376-380

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 376: Hai người ở chung, ngọt ngào  


Quán thịt xiên nướng cách nhà họ Phó cũng không xa, chỉ là ở trong một ngõ nhỏ của Giang Thành.

Nói thật thì không có nhiều người đi ăn đồ nướng vào mùa đông, đa số đều ăn lẩu, dù sao ăn lẩu cũng làm người ấm áp hơn.

Nhưng từ khi có cửa hàng tiện lợi, liền mặt dày mày dạn xuống cửa hàng ăn để sinh tồn.

Bên ngoài lạnh không chịu nổi, trong nhà thì ngược lại.

Ở phương Bắc, trong nhà rất ấm áp, đặc biệt cửa hàng thịt xiên nướng này lại không lớn, chỉ có trong cuộc sống của những nhân tài lão làng ở Giang Thành mới có cơ hội nhìn thấy lò lửa hình quả bầu, thực bội phục cảm giác cổ kính này.

Phó Cửu cầm ván trượt lên.

Tần mạc nhướng mày: "Nhà này? "

Phó chín cười: "Đừng nhìn nơi này bề ngoài xấu xí, thịt là thịt sạch, dê là dê thật. "

Hiện giờ đồ giả rất nhiều, tất cả mọi người đều biết.

Nhà này không giống thế, người làm thịt xiên là cặp vợ chồng già, để ý nhất chính là chân thật.

"Lạnh, thực lạnh a." Phó Cửu vừa nói, vừa đẩy cửa chạy đi vào, cuối cùng cũng có chút cảm giác của học sinh cao trung.

Tần Mạc đi theo phía sau cô, không có chút tức giận nào cả.

Cho nên thời điểm bọn họ vừa tiến vào mới có thể bị một vài người ở tiệm Internet vừa đánh xong trò chơi vây xem.

Những người đó tuổi cũng không lớn, vừa đủ một bàn bia. Lúc nhìn thấy ván trượt trong tay Phó Cửu, bọn họ liền ngây người hồi lâu. Ngay sau đó lại nhìn thấy Tần Thần tôn quý như vậy, đến cả nói chuyện cũng quên mất đi, ánh mắt nhắm thẳng bên này mà bay tới.

Thật ra Phó Cửu cũng không thèm để ý ánh mắt chung quanh, ngồi xuống ghế, quay mặt qua cười nói: "Phiền bà lấy cho cháu mười hai chai rượu, hai phần thịt xiên, hai phần gân, còn lại chúng cháu sẽ gọi sau."

"Được, chờ chút! " Bà chủ già kia trả lời, cầm rượu ra ngay.

Hai ngày này Phó Cửu hết nhịn nổi rồi, không ăn thịt không uống rượu thì sống trên đời này chẳng còn gì vui nữa. Hiện tại nhìn thấy mười hai chai rượu, khóe miệng câu lên cao.
Còn không chờ cô hành động, Tần mạc đã duỗi tay tới đè lại cổ tay của thiếu niên đang nóng lòng muốn thử đồ ăn kia, tiếng nói rất nhạt: "Bỏ thuốc và rượu, đã quên à?"

Phó Cửu lắc đầu nhắc nhở: "Anh Mạc, lỡ như vào lúc không có mặt anh thì sao?"

"Lúc tôi không có mặt đã có dì quản cậu thay tôi." Tần Mạc rất bình tĩnh.

Phó Cửu nghe vậy, trong phút chốc liền ủ rũ: "Vậy tôi uống cái gì đây. "

Một tay Tần Mạc chống cằm, bàn tay khác cầm lấy thực đơn từ trên tay thiếu niên, chăm chú nhìn một hồi mới nói: "Canh trứng gà."

Phó Cửu: "..." Có ai tới quán thịt xiên nướng để uống canh trứng gà sao? Không muốn cho cô ăn thịt xiên sao?!

"Nếu không thì nước sôi để nguội." Tần mạc lười biếng nhìn biểu tình của thiếu niên: "Cậu chọn một cái đi."

Lựa chọn như vậy... Phó Cửu im lặng: "Canh trứng gà."

"Được." Tần mạc nhìn thiếu niên như vậy, nhịn không được bật cười: "Chắc là một chén không đủ để cậu uống. "

Vẻ mặt Phó Cửu rất nghiêm túc: "Còn có thịt nữa, cũng không phải là tôi có thể ăn đặc biệt như vậy."

"Thịt dê, bò thuộc thức ăn kích thích." Tần Mạc vươn tay chạm vào khóe mắt thiếu niên: "Muốn tái phạm?"

Khoan đã! Phó Cửu ngước mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ bất cứ lúc nào cũng có thể tự phụ trước mắt mình, ý tứ của đại thần là nói cô chỉ có thể uống canh trứng gà thôi ư?

"Còn nói đi ăn thịt xiên nướng cơ mà?"

Tần Mạc nghe câu hỏi của thiếu niên, giọng nói thờ ơ lạnh lùng: "Tí nữa sẽ để cậu nhìn thấy thịt xiên mà cậu luôn thèm khát, cậu còn muốn ăn cái gì đều có thể gọi, gọi tới tôi ăn giúp cậu."

"..." Phó Cửu dừng một chút mới mở miệng: "Anh Mạc, lòng dạ anh đen tối như vậy sẽ mất tôi, anh biết không?"

"Hử?" Tần Mạc cười cong môi, vô cùng đẹp trai.

Phó Cửu cảm thấy cô cũng có nhược điểm, ví dụ như khi đối mặt với người đẹp trai hơn mình sẽ phá lệ khoan dung đại lượng: "Lần này tha thứ cho anh."


  Chương 377: Hai người ở cùng nhau (2)  


"Tôi đây có phải hay không còn phải cám ơn cậu, hả?" Tần Mạc cất giọng hỏi, có chút cảm giác áp bức.

Phó Cửu lại không sợ hắn, cười nói:" Như thế nào? Mạc ca tính toán lấy thân báo đáp sao? Nếu là như vậy,tôi có thể xem xét không lấy của hồi môn."

Tần Mạc quét mắt nhìn thiếu niên, nâng tay lên lôi kéo mũ áo của thiếu niên:" Cậu nên cảm thấy may mắn vì là em trai của tôi!"

Kia cô đúng là nhỏ tuổi hơn hắn, Phó Cửu đưa tay lên mũ áo, mắt thấy thịt thơm ngào ngạt được mang lên, cô có thể nghe đến hương vị mặt trên của thịt, có chút tiêu nhỏ,còn có.... Rốt cuộc là ai lại nói không muốn ăn!

Cẩn thận nghĩ lại một chút, Phó Cửu trầm mặc, cùng đường đành quay đầu nhìn lão bản nương hỏi:" Canh trứng gà khi nào thì được vậy?"

"Tới ngay! Tới ngay!". Lão bản nương kia cũng cảm thấy bộ dạng buồn bực của thiếu niên có chút buồn cười, trên mặt đều cười ra nếp nhăn, lại nghĩ đến, đến loại địa phương này chỉ có thể uống canh trứng gà, bộ dạng như vậy cũng có điểm đồng tình.

Phó Cửu:......Lão bản nương, người thực sự là cười quá rõ ràng rồi...Tần Mạc chỉ cười không nói gì, ngồi đối diện Phó Cửu ăn từng ngụm.Vì để phân tán lực chú ý của mình lên thịt, Phó Cửu tính toán hỏi vào chính sự:" Mạc ca, {{{ Anh Hùng }}} nhân vật cùng kĩ năng trang bị phối hợp, anh nhớ kĩ nhiều hay ít?" Hiểu biết chân chính về thực lực của đại thần,cô đến lúc đánh phối hợp mới tốt được, rốt cuộc dã du cùng league vẫn không giống nhau.

Tần Mạc đem ly rượu buông ra, bình tĩnh nói hai chữ:" Toàn bộ"

Phó Cửu bên này còn chưa kịp nói lời nào.Bàn bên cạnh đã truyền đến một trận cười, lắc lắc đầu, đại ý chính là người nói chuyện có hơi quá mức. Chơi Anh Hùng người người đều biết, trong trò chơi nhiều nhân vật như vậy, kĩ năng cũng rất nhiều, càng đừng nói là đủ loại trang bị khác nhau. Người này có bao nhiêu thực lực mà có thể nhớ toàn bộ nhớ kỹ?Liền tính là trên mạng tìm hiểu cũng không có đầy đủ cả, muốn lừa gạt ai? Phó Cửu cũng hiểu bên ý tứ bàn bên, miệng thiên hạ cũng không có để vào trong mắt.Cô tin tưởng đại thần cũng không có để bụng. Bất quá.....

"Nhớ kĩ như thế nào?"kỹ năng không thành vấn đề nhưng mấy cái trang bị khi nào dùng, nên phối hợp như thế nào....Loại này là dựa vào kinh nghiệm mới được.

Tần Mạc nhìn thiếu niên liếc mắt một cái, thong thả ung dung, nói:" Nghiên cứu một chút trang bị cùng số liệu công kích nhân vật, lại tiến hành phối hợp, muốn ta giảng cho cậu nghe một chút không?"

Phó Cửu vừa nghe hai chữ vật lý, đầu liền đau:" Không được, phương pháp này không thích hợp với tôi."

Đại thần quả nhiên không giống người thường. Có người nào chơi game lại dựa vào số liệu công kích. Đây là làm cho mấy người làm kỹ thuật thất nghiệp? Nghĩ đến đây, Phó Cửu không khỏi nói thầm một câu:" Học bá liền chơi trò chơi đều như vậy, cái này làm cho mấy học tra chơi phải làm sao."

Tần Mạc nghe thiếu niên không thấp không cao nói, khóe miệng ý cười dày đặc:" Thịt lại tới nữa."

Câu nới kia là ngầm nói,....Phó cửu hiểu ý, mày nhếch lên một chút, xích lại gần nam nhân một ngụm đối với thịt trong tay ăn hết!

Khoảng cách giữa hai người phi thường gần, chẳng qua là một bên trái một bên phải.....

  Chương 378: Phó cửu muốn trốn?  


Tần mạc tức khắc liền dừng lại.

Không ai có thể không dừng lại.

Ăn hết đồ trong tay xong liền thò khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, nhỏ nhắn không thấy lông tơ, lông mi đậm nhạt, đôi môi hồng nhuận, để ở bên cạnh bên má phải của hắn.

Trong nháy mắt, trong lòng tần mạc liền cảm thấy có chút ngứa.

Cảm giác khi đi ván trượt vừa nãy đã quay trở lại, giống như lướt gió vậy. Cọ một chút từ má phải rồi hướng về toàn thân hắn ......

Bên cạnh bàn ăn có mấy người nam đang chơi trò chơi, bỗng nhiên dừng lại toàn bộ đều hướng tới bên này nhìn lại.

Tôi —— thật hoài nghi!

Tình huống này là như thế nào?

Bọn họ có phải uống nhiều quá rồi không. Ở trong trò chơi xem các bạn nhỏ còn chưa tính, như thế nào người say đều như vậy cơ?

Nhất định là uống say, trước xoa xoa mắt!

Phó cửu chính là thừa dịp lỗ hổng này, lôi thân mình trở lại, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, ngoài miệng ngậm một miếng thịt, môi cong cong, cười soái khí: "Quả nhiên là như vậy, hương vị không tồi."

Tần mạc đầu tiên là nghiêng đầu cười một chút, sau đó cúi người xuống, ngón tay nắm cằm thiếu niên, hơi thở cấm dục, làm người nhìn tim đập nhanh: "Còn dám ăn vụng, anh cam đoan anh sẽ có rất nhiều phương thức làm em hối hận, hiểu chưa?"

"Uy, anh mạc, tư thế này có chút gần a." Phó cửu mỉm cười nhắc nhở.

Tần mạc a một tiếng, thong thả ung dung dùng ngón tay cái nắm cằm thiếu niên: "Em vừa rồi thò mặt tới chỗ anh, như thế nào lại không nói gần? Thiếu chút nữa làm thân cong lại."

Phó cửu vừa nghe bốn chữ cuối cùng cười, thuận miệng nói một câu: "Bằng không anh mạc lui thân về?"

Lời kia vừa thốt ra.

Phó cửu liền cảm thấy không xong.

Đại thần có chuyện gì mà làm không được.

Như thế nào cô lại cố tình vào lúc này tiếp tục khiêu khích.

Quả nhiên, đại thần không có nói nữa, chỉ là cứ như vậy nhìn cô, nguy hiểm làm người khác hô hấp đều trở lên dồn dập.

Hô hấp còn tàn lưu hương vị thịt nướng.
Ở cách vách các nhóm nam chơi trò chơi đều không có động tĩnh.

Cô muốn trốn.

Đây cảm giác duy nhất của cô vào lúc này.

Cần thiết phải trốn.

Ở thời điểm tất yếu, thân thủ của phó cửu là có thể đề cao ba cái trình tự, ví dụ giống như hiện tại.

Đầu tiên là cô nghiêng đầu, sau đó nghiêng người, chân dài còn không quên chạm vào cái ghế mộc làm ngăn trở động tác của Tần mạc.

Nhưng mà, tránh đi chính diện, lại không tránh được mặt sau.

Mũ áo khoác màu đen bị người túm lấy.

Phó cửu tựa như lò xo, cả người đều bắn trở về.

Bởi vì lực tác dụng, kết cục của phó cửu chính là phía sau lưng trực tiếp đụng vào lồng ngực của Tần mạc

Nếu là người khác không thể nghi ngờ sẽ bị trấn trụ, nhưng người đó lại là phó cửu.

Eo uốn éo, đầu tiên là tay bên trái gỡ ra, lại đến cúi đầu một cái lắc mình khom lưng, khuôn mặt tuấn tú xẹt tia gian nan, lại là bên phải tay áo.

Động tác kia soái khí mà lưu loát, thậm chí còn mang theo cả tiếng gió.

Người bên cạnh xác thật xem đến choáng váng.

Đây là...... Từ lấy ghế chắn đường đến dùng võ sao?

Đậu má, cho bọn hắn một chút thời gian để tiếp thu có được không?!

Bất quá, kia rốt cuộc là như thế nào làm được?

Thân thủ tốt, khẳng định thường xuyên đánh lộn!

Đều là đàn ông, nhìn đến hình ảnh như vậy, đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nhịn không được liền muốn reo hò cổ vũ thiếu niên: "Tốt!"

Chỉ tiếc, lời nói quần chúng mới vừa rơi xuống.

Tần mạc liền nắm áo khoác màu đen hướng cái bàn ấn một cái, mặt khác một bàn tay bình tĩnh cầm tay áo bên phải vừa mới thoát ra, dùng sức trở về một thân, phong bá một tiếng, liền đem thiếu niên vây ở trước bàn, ngón tay ôm chặt hai sườn của phó cửu, mắt đen thâm thúy đè thấp, nguy hiểm đầy người ......


  Chương 379: Anh trai khi dễ em trai?  


"Còn muốn chạy trốn?"

Tần mạc nhướng mày, sau đó cúi người xuống, làm người khó có thể tránh thoát.,

Hơn nữa trên người hắn có mùi rượu, lại có mùi đàn hương nồng, theo động tác hắn mà di động.

Phó Cửu liền biết lần này cô muốn trốn, đầu nghiêng đi, cư nhiên quên mất đại thần sau khi uống rượu xong, không nên trêu chọc.

Lúc này đại thần trõ ràng không có lý trí như thường ngày.

Hắn đưa một bàn tay tới, ấn vai thiếu niên xuống, vốn là có tâm tư muốn giáo huấn, chính là khi nhìn đến người dưới thân, suy nghĩ trong đầu đã bị lấn áp.

Chỉ còn lại có tàn lưu ấm áp ở trong trí nhớ.

Cảm xúc thực mềm mại.

Nếu thân đi xuống, lại sẽ là cái cảm giác gì.

Lại hoặc là, muốn xem bộ dáng thiếu niên kinh hoảng thất thố.

Giấu đi bản tính đang nảy trong người, dường như khi chạm vào phía dưới áo lông, đôi mắt càng trở nên càng sâu hơn, thế cho nên đôi mắt của hắn đen như là ban đêm.

Bộ dáng Tần mạc nhìn qua xác thật soái khí tự phụ.

Nhưng cố tình hắn xuất thân lại là tàn nhẫn đến tận xương tủy.

Như vậy chỉ nhìn rõ ràng sườn mặt, lúc này lại bắt đầu khởi động ra bản tính tùy ý ngay thẳng vốn có, con gái mà nhìn đến chân đều sẽ mềm ra.

Đương nhiên, cũng là bởi vì dáng vẻ kia của hắn, hơn nữa vừa rồi có vài cái động tĩnh, bà chủ cửa hàng thịt nướng còn tưởng rằng đây là hai người uống say đánh nhau, chạy nhanh lại đây duỗi tay, liền kéo Tần mạc lại: "Ai ai ai, cái tiểu tử này, có chuyện từ từ nói, đừng đánh nhau, đừng đánh nhau a."

Bà chủ thịt nướng tỏ ra vô cùng bình thường, trước nay đều không có nghĩ tới vừa rồi tư thế kia cũng có khả năng là muốn hôn môi, rốt cuộc đây chính là hai cái tiểu hỏa tử!

"Buông tay, mau buông tay!" Bà chủ vẻ mặt chính nghĩa nắm lấy Tần mạc.
Tần mạc nghiêng mắt, động tác dừng lại, biểu tình kia có chút khó có thể hình dung.

Nhưng thật ra Phó Cửu ở kia cười cười, cái này làm cho Tần mạc lại có ý nghĩ muốn giáo huấn gia hỏa này.

Bà chủ đại khái cũng nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của Tần mạc, vô cùng nghiêm túc nói: " "Vừa thấy dì đã biết cháu chính là một người anh. Đã lớn rồi, như thế nào còn đem người ấn ở trên bàn để đánh? "

Tần mạc không nói gì, chủ yếu là Tần đại học bá trước nay đều không có bị ai giáo dục qua như vậy.

Phó Cửu một bên cười một bên mở miệng: "Dì à, không có việc gì đâu, chúng cháu chỉ đùa giỡn nha".

"Đùa giỡn? "Bà chủ nghi hoặc, mới vừa rồi động tác kia không giống như là đùa giỡn.

Phó Cửu một tay đút túi quần, nhẹ nhàng nói: "Thật là đang đùa giỡn, đúng không, anh." Nói xong lúc sau, cô còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần mạc, bộ dáng soái khí kia thực đáng đánh đòn.

Lúc này Tần mạc đã khôi phục bộ dáng quý công tử ngày thường, trên thực tế trừ bỏ ở trước mặt thiếu niên, Tần thần ngẫu nhiên sẽ nảy sinh ác độc, còn ở trước mặt những người khác, vĩnh viễn đều là cao lãnh.

"Đúng." Thực đạm mạc một chữ.

Bà chủ lắc lắc đầu, còn nói cho bạn già biết: "Hiện tại làm anh cũng không biết nhường em."

Tần mạc:......

Phó cửu nhịn không được cười, dứt khoát đem đầu để trên vai Tần mạc, mái tóc xù xù trên đầu đỉnh kia, làm Tần mạc nhịn thật lâu, mới không có đem thiếu niên túm lại đây đánh một trận.

Trước mặt người ngoài, xác thật nên nhường một chút.

Bất quá, hắn cũng phát hiện, hắn và người em trai này càng ngày càng cùng nhau làm càn.

Chỉ là lại hướng bên cạnh xem một cái, bộ dáng thiếu niên cười quá mức sáng lạn, giống như là nắng ấm dào dạt sau giờ trưa, ngồi ở trong nhà mở cửa sổ ra, chiếu xuống dưới tận tầng cuối cùng.

Tần mạc không có đem thiếu niên đẩy ra, liền đứng như vậy, trắng như tuyết sương, cả người tràn ra hơi thở cấm dục, cố tình mắt của hắn trầm xuống, giống như bộ dáng của ác ma.

Rất giống hai ác ma dựa vào nhau, Phó Cửu tà soái cũng không có đi nơi nào......


  Chương 380: Nuôi một đại thần  

Dù sao cũng là ở bên ngoài.

Phó Cửu cũng không cười lâu, vẫn phải ngồi xuống ăn cái gì đó.

Chẳng qua là từ lúc đó về sau, bà chủ của tổng hội trước quay sang bên này nhìn Tần Mạc bê một cái, mới đem cumin ( hạt của Ai Cập xay nhuyễn) rắc lên xâu thịt, bộ dáng như muốn nói: "Tôi đang nhìn cậu đấy, cậu tốt nhất đừng có ở đây khinh dễ em trai mình", xem ra là vừa lòng Phó Cửu.

Bên kia, nhóm trạch nam ngồi quan sát trò chơi đã nửa ngày, gào thét, đậu má, vì cái gì người này lớn lên dáng vẻ lại đẹp trai như vậy, làm cái gì cũng đẹp!

Bọn họ tuyệt đối không tin giữa hai người này lại không có vấn đề!

Chỉ có điều hiện tại trọng điểm không phải là ở cái này.

Mà là di động của một người trong số đó vang lên, phía trên màn hình WeChat chỉ hiện một câu ngắ ngủi: "Đây là không dám tới? "

Người kia đem nội dung đưa cho mấy tên nhóc nhìn qua.

Nhưng mới xem xong câu đó, bọn họ mới phát hiện đội chiến 5V5 đang thiếu một người.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, nhớ tới lời của người đàn ông trước mặt vừa mới nói qua, một người trong đó liền trực tiếp đứng lên, đi về phía bàn của Phó Cửu đang ngồi.

"Người anh em tôi mới vừa nghe cậu nói, cậu chơi game rất trâu đúng không?" Người kia trong miệng ngậm thuốc lá, tự cho rằng ngoại hình của mình rất tuấn tú, dẫu sao thì nhìn đàn ông cũng không phải là nhìn mặt không, đôi khi còn phải xem... Ngườ kia vốn là muốn nói khí chất, nhưng chỉ một cái ngước mắt của Tần Mạc, anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng có chút run rẩy, ho khan hai tiếng nặng nề, như thể vừa bị sặc khói, tựa hồ ngay cả khí chất cũng thua?

Không đúng, cái này cũng không quan trọng, hắn đang tới để mời người mà!

Tần Mạc duỗi tay để ngăn khói thuốc bay qua, giọng rất nhàn nhạt: "Đôi mắt của em trai tôi đang bị nhiễm trùng, không thể chịu được những thứ kích thích, phiền anh hãy dập thuốc."

Đại khái là khí thế của Tần Mạc rất thích hợp để đi dọa người, cậu thanh niên kia thật đúng là khi đã đem thuốc dập đi, dập xong rồi, hai mắt cậu ta liền trừng lớn... chờ một chút, dựa vào đâu mà người đàn ông này nói gì cậu cũng đều nghe theo?!

Phó Cửu nhìn cặp mắt chuông đồng kia, đại khái là có thể đoán được suy nghĩ của người này, quá đơn giản, biểu tình trên mặt của cậu ta chỉ cần liếc qua là hiểu ngay.

Chỉ là... Trách không được vì mấy ngày nay cô không có thấy đại thần hút thuốc, thì ra đều là bởi vì đôi mắt của cô...

Phó Cửu nghiêng mắt nhìn về phía Tần Mạc, đại thần đúng là được nha, dáng vẻ hào hoa đẹp trai, còn tâm lý nữa, cái đó nếu không phải vì quá cao, đối phương lại có nhiều tiền, cô lại không khống chế được mình, thật rất muốn mang về nhà nuôi quá.

Nhưng ý tưởng này của Phó Cửu cũng chỉ là nghĩ, đại thần rất thông minh, muốn đào hố cũng không được.

"Thuốc tôi cũng đã dập tắt rồi, bây giờ là thế nào? Đánh hay không đánh?" Người kia dùng ngón tay chỉ về phía sau của mình: "Chúng tôi có bốn người, chỉ cần thêm một người nữa là được, vừa vặn có thể đủ để đấu 5V5. "Phó Cửu vừa nghe đến trò chơi liền ngứa tay.

Không... cũng không đúng.

Nếu nói cô vừa nghe đến trò chơi thì ngứa tay.

Chi bằng nói là cô vừa nghe đến sản phẩm điện tử liền đã ngứa tay.

Suy nghĩ xem cô là một hacker, thế nhưng một chút điện thoại cũng không cho cô chạm vào thì nói máy tính càng không được.

Đôi mắt đau rát khó chịu này rốt cuộc khi nào mới khỏi đây?!

Phó Cửu ít nhiều cũng có chút buồn bực nho nhỏ.

Tần Mạc liếc mắt nhìn người thiếu niên một cái, một cánh tay để không đưa ra ấn đầu Phó Cửu, cái ấn kia là để cho cô đừng có mơ mà đi ăn vụng, đôi mắt lại quay sang nhìn người kia, tiếng nói ung dung: "Chưa từng chơi THÍCH KHÁCH. "

Đây chính là cự tuyệt?

Có nhầm hay không!

Cậu ta cũng đã dập thuốc rồi, người đàn ông này vẫn còn cự tuyệt hắn?

Lớn lên sẽ rất đẹp troai ghê gớm nha!

"Vừa nãy cho rằng mình lợi hại như vậy, cái gì mà toàn bộ kỹ năng hay trang bị đều có thể nhớ kỹ, vậy mà không dám lên sao?"

Phó Cửu vốn dĩ còn đang đấu tranh.

Hiện tại vừa nghe người kia nói như vậy, khóe miệng có chút co quắp.

Cô vừa rồi không QUẢI là bởi vì bà chủ đã ra mặt.

Người này — TẤT QUẢI không thể nghi ngờ được.

Tần Mạc khẽ nâng mí mắt, giọng nói tuy không lớn nhưng lại có thể làm chết người: "Đem những lời vừa rồi của cậu nói lại lần nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net