thương." Một phóng viên khác vẫn còn lòng thông cảm.

"Tôi thấy không phải bởi vì bị thương mà là bởi vì hắn ăn quá nhiều!"

Bên ngoài tiếng nghị luận vẫn cứ vang lên, Phó Cửu lại vẫn duy trì dáng ngồi như vậy, tay phải để phía sau đầu, ngậm một cây kẹo que, cũng không có lại xoa mắt.

Vẻ mặt của Phong Thượng thì lại rất sốt ruột, chỉ hận không thể tự mình đi lên phía trên để giúp đỡ họ đánh.

Lúc này Tu Nhị đã bắt đầu công kích bọn họ ở trên đường cái bên phải của hộ thành tháp thứ hai.

Lâm Phong có điểm tức giận, liền có ý muốn xông lên.

Tần Mạc đang đi theo sát liền nói: "Đừng ra khỏi tháp, chỉ cần bảo vệ là được."

Ý tứ chính là bọn họ đừng tiến công.

Lâm Phong cùng Ân Vô Dược cũng biết hiện tại bọn họ không thích hợp tiến công.

Chỉ là có chút lo lắng.

"Nếu Tu Nhị thấy chúng ta không ra, từ bên sườn của đường lớn công kích đội trưởng thì làm sao bây giờ?"

Vân Hổ hiện tại còn đang ở trong thành thêm máu.
Đây cũng có ý nghĩa là tháp phòng ngự thường phía dưới chỉ có hai người là Tiết Dao Dao và đội trưởng.

Theo như cách làm của Tu Nhị lúc trước thì rất có khả năng lại sẽ thực hiện song sát.

"Dụ hắn tới."

Ba chữ.

Ngữ khí không mặn không nhạt.

Ngay cả Ân Vô Dược trước nay đều chưa từng cùng Tần Mạc đánh qua loại trận thế này nhưng khi xem đến câu nói kia thì trong lòng cũng không khỏi dâng lên một hồi nhiệt huyết tràn trề.

Càng đừng nói tới Lâm Phong, đôi mắt nguyên bản đang khẩn trương cũng dần dần trấn định lại, sau khi giết chết hết tiểu quái công thành lại chạy về tháp phòng ngự.

Vào lúc này, Tiết Dao Dao chém một cái đã bắn chết một đội viên của Anh Chi Lưu!

Tu Nhị vừa thấy như thế liền ngay lập tức thay đổi tuyến đường hướng tới con đường của Tần Mạc đánh qua.

"Lần này, đoán rằng đối phương sẽ bị giết cả đội."

"Cũng chắc lả thế rồi, giết một người căn bản không dùng tới cái gì, hơn nữa bên Anh Chi Lưu vẫn còn hai người."

"Hả, đây là bắt đầu chạy trở về sao?"

"Thật sự là trước giờ tôi chưa từng gặp một đội trưởng túng quẫn như vậy."

Bên này các phóng viên còn đang nói chuyện với nhau,bên kia hai đội viên của Anh Chi Lưu đều đuổi theo hướng của Tần Mạc.

Tiết Dao Dao đứng ở dưới hộ thành tháp, bàn tay nắm con chuột run lên, luôn có một loại xúc động muốn quay đầu chạy.

Nhưng mà, cô cũng không có quên trước khi xuất phát Tần thần đã nói con đường này là nơi tấn công chủ đạo, nên cô không thể lui về phía sau được!

Trường hợp như vậy giống như là Đế Minh bị người ta đuổi đánh vậy.

Bên kia Vân Hổ đã thêm đầy máu.

Nhưng mà đã không có ích lợi gì rồi.

Thời gian ngắn như vậy, hắn không có khả năng đi lên viện trợ.

"Nếu tôi là chiến đội Đế Minh, tôi sẽ chủ động đầu hàng, cứ đánh tiếp như vậy, mất mặt cũng chính là bọn họ,hiện tại trên đường lớn đã không còn thấy bóng dáng của Tu Nhị, khẳng định là hắn đang núp ở đâu đó chuẩn bị tới đánh một trận lớn!"


  Chương 352: Đệ tam trăm năm mươi mốt Tần Mạc treo lên đánh thức thứ nhất  


"Tên đội trưởng của chiến đội Đế Minh kia rốt cuộc đang làm cái gì, chỉ biết dựa vào một người chơi nữ, rốt cuộc là lên làm đội trưởng như thế nào vậy."

"Chỉ là người chơi nữ kia cũng không giết được người ta, ngoài chuyện bị người ta đuổi theo cũng không làm được cái gì.""

"Đây không phải vừa vặn hợp với hình tượng của người Hoa Hạ bọn họ sao."

Nói tới đây, thính phòng bên kia vang lên một trận cười.

Hai người của Anh Chi Lưu kia đã giết đến đỏ cả mắt, đang tùy ý đi về phía trước.

Sơn Khẩu Bổn còn đang ở bên đường trái, vừa muốn mở miệng kêu bọn họ đừng di chuyển!

Đáng tiếc đã muộn rồi.

Hai người kia thấy Tu Nhị cũng đã tới rồi thì còn sợ cái gì, nhất định muốn đem đối phương giết hết một lượt!

"Quả thực là tìm chết."

Bốn chữ này là Phó Cửu nói.

Khóe miệng cô mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn kỹ lại có thể phát hiện trên khuôn mặt đó tràn ngập hương vị thị huyết.

Cô vừa dứt lời.

Ba người đã cùng nhau xuất hiện ở phía sau Tần Mạc.

Tu Nhị ở sau lưng hai người kia

Người phía trước liền hướng Tần Mạc phát một cái đại chiêu!

Dựa theo đạo lý mà nói.

Hai nhát là chết, hẳn thế là đủ rồi.

Chính là trong một giây đồng hồ kia, Tần Mạc di chuyển một cái, tránh đi một kích, thời điểm một kích khác đánh tới thì, hắn đã vào trong hộ phòng thủ thành phố ngự.

Người của Anh Chi Lưu làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Hiện giờ bọn họ nhận thấy, kỹ thuật của Tần Mạc đã ăn hại đến không thể ăn hại được nữa, đại khái là tay bị thương, khí thế của suy yếu đi làm cho người ta cảm thấy đáng thương.

Tu Nhị mặc kệ đối phương là vì nguyên nhân gì, kỹ thuật kém như vậy cũng xứng đánh với hắn?

Hắn tăng nhanh tốc độ di chuyển chuột, liền muốn đem tiêu diệt Tần Mạc và Tiết Dao Dao!
Các chiêu ầm ầm kéo tới.

Fan của Anh Chi Lưu bên này đã cảm thấy không có gì trì hoãn nữa, tuyệt bức song sát!

Nhưng mà, để cho bọn họ không nghĩ tới chính là, chính là Tần Mạc mà bọn họ cho rằng rất ăn hại kia trong một khắc đó xoay tròn kiếm, bốn phía đều dâng lên trận gió hoa thật lớn,ánh sáng kia cơ hồ có thể chiếu sáng toàn bộ màn hình.

Hai người cách anh gần nhất kia chỉ trong nháy mắt bị anh di chuyển qua lại giết chỉ còn một giọt máu.

Hai người của của chiến đội kia đều ngây ngốc, liền muốn lập tức chạy trở về.

Lúc này Tiết Dao Dao quét một đại chiêu ngang qua, ầm một tiếng, song sát!

Tu nhị cũng không có lui về phía sau, hắn cũng nhìn ra được cái tên đội trưởng Đế Minh này chỉ cần quay đầu quét hắn một chút hắn sẽ không có đường lui.

Tuy nói tên kia quét rất chuẩn nhưng đối với hắn mà nói thì không có tác dụng!

Tu nhị múa may bàn phím, thao nhân vật trò chơi của mình, trực tiếp hướng về chính diện của Tần Mạc đâm tới!

Người giải thích còn chưa nói chuyện thì các fan đã hô lên: "Người nọ có phải hay không choáng váng, vừa rồi trốn lợi hại như vậy, hiện tại lại bắt đầu ngược lại muốn chịu chết."

Tu nhị cũng híp hai tròng mắt, khóe miệng mang theo sát ý rõ ràng trao phúng nói: "Rác rưởi, đi tìm chết đi!"

Lấy tốc độ của hắn không ai có thể ngăn cản được!

Trừ phi là thiếu niên kia còn có khả năng, người khác? A......

"Tu Nhị! "Sơn Khẩu Bổn nhịn không được hô lên!

Nhưng, đã chậm.

Tần Mạc ở trong nháy mắt đối phương chạy tới kia, trực tiếp nhảy dựng lên, ngay cả trên chiến bào màu bạc cũng mang theo tia sáng trắng, dùng ra bao kích giết người!

Ở dưới đôi mắt đang bị loạn của mọi người chỉ có thể nhìn thấy đến thanh máu của Tu Nhị bị giảm hai phần ba.

"Không thể nào! Tốc độ tay của Tu Nhị nhanh như vậy, khẳng định có thể chạy đi! "Đây là phóng viên nói.

Phó Cửu ngồi ở kia, khóe miệng câu lại: "Khắp thiên hạ cũng không chỉ có Tu Nhị của các ngươi tốc độ tay nhanh."

Chạy đi?

Nếu đem người kéo tới.

Đại thần còn để cho người đi?


  Chương 353: Ba ngàn đao trảm  


Phó Cửu nghiêng đầu, miệng ngậm kẹo que, nhẹ nhàng nói ra hai chữ.

K, O!

Ngay sau đó!

Mọi người ở đây chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên!

Tay phải Tần Mạc cầm con chuột, tay trái ấn phím. Thao tác rất đẹp mắt, trường kiếm xuyên qua, đánh thẳng vào giữa Tu Nhị!

Ngăn chặn như vậy.

Đẹp trai, không có giới hạn, không ai địch nổi!

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn này. Cặp mắt từ trước đến nay chưa từng chấn động như vậy.

Mới vừa...... Vừa rồi rốt cuộc là cái gì!

"Ba ngàn đao trảm...... Đây mới là chân chính ba ngàn đao trảm! "

Người hâm mộ Đế minh có người đứng lên, âm thanh gần như chọc thủng màng nhĩ, đủ để có thể thấy được có bao nhiêu kích động.

Ba ngàn đao trảm?

Đó là cái gì?!

Mọi người hầu như không tin Tu Nhị chết như vậy.

Nhưng mà, trên màn hình hiển thị KO.

Bọn họ nhìn xuống, nhìn thao tác của Tần Mạc ngồi ở trước máy tính. Người đàn ông đẹp trai như bước ra từ truyện tranh, tai nghe đeo trên mái tóc đen, toàn bộ màn hình tràn ngập ánh sáng bạc.

Nhưng mà, như vậy liền xong rồi sao?

Không có!

Ngón tay thon dài của nam nhân nắm con chuột, với một tư thế rất đẹp trai, xoay người trở lại xông thẳng.

Chỉ nghe thấy ầm một tiếng!

Tháp thủy tinh cuối cùng —— bị phá hủy!

"Này, này...... Này......"

Người thuyết minh không thốt nên lời!

Điều này bọn họ nên giải thích như thế nào!?

Giết người không tính, lại còn quay đầu đánh hạ thành!Thành viên đội bên kia, đột nhiên chỉ còn âm thanh câm.

Một đội, có bốn người ở trạng thái chờ hồi sinh.

Ngoại trừ Yamaguchi đang đi đường rừng.

Ba đội viên còn lại chỉ cảm thấy cánh tay của mình đang tê liệt.

"Kia rốt cuộc là cái gì? "

Yamaguchi trầm giọng nói: "Ba ngàn đao trảm. "

"Ba ngàn đao trảm không phải là một cái tuyệt chiêu hay sao?"

Điều này mọi người đều hiểu.

Bọn họ cũng đều biết a, khi đội trưởng của Đế Minh chiến đội xoay người đối phó bọn họ dùng tuyệt chiêu này, ba ngàn đạo ánh lên, bọn họ đều thấy được.

Nhưng sau đó lại là cái gì!

Lúc này thanh âm Yamaguchi trầm xuống, cặp mắt cũng trầm theo: "Đối với Tần Mạc ba ngàn đao trảm, không chỉ đơn giản là một cái tuyệt chiêu, mà là hắn muốn hoàn thành ba cái mục tiêu."

Không có thời gian nói chuyện.

Nhưng Yamaguchi cũng không thể chạy vào giữa, tiến lên chính là chịu chết. Nhưng ở lên đường nơi này, sau đó phá hủy một cái tháp, bọn họ còn có hy vọng thắng.

Sau khi nghe Yamaguchi miêu tả.

Ba đội viên kia đều có chút ngây ngẩn cả người.

Ba cái mục tiêu... Ý của đội trưởng là nói...... Người kia từ lúc bắt đầu liền tính kế bọn họ.

Trước đem hai người bọn họ đánh chỉ còn một giọt máu, để đồng đội phía sau theo sát. Sau đó chính mình lại đi chém giết Tu Nhị, mục tiêu cuối cùng chính là phá hủy tháp bảo hộ của bọn họ?!

"Cái gì ba ngàn đao trảm, chẳng qua là dựa vào vận may thôi!" Tu Nhị rất không phục, ánh mắt thâm trầm: "Nếu ta cũng có đồng đội giúp ta trị liệu, ta cũng có thể dùng chiêu, đuổi kịp ba mục tiêu? A, ta đây liền chặn đao của hắn!"

Tu Nhị nói xong, liền xông ra ngoài!

Hai cái đội viên kia cũng không quá tin tưởng có người có thể tính kế chuẩn như vậy, hét lên một tiếng: "Ta trị liệu."

"Ta trợ thủ!"

Ba người đồng loạt xuất phát!

Yamaguchi vốn dĩ không kịp ngăn cản!

Lúc này Phó Cửu lại cười, mười phần đẹp trai phúc hắc: "Cho nên nói, đây là điểm yếu nhất của bọn họ. "


  Chương 354: Treo lên đánh, đoàn diệt!  


Không có tin tưởng Yamaguchi 100%.

Phân tán lực lượng, tự cao tự đại.

Người không biết còn tưởng hiện tại bọn họ có hai đội trưởng.

Có lẽ đây là điểm yếu của tân vương. Quá tự cao, người đại diện cũng không muốn nói nhiều.

Có lẽ Đại thần cũng đã nhìn ra điểm này.

Nên mới tấn công như vậy.

Nhưng so với khiêu khích người khác, vẫn là đại thần lợi hại hơn. Rõ ràng biết Tu Nhị kia dễ bị kích động, dù biết Tu Nhị am hiểu dã chiến, vẫn đem đối phương giết ở trong bụi cỏ liền cấp diệt.

Có thể thấy được hiện tại Tu Nhị đã mất đi sức phán đoán!

Vừa thấy Tần Mạc quay đầu chạy, lập tức hạ lệnh: "Đuổi giết!"

Nhưng bọn họ cũng không chú ý tới, lúc này Vân Hổ đã sống lại.

Đang ở đường dưới, Ân Vô Dược cùng Lâm Phong cũng bắt đầu nhanh chóng chạy về đường giữa.

Đột nhiên, ở hai bên sườn hình thành thế bao vây.

Vừa thấy người đằng trước đã biến mất, Tu Nhị mới nhận ra mình bị trúng kế, muốn rút về.

Nhưng Vân Hổ cùng Tiết Dao Dao đã giết tại đây. Vân Hổ hung dữ với đối phương, lập tức tung một đại chiêu!

Một người trong đó lập tức rớt nửa thanh máu.

Hai chỉ chết đúng một lần. Còn tưởng rằng Lâm Phong cùng Ân Vô Dược không dám đánh bọn họ đánh gần người, Vân Hổ tấn công một chút liền chạy.

Nào ngờ, đối phương thế nhưng không có một tia do dự, hai người trực tiếp chạy lại đây, chắn trước Vân Hổ, tiếp theo chính là một đại chiêu!

K, O!

Nháy mắt hai người đều chết!

Trước hết Tu Nhị nhận thấy được nguy hiểm. Vì thế không nói nhiều, trực tiếp nhảy vào trong bụi cỏ, muốn ở đó mai phục, chờ Lâm Phong cùng Ân Vô Dược lại đây, sau đó cho bọn hắn một đại chiêu!

Bởi vì có thể thấy rất rõ ràng, Lâm Phong cùng Ân Vô Dược đã rớt máu. Vân Hổ đi giết đội trưởng của bọn họ, hắn thủ tại chỗ này thích hợp nhất.

Nhưng mà, Tu Nhị không nghĩ tới chính là, hắn mới vừa đi vào.

Ba một tiếng!

Sau lưng hắn bị đâm xuyên qua!

Giống như hắn đã từng chém giết người khác, có người ở trong bụi cỏ, chém hắn một đao!

Là ai?Đôi mắt Tu Nhị đều đỏ!

Cầm con chuột, chính là muốn phản công!

Nhưng vô dụng.

Tần mạc thoải mái. Sau đó lại dùng kỹ năng làm hắn choáng, bắt đầu đánh hắn!

Tu Nhị chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy.

Đội bên kia không biết nên nói cái gì, mọi người đều che kín môi mình.

Hai cái phóng viên kia không nói nên lời.

Những điều đó hoàn toàn phù hợp với phong cách người Trung Quốc, fan hoàn toàn dừng lại!

Khuôn mặt bị đánh kêu đau một tiếng.

Phong Thượng không hiểu: "Thần tượng, đại thần tại không phát bạo kích, trực tiếp giết người kia, tại sao lại còn giết từng chút một."

Phó Cửu cũng không hiểu lắm...... Nếu là nàng, trực tiếp tiêu diệt, tiết kiệm thời gian.

Nhưng mà rất nhanh. Bọn họ sẽ biết đáp án.

Bởi vì Tần mạc thong thả ung dung trả lời một câu: "Giết ngươi như vậy, sảng khoái."

Ban đầu còn một chút máu, có thể có cơ hội để Tu Nhị chạy thoát.

Phanh một tiếng liền đứng lên từ chỗ ngồi của mình!

Đôi tay nắm chặt, đôi mắt vô cùng thâm trầm hướng tới Đế Minh chiến đội bên này.

Tần mạc liền thừa dịp này, con chuột nhấp nháy——

K, O!

Toàn bộ đối phương, diệt!

Phó Cửu nhìn một màn này, nghiêm túc so sánh mình cùng đại thần.

Ngược lại, vẫn cảm thấy là đại thần vô sỉ hơn.

Nàng vừa rồi khiêu khích gọi là gì.

Đều không bằng khiêu khích của thật sự đại thần ......

Khi hăn đều ném con chuột, thừa dịp hắn tức giận, giết hắn......

Thật tốt, Đại thần thật tuyệt vời!


  Chương 355: Đội viên tốt nhất  

Tu Nhị nhìn ngã xuống, trên mặt xuất hiện trắng đỏ.

Hắn không rõ vì cái sao đối phương phải giết hắn như vậy.

Người đại diện Phong Đại nhưng thật ra có rõ ràng, dù sao hắn cũng hiểu rõ đại thần nhà bọn họ, dựa theo tác phong đại thần sẽ không chậm rãi chém người như vậy, trừ khi......

"Trước kia Tu Nhị đã gặp Tần tổng?" Phong Dật hỏi em trai hắn.

Phong Thượng đem đem chuyện ngày đó ở chỗ tập huấn lắp bắt nói, vẻ mặt tức giận!

Người đại diện Phong Đại nghe xong, nháy mắt đã hiểu: "Tần tổng đang báo bù bang người ta. "

"Báo thù? "Phong Thượng không hiểu: "Kia, ngày đó thắng, người thắng chính là thần tượng ta. "

Phong Dật vỗ vỗ vai em trai hắn: "Thiếu niên em còn quá trẻ." Tần tổng hoàn toàn là loại người sẽ đổ nguyên nhân khiến mắt của HĐ bị nhiễm trùng lên đầu của người trong trận đấu đó, cho nên, hắn đánh trận thứ hai mới nhấp nhứ như thế, hắn nói rõ ràng là phải hành hạ đối phương mà.

Sơn Khẩu Bản Nhất biết trận thi đấu này chắc chắn bọn họ phải thua.

Muốn trở về phòng thủ, nhưng chỉ một mình hắn sống lại thì chẳng qua cũng chỉ là cái bia cho năm người đối phương đánh mà thôi.

Từng người của Anh Chi Lưu năng lực đấu đơn có lẽ rất tốt, cái nào đều so với Tiết Dao Dao lợi hại hơn nhiều, nhưng chính là không tập trung.

Năm người cùng nhau công thành, Sơn Khẩu Bản Nhất nơi nào ngăn cản được.

Đặc biệt là Tần Mạc sửa phong cách tấn công, sau khi nhìn Sơn Khẩu Bản Nhất, do dự đều không có, đầu tiên là choáng váng, lại tặng thêm một đại chiêu.

Tiếp đó lại lui lại, sau đó lại một đòn bạo kích tầm xa nữa!

Tốc độ tay cơ hồ có chút xinh đẹp.

Trừ ánh sáng màu bạc lóe lên ở ngoài, cũng chỉ thấy hắn tạm dừng một lát, lại một rút kiếm thẳng tiến!

Tần Mạc trực tiếp ra lệnh cho Vân Hổ đứng ở bên cạnh hắn: "Ngăn chặn. "

"Vâng! "Vân Hổ cũng không dong dài, mạo hiểm nguy cơ rớt máu, lao đến xuất một đòn bạo kích!

"A! "Theo Sơn Khẩu Bản Nhất ngã xuống, Tiết Dao Dao phát ra một kỹ năng hồi phục, mọi người ở Đế Minh chiến đội nháy mắt đầy máu.

Năm người liền ra đại chiêu, trực tiếp tấn công huỷ hoại thành trì đối phương!

K, O!Chữ cái tượng trưng cho thắng lợi mang theo ánh sáng bạc hoành bá toàn bộ màn hình.

Tu Nhị thậm chí không có cơ hội sống lại lần hai, chỉ có thể trơ mắt nhìn như vậy.

Cánh tay phải của Sơn Khẩu Bản Nhất bị chấn cho run lên.

Hắn vốn cho rằng hắn ít nhất có thể chống đỡ được đến khi đồng đội sống lại.

Nhưng mà, làm hắn không nghĩ tới chính là.

So với một Tần ạcM mới bước ra khỏi nhà tranh lúc trước, Tần Mạc của hiện giờ mạnh đến mức khiến người ta phải kinh hãi. Rốt cuộc hắn làm sao làm được thế chứ, sao có thể tính toán một cách chuẩn xác đến thế được chứ?

Trên thính phòng Anh Chi Lưu, lúc này hoàn toàn rơi vào im lặng.

Bọn họ như thế nào đều không có nghĩ đến sẽ là kết cục kiểu này.

Phải biết rằng Anh Chi Lưu chính là vào chiến đội tứ cường của cả nước trước.

Sao có thể sẽ bị một cái tiểu đội của Trung Quốc đánh đến nỗi không có lực phản kích.

Nhưng hiện thực bày ở trước mắt.

Không phải do bọn họ không tin.

Đồng thời với lúc này, trên màn hình còn xuất hiện hình ảnh của đội viên đáng giá nhất trận này —— Tần Mạc!

Lúc này có người không phục.

"Cho dù đội người Trung Quốc thắng, Đội viên đáng giá nhất phải là cấp Tu Nhị mới đúng chứ?"

"Nhưng hắn là người đã có hai cái double kill đó."

"Chính là cái kia đội trưởng Đế Minh chiến đội, tổng cộng cũng không có giết vài người, có tư cách gì làm đội viên có giá trị nhất?"

Nhưng mà, giây tiếp theo, những người này tự động im lặng!

Bởi vì trên màn hình xuất hiện chiến tích đối phương.

Giết 3, chết 0, hỗ trợ 10!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net