366-370

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 366: Tần thần điện thoại  


"Thiếu gia, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?" Trần Hiểu Đông nghiêng đầu hỏi.

Phó Cửu đứng lên, thuận tay đem kéo quai cặp lên: "Không có gì, tôi lên lầu nghỉ ngơi."

Trần Hiểu Đông không hiểu được, từ sau khi xuất viện vì sao thiếu gia lại trở nên thần thần bí bí như vậy, giống như rất thích ngây ngốc ở trong phòng, chẳng lẽ lại là đi chơi game?

Nhưng lần này Trần Hiểu Đông đoán sai rồi, sau khi Phó Cửu vào phòng cũng không có chơi game mà là trực tiếp mở ra laptop của mình.

Ngón tay thon dài đặt ở mặt trên khởi động màn hình.

Đó là một cái laptop màu đen tự chế tạo có chữ Z.

Từ sau khi gia nhập chiến đội Đế Minh, cô không còn làm những động tác như vậy.

Bởi vì có đại thần đứng nhìn bên cạnh nên không thích hợp công kích những trang web này nọ.

Mỗi một hacker đều có một thủ pháp đặc biệt của riêng mình.

Hiện tại đại thần còn chưa phát hiện ra cô là Z, là bởi vì "sự kiện về Trương chủ nhiệm kia" cô đã thay đổi một chút thủ pháp

Nhưng nếu làm nhiều lần, cô không xác định đại thần có thể phát hiện ra hay không.

Dù sao năm đó cô cũng từng vì trở tay không kịp mà bị đại thần bắt lại, hơn nữa người nọ còn thực xác định nói cô là nữ.

Loại chuyện bị người khác vạch trần thân phận này là lần đầu tiên cô gặp phải.

Hơn nữa đại thần so với tưởng tượng của cô còn rõ ràng về phong cách làm việc của Z hơn là bản thân cô.

Không hại người vô tội.

Không hãm hại kẻ yếu

Đây mà chuyện mà trước giờ cô tự nói với bản thân mình.

Trên thế giới này có quá nhiều chân tướng bất đắc dĩ che dấu bởi tiền tài cùng phía dưới của dư luận.

Một số việc nếu chỉ cần dựa vào cảnh sát cũng không thể nào xử lý hoàn mỹ được.

Còn có một số người......Bị chà đạp, ở dưới nơi thấp hèn, ủy khuất mà không thể nào nói được.

Phó Cửu nâng mắt lên,nhìn về phía bầu trời bên ngoài đang dần hòa vào đêm đen.Chờ đến khi giải quyết xong việc của Phó gia, cô liền sẽ trở lại Lầu Năm Góc.

Bởi vì,cô rõ hơn so với bất cứ ai là cho dù thích an nhàn thì vẫn có một số việc,phải chính cô đi làm thì mới có thể giữ gìn tốt cái an nhàn này.

Liền ví dụ như Phó gia hiện tại.

Phó Cửu nhìn những cái tư liệu mà cô hack được, khóe miệng cong lên một chút, ánh mắt mang theo tia đắc ý nhàn nhạt.

Cô hiểu rõ tiểu tam kia chắc chắn sẽ không an phận.

Quả nhiên, đầu tiên là đánh chủ ý lên đám cô đông kia.

Ngầm muốn những cổ đông có cổ phần buộc mẹ cô đem cổ phần trả lại?

Phó Cửu câu môi mỏng, biết biệt thự không đụng đến được, lại muốn tên con trai kia của bà ta lên làm tổng giám đốc?

Tuy rằng cô không để ý cái danh hiệu thiếu gia Phó gia kia.

Nhưng cái tiểu tam kia có lẽ đã quên mất, cái công ty kia rốt cuộc là của ai...

"Cửu, Cửu!" Ngoài phòng truyền đến tiếng nói rất có tinh thần của Hạ Hồng Hoa.

Phó Cửu cử động ngón tay, nhanh chóng rời khỏi giao diện, đem notebook đóng lại

Thời gian vừa vặn hợp lí.

"Mẹ, làm sao vậy?"

Phó Cửu vừa chuyển ghế dựa, khuôn mặt tuấn tú liền đối diện với Hạ Hồng Hoa.

Khuôn mặt Hạ Hồng Hoa đỏ bừng, nhéo nhéo khuôn mặt của Cửu Cửu nhà mình: "Lại gầy, cơm của Đông Kinh khẳng định ăn không quen đi, lát nữa mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con, được không? Đôi mắt này sao lại thế này? "

Không hổ là mẹ ruột, vừa gặp là có thể nhìn ra vấn đề ngay.

Phó Cửu nghiêng đầu đi, cầm tay của Hạ Hồng Hoa, khẽ cười nói: "Không có việc gì, chẳng qua là có chút cảm nhiễm, hai ngày này vẫn luôn xài thuốc, vài ngày nữa liền tốt."

"Hôm nay ăn chút cơm giải nhiệt, chắc chắn là thời gian nhìn vào máy tính quá lâu, khiến cho có phản ứng." Hạ Hồng Hoa vừa nói xong.

Trần Hiểu Đông liền phanh phanh phanh chạy lên,bộ dáng thở hổn hển, đầu tiên là liếc mắt nhìn Hạ Hồng Hoa một cái, sau đó mới nói với Phó Cửu: "Thiếu gia, điện thoại cậu, Tần thiếu gọi tới...... "


  Chương 367: Dạy dỗ qua điện thoại  


Đại thần gọi tới hả?

Sao lại không gọi vào di động của cô?

Phó Cửu nghĩ vậy, đưa tay chạm vào túi quần mới phát hiện di động đã tắt máy.

Thời điểm xuống lầu nghe điện thoại.

Trần Hiểu Đông và Hạ Hồng Hoa hai người đứng một bên trái một bên phải, vẻ mặt biểu lộ như "Tôi không cố tình nghe lén đâu, tôi chỉ là đi ngang qua thôi", biểu hiện hết sức rõ ràng.

Phó Cửu cười, một tay đút túi quần, cầm ống nghe đang đặt ở bên cạnh lên: "Alo, anh Mạc."

Bên phía đại thần truyền đến âm thanh như ở bên ngoài, mặc dù cách ống nghe nhưng cũng có thể nghe được tiếng nhạc không rõ ràng: " Đa dùng thuốc nhỏ mắt chưa?"

Phó Cửu giật mình, đúng thật là đã quên mất cái này.

Trên tay Tần Mạc còn kẹp điếu thuốc, nguyên bản là ra ghế ngoài nói chuyện cho an tĩnh một chút, vừa nghe thấy bên kia không phản ứng, anh mới hơi nhíu mày.

Sau lưng anh đã có một bóng người đi tới gần, trên mặt nở nụ cười: "Cậu đang gọi cho ai đấy, lại còn đi ra ngoài gọi nữa chứ?!

Đã rất nhiều năm trôi qua, đám người bọn họ chưa từng thấy Tần Mạc chủ động gọi điện thoại cho người khác. Anh em cảm thấy mới mẻ nên muốn hỏi thăm xem người kia là ai.

Tần Mạc chỉ liếc mắt nhìn bạn một cái, xem anh ta như không tồn tại, tiếp tục nói với bên kia: "Bên cạnh cậu còn có ai?"

"Trần Hiểu Đông và mẹ của tôi." Phó Cửu cười khẽ: "Họ đang nghe lén tôi nói chuyện điện thoại, chắc là do anh Mạc gọi tới nên cảm thấy lạ."

Trần Hiểu Đông và Hạ Hồng Hoa lập tức cứng đờ, người uống nước chút nữa thì bị sặc, người không uống nước cũng kêu rên trong lòng. Cửu à, có một số việc chỉ cần mình biết là được, không cần phải nói ra đâu!

Tần Mạc ở bên kia nghe, khóe miệng hơi cong lên, tựa như mỗi lần đều như thế này, thiếu niên cũng nói chuyện rất vui vẻ: "Đưa điện thoại cho dì."

"Để làm gì?" Phó Cửu cau mày.

Giọng nói của Tần Mạc rất nhạt: "Có việc, hỏi thăm sức khỏe."

Phó Cửu còn tưởng là chuyện làm ăn, nghiêng người tới gần Hạ Hồng Hoa nói: "Mẹ, đến đây đi, nghe lén lâu như vậy, anh Mạc muốn hỏi thăm mẹ."

Muốn nói chuyện điện thoại cùng bà?

Hạ Hồng Hoa ngây người ra.Không phải từ trước tới nay bà chưa được thấy mặt của Tần thiếu ở Giang Thành.

Chỉ là những lần đó đều là cuộc họp về thương nghiệp.

Loại họp như vậy đều có sự phân chia cấp bậc.

Vòng luẩn quẩn xung quanh Tần thiếu, đừng nói là bà, ngay cả Phó Trung Nghĩa cũng không có biện pháp chen vào.

Bà còn nhớ rõ lúc ấy Phó Trung Nghĩa cầm ly rượu, bộ dáng muốn tiến lại gần bên kia.

Thật ra Hạ Hồng Hoa cũng không có ý tưởng này. Dù sao lượng cơm ăn của mình, bản thân mình là người rõ ràng nhất.

Nếu đó không phải là một vòng tròn cố định, không cần thiết phải vứt bỏ tự tôn, một hai phải chen vào nó.

Nói vậy cũng quá hèn mọn.

Nhưng mà lúc ấy Hạ Hồng Hoa vẫn bị khí thế của người thanh niên Tần Mạc này làm cho hoảng sợ.

Hạ Hồng Hoa tới từ nông thôn, bà hâm mộ nhất chính là người có văn hóa.

Nhìn lướt qua Tần Mạc, không thể nghi ngờ chính là loại nhân vật nổi tiếng mà toàn thân đều lộ ra tự phụ.

Vốn dĩ Hạ Hồng Hoa cho rằng, đời này sẽ không có liên lạc qua lại với Tần thị.

Không nghĩ tới......

Điện thoại?

"Là dì phải không?" Tiếng nói ở đầu dây bên kia gợi cho người ta một loại cảm xúc đẹp đẽ quý giá.

Cái này khiến Hạ Hồng Hoa có chút mộng ảo trong nháy mắt, bà ho mạnh một tiếng mới lên tiếng đáp: "Ừ."

Có lẽ Tần Mạc chưa bao giờ gọi kiểu điện thoại như vậy, suy nghĩ một hồi mới nói: "Chào dì, tuy cuộc gọi hôm nay của cháu có chút lỗ mãng, nhưng cũng vì lo lắng cho gia hỏa này. Mắt Phó Cửu hoạt động quá mức cho phép, tốt nhất là khi ở nhà dì hãy giám sát chặt chẽ, đừng để cậu ấy tùy tiện chơi máy tính và di động nữa."

Phó Cửu đứng ở kia, tay đút vào túi quần, cũng không biết đại thần và mẹ cô đang nói gì.

Mẹ cô chỉnh lại ống điện thoại, vô cùng nghiêm túc: "Được, không thành vấn đề!"


  Chương 368: Giúp đại thần lái xe 1  


Cái gì không thành vấn đề?

Phó Cửu nhướng mày.

Hạ Hồng Hoa đem điện thoại đặt xuống, biểu tình đặc biệt nghiêm túc nói: "Hiểu đông. "

"Có tôi, thưa phu nhân." Trần Hiểu đông thò đầu tới.

Đầu tiên là Hạ Hồng Hoa liếc mắt nhìn Phó Cửu một cái, sau đó mới nói: "Đem những sản phẩm điện tử trên người thiếu gia còn chưa thu thu lại, hai ngày này không cho thiếu gia chơi máy tính, biết chưa?"

"Phu nhân yên tâm, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để thiếu gia chơi máy tính! "Trần Hiểu đông cam đoan nói.

Phó Cửu:......

Rốt cuộc Đại thần cùng mẹ cô nói gì, để mẹ cô theo dõi cô?

Tần mạc đại khái có thể tưởng tượng được đầu bên kia điện thoại khi thiếu niên nghe đến tin tức này thì bộ dáng buồn bực ra sao, ý cười khóe môi không khỏi sâu thêm vài phần.

Hàn Phong đứng ở phía sau Tần mạc nhìn thấy biểu tình Tần mạc lúc này, thì cả người ngây người.

Tình huống này là như thế nào?

Tần Mạc có bạn gái rồi sao?

Cục diện buổi tối hôm nay thật khó gỡ a.

Hàn phong nhíu hạ mi, bất quá rất nhanh, hắn liền lại nở nụ cười, bên ngoài những trận nháo nhỏ đó, phỏng chừng cũng không tạo không khí được.

Vẫn là chờ em gái của hắn dẫn người tới rồi nói sau.

Hàn Phong huýt một tiếng sáo, đi theo vào quán ăm đêm.

Từ bên trong quân khu ra tới đại viện, tất cả mọi người đều quen thuộc lẫn nhau.

Chẳng qua trong đó hai người vừa lên đại học đã bị người trong nhà ném vào bộ đội, lần này thật vất vả mới trở về một lần.Khẳng định là muốn tìm các anh em tụ tập chơi đùa thật tốt.

Nhưng mà có Tần mạc ở đây, bọn họ cũng không chơi quá mức được.

Nhiều nhất chính là ở quán ăn đêm hét lớn một trận.

Những gia giáo đều không có tồn tại ở nơi đây.

Mỗi người đều là những người khác biệt, nên khi ở bên trong ngồi xuống, đã có người kiềm chế không được, muốn tiếp cận bên này.

Đặc biệt là một ít cô gái tới chơi, trong ánh mắt đều mang theo tia trách móc.

Nhưng là bốn người cũng rất kỳ quái, thế nhưng không có một ai có hứng thú, trong đó chỉ có một người là hướng tới các cô gái nâng chén rượu, vẻ mặt tươi cười.

Những người còn lại đều ngồi ở chỗ kia nói chuyện phiếm.

"Nghe nói cậu có rất nhiều em gái, khi nào rảnh mang tới cho bọn tôi nhìn xem?" Người hỏi lời này chính là mới từ bộ đội trở về, bộ dáng trầm ổn kia, xác thật cũng thích hợp với quân trang.

Nghe hắn nói xong, Giang Tả đang uống rượu, ngón tay khẽ gõ, một bộ dáng lười biếng nói: "Không có gì đẹp."

"Được rồi." Hàn phong nghiêng mắt đi nói: "Không cần không vui, mình hiểu cậu mà. Không thể hiểu được cha của cậu lại phân chia một nửa tài sản cho người khác, làm như vậy cả gia đình cậu nghèo muốn chết, muốn cái gì đều không có, nghe nói đối phương còn có một cô con gái lớn, lớn lên rất béo, là học muội của chúng ta ở một trường trung học, họ gì ý nhỉ? Cậu xem đầu óc của tôi này, những cái đó đều không quan trọng, cậu không cần để ở trong lòng, mẹ cô ta gả vào giang gia, còn không phải tùy ý để cậu chỉnh sao, nhanh lên mau đổi thái độ, chốc lát sẽ có mỹ nữ lại đây, giúp chúng ta lái xe, thế nào? Anh đối với cậu đủ tốt đi, biết cậu không vui, liền tìm người đấy giải sầu cho cậu."

Giang Tả nghe kia lời nói, mày nhíu hạ, nhìn qua có chút bực bội: "Các em ấy cũng không chịu được khi cậu nói như vậy. "

"Đúng, xác thật không trách bọn họ được, bọn họ có cơ hội từ bình dân mà đi ra, nếu là người khác đều sẽ quý trọng cơ hội này. "Người nọ nói cũng đúng trọng tâm.

Chính là bởi vì đúng trọng tâm, Giang Tả mới có thể cảm thấy trong lòng không thoải mái, đang nghĩ ngợi, đột nhiên liền nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng: "Anh, các người ngồi bốn cái hướng này, còn có để nam sinh khác sinh sống không hả?"

Người nói chuyện là em gái của Hàn phong, Hàn tố tố.

Cô ăn mặc thật xinh đẹp, là người có con mắt trang điểm.

Cùng đi với cô còn có ba mỹ nữ khác, ba mỹ nữ kia toàn bộ đều đến từ chiến đội Khải Lỵ, người thân thiết với Hàn tố tố nhất cũng không phải ai khác chính là lưu li......


  Chương 369: Gọi điện thoại cho Phó Cửu 1  


Cô ngồi ở tận cùng bên trong Tần mạc, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Hàn tố tố ở bên cạnh nhìn,câu môi đè thấp thanh âm nói: "chị nhìn chị xem, biểu hiện quá rõ ràng a."

Lưu li đỏ mặt lên, bộ dáng cố nén ngượng ngùng nói nhỏ: "Em không cần nói nữa. "

"Được được được, em không nói nữa. "Hàn tố tố hướng phía trước đi tới, đối với Hàn phong nói: "Anh, người ta đều đã mang đến, mọi người đều có thể uống rượu, uống xong thì sẽ có người đem mọi người đưa trở về."

Thấy vậy Hàn phong nhìn ra ngoài cười nói: "Mọi người nhìn xem, chiếc xe kia của Tần mạc là xe việt dã, thì tìm đâu được người có kỹ thuật lái xe tốt."

"Vậy thì để chị lưu li đưa anh mạc trở về." Bàn tay trắng nõn của Hàn tố còn đẩy phía sau lưng của lưu li: "Chị lưu li tới đưa anh Tần trở về là thích hợp nhất, bất quá, bọn họ đều là chơi điện cạnh, lại đều là đội trưởng, thời điểm ở trên xe còn có thể giao lưu với nhau."

Dù sao vốn dĩ cũng là một chuyện nhỏ.

Tần đại ca nhất định sẽ xem mặt mũi của cô mà đáp ứng.

Ít nhất Hàn tố tố cho rằng là như vậy.

Cô làm như vậy là nghe phong phanh được một ít.

Thậm chí lại còn đi đến nơi đó, nhìn thoáng qua người nọ.

Tuy cô chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ thấy được cái tên hắc đào Z kia căn bản là người có lòng dạ hẹp hòi.

Hơn nữa cái tên bại gia của Phó gia kia, trước kia cô không phải không có thấy qua.

Mặc dù là mỗi lần đều là người nọ ở dưới nháo, các cô đều phải cho hắn ngồi cùng.

Nhưng là đối với cái loại người này, bất kì một ai đều sẽ không có ấn tượng gì tốt.

Không nghĩ tới cái tên bại gia kia sẽ lại chơi game, nghe nói lại chơi khá tốt, nhưng vậy thì thế nào, nhân phẩm không tốt, cũng không vào được cái vòng luẩn quẩn này của bọn họ.

Huống hồ chị Lưu li vẫn luôn có ý tứ đối với anh Tần, hơn nữa hai người họ lại rất xứng đôi.

Nhưng cố tình bởi vì chị lưu li cùng một ít đoàn đội trung gian mâu thuẫn,cho nên hiện tại anh Tần lại nổi giận với chị lưu li.Cái tên bại gia kia còn ở trong đó chỉ đạo.

Hắn nghĩ quan hệ của bọn họ chỉ là trung gian, là hắn có thể dễ dàng chỉ đạo sao?

Hàn tố tố cũng không rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, cô biết được sự tình cũng đều là chiến đội tạp lị nói cho cô, cho nên nhận thức ban đầu đã có điều sai lầm......

Tần mạc nhướng người tới, đem điếu thuốc ấn dập xuống gạt tàn thuốc, khuôn mặt đạm mạc tuấn mỹ, chỉ nói một câu: "mọi người như vậy, có ý tứ gì? "

Bảy chữ không nhiều không ít.

Lại đủ để nghe ra hàn ý bên trong.

Lần này không chỉ là Hàn tố tố, ngay cả bản thân lưu li trên mặt cũng là một trận nhăn nhó.

Bất quá tới thời điểm này cô đã chuẩn bị tốt tất cả, nhưng cũng không có biểu hiện ra bên ngoài.

Nhưng Hàn tố tố thì khác cô có chút bực bôi, cô không rõ hôm nay anh Tần lại như thế nào không có khí độ như vậy!

" Anh Tần, anh ...... "Cô còn muốn nói thêm cái gì.

Lưu li liền đem người túm lại, thanh âm thực nhẹ nói: "Chị và em đều biết rõ ràng, Tần thiếu rất coi trọng đồng đội. "

Nói đến cùng vẫn là bởi vì cái tên phế vật của Phó gia kia! Nhất định là bởi vì cái tên phế vật Phó gia trong lòng quá mức âm u, bình thường chỉ nhếch khóe miệng một chút liền ảnh hưởng tới người khác, cho nên anh tần mới có bộ dáng như hiện tại, thật là cô cũng không muốn nhiều lời cái gì!

Hàn tố tố chính là không hiểu biết như vậy, hơn nữa hoàn toàn không có ý thức được vấn đề trong đó là gì.

So với Hàn tố tố, Hàn phong lại bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí đang xem đến thái độ người anh em của hắn lúc này, lại cảm thấy hôm nay chuyện này chắc chắn sẽ không dừng tại đây.

Quả nhiên, Tần mạc đứng lên, một tay đút túi quần, chậm rãi gọi: "Hàn phong. "

Hàn phong theo bản năng ngẩng đầu, chỉ nhìn đến cặp con ngươi của bạn tốt kia, không có một tia độ ấm.

"Tôi đi trước, mọi người cứ tiếp tục." Tần mạc đạm mạc nói, nhưng Hàn phong lại biết, chuyện này giải thích không rõ ràng lắm, rất có khả năng sẽ trở thành mối ngăn cách giữa hai bọn họ......


  Chương 370: Gọi Phó Cửu tới đón tôi  


Cậu chờ một chút. Vừa rồi cậu uống nhiều nhất, giờ làm sao mà lái xe về." Hàn Phong sốt ruột muốn đem người giữ lại, khẩn trương nói:" Để tôi tìm người đưa cậu về, được không?"

Tần Mạc ngừng lại, đôi mắt nhìn Hàn Phong, cuối cùng vẫn là có một chút lạnh lùng nói:"Không cần, tôi đã tìm được người đến đón tôi rồi."

"Cũng đúng." Hàn Phong cơ hồ có thể khẳng định về phương diện này tuyệt không có vấn đề gì,nhưng cũng không rõ nên hỏi lại:"Tìm Lương bí thư sao? Nơi này mình có điện thoại."

Tần Mạc lấy di động ra nhấn xuống một số chậm rãi nói:"Không phải hắn, là người khác, vừa vặn nhìn xem tên kia có nghe lời hay không."

Hàn Phong:.......giọng điệu này...........Như thế nào nghe.........Có chút không hình dung ra là ai?

Tần Mạc dường như không có ý tứ muốn gạt ai, ấn mở loa ngoài. Lúc sau có vài tiếng động vang lên khiến mọi người đứng quanh có chút ngoài ý muốn, là giọng nói mang theo chút tức giận:" Anh Mạc,anh rốt cuộc cùng mẹ em nói chuyện gì, khiến mẹ em ngay cả tiểu thuyết cũng không cho em xem, cả buổi tối em biết làm cái gì."

Người nghe thế nhưng lại là Phó Cửu!

Chiến đội Khải Lỵ lập tức trầm mặt xuống.

Tay Lưu Li càng xiết chặt hơn. Cô vất vả lắm mới tìm được cơ hội đưa Tần thần về nhà.Cứ như vậy mà mất đi???

Phó Cửu còn ở đó thở dài nói:" Anh Mạc, chúng ta nói một chút về vấn đề tín nhiệm đi, anh cứ nhìn em xem có khác nào đang ở cục cảnh sát không."

"Em từng vào cục cảnh sát?"Tần Mặc vừa nói, vừa hút thuốc.

Phó Cửu nghĩ đến kiếp trước, quyết đoán lắc đầu:"Không có, em chỉ là so sánh một chút, Ann Mạc mới có thể đồng cảm với em chút đi. Rốt cuộc chúng ta đều là soái ca. soái ca phía trước nói chuyện với mẹ em một chút, chắc không có vấn đề gì."

"Phốc". Giang tả nhịn không được cười lớn,, trong tay hắn còn cầm chén rượu, đôi mắt nhìn Tần Mặc, tựa hồ đang hỏi tiểu gia hỏa này là ai mà nói chuyện có ý tứ như vậy."Có người?" Thính lực của Phó Cửu từ trước đến này đều rất tốt

Tần Mạc ừ một tiếng nói:"Mở loa."

Phó Cửu liền hiểu:"Anh Mạc ở bên ngoài chơi? Mà em lại bị cấm túc ở nhà.Thật bất công!!!!"

Giang Tả nghe xong càng cười lớn hơn.Tần Mặc nhìn hắn một cái, mới hạ mặt nói chuyện điện thoại:" Oán niệm không nhỏ? Anh xác thực là có đi chơi, vậy em tới xem một chút, cũng rất công bằng."

Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Tần mặc thế nhưng cứ vậy cùng thiếu niên đùa giỡn.....thiếu niên bên kia lại cố tình không để bụng mở loa to. Cười thật tà khí, nói:"Anh Mạc, anh muốn lừa em thì thôi đi "

"Anh ăn xong rồi, nhưng có uống rượu cần người đến đón."

Tần Mạc chớp mắt nói hai chữ: "Đến sao?"

Phó Cửu cười khẽ nói:" Anh nói địa chỉ cụ thể, hiện tại trên người em không có di động, anh xem thời gian em đến rồi đi ra."

"Là quán ăn đêm mà em thích nhất, cách Phó gia rất gần." Tần Mặc nói xong câu đó, lại nghe thiếu niên ầm ừ một cái, rồi mới cúp máy.

Không khí trong phòng rõ ràng thay đổi, mọi người đều nhìn Tần Mặc.

Hàn Tố Tố không nghĩ tới Tần đại ca sẽ có quan hệ tốt với Phó Cửu như vậy! Mà Giang Tả lại rõ ràng, Tần Mặc sở dĩ làm như vậy không phải không có lí do, đây là muốn người bên đầu điện thoại kia đến đón

Nếu không nói, trường hợp như vậy, trong phòng này lại để người kia tới.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net