401-405

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 401: Thân mật ở trên xe  


Phó Cửu thật sự là không rõ, đại thần chẳng qua là nói một câu nhẹ nhàng

Mẹ cô vì cái gì mà liền xem cô như món đồ,đưa cô giao cho Tần Thần

Này...... Thật là đáng sợ

Phó Cửu cảm thấy hâm mộ trước mị lực của Tần thần,thu hút từ người già đến trẻ nhỏ.

Nhìn bộ dạng của mẹ mình lúc này,lúc bước ra ngoài cửa Phó Cửu liền uất ức:"Người ngoài nếu không nhìn kĩ thì cứ tưởng anh là mẹ của tôi luôn đấy! "

"Vì tôi chính chắn và lớn hơn cậu,hiểu lầm là đương nhiên! "Tần Mạc nghiêng đầu nhìn thiếu niên,ấn khóa mở cửa,cằm khẽ động ý bảo cậu lên xe.

Hai người lên xe lúc sau.

Tần mạc lại không có khởi động xe, mà là nghiêng đầu nhìn người thiếu niên ngồi bên phải.

Phó Cửu hạ mi mắt, cái gì?

Tần mạc nhìn thiếu niên mang theo khẩu trang màu đen,bộ dạng chỉ lộ ra một đôi mắt.

Liền cảm thấy tên gia hỏa này thật trẻ con.

Phó Cửu nhìn Tần Mạc cười mỉm,vào thời điểm này chuẩn bị nói điều gì nhưng đột nhiên người kia lại cuối xuống áp chặt thân mình.

Một mùi hương bạc hà lan tỏa khắp người cô,gần đến nỗi có thể nghe được nhịp thở của Tần Thần

Phó Cửu kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn

Đôi môi quyến rũ kia chỉ cách mặt cô một đốt ngón tay

Phó Cửu cố gắng điều chỉnh cảm xúc,không bị người nào đó làm cho mê hoặc

Cô theo bản năng rụt nhẹ về phía sau
Nhưng đúng lúc này,Tần Thần lại đặt khuỷ tay vào vị trí nóng bỏng trên người cô

Mặc dù đã quấn một khúc băng vải, nhưng cô vẫn cảm thấy hồi hộp vô cùng

Người này đúng là có sức quyến rũ chết người.-.

Vào thời điểm này Tần Mạc rút tay lại,chỉnh sửa quần aó,lướt sang nhìn thấy bộ dáng của thiếu niên tóc bạc,trên miệng hiện lên ý cười khó đoán

Phó Cửu nhướng mày, đại thần rốt cuộc đang cười cái gì, còn không nhanh khôi phục dáng ngồi bình thường.

Tần Mạc không có cử động.

Phó Cửu liền ngồi dậy,chuẩn bị thổi hơi vào vành tai non của Tần Mạc

Tần Mạc lại nhanh hơn thiếu niên một bước,nhanh chóng quay lại vị trí của mình:"Định làm gì sao? "

Phó Cửu cười tà nịnh,đôi mắt đẹp khẽ chớp.

Tần Mạc chậm rãi khởi động xe

Thời điểm Hãn Mã Sử đi ra ngoài,bầu trời giang thành đã dày đặc sương mù

Hàn Tố Tố hôm nay như một nai nhỏ chạy loạn,cứ một chốc lại nhìn ra cửa,còn luôn miệng hỏi Giang Tả hôm nay mình trông có xinh đẹp không

Giang Tả là người thông minh, nhướng mày lúc sau, có ý tứ cười.

Tần Mạc và Phó Cửu một trước một sau đi vào trong.

Giang Tả cũng không biết vì cái gì, chính là cảm thấy kia hai người đứng chung một chỗ,toát ra một sức mạnh cùng hấp dẫn thật đặc biệt

Hàn tố tố thấy thiếu niên lúc sau, tim đập càng hơn, đi đến trước mặt Phó Cửu, nhẹ giọng nói: "Hôm nay thật sự thực cám ơn cậu,cậu lại không chịu nói cho tôi biết số điện thoại, tôi chỉ có thể thông qua anh tôi để tìm cậu, lúc trước nói với cậu những không đúng đó, tôi cảm thấy thực có lỗi, hy vọng cậu có thể tha thứ tôi."

Hôm nay Hàn Tố Tố trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp,khoác lên bộ váy đoan trang làm cho ai cũng phải động lòng.

Đặc biệt là lúc này lại có bộ dạng thiên kim tiểu thư làm nũng đáng yêu thật dễ thương...


  Chương 402: Ghen~ ghen  


Giang Tả thấy thế, đối với bên này Tần mạc cười một chút, thấp giọng nói: "Tố tố nha đầu này, phỏng chừng là coi trọng cậu, như vậy trà không nhớ cơm không nghĩ, vừa thấy mặt lại thẹn ngượng ngùng, còn đừng nói, hai người kia tuổi xấp xỉ, ở bên nhau còn rất thích hợp."

"Thích hợp sao?" Tần mạc môi mỏng giơ lên, anh tựa như vĩnh viễn đều là bộ dáng này, vô luận là ở trên thương trường, hay là ngày thường gặp mặt, sườn mặt tuấn mĩ cũng không có cái gì biến hóa,tự phụ cao ngạo mọi lúc mọi nơi.

Nhưng lúc này đây, Giang Tả lại cảm thấy hắn cười có điểm không giống nhau, nhưng nghe lời hắn nói, hắn lại nói không nên lời rốt cuộc là không giống nhau ở chỗ nào.

Chỉ là cảm thấy xung quanh mình nhiệt độ không khí giống như lập tức liền giáng xuống đi vài độ.

Chẳng lẽ là nơi này giữ ấm không tốt lắm?

Bên kia, Hàn tố tố còn ở ra vẻ chính mình hối hận, thực hy vọng thiếu niên kia có thể nhìn mình.

Chỉ liếc mắt một cái cũng được.

Cuối cùng cô rốt cuộc cũng như ý nguyện, Phó Cửu nâng mắt tới, chỉ nói một câu: " Cô hẳn là nên cảm tạ anh Mạc."

Hàn tố tố liền cảm thấy thiếu niên khốc bạo, đặc biệt là tưởng tượng đến thời điểm ở trường học,bộ dáng hắn che chở cho mình, tim đập lại bắt đầu không quy luật đập rối loạn.

Cô không quan tâm đến nguyên nhân vì sao Phó Cửu cứu cô.

Dù sao mặc kệ thế nào, đối phương cũng đã tha thứ cho cô.

Hàn tố tố cười, vui vẻ đi theo phía sau phó Cửu vào trong

Lần này gặp mặt tuy rằng cũng là chỗ ăn chơi, nhưng lại không ầm ĩ, ngược lại là rượu chủng loại rất nhiều.

Nhã gian bên ngoài có thể nghe được tiếng dương cầm, nhã gian bên trong còn lại là sắp ca hát cùng ăn cái gì,đều là thuộc về nơi cao cấp.

Đi vào, Hàn tố tố liền lôi kéo thiếu niên ngồi ở kia: "Làm cho bọn họ nói chuyện phiếm đi, giúp tôi lần này! "
Phó Cửu hướng tới đại thần bên kia nhìn thoáng qua, xác thật là ba người kia giống như có việc muốn nói, nên không qua làm phiền

Tần mạc ngồi ở nơi ánh đèn lờ mờ, tư thế lười biếng mà cấm dục, cà vạt đã bị hắn kéo ra, lệch qua một bên, hắn hai tròng mắt vô ý thức hướng tới kia nơi thiếu nam thiếu nữ nhìn thoáng qua.

Nghiêng đầu đốt một điếu thuốc, phảng phất chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn nổi buồn xuất hiện trong lòng.

Kia buồn ý tới không có nguyên do, một tia thấm tiến vào, theo bên kia tiếng hát tràn ra tới, càng ngày càng nhiều.

Vì xua tan loại bực bội, Tần mạc quay đầu đi, đem lực chú ý đặt ở trên người Hàn Phong.

"Tố tố nha đầu, tôi cũng là quản không được." Hàn phong nhìn thoáng qua bên kia cười cười: "Một hai phải ép tôi gọi cho anh điện thoại, xem ra không chỉ đơn giản là biết chính mình sai, bị em trai anh một anh hùng cứu mỹ nhân, liền tính cách đều ôn nhu không ít."

Tần mạc không nói gì, giơ tay đem cái chén rượu một uống, ánh mắt có chút phiếm trầm.

Tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể ngăn chặn cảm càng ngày càng không thể khống chế.

Nhưng sự thật chứng minh, căn bản là áp chế không được.

Hàn tố tố vốn dĩ không phải là người ngây thơ, ngồi ở chỗ kia cười nói, vào thời điểm hỏi phó Cửu thích gì

Tần mạc thậm chí cảm thấy thanh âm kia có chút chói tai.

Rõ ràng có người nói quá, Hàn gia đại tiểu thư có một giọng nói tốt, ca hát dễ nghe thực, chỉ là cô không nghĩ tiến vào giới giải trí,nếu có thì Hàn gia cũng sẽ không cho phép cô tiến vào giới giải trí.

Tần mạc trước kia cũng cảm thấy giọng nói cô cũng không tồi.

Nhưng hôm nay lại không phải như vậy.

Đặc biệt là ở thời điểm thiếu niên quay đầu đi hướng tới cô câu môi cười

Tần Mạc nắm chặt thân ly, ngón tay đều bắt đầu tăng thêm lực đạo......


Chương 403


Hiện tại anh bắt đầu cảm thấy.

Đồng ý mang theo thiếu niên tới nơi này cũng không phải ý kiến hay.

Tần Mạc thử phân tán lực chú ý của mình thêm lần nữa.

Chính là vì tránh việc anh nhịn không được mà kéo thiếu niên tới gần mình.

Bỗng nhiên không biết vì cái gì, anh rất chán ghét phụ nữ.

Không cần biết đó là loại phụ nữ gì, chỉ cần người nọ tiếp cận thiếu niên đều thấy chướng mắt.

Ngay cả Hàn Tố Tố cũng giống như thế.

Hơn nữa Tần Mạc biết rất rõ, không ít học sinh cao trung ở tuổi dậy thì thích nhất chính là loại hình nữ sinh như Hàn Tố Tố.

Trang điểm xinh đẹp, lại còn hay làm nũng...

Em trai của anh cũng sẽ thích sao?

Tưởng tượng đến điều này, ánh mắt Tần Mạc nhanh chóng trầm xuống.

Giang Tả như nhận ra được cái gì, chuyển mắt nhìn về phía bên này.

Chỉ thấy cặp mắt của Tần Mạc vô cùng thâm thúy, chúng nhìn chằm chằm sườn mặt thiếu niên, thâm trầm có chút không giống anh ngày thường.

Ánh mắt như vậy...

Không biết vì sao trong lòng Giang Tả lộp bộp một tiếng.

Hẳn là do anh nghĩ nhiều.

Thấy Tần Mạc biểu tình không thay đổi dời ánh mắt đi.

Giang Tả thầm nghĩ, khẳng định là anh nghĩ nhiều.

Chẳng qua dục vọng chiếm hữu của Tần Mạc từ nhỏ rất mạnh, có lẽ là không nhìn được đứa em trai mình vất vả nhận tới lại trở thành của người khác...

Cũng may Phó Cửu không ở cùng Hàn Tố Tố lâu. Sau khi xong việc bên kia liền tách ra đi đến, ý cười dào dạt nhìn anh: "Anh Mạc muốn nghe gì?"

Nhìn khuôn mặt sạch sẽ vô hại kia, ý buồn vừa rồi phảng phất như bị ánh sáng xua tan đi không ít.

Phản ứng đầu tiên của Tần Mạc là nhẹ nhàng búng đầu điếu thuốc lá, sau đó nói: "Cậu còn biết ca hát ư?"

Phó Cửu cười: "Tôi đang nắm giữ chức vụ nam thần của Cao Trung Đệ Nhất, không có tài năng thì làm sao giành được chiến thắng." Trên thực tế, vào thời điểm cô vẫn là Z, thân phận cô ngụy trang chính là tay ca hát trong quán bar, về việc này đương nhiên cô sẽ không nói cho đại thần.

"Vậy nam thần ca hát đương nhiệm là thứ cậu am hiểu nhất." Hàn ý nơi đáy mắt Tần Mạc dần tan đi.

Bốn chữ nam thần đương nhiệm này có chút nghẹn ngào.

Bởi vì người đã từng là nam thần Cao Trung Đệ Nhất chính là Tần Thần.

Thậm chí đã từng có người tiên đoán rằng, cho dù là mấy chục năm trước hay là mấy chục năm sau đều không có nam thần nào đẹp trai hơn Tần Thần.

Thẳng đến khi Phó Cửu xuất hiện...

Trên trang wed trường còn tạo thành hai phe đối lập.

Nhưng mà đối đầu càng lâu, cong càng lợi hại, trực tiếp biến thành CP* gay.

*CP = Couple: Cặp đôi.

Thật ra Phó Cửu cảm thấy rất thú vị, chỉ là không biết sau này đại thần thấy càng ngày càng nhiều người nói anh ấy là cong, anh sẽ có vẻ mặt thế nào.

Lúc làm tay ca hát trong quán, những bài Phó Cửu hát không ít.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sô pha, từ khi quen biết đã bắt đầu thành người che chở cô, ngón tay vừa cử động, chọn bài Thiên Tân Tháng Năm.

Tư thế ca hát của Phó Cửu hết sức chuyên nghiệp, ngón tay đỡ microphone dựng đứng, ngồi trên ghế chân cao, khóe miệng còn treo ý cười.

Khác với Tần Mạc, trang phục của Phó Cửu luôn phù hợp với vũ trường.

Áo khoác da cực kì mạnh mẽ kết hợp với quần jean hơi thiên về màu trắng, tóc màu bạc cùng khuyên tai đen huyền, người nào tùy ý đều sẽ không nghĩ đến Phó Cửu là nữ sinh.

Bởi vì chỉ cần cô ngồi xuống nơi đó, cả người tựa như phát ra điện, xinh đẹp chạm tới lòng người.

Ánh mắt Hàn Tố Tố đã có chút si mê, đợi đến khi tiếng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên càng khiến hai mắt của cô ta không thể rời khỏi người Phó Cửu.

Nhưng mà mắt Phó Cửu lại nhìn về phía Tần Mạc, vừa tỏa sáng lại lười biếng.

"Muốn đem anh viết thành một bài hát, muốn nuôi một con mèo.

Muốn trở lại từng cảnh tượng, vặn chậm lại từng cơn gió.

Nơi chúng ta ở cùng người lớn khi còn nhỏ, đó là một tòa lâu đài.

Chúng ta rất thân thiết, thân đến điên mất, giống như song bào thai thất lạc nhiều năm được tìm thấy..."


  Chương 404: Không vui  



Ánh đèn chiếu xuống mái tóc bạc của thiếu niên, trên tay cầm microphone, cứ như vậy mỉm cười nhìn Tần Mạc, môi mỏng cách microphone rất gần, toàn bộ vầng sáng của căn phòng đều phảng phất trên cánh mội cô, tụ lại điểm điểm rơi xuống.

"Sinh mệnh lại trường bất quá, pháo hoa rơi xuống khóe mắt.

Thế giới lại không hơn được nữa, ngươi ta chăm chú nhìn mỉm cười.

Ở sở hữu trôi đi phong cảnh cùng trong đám người.

Ngươi đối ta tốt nhất......" (Vì là hát nên tôi không biết đâu huhu)

Thực rõ ràng, bài hát này là bài hát mà Tần Mạc thích nghe.

Hàn Phong nhẹ giọng cười nói: "Tần Mạc, cậu nhận người em trai này quả thật là không tồi, cái gì cũng có thể làm được."

Tần Mạc không nói gì, trên tay còn cầm chén rượu.

Thay vì nói anh không nói gì, chi bằng nói trong nháy mắt khi thiếu niên kia mở miệng.

Ánh mắt của anh liền không thể rời khỏi người Phó Cửu.

Thậm chí cả chính anh cũng không biết, biểu tình khi anh nhìn về phía Phó Cửu là cái dạng gì,

Ẩn trong bóng đêm, không coi ai ra gì muốn chiếm cho riêng mình.

Giang Tả ở một bên nhìn,tâm tình rơi lộp bộp, chân chính trầm xuống.

Xác thật từ trước tới giờ Tần Mạc chưa từng nhìn ai như vậy.

Là hắn nghĩ nhiều hay là Tần Mạc thật sự đối với Phó Cửu này......

Giang Tả dù sao là cái người thông minh.

Hắn không giống với Tần Mạc, đã gặp qua không ít về cái vòng luẩn quẩn kia.

Loại việc này dù sao cũng mẫn cảm hơn so với Tần Mạc.

Hơn nữa ngoài cuộc tỉnh táo, cho nên khi nhìn đến sự việc cũng rõ hơn một chút.

Anh em tốt?
Có người anh trai nào sẽ dùng ánh mắt này nhìn em trai mình?

Giang Tả cũng biết, có một vài người cũng không phải tự nhiên cong,

Đôi khi, bởi vì tính cách hai người quá hợp, lại luôn ở bên nhau, hơn nữa...... Khuôn mặt kia của thiếu niên thật sự rất đẹp đến có thể xem nhẹ cả giới tính.

Tần Mạc đối xử với đối phương tốt một chút cũng không có gì là lạ.

Cho nên Giang Tả còn đang do dự có nên đẹp chuyện này vạch trần hay không.

Bởi vì nếu một khi nói, làm không tốt Tần Mạc sẽ thật sự tưởng tượng về phương diện kia, tưởng tượng nhiều có khi thật sẽ cong.

Này......Hậu quả làm Tần gia đoạn tử tuyệt tôn hắn không gánh nổi.

Nhưng mà nếu không nói, nếu tình huống này phát triển hơn...... Tần Mạc đối với Phó Cửu...... Chờ một chút, vì cái gì hắn suy xét tới suy xét đi, đều là khả năng trong tương lai bạn tốt sẽ cong khá là lớn.

Nghĩ đến đây, Giang Tả cũng buồn bực, vừa định đi lấy chén rượu.

Tần Mạc liền nghiêng mặt tới, đối diện với tầm mắt của hắn, làm Giang Tả dừng một chút.

Thật sự là ánh mắt đạm mạc kia của bạn tốt, giống như là toàn bộ ý nghĩ của hắn đều có thể nhìn ra.

Anh em Hàn gia không biết vì sao lại thế này.

Hàn Phong còn đang buồn bực ở kia: "Ai? hai người các cậu sao lại thế này, như thế nào còn đối mắt nhau?"

"Không có gì." Tiếng nói Tần Mạc nhàn nhạt.

Hàn Phong không tin, nhướng mày nhìn Giang Tả: "Thật sự không có gì?"

Giang Tả cười nói: "Có thể có cái gì, chỉ là cảm thấy cậu bé Phó Cửu này hát khá tốt, hiện tại đang là nam thần của một trường trung học, những người từng là học trưởng như chúng ta chỉ đứng phía sau."

"Chỉ là hát dễ nghe một chút, có gì xinh đẹp đâu." Hàn Phong đè thấp thanh âm, tiến đến trước mặt hai người nói: "Tớ có một chút vội vàng, cậu nhìn xem bộ dáng kia của Tố Tố đi, chỉ kém chút không ở trước mặt mọi người thổ lộ."

Nếu trước đây Giang Tả nghe những lời này, khẳng định sẽ đi theo trêu chọc vài câu.

Nhưng sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của Tần Mạc, theo bản năng nhìn hướng bên trái.

Vài lần trước đều không có chú ý tới.

Cũng không biết có phải hay không bởi vì lần này để ý, thế nhưng có thể nhìn thấy thời điểm Tần Mạc nghe thấy những lời này, khóe miệng mím lại một chút, cái mím môi kia có chút vi diệu, có thể xác định anh tuyệt đối là không có vui vẻ.......


  Chương 405: Tần thần ghen  


Hàn Tố Tố ở kia vẫn đang đỏ mặt nhìn Phó Cửu đi xuống sau khi hát, cũng không có chú ý tới biến hóa ở xung quanh.

Có thể nói, Hàn Tố Tố lớn như vậy vẫn chưa từng rung động với ai nhiều như vậy.

Là cái loại rất muốn nhìn thấy đối phương.

Chỉ cần đối phương nói một câu với cô, đứng ở cạnh cô.

Cô đều sẽ cảm thấy trái tim không giống như là của mình.

Từ khi còn nhỏ, xoay quanh cô đều là con của những cán bộ cao cấp, diện mạo khí chất trước nay đều là thượng đẳng.

Tần gia, Giang gia, chỉ cần là hai anh trai của nhà này đều ưu tú hơn các bạn cùng lứa tuổi rất nhiều.

Cô đã từng thích Tần đại ca.

Chỉ là, cô rất rõ ràng, một khi chạm vào điểm mấu chốt của Tần đại ca, cô dù là lại gần Tần đại ca cũng không được.

Cho nên sau đó tâm tư kia liền phai nhạt.

Nhưng mặc dù là phai nhạt, cô cũng chướng mắt những người khác,

Những người ở trong trường học kia, cùng với nhận thức của cô là không thể nào so sánh được với các anh trai.

Thẳng đến ngày hôm qua ở Nhất Trung...... Hàn Tố Tố cũng đã thấy được có người không vì gia thế của cô mà lấy lòng cô.

Thiếu niên từ đầu tới đuôi đối với mình rất lạnh lùng, lời nói cũng rất ít, nhưng chính là vì cỗ lạnh lẽo kia, mới làm cho Hàn Tố Tố cảm thấy đây mới là người mà cô muốn tìm!

Vì thế, Hàn Tố Tố đã dứt bỏ cao ngạo trước kia, khi Phó Cửu hát xong, cô liền đi lên, túm chặt cánh tay Phó Cửu: "Chúng ta song ca đi, nam anh hát, nữ anh hát, khẳng định anh sẽ thích."

Phó Cửu nhíu mày, đừng nhìn ngày thường cô cảm thấy con gái đáng yêu, nhưng trên thực tế cô cũng không thích ai trực tiếp lại gần mình như vậy.

Đại thần là bởi vì thân, động tay động chân với cô mới không có gì.

Một người không quá quen thuộc...... Vừa rồi Phó Cửu thiếu chút nữa phản ứng hất tay Hàn Tố Tố ra.

"Anh hát trước." Cả gương mặt của Hàn Tố Tố đều là phấn hồng, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cô chính là thích cảm giác sóng vai đứng cùng thiếu niên.

Dù sao cũng là em gái của bạn thân đại thần......

Phó Cửu nghĩ như vậy, một tay bỏ vào túi quần, tiếp nhận bàn tay trắng nõn của Hàn Tố Tố, vừa định nói chuyện.

Một bàn tay liền hướng tới phía của cô, microphone bị người từ phía sau cầm đi.

Là Tần Mạc.

Không chỉ là Phó Cửu quay đầu lại nhìn.

Ngay cả Hàn Tố Tố cũng ngừng lại, ngây ra một lúc: "Tần đại ca."

"Đôi mắt của cậu ấy không tốt, nên về nhà nghỉ ngơi sớm một chút." Tần Mạc tiếng nói nhàn nhạt, nhưng dù sao cũng là thiên chi kiêu tử, chỉ cần đứng như vậy phảng phất liền có quý khí quanh quẩn, khí phách vô song: "Hát nhiều quá không tốt."

Hàn Tố Tố há miệng thở dốc: "Lúc này mới 9 giờ."

"Sương mù quá dày đặc, trễ hơn càng kích thích đôi mắt." Tần Mạc quay đầu đi, đôi mắt nhìn Hàn Tố Tố.

Một giây kia, Hàn Tố Tố cũng không biết vì cái gì thế nhưng cảm thấy ánh mắt như vậy làm người khác có chút rét run.

Chỉ là bởi vì khuôn mặt kia quá mức tuấn mỹ tự phụ, Hàn Tố Tố cũng nhìn không ra cái gì.

Nhưng khi Giang Tả nhìn thấy Tần Mạc liền như vậy không quan tâm bóp tắt thuốc lá mà đi qua, trái tim hoàn toàn trầm xuống.

Hàn Tố Tố không nghĩ để thiếu niên về.

Nhưng mà, Tần Mạc đã lại tiếp tục mở miệng: "Đi mặc quần áo."
Những lời này là nói với Phó Cửu, Phó Cửu cười, cũng không nói gì, không chút để ý đem áo khoác của mình kéo lại, kéo khóa kéo lên.

Tần Mạc lấy khẩu trang đen ở một bên tới cho Phó Cửu đeo vào, chỉ xuống dưới với hai người Giang Tả và Hàn Phong đang ngồi đối diện,ý tứ chính là bọn họ đi trước.

Hàn Phong còn muốn nói gì đó.

Tần Mạc đã mang theo thiếu niên ra khỏi phòng.

"Này...... Sao lại thế này?" Hàn Phong xác thật đã ngây ngốc: "Cứ như vậy mà về nhà?"

Giang Tả không nói gì, đôi mắt nhìn microphone bị Tần Mạc đặt trên bàn trà, con ngươi chuyển chuyển, cũng không biết là suy nghĩ cái gì.

Hàn Tố Tố rất vì Phó Cửu mà suy nghĩ: "Anh không nghe Tần đại ca nói sao, đôi mắt của Phó Cửu không tốt, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Anh, vừa rồi anh có nghe anh ấy hát không, có phải hay không đặc biệt dễ nghe!"

"Là là là, nhìn một cái đã mê hoặc em rồi à, như thế nào? Hiện tại không đuổi theo Tần đại ca cùng Giang đại ca của em nữa sao, lại đi theo đuổi một tên nhóc?" Hàn Phong còn ở kia trêu ghẹo: "Cũng không biết là ai nói qua, bạn cùng lứa tuổi em đều chướng mắt, ở trong mắt em, những người học sinh cao trung cùng lứa tuổi với em chỉ là một đám trẻ con, một chút đều không thành thục, chẳng lẽ người này thực thành thục?"

"Anh!" Hàn Tố Tố liếc Hàn Phong một cái, di di chân nói: "Anh nói ai là nhóc con chứ, chỉ là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net