371-375

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 371: Cửu gia soái khí lướt ván trượt  


Không khí xấu hổ bao vây xung quanh vẫn luôn duy trì đến khi Tần Mạc đứng lên lần nữa.

Anh vươn tay cầm lấy áo khoác, tiếng nói rất nhạt: "Tên kia tới đây nhanh thôi. Tôi đi trước, các cậu cứ tùy ý."

"Khoan đã, đợi mọi người cùng nhau đi." Hàn Phong cũng muốn xem thử rốt cuộc vị phế thiếu nhà họPhó kia là người thế nào, sao lại được Tần Mạc nhìn với con mắt lợi hại như thế.

Một đám người đi ra từ trong quán ăn đêm không phải không đáng chú ý, dù sao cũng là nữ xinh đẹp, nam soái khí, không ít người đưa mắt nhìn về phía bên này.

Bên ngoài trời rất lạnh, mùa đông đến thì sương mù càng thêm nồng đậm, đến cả nói chuyện cũng mang theo hơi thở trắng xóa.

Hàn Phong và Giang Tả cùng nhau ra ngoài, lúc bị khí lạnh kia thổi tới trên người không khỏi nhìn thoáng qua đằng sau.

"Tố Tố, con gái như các em nên vào trong trước đi, nơi này có bọn anh tiễn Tần đại ca của em là được rồi."

Hàn Tố Tố không chịu đi vào, cô nhất định phải gặp tên phế thiếu nhà họ Phó kia để xem sắc mặt của cậu ta ra sao.

Đương nhiên Hàn Phong muốn nhấn mạnh chuyện này, nhắc một lần nữa: "Trở về."

Hàn Tố Tố còn muốn nói tiếp đã phát hiện xe nhà bọn họ bị một bóng người chặn lại... Dưới lòng bàn chân người nọ còn đang dẫm lên ván trượt, không thấy rõ tướng mạo, cũng không biết đang làm gì, chỉ ở đó lắc lư qua lại.

Tiếng phát ra từ ván trượt thành công khiến mọi người chú ý.

Mọi người đều nhìn về hướng bên kia.

Hàn Tố Tố chợt ngừng lại.

Không chỉ riêng mình cô, ngay cả người của chiến đội Tạp Lị cũng thay đổi biểu tình, nắm chặt tay.

Ngay lúc đó, Tần Mạc đã dạo bước đi tới: "Xoay người cái gì, ở bên này."Người nọ vừa xoay người lại vừa vặn có một chiếc xe chạy qua, ánh đèn chiếu thẳng vào mặt lộ ra mái tóc bạc mắt đen, môi hồng răng trắng, hai mắt trong trẻo, luôn có thể khiến người ta kinh ngạc trong nháy mắt vì quá xinh đẹp, đây là Phó Cửu.

Dưới lòng bàn chân thiếu niên còn đạp lên ván trượt, trên người mặc áo khoác có mũ màu đen, 'kít' một tiếng liền ngừng trước mặt Tần Mạc, tư thế rất ngầu: "Mùa hè trời chuyển ấm áp, tôi không có xe nên chỉ có thể dùng cái này tới đón anh Mạc. Ặc, vương tử của tôi, bây giờ về nhà được rồi chứ?"

Thời điểm Phó Cửu nhướng mày nói "Vương tử của tôi", Hàn Tố Tố cũng không biết tại sao tim mình lại đập lệch nửa nhịp, hơi ngây người.

Chỉ cảm thấy dáng vẻ kia của thiếu niên thật đẹp.

Nhưng mà đẹp thì đẹp, kết quả vẫn là chất thải công nghiệp.

Hàn Tố Tố nhanh chóng phục hồi tinh thần, ánh mắt nhìn Phó Cửu cũng thay đổi, cằm còn ngẩng lên cao, ý vị khiêu khích vô cùng rõ ràng.

Điều này làm Phó Cửu không thể không lướt qua Tần Mạ để nhìn đám người ở phía sau. Trách không được đại thần nói thú vị, cuộc gặp mặt này xác thật rất thú vị.

"Quan hệ hữu nghị?" Phó Cửu nghiêng đầu hỏi Tần Mạc. Số lượng 4 vs 4 vừa vặn tốt, chỉ là... Chắc hẳn đại thần không thích quan hệ hữu nghị mới đúng.

Biểu tình của Tần Mạc không thay đổi gì, thản nhiên đáp lại một câu: "Có người tự cho mình thông minh, không cần phải xen vào, chúng ta đi thôi."

"À..." Phó Cửu cười nhạt, thầm nghĩ đại thần nói gì thì chính là cái đó. Dù sao mục đích chính của cô đêm nay là tới đón vương tử về nhà, một hành động vĩ đại tới cỡ nào.

Nhưng mà... Tự cho mình thông minh? Sau khi Lưu Li nghe được bốn chữ đó, trên mặt đang cười cảm thấy có chút đau, cũng không động đậy, người như cô rõ nhất là nên ngăn tổn hại vào lúc nào.

Hàn Tố Tố không động, đứng tại chỗ hét lớn: "Tần đại ca, người bạn kia không thèm nói câu chào hỏi với bọn em sao? Này cũng không quá lễ phép."

Lúc này người dừng lại không phải Phó Cửu, ngược lại là Tần Mạc.

Hàn Phong vừa thấy trường hợp kia liền biết xong đời! Bỗng nhiên vươn một tay kéo em gái nhà mình lại: "Em câm miệng!"


  Chương 372: Động thủ?  


"Sao lại bảo em câm miệng? Em..."

Hàn Tố Tố nói đến chữ "Em" phía sau liền im lặng, có cảm giác nói không nên lời.

Không phải bởi vì điều gì khác mà là vì ánh mắt Tần Mạc nhìn cô, ánh mắt đó cực kỳ lạnh.

"Sao không nói tiếp?" Tần Mạc cười, đáy mắt như có thể tràn ra sương mù màu đen ngay lập tức, lạnh đến như vậy.

Khi còn nhỏ, thứ khiến Hàn Tố Tố sợ nhất chính là loại người như Tần Mạc. Lúc đó cô không dám tiếp cận người này, hiện tại cũng thế.

Người quen với Tần Mạc đều biết, một khi anh cười như vậy cũng có ý nghĩa rằng anh thật sự tức giận.

"Tiếp tục nói." Tần Mạc bước tới gần: "Để tôi nghe thử xem cô còn muốn nói ra cái gì nữa."

Cảm giác áp bách như vậy, phảng phất như có thể đóng băng không khí xung quanh mình.

Hốc mắt Hàn Tố Tố đỏ lên, không dám mạnh miệng tiếp.

Kẻ làm anh trai như Hàn Phong cũng bị chuyện này làm cho sốt ruột: "Tần Mạc, em gái của tôi còn nhỏ..."

"Tuổi còn nhỏ nên ăn nhiều hạt óc chó một chút." Tiếng nói của Tần Mạc vẫn thản nhiên như cũ.

Hàn Tố Tố không hiểu vì sao lại bảo cô nên ăn nhiều hạt óc chó?

Phó Cửu đứng bên cạnh nhìn, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Đây là học sinh cao trung đúng không? Học ngữ văn thế nào mà đến vụ này cũng mờ mịt.

Nhưng mà nghe không hiểu đại thần độc miệng cũng là một loại hạnh phúc.

Dù sao cũng không có ai tình nguyện biết mình bị người ta khinh bỉ, cần phải ăn hạt óc chó để bổ óc...

Đúng thật là Hàn Tố Tố nghe gì cũng không hiểu, nhưng cô biết đầu sỏ gây tội là ai, lập tức nhìn về phía Phó Cửu: "Đều tại cậu! Thật lợi hại nha, một thằng phế vật như cậu cũng có quan hệ rộng rãi!"

Phó Cửu: "..."

Từ đầu đến cuối cô đều là quần chúng ăn dưa cơ mà?!

Họng súng này...
Phó Cửu không chịu nổi bạch liên hoa*, trước kia không chịu nổi, hiện tại càng không chịu nổi, này cũng là khuyết tật trong tính cách của cô.

*Bạch Liên hoa là các em gái ngây thơ trong sáng sống như thánh nữ, lúc nào cũng cho là mình vô tội

Mang theo từ trong bụng mẹ ra ngoài, không đổi được.

Phó Cửu thề, nếu đối phương nói thêm một câu nữa, hai ngày kế tiếp cô sẽ không đụng vào đống di động, toàn tự rải mầm trên người.

Chỉ tiếc là Tần Mạc không cho cô cơ hội này, lại tiến về phía trước thêm một bước, mắt nhìn Hàn Tố Tố: "Muốn chết?"

Hàn Phong vừa thấy tình huống kia không đúng liền gào lên: "Tần Mạc, Tố Tố là em gái của tôi!"

"Tôi biết." Tần Mạc vừa nói vừa ung dung nghiêng mắt, ngay sau đó vung nắm đấm qua đánh vào mặt Hàn Phong một cái thật mạnh, tư thế kia vừa nhanh lại rất chuẩn, còn mang theo gió, một cơ hội để người khác hoàn hồn cũng không có!

Bịch!

Mặt Hàn Phong lệch về phía bên trái.

Đám người của chiến đội Tạp Lị nhịn không được kinh ngạc thét lên.

Giang Tả muốn đi lên kéo người ra lại phát hiện sau khi Tần Mạc đánh xong cũng không còn ý tưởng tiếp tục động thủ.

"Tôi không đánh phụ nữ nhưng tôi có thể đánh anh trai của người phụ nữ đó." Thái độ của Tần Mạc không coi ai ra gì, dáng người cao lớn đứng thẳng, giọng nói kia rất lạnh, nhanh chóng làm Hàn Phong đang có ý định đánh trả lập tức thanh tỉnh. Anh ta chửi nhỏ một tiếng, nhưng cũng biết lúc này bên anh không đúng, lại còn đặc biệt không đúng.

Không có gì khác để nói.

Hàn Phong chỉ đứng tại chỗ, nâng tay xoa xoa mặt.

Tất cả mọi người đều biết Tần Mạc chưa dùng hết toàn bộ sức lực. Nếu không với một cú đấm kia cũng đủ đánh ngã Hàn Phong.

Đều đến từ trong đại viện, lúc đi học lại luôn ở bên nhau rồi đánh nhau, không có ai không biết thân thủ của những người còn lại.

Hàn Tố Tố chưa phục: "Tần đại ca, rốt cuộc là em đã chọc tới chỗ nào của anh mà anh lại đối xử với anh trai của em như vậy? Đều do cậu ta, mẹ nó cái tên Phó..."

"Vút".

Không đợi Hàn Tố Tố nói xong, Phó Cửu vừa nhấc chân phải, một tiếng thanh thúy phát ra từ ván trượt chợt vang lên!


  Chương 373: Đánh sưng mặt  


Hàn tố tố cả kinh, nhìn ván trượt đang hướng phía cô xông tới, dọa hai tròng mắt của cô đều trừng lớn. Nếu không phải Hàn Phong ở phía sau kéo cô,thì đầu gối của cô tuyệt đối sẽ bị đụng vào!

Hàn tố tố ngước mắt, hướng phía trước xem qua, vừa vặn có thể nhìn đến tư thế thiếu niên đem chân thu hồi, Phó Cửu cười cười, mang theo hàn ý nói: " Em gái, mắng chửi người là không tốt. Còn có, người sống trên đời, ngay cả năng lực phân rõ đều không có, liền không cần ra vẻ, bị người khác lợi dụng còn tỏ ra rất vui vẻ. Em cũng giống như một ít trà xanh vậy, cần phải thêm gia vị mới có thể sử dụng được. Có điều được nịnh hót cũng không tồi."

Những lời này vừa ra, không chỉ là Hàn tố tố, ngay cả chiến đội tạp lị và những người liên quan, trên mặt cũng là một trận trắng hồng, nhìn Phó Cửu bằng ánh mắt hận không thể giết chết hắn.

Phó Cửu lại dường như một chút đều không thèm để ý, khóe miệng còn hơi nhếch lên.

Nghe vậy Hàn tố tố hít thở đều đau, lại bởi vì Tần mạc đang đứng ở bên cạnh, liền động cũng không dám lại động một chút.

Hàn tố tố đầu óc có chút thiểu năng, nhưng không đại biểu cho anh trai cô ta cũng thiểu năng trí tuệ.

Vừa thấy Phó Cửu ra tay, liền biết người này cũng không dễ chọc.

Từ vừa rồi khi thấy thiếu niên bắt đầu đứng ở chỗ này, hắn không có động cũng không nói gì,.

Hắn nhìn ra được, Phó Cửu cũng không sợ hãi thân phận bọn họ.

Trong ánh mắt của một người có thể nhìn ra rất nhiều thứ.

Có chút người nghĩ đến bọn họ là con cháu đại gia thế, tự nhiên sẽ lùi bước.

Thế nhưng trong ánh mắt thiếu niên lại không có ý này, nếu có cũng chỉ là không sao cả.

Vì cái gì thiếu niên kia mới chờ tới bây giờ để động thủ?

Đại khái là không thể nhịn được nữa đi.

Mà Tần mạc...... Hàn phong nghiêng mắt nhìn thoáng qua người bạn tốt, trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng, muốn mở miệng.

Tần mạc rõ ràng biết hắn có lời muốn nói, lại trực tiếp lướt qua hắn.

Trong nháy mắt kia, Hàn phong biết, không có cứu vãn được.

Đây chính là điểm mấu chốt của Tần mạc, nếu tái phạm lần thứ hai, đừng nói tình nghĩa bạn bè, ngay cả Hàn gia đều xong.

Hàn tố tố vẫn là cảm thấy ủy khuất, lôi kéo anh trai cô với mục đích muốn anh trai xả giận thay cô a.

Trong lòng Hàn Phong thật là phiền, em gái hắn khi nào biến thành cái dạng này, đầu tiên là khiêu khích, sau đó lại mắng người, một bộ dáng chính là muốn lấy gia thế chèn ép người khác.Hàn tố tố cố tình chính là không thuận theo không buông tha nói: " Anh, anh Tần, hắn như thế nào có thể như vậy, như thế nào có thể đối với chúng ta như vậy1, cái tên phế...... "

Tần mạc chính ngoái đầu lại nhìn, biểu tình lạnh lùng, dường như đang đợi cô ta đem câu cuối cùng nói nói xong.

Bang!

Hàn phong dùng một cái bàn tay đánh qua.

Đánh Hàn tố tố lập tức ngốc ở tại chỗ.

Tiếng vang như vậy liền chấn chiến đội tạp lị, mỗi người đều run một cái.

Hàn tố tố quả thực không thể tin được, người anh trai cô luôn luôn yêu thương cô thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy tát cô một cái?

Nước mắt không ngừng đảo quanh, tức giận ngày càng nhiều nhưng lại nhằm vào Phó cửu mà tức giận.

Cuối cùng, cô hung hăng hướng tới bên này nhìn thoáng qua, rồi chạy đi!

Lưu li đương nhiên phải làm thiên sứ chữa thương cho người ta, lập tức đuổi theo!

Đội trưởng cứ như vậy mà đi, đương nhiên chiến đội tạp lị khẳng định cũng sẽ đi theo.

Chuyện giữa Phó Cửu cùng Hàn gia đều đã kết thúc, thì còn có thể có trái tốt gì mà ăn.

Chỉ cần các cô bồi ở bên người Hàn tố tố, về sau luôn có cơ hội đối phó với Phó Cửu

Nhưng mà, người Hàn gia, lại không phải ai đều ngu xuẩn giống Hàn tố tố vậy.

Trải qua sự việc như vậy, Hàn phong sao có thể để em gái của mình cùng những người này tiếp xúc.

Hắn nhìn Tần mạc, yết hầu giật giật nói: " Để tôi đi xem Tố Tố. Về chuyện này, chúng ta về sau lại tâm sự. Đây là có chút hiểu lầm. "

Một cái chớp mắt, Hàn phong thật sự có chút lo lắng Tần mạc liền không để ý tới hắn.

Còn may Tần mạc vẫn còn lý trí, tiếng nói thực đạm " Được "

Hàn phong bên này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng hướng em gái hắn chạy mà đuổi theo ......


  Chương 374: Cửu gia mang ván trượt tới đón đại thần  


Giang Tả thấy rõ sự tình, đi đến bên cạnh Tần mạc nói: "Tố tố cũng chỉ là đơn thuần, người khác nói cái gì em ấy đều tin tưởng, hơn nữa...... Những người đó dù sao cũng là bạn bè của em ấy. Tin tưởng từ nay về sau, Hàn phong sẽ chú ý em ấy nhiều một chút."

" Ừm. " Tâm tư của Tần mạc giống như đã không còn ở bên này, cau mày nhìn người kia cách đókhông xa đang dùng chân đi ván trượt rất giống với thiếu niên.

Giang Tả cười: "Như vậy, chúng ta gọi xe trở về, cậu...... " Chưa kịp nói xong, hắn đã thấy tần mạc không chú ý. Nương theo ánh mắt của Tần mạc nhìn qua, ít nhiều có điểm trêu ghẹo:" Vương tử như cậu cũng biết bảo vệ môi trường sao. Thôi trở về đi, dù sao cũng là có người tới đón. "

"Cậu về đi." Tần mạc nghĩ đến cũng có chút buồn cười, xác thật cũng không có người nào lấy ván trượt tới đón người, phỏng chừng chuyện này, cũng đủ Giang Tả cười lớn một trận.

Bực bội một ngày, cuối cùng cũng có việc khiến hắn vui vẻ. Giang Tả khóe miệng cong cong, xoay người, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người bên kia một cái.

Một người đạm mạc lạnh băng, một người soái khí lạnh băng, toàn bộ đều ăn mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng ở kia, chẳng qua thiếu niên có thêm mũ áo khoác lông tơ màu trắng thuần, mà Tần mạc lại là áo gió, tựa như ác ma đứng ở kia.

Thiếu niên chính là hướng tới chỗ Tần mạc mà đi tới. Hai người hình thành sự đối lập, nhưng hợp lại càng tăng thêm sức mạnh soái khí.

Giang Tả nhớ tới một lần ở nhà ăn trung học, khi đó phó cửu đá ngã một người, vẻ mặt tùy ý soái khí, vỗ nhẹ mặt một vị mỹ nữ, hình như là đang nói: "Em gái, nghe anh nói, anh tùy thời có thể ngược em, còn có, liền tính anh thích đàn ông, cũng sẽ không thích vị Tần thiếu trong miệng của em kia, hắn mà đến, anh tùy thời phụng bồi."

Giang Tả còn nhớ rõ, lúc ấy Tần mạc nghe được, cũng chỉ là nâng mắt tới, liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.

Ai có thể nghĩ đến, hiện giờ hai người thế nhưng cùng tiến cùng lui, quan hệ cũng không tệ lắm ....

Cứ như vậy, trước cửa quán ăn đêm.

Phó cửu mang theo ván trượt đi tới, liền thấy chỉ còn một mình Tần mạc, biểu tình rất là ảo não nói: " tấm ván giống như hỏng rồi, em vừa mới đâm vào xe."

Tần mạc tổng cảm thấy những lời này, mặt sau mới là trọng điểm, không chút để ý nhướng mày hỏi: "xe ai. "Phó cửu vẻ mặt ca ngợi: " Một chiếc Land Rover vô cùng bá đạo, biển số xe cũng rất trâu bò, 666."

Thật may, đó là xe của hắn, Tần mạc hiểu rõ, hướng phía thiếu niên bên nhìn thoáng qua.

Phó cửu sờ soạng mũi: " lực đạo có mạnh một chút, nhưng không quá mức, rất may là em đâm không có nặng. "Nói xong cười: " Chỉ xước một ít sơn. Cho nên anh mạc, anh phải phụ trách mua cho em một tấm ván mới."

Cái tên Gia hỏa này, Tần mạc cười: "Anh có thể mua cho em một tấm ván mới, nhưng chuyện mua tấm ván tính sau, trước tiên tính sơn xe thế nào?"

Một chiếc Land Rover giới hạn xì sơn...... Phó cửu không suy nghĩ giá trị, quyết đoán nói: " Anh Mạc, chúng ta sẽ đi tẩy sạch vết xước nhưng trước đó chúng ta đi ăn đã."

"A. "Tần mạc câu môi, ngón tay búng búng thiếu niên mang theo ván trượt:" Em liền tính toán dùng cái tấm ván đã hỏng như vậy rồi mang anh đi ăn thịt? "

Phó cửu cười nhạt nói: "Tấm ván này rất lớn."

"Như vậy cũng không chứa được hai người đàn ông." Tần mạc nói, vừa định hút thuốc, liền thấy khóe mắt trái của thiếu niên có một chút phiếm hồng, đem thuốc gập lại, ném vào thùng rác bên cạnh nói: "theo anh ra xe. "

Phó cửu chỉ chỉ chính mình nói: "Tuổi tác không đủ. "

Một người say rượu lái xe, một người không đầy mười tám, lái xe Land Rover?

Tuy rằng kỹ thuật lái xe của Phó cửu không tồi, nhưng vẫn là không thể lái được.

Phó cửu cười nói: " Anh Mạc, không cần xem thường ván trượt của en, uy lực sau khi em cải tạo quá tốt, mang anh đi không thành vấn đề. Anh đứng ở phía sau em, hai tay bám lên vai em là được."


  Chương 375: Cùng nhau hoạt, đường  


Nội tâm Tần Mạc cự tuyệt.

Ít nhất ngay từ đầu là thế.

Chỉ là nghĩ đến đối phương đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch.

Cho nên liền như vậy đứng lên.

"Hai chân đều bước lên." Phó Cửu quay đầu nhìn thoáng qua Tần Mạc.

Tần Mạc đảo qua khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, rất non mịn, nâng ngón tay lên,búng vào trên má của Phó Cửu: "Đã biết, xoay người sang chỗ khác, nhìn phía trước đi, nếu như chạy không tốt, cả hai sẽ cùng bị tai nạn chết đó"

"Làm sao mà có chuyện đó được, tin tưởng kỹ thuật của tài xế già này đi, mang anh bay lên. "PhóCửu cười một trận, chuẩn bị xong tư thế hoạt động, lại thấy người phía chậm chạp bất động, không khỏi kêu một tiếng:" Anh Mạc? "

Tần Mạc ừ một tiếng, ánh mắt thâm trầm, cuối cùng mới đưa tayđặt ở trên vai thiếu niên, hơi thở mang vị kẹo ở xung quanh càng đậm hơn, rất dễ chịu, còn mang theo một chút hơi lạnh.

Cứ như vậy một trước một sau, khoảng cách của hai người cực kỳ gần, gần đến giống như nhịp tim đập cũng có thể đồng bộ.

Trước giờ Tần Mạc đều chưa từng thân cận với ai đến như vậy, mỗi lần thiếu niên hoạt động chân trái, liền sẽ mang theo một trận gió,động tác kia quá thật cũng rất đẹp trai, xem ra sẽ không gây ra nguy hiểm lớn gì.

Chẳng qua...... Tần Mạc hạ thấp tầm mắt, nhìn vào cái xoáy trên đỉnh đầu màu bạc của thiếu niên, mày nhíu lại một chút: "Trước đây không phải nói ăn uống rất có dinh dưỡng sao? Vì sao thân thể không cao được?"

Phó Cửu nghe xong lời này, mơ hồ ừ một tiếng, thầm nghĩ thân thể không cao được là vì tất cả dinh dưỡng đều đi đến nơi khác rồi.

Tần Mạc còn tưởng rằng là do anh nói quá mức trực tiếp nên làm cho thiếu niên bị tự ti, tuy rằng thiếu niên rất tuấn tứ nhưng lại không cao, nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu: "Về sau nên vận động nhiều hơn, tất cả con trai đều như vậy, khi học cấp ba sẽ phát triển rất nhanh.""

Đáng tiếc nàng là con gái, Phó Cửu yên lặng bổ sung một câu, dưới chân thuần thục vòng qua con đường ngoằng ngoèo phía trước, chuyển một cái đã đến đường lớn: "Anh Mạc, giữ chặc nhé, em muốn tăng tốc. "

Thời điểm này tuy rằng không còn sớm nữa, nhưng cũng chưa tới mười giờ, trên đường vẫn còn có tuyến giao thông công cộng.

Đường phố bên kia ngoại trừ nhà cao tầng ánh đèn lộng lẫy còn có thân ảnh ở giữa đường thập phần khiến người khác chú ý kia.

Hai người xài một cái ván trượt?
Không, không đúng, phải nói là người này dùng ván trượt chở người kia?

Này rốt cuộc là chủ ý ai nghĩ ra vậy.

Mái tóc màu bạc của Phó Cửu rất làm cho người khác chú ý, nguyên bản mọi người ngồi trên xe buýt còn đang ngáp, sau khi thấy một màn như vậy, toàn bộ đều lên tinh thần.

Thừa dịp xe buýt chờ đèn đỏ nên dừng lại, một đám người nhịn không được nhìn ra ngoài của sổ xe.

Chỉ thấy thiếu niên khóe miệng đang cười, ván trượt hoạt động từ phía xa chạy ngang qua, nam nhân còn lại đang đừng ở phía sau thiếu niên lại càng tuấn mỹ làm cho người khác choáng váng hơn.

Bởi vì hai người đều mặc áo khoác đen nên đều làm cho người khác có ảo giác là có ác ma đi vào nhân gian, hình ảnh đậm chất anime đánh sâu vào mỹ cảm.

Mọi người không khỏi lăng,

Này...... Là tình huống như thế nào?

Hiện tại những người chơi ván trượt đều có giá trị nhan sắc cao như vậy à?

Không phải đang đóng phim hả?

Hơn nữa lại là hai người cùng xài một ván trượt, rốt cuộc là làm sao làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net