426-430

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 426: Áo lót Z không thể rơi (Chịu cái tiêu đề luôn -.-)  


Phó Cửu nghĩ đến đây, ngón tay dừng một chút.

Nếu để đại thần biết cô có rất nhiều chuyện gạt hắn, kết cục kia khẳng định sẽ không tốt.

Tần Mạc thông minh, Phó Cửu đã thỉnh giáo qua.

Cô đã sớm nói qua, cô không muốn cùng người này làm địch.

Chỉ là vì không làm địch, hiện tại xem ra, về sau đều phải nhìn ý tứ của đại thần.

Phó Cửu cũng từng nghĩ tới đem chuyện mình là nữ sinh nói cho Tần Mạc biết.

Nhưng lúc ở Đông Kinh, làm cô nhớ lại rằng đại thần chính là kẻ bí ẩn có thể vây chặn được cô lúc trước.

Phó Cửu bỏ cái ý nghĩ này.

Huống chi......

Phó Cửu mắt nhíu lại.

Đại thần hình nhưu không có thiện cảm gì đối nữ sinh.

Một khi đại thần đã biết cô là nữ sinh, cũng không bài trừ chuyện hắn sẽ liên tưởng đến thao tác của bản thân có chỗ nào đó trùng hợp với Z.

Vậy thì cô sẽ nguy hiểm ngay.

Không thể rơi áo lót.

Phải mặc vào.

Trừ khi đã giải quyết xong mọi chuyện, rời khỏi nơi này thì mới được.

Ánh mắt của Tần Mạc quét qua thiếu niên vừa chợt yên tĩnh kia, hơi nghiêng đầu, khóe miệng hào sảng chợt hé ra: "Thế nào rồi, còn chưa chịu nói hả, học bá trèo tường?"

Bốn chữ cuối cùng này...... Phó Cửu nâng mắt lên, nhìn thật đẹp: "Mạc ca, thương lượng chuyện này chút."

Tần Mạc lườm một cái: "Cái gì? "

"Có thể lúc nào cũng gọi em là học bá được không......" Hơn nữa hai chữ trèo tường, sự ác độc trong lời nói lộ ra quá rõ, đừng nên cho rằng cô không nghe ra được.

Tần Mạc nhìn bộ dạng gầy gò của thiếu niên kia, hơi cong môi cười, sau đó đưa tay đến búng một cái vào trán của cậu, cười thật tươi trả lời đối phương bằng hai chữ: "Không thể".

Khóe môi Phó Cửu hơi rụt lại... Còn có đạo lý hay không nữa đây, người anh như thế này thì bảo cô phải làm em trai thế nào chứ?

Tần Mạc quả thật là rất thích nhìn biểu tình suy sụp của gia hỏa này, bởi vì hắn hiểu bộ dáng ngây ngô tinh khiết cảu thiếu niên này, chỉ có hắn có thể nhìn thấy, còn những nữ sinh kia......Hai mắt của Tần Mạc hơi híp lại, sau chuyện chiến đội Tạp Lị lần này...

Về sao có người tiếp cận thiếu niên này, hắn phải điều tra cẩn thận.

Đã là em trai của hắn, đương nhiên hắn phải bảo vệ tốt.

Nữ nhân, tâm tư quá nhiều.

Trước kia Tần Mạc cũng không cảm thấy như vậy.

Cũng không rõ có phải anh trai có em trai đều là bộ dáng này.

Chỉ là có một điểm tương thông nhau

Đó chính là mỗi người làm anh trai đều không hi vọng người có dụng ý gì đó mà tiếp cận em trai mình.

Tần Mạc cũng giống vậy.

Bất quá hắn đối với thiếu niên trước mắt này biết rõ.

Gia hỏa này bản lĩnh gây tai họa hay là trêu chọc người đều là số một.

Vì thế cứ giữ tư thế đó, rồi lầm bầm bổ sung một câu: "Đã lấy anh ra làm tấm chắn, vậy thì cũng phải trả chút thù lao chứ."

"Anh Mạc, chúng ta là anh em, nói thù lao làm gì để mất cảm tình." Phó Cửu nhấc cánh tay lên, người cũng theo đó mà góp đủ

Tần Mạc vẫn như cũ ngồi ổn định ở đấy, hơi nhướng mày lên, nâng cằm của thiếu niên: "Để móng vuốt của em xuống, dám thổi khí ở tai anh, anh hiện tại liền nói cho dì biết, mưu kế ở đại hội cổ đông là ai nghĩ tới."

Không tốt, thật sự không tốt.

Đại thần tiến hóa quá nhanh.

Trước kia ánh mắt của đại thần nhìn cô rõ ràng giống như đang nhìn một bao rác.

Cô chỉ cần tiếp cận hắn, hắn đã nghĩ muốn đem mình đóng gói ném ra xa.

Làm sao mà hiện tại lại miễn dịch rồi.

Thanh âm Phó Cửu ở bên tai Tần Mạc khẽ lẩm bẩm.

Tần Mạc cũng không có đem thiếu niên đẩy ra, tùy ý để cho đối phương khoác lên vai hắn.

Mùi hương trên người thiếu niên quanh quẩn nơi chóp mũi hắn, lại còn hơi thở ấm áp ngập ngượng kia nữa, tựa như một chiếc lông chim mêm mại êm ái lướt qua vành tai của hắn.


  Chương 427: Cửu, con thích Tần Mạc?  


Tức khắc, mắt Tần Mạc không kiềm chế mà trầm xuống, quay đầu, cứ như vậy nhìn thiếu niên.

Phó Cửu lại có điểm không rõ tình hình, cô cũng không có thổi khí vào tai đại thần, làm sao đại thần lại còn dùng ánh mắt cảnh cáo cô?

Phó Cửu cảm thấy đó là cảnh cáo.

Nhưng một màn như vậy, rơi vào trong mắt Hạ Hồng Hoa, lại không phải là chuyện như vậy.

Hạ Hồng Hoa trên tay còn bưng trà, thân hình run lên, thiếu chút nữa đem ném bộ đồ trà đi.

Cuối cùng, cô hít sâu một hơi, lại lui trở về.

Thấy Cửu nhà cô cùng Tần Mạc cũng không có chuyện gì, mới tìm cơ hội cách bức tường mở miệng.

"Cửu, lại đây một chút, chỗ này đồ nhiều, mẹ không lấy được.."

Nghe thấy Hạ Hồng Hoa la to như vậy.

Ánh mắt Tần Mạc mới thu trở về, giọng lạnh nhạt: "Dì gọi em, còn không nhanh đi, chuyện báo đáp, chúng ta sẽ bàn sau."

Phó Cửu:......

Đại thần phúc hắc, thật sự là không thương thì không buôn bán.

Nếu sớm biết là như vậy thì hẳn đã tìm một cái lý do để từ biệt rồi.

Nào ngờ được mẹ của cô sẽ tung ra một đòn như vậy chứ.

Phó Cửu trong lòng thở dài một hơi, thời điểm đứng lên lần nữa, đã là bộ dáng lười biếng.

Dù sao thì binh đến tướng chặn, nước lên đất ngăn, thù lao của đại thần cô có thể nợ.

Ai bảo cô còn nhỏ tuổi.

Từ khi Phó Cửu trọng sinh tới nay, là chuyện cảm thấy chiếm phần hay ho.

Đại thần mỗi lần dạy bảo cô cô, đều sẽ không quá mức, dù sao đại thần cũng từng nói muốn cho cô làm em trai.

Nghĩ như vậy, hai bờ môi mỏng của Phó Cửu lại mím thành một nụ cười.

Kỳ quái chính là, trong phòng bếp cũng không có thứ gì phải cầm.Hạ Hồng Hoa nhìn thiếu niên một tay đút vào túi quần đi vào, một tay đem Cửu nhà mình kéo đến bên cạnh: "Cửu, con và đứa nhỏ Tần Mạc kia rốt cuộc là chuyện gì?"

Phó Cửu nháy mắt đã hiểu, hóa ra vào phòng bếp giúp lấy đồ gì đó chỉ là cái cớ, là mẹ của cô muốn nói chuyện riêng với cô, chỉ là Hạ Hồng Hoa quá sốt ruột.

Không đợi Phó Cửu trả lời câu đầu tiên.

Cô lại hỏi câu thứ hai, vẻ mặt có phần nặng nề vì tâm sự: "Lần trước mẹ nghe Hiểu Đông nói con chơi game cũng là vì Tần Mạc, Cửu, đây là thực sự sao?"

Vấn đề này, Phó Cửu cũng không muốn trả lời, nếu nói mục đích ban đầu khi chơi game vì để kiếm tiền lật đổ người cha kia, đem Phó gia đoạt lại.

Vậy thì đại hội cổ đông bên kia, hôm nay cũng không trọn vẹn được rồi.

Phó Cửu là người không thích nói dối.

Chính là bởi vì lời nói dối, nhất định phải dựa vào rất nhiều lời nói dối không trọn vẹn.

Chỉ là, cô luôn tránh đi những chuyện có thể khiến cho Hạ Hồng Hoa nghi ngờ cô hơn

Chỉ là có một số thứ, người ta biết rồi thì chỉ khiến đau thương hơn mà thôi.

Nhưng, Phó Cửu cũng không định sẽ tiếp tục nói dối.

Chỉ cười khẽ, không trả lời mà hỏi ngược lại một câu: "Mẹ, vì sao mẹ lại đột nhiên hỏi con vấn đề này? "

"Mẹ chỉ sợ......" Giọng của Hạ Hồng Hoa hơi cao lên, rất nhanh lại hạ thấp xuống.

Nhưng như vậy cũng khiến cho Tần Mạc đang ngồi ở trên sô pha chú ý.

Hắn không biết tình huống của hai người mà đứng lên, còn cho rằng đồ nhiều, một người Phó Cửu lấy không được.

Hạ Hồng Hoa tiếp tục nhỏ giọng nói: "Mẹ chỉ sợ con thích hắn, con hiện tại cũng trưởng thành, một số tình cảm sẽ không khống chế được, mẹ rất rõ ràng, chỉ là mẹ có một điểm muốn nói cho con, ngưỡng cửa Tần gia quá cao, con chờ mẹ kiếm được tiền gần bằng họ rồi hãy nói lại chuyện này nhé, mẹ sợ con bị thương thôi. "

Phó Cửu nghe vậy cười: "Mẹ, mẹ nghĩ đến đâu vậy, con và anh Mạc chỉ là bạn tốt. "

"Thật sự? "Hạ Hồng Hoa mắt sáng rực lên: "Con không thích hắn?"

Phó Cửu theo bản năng ừ một tiếng: "Không thích."

Đâu có nghĩ, sau khi cô nói xong, Hạ Hồng Hoa nhìn phía sau cô, sắc mặt liền thay đổi......


  Chương 428: Tần Thần không cân bằng  


Thông minh như Phó Cửu rất nhanh liền biết được cái gì.

Trong lòng lộp bộp một tiếng.

Chỉ có hai chữ xong rồi.

Quay đầu lại thản nhiên chống lại ánh mắt của đại thần.

Đôi mắt kia hơi có chút lạnh, nhưng so với lạnh nhạt thì càng nhiều hơn là thâm thúy và một chút thứ mà Phó Cửu nhìn không ra.

Cô cũng không biết đại thần đứng ở đây bao lâu rồi.

Tay đút vào túi quần, cứ như vậy lạnh nhạt nhìn cô, nhìn bộ dáng kia nhất định là đã nghe cuộc đối thoại giữa cô và mẹ cô.

Tình huống này...... Thật đúng là xấu hổ.

Dù sao cũng không có ai chấp nhận vào nhà cô làm khách mà lại nghe được mẹ cô hỏi cô là có thích nam nhân hay không.

Giới tính này cũng không nói.

Huống chi đại thần là thẳng.

Hẳn là cũng không chấp nhận được kiểu nói đùa như vậy.

Chẳng qua cái này không quan trọng.

Mấu chốt là nếu là đại thần không nghe toàn bộ mà nghe câu "Không thích" kia thì quá đả thương người.

Phó Cửu lo lắng đại thần sẽ hiểu lầm cái gì, giải thích nói: "Anh Mạc, mẹ em nói chính là cái loại thích này, không phải giữa bạn bè với nhau, anh đừng hiểu lầm, em đây là chứng minh mình đối với anh không có ý nghĩ không an phận gì."

"Đúng không."

Giọng Tần Mạc không nghe ra một chút vui hay giận.

Cũng cùng một né lạnh lùng, tự phụ như thế, tựa như cái lạnh của mai vàng trong tuyết vậy.

Phó Cửu gật đầu, vì chứng minh lời mình nói là đúng, lại bỏ thêm một câu: "Đương nhiên, nếu là giữa bạn bè với sau, em sao có thể nói là không thích. "
Tần Mạc nghe vậy cười một chút, đáy mắt lại không có độ ấm, chỉ là phần cảm giác không rõ ràng kia, giấu quá sâu.

Vì không để cho Hạ Hồng Hoa quá xấu hổ, hắn duỗi tay đem thiếu niên túm lại đây: "Nếu nơi này không có chuyện gì, liền ra cửa tiễn anh."

"Anh phải đi?" Phó Cửu nhướng mày, không uống trà?

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Mạc ánh lên vẻ tự phụ: "Sáng mai còn có hội nghị."

"Được rồi." Phó Cửu cũng cảm thấy tình huống hiện tại này không thích để nói chuyện ở lại, ngày mai ngủ một giấc chờ xấu hổ qua đi, liền có chút dễ nói hơn.

Tần Mạc quả thật là có gia giáo tốt, mặc dù rời đi cũng không quên chào hỏi Hạ Hồng Hoa.

Từ biệt thự Phó gia đến cửa chính.

Dọc theo đường đi hai người cũng không có nói gì.

Chỉ là khi Tần Mạc ngồi trên xe, còn có thể nhìn thấy thiếu niên tóc bạc đứng ngoài cửa, ánh mắt ẩn ẩn tan một ít hàn ý.

Mở Hãn Mã màu đen lên, tốc độ cũng không chậm.

Rất nhanh Tần Mạc liền tiến vào quân khu đại viện.

Phong dật bên kia tới cái điện thoại, nói trên mạng sự nhờ họa được phúc, hiện tại người ủng hộ Đế Minh càng nhiều.

"Còn may là có Dao Dao đứng ra phát tin chi viện trước, cậu biết không? Đôi khi mặc dù là làm việc tốt, cũng cần phải có một người dẫn đầu đi làm, không uổng phí tiểu Hắc Đào đối với nha đầu này tốt như vậy, hai người kia nếu không phải nhìn ngoại hình không có khả năng, tôi còn tưởng rằng hai người bọn họ đang nhiêu nhau, lúc này trên weibo, tất cả đều là những lời bình tung hô cho Đế Minh, và cả những lời của những bình luân viên chuyên nghiệp nữa. Đế Minh, không chỉ có những màn chiến đấu khiến người ta sôi trào trên màn hình, nhiều hơn chính là cảm tình của bọn họ, thanh xuân cũng không để ý thắng thua, mà là ai đi trước với cậu......"

Tần Mạc nghe Phong Dật nói, một tay kéo cổ áo của mình, nghiêng đầu đốt điếu thuốc, cánh tay liền tùy ý để ở trên sô pha, giữa ngón tay còn chơi đùa bản có hạn của bật lửa Zippo bạc trắng, mái tóc đen còn có chút hỗn độn.

Trên thực tế hắn quả thật có chút không để ý, thậm chí căn bản không có cẩn thận nghe nội dung mà Phong Dật nói.

Như vậy bởi vì trong đầu hắn còn lưu lại đoạn đối thoại kia.

"Mẹ, mẹ nghĩ đến đâu vậy, con và anh Mạc chỉ là bạn tốt. "

"Thật sự? Con không thích hắn?"

"Không thích."


  Chương 429: Giải thi đấu cả nước, truy mộng bắt đầu  


"Không thích? "

Tần Mạc không tự giác nhíu mày.

Đáy mắt cũng tự nhiên lạnh xuống.

Nhưng thiếu niên nói vậy cũng không sai.

Hai người bọn họ là bạn bè, không phải là cái khác.

Cho dù là hắn hay là thiếu niên đều cảm thấy như vậy.

Chỉ là Tần Mạc bỗng nhiên phát hiện, hắn không thích thời điểm thiếu niên nhắc tới hắn với giọng điệu hắn là một người bạn bình thường.

Bởi vì ở trong lòng hắn, gia hỏa kia là đặc biệt.

Nhận em trai, tất nhiên là nuông chiều rất nhiều.

Ai cũng sẽ như vậy.

Đem người khác trở thành người quan trọng liền hy vọng người kia cũng cho mình một thứ giống như vậy.

Đối xử đặc biệt và quan trọng.

Cho tới nay, hắn cho rằng hắn đã nhận được.

Được thiếu niên đặc biệt đối xử.

Dù sao thiếu niên ở trước mặt hắn và ở trước mặt người khác cũng không giống nhau.

Nhưng hiện tại.

Tần Mạc cảm thấy hắn hình như hiểu sai ý.

Giống như Phong Dật nói ở trong điện thoại.

Thiếu niên đối với ai cũng là rất tốt.

Đó dường như là tính chất đặc biệt của hắn.

Có lẽ dưới tình huống hắn không biết.

Thiếu niên ở trước mặt Tiết Dao Dao biểu lộ rất nhiều biểu cảm.
Dù sao hắn không phải không có nhìn thấy bộ dáng thiếu niên che chở cho Tiết Dao Dao.

Tỉnh ngộ ra, khiến cho Tần Mạc có chút không cam lòng.

Mặc dù lúc này trên mặt hắn không có biểu tình gì.

Nhưng trong lòng hắn lại không có bình tĩnh như vậy.

Khó có thể tiếp nhận.

Ngón tay thon dài của Tần Mạc búng nhẹ đầu mẩu thuốc lá, một sợi tóc đen rơi xuống, cảm giác cấm dục lại thêm vài phần nguy hiểm.

Gương mặt ở trong bóng tối, nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.

Chỉ là tư thế như vậy, dường như làm cho người ta cảm thấy có chút cô đơn.

Ngoài cửa sổ bóng đêm càng ngày càng đậm, sương mù tràn ngập, những bóng đen hắt ra từ những cửa sổ sáng đèn trong thành phố đều là những chiếc bóng đàn ông cao gầy, tựa như là quý tộc hút máu, đang kể một điều gì đó bằng dáng vẻ thần bí vậy...

Ngày hôm sau .

Cuộc thi tuyển khu vực của giải quốc gia chỉ còn một ngày

Những người không chơi game thì không thể nào cảm nhận được cái hưng phấn trong này

Những mục quảng cáo xuất hiện như kín cả trời đất, không chỉ riêng trên máy tính mà ngay cả trên 'Anh hùng', chỉ cần đăng ký trang chủ là có thể nhìn thấy bảng đếm ngược 24 tiếng đồng nữa sẽ triển khai giải thi đấu quốc gia ngay...

Thứ tự đối chiến đã xuất hiện.

Trên weibo nhấc lên một trận nhiệt huyết.

Mà chỗ của Tiết Dao Dao lại rất yên tĩnh.

Những người già thì không biết điện cạnh là gì.

Ở trong mắt bọn họ, kia **********.

"Hét, đây là lại muốn ra ngoài? "Một bác gái ngồi ở trong sân chọn đồ ăn, thấy Tiết Dao Dao đi ra, khóe miệng hơi nhếch: "Dao Dao, cháu nói, đều là người một nhà, những lời bọn tôi nói, đều là vì tốt cho cậu cả, cậu cũng nên suy nghĩ lại xem, cứ như vậy cũng không phải hay đâu, đúng không. "

Tiết Dao Dao không nói gì, lúc cô mặc chiến phục của chiến đội Đế Minh, liền hỏi thăm ý kiến không nghe những thứ này.

Bác gái kia lại thở dài: "Lại là thái độ này, điều kiện của nhà cháu chỉ có cháu rõ, đừng luôn mơ giữa ban ngày, bác biết chàu không thích lời ngày đó bác nói, nhưng không có biện pháp, dù sao cũng phải nói cái này với cháu, mẹ cháu vừa mới kết hôn, nghe nói gả cho người không tệ lẹ, cụ thể bác cũng không rõ lắm, chẳng qua nếu như cháu làm mẹ cháu có suy nghĩ an phận một chút, nói không chừng ngày đó mẹ của mày bị trả hàng rồi đó, nếu không làm sao lại bỏ lại mày một mình ở đây chứ, chắc chắn là nhà kia chịu không nổi bọn mày rồi. Nếu để tao nói á, mẹ mày cũng thật là biết lăn lộn đó, đã bao nhiêu đó tuổi rồi, mà sao không nhịn nổi cái..."

"Là cháu muốn ở đó." Tiết Dao Dao đánh gãy lời bác gái, gương mặt có chút lạnh lùng: "Mẹ cháu có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của bà ấy, cháu càng có quyền lợi đi hoàn thành giấc mộng của cháu, điều kiện nhà cháu như nào cháu rõ, nhưng là chuyện của cháu, không cần bác nói ra nói vào."


  Chương 430: Tần thần biến hóa  

"Hắc. "Bác gái kia vừa nghe như vậy liền hô to lên:" Hàng xóm láng giềng ơi, các người mau đến xem xem đây là đứa trẻ như thế nào, làm gì có người nào như vậy, người béo còn chưa tính, tôi khuyên nó vài câu, nó còn ngang ngược không nói lí, mơ tưởng? Chơi trò chơi đánh nhau cũng coi như mộng tưởng? "

Lời kia vừa thốt ra, lập tức liền có người bắt đầu tán thành, duỗi cổ hướng bên này xem.

"Đứa nhỏ Tiết gia này thật là, gần đây thời gian đi càng lúc càng lâu mới trở về. "

"Ai nói không phải, mẹ, bạn ấy trước kia có nghĩa vụ giúp Giang học trưởng trường con làm bài tập, liền ảo tưởng cùng người ta phát sinh cái gì, kết quả người ta còn không phải bị bạn ấy dọa chạy, cũng không nhìn lại xem bộ dáng chính mình, cũng dám nghĩ đến người khác. Hiện tại cũng như vậy, cả ngày ảo tưởng chính mình chơi game lợi hại, các người không cần phải xen vào chuyện của bạn ấy, loại người như vậy có thể có tiền đồ gì."

Nghe âm thanh bàn tán bắt đầu phát ra từ tứ phía, ngón tay Tiết Dao Dao nắm chặt quai đeo cặp sách, nắm chặt lại càng chặt, trước sau không có quay đầu lại.

Cô chỉ nghĩ kiên trì rằng đó là điều cô muốn mới thôi nắm chặt tay.

Mặc kệ người khác nói như thế nào.

Càng mặc kệ tiền đồ không ra cái gì.

Cuộc thi đấu cả nước, cô nhất định trở về.

Bởi vì chỉ có đấu cuộc thi cả nước xong.

Mới sẽ không có người nói, cô bất quá là đang nằm mơ......

10 giờ 45 phút.

Đại sảnh Tần thị.

Phong Dật không ngừng giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ.

"Như thế nào còn chưa đến?"

Rất hiển nhiên là hắn có chút sốt ruột.

Bởi vì họ cần phải tới được Lâm Thành trước 5 giờ hạ Ngọ, đăng ký tại khu vực báo danh, nếu không ban tổ chức giải đấu quốc gia sẽ xem như họ tự ý bỏ giải.

Kỳ thật thời gian cái gì đó thật ra không trọng lắm.
Chỉ là năm trước bọn họ sở dĩ không có tiến vào được top tứ cường cả nước.

Chính là bởi vì ngày báo danh này.

Thời điểm Tần thần xuất hiện, trên ngón tay còn mang theo máu.

Cho nên phản ứng của Phong Dật mới có thể lớn như vậy.

Huống chi lần này còn có một đội viên nữ chưa tới.

Phong Dật liền càng thêm lo lắng, đứng ở kia đi qua đi.

Các thành viên khác đều đã ở trên xe buýt thương vụ, Tần Mạc cũng như vậy.

Nhưng thực rõ ràng là mỗi người trong chiến đội đều đã nhận ra hôm nay đội trưởng bọn họ dường như có chút không giống mọi khi.

Nhưng cụ thể là không giống điểm nào.

Bọn họ trong thời gian ngắn lại chưa nghĩ ra được.

Đại khái cũng là vì Tiết Dao Dao không có xuất hiện, đã phân tán lực chú ý của bọn họ.

Đặc biệt là Phó Cửu.

Cô trên mặt còn mang theo khẩu trang màu đen phòng sương mù, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ xe, lại thấy Phong Dật giơ tay xem đồng hồ, cô ngoắc ngoắc ngón tay, nhảy xuống xe, khóe miệng mỉm cười, tiếng nói lãnh đạm: "Phong tổng, các người đi trước, tôi đi tìm cô ấy, tìm xong lúc sau ở Lâm Thành hẹn gặp lại mọi người, cô ấy hẳn là còn bị vướng bận chuyện gì đó, dựa theo tính cách Dao Dao sẽ không không tuân thủ như vậy."

Phong Dật nghĩ nghĩ nói: "Lại chờ ba phút, ba phút sau, nếu cô ấy còn chưa tới thì nói tiếp, báo danh yêu cầu toàn thể đội viên đều phải có mặt." Nói cách khác, Tần mạc khi đó cũng sẽ không bởi vậy mà chậm trễ thời gian trị liệu tốt nhất.

Phó Cửu nghe Phong Dật nói cung nhận ra tầm quan trọng của việc này, một tay đút túi quần, đôi mắt cũng không khỏi trầm xuống.

Mà Tần Mạc ngồi ở bên trong xe, nhìn qua cửa sổ, đem ánh mắt đặt ở trên sườn mặt thiếu niên, biểu tình Tần Mạc không có chút nào dao động, liền phảng phất dường như trong mắt hắn cái gì cũng đều không có.

Nhưng chỉ cần nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, từ sau khi Phó Cửu xuống xe, tầm mắt Tần mạc liền không có rời khỏi thiếu niên.

Ánh mắt thâm thúy đạm mạc như vậy cùng với dáng ngồi tự phụ không chút để ý.

Thật là nhìn không ra vui vẻ hay tức giận......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net