Chương 11: 9 + 10 + 11: Phó Cửu Và Tần Mạc Chính Thức Gặp Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng mà Trần Hiểu Đông vẫn không quên nhiệm vụ phu nhân giao cho lúc nghe điện thoại: "Nếu thiếu gia thật sự thiếu tiền, đợt thi lần này cố gắng đạt thành tích tốt một chút, phu nhân chắc chắn sẽ cho thiếu gia một số tiền lớn. Cả ngày trốn trong phòng chơi game nhiều quá sẽ ảnh hưởng xấu đến mắt, hơn nữa trước kia không phải thiếu gia không thích chơi game sao? Thiếu gia, không phải tôi muốn đả kích cậu. Tuy rằng cậu muốn thông qua trò chơi để tiếp cận Tần thiếu. Nhưng mà Tần thiếu chính là đại thần của game "Anh hùng" trong cả nước, dù cậu có luyện trên mười năm cũng không thể với tới hắn."

"Ý của cậu là tôi chơi game chỉ vì muốn theo đuổi cái tên Tần thiếu kia?" Phó Cửu uống một ngụm sữa đậu nành, nhướng mày hỏi: "Ai làm cho cậu có loại ảo giác này?"

Bộ dạng Trần Hiểu Đông như rất đau lòng, lắc đầu: "Thiếu gia, đã đến nước này rồi, cậu muốn lừa ai thì lừa, không nên gạt tôi. Tôi tới nhà họ Phó đã ba năm, còn không hiểu cậu sao? Cậu chẳng bao giờ vì một cái gì mà quên ăn quên uống, ngoại trừ con trai."

Phó Cửu: "..."

"Thiếu gia, cậu nên thừa nhận đi." Trần Hiểu Đông vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chỉ cần cậu đáp ứng phu nhân trở thành một người có tiến bộ, tôi sẽ không lén lút báo cáo phu nhân những chuyện xấu mà cậu làm."

Cô vẫn nên im lặng. Nếu cô càng muốn giải thích thì chuyện sẽ thêm loạn.

Làm một người có tiến bộ, điều kiện này thật ra có thể đáp ứng. Phó Cửu lười biếng chống cằm: "Những lần trước tôi thi xếp hạng thứ mấy?"

Trần Hiểu Đông: "Vị trí thứ nhất đếm ngược từ dưới lên trên."

Phó Cửu không nói gì, qua nửa ngày mới lên tiếng: "Cậu xác định mẹ tôi nói chỉ cần tôi nhảy lên một người?"

"Đúng vậy, phu nhân nói chỉ cần cậu xếp hạng thứ hai đếm ngược từ dưới lên trên, bà liền khen thưởng." Trần Hiểu Đông trả lời chắc chắn như đinh đóng cột!

Phó Cửu: "Mẹ vẫn là người tốt nhất, tôi đáp ứng." Hạng thứ 2 đếm ngược từ dưới lên trên còn không làm tốt sao? Mặc dù cô không học được môn vật lý và hóa học nhưng vẫn còn tiếng Anh và toán, đây là hai môn giỏi nhất của một người hacker như cô.

Trần Hiểu Đông thấy Phó Cửu đáp ứng không có thoả mãn, ngược lại lo lắng: "Phu nhân còn nói, không được hối lộ để đạt được vị trí thứ hai đếm ngược từ dưới lên. Biện pháp như vậy không được dùng, nếu không sẽ không được khen thưởng."




Phó Cửu nhướng mày: "Tại sao lại muốn hối lộ, tôi trực tiếp dùng nắm đấm uy hiếp không phải càng tốt hay sao?"

"Thiếu gia, cậu đừng nói giỡn. Đến cả con gái cậu đều không đánh lại, sao có thể đánh thắng một đứa con trai." Trần Hiểu Đông cười ha ha, tay chụp một cái trên vai Phó Cửu, bộ dáng vô cùng giống Tống Tiểu Bảo. (1)

(1) Danh hài của Trung Quốc. Tra google để tìm hiểu rõ hơn.

Phó Cửu ngước mắt lên, chầm chậm buông đôi đũa gỗ đang cầm trong tay, ánh mắt lạnh lùng quét qua người hắn.

Trần Hiểu Đông cả người lập tức cứng ngắc. Tại sao hắn cảm giác được trên người thiếu gia có sát khí?

Chuyện này thật không khoa học!

Nhưng mà thật sự rất đáng sợ!

Phó Cửu thật ra không có ác ý với hắn, dù sao đứa nhỏ này vẫn luôn đối với cô rất tốt.

Nói thật thì cô trước kia yếu đến cỡ nào, đến cả một đứa con gái cũng không đánh lại,

một người có bộ dạng tốt như vậy lại ngu ngốc mờ mịt.

Mặc kệ thế nào, Phó Cửu vẫn mang bộ mặt đẹp trai phong độ mà đi học. Cả người mặc đồng phục trắng đen, cặp sách treo trên vai, gương mặt thiếu niên trắng nõn, lúc ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống nhìn giống như cây sáo trúc, trong sáng thân thiện mà lại xa cách.

Trong trường học không ít người dừng bước chân, ánh mắt dán vào người thiếu niên.

"Các cậu có cảm thấy Phó Cửu trở nên rất khác so với trước đây?"

"Có cảm giác... Rất đẹp trai!"

Nghe được có người khen mình, Phó Cửu chuyển mắt nhìn, miệng cười cười: "Cảm ơn, các cậu cũng rất xinh đẹp."

Cười như vậy nên nói thế nào nhỉ, quá dụ hoặc!

Các nữ sinh được chào hỏi lập tức đỏ mặt, hét to!

Trần Hiểu Đông đi theo sau Phó Cửu, biểu tình giống như thấy quỷ: "Thiếu gia, cậu vừa... Cậu vừa mới phóng điện tới các nữ sinh!?"

Phó Cửu nhướng mày: "Có vấn đề sao? Các bạn học nữ dễ thương thế mà."

"Cậu không phải nói trời sinh cậu chính là yêu thích con trai sao!?" Trần Hiểu Đông đè thấp giọng.

Phó Cửu lười biếng hỏi lại: "Chuyện này cùng tôi phóng điện tới các nữ sinh có quan hệ sao?"

Trần Hiểu Đông: "..."

Hắn thật sự không biết nên nói gì!

Chỉ là thiếu gia cậu khi nào học được cách quyến rũ người ta. Trước kia chẳng phải cậu chán ghét con gái, hận không thể nhìn thấy bọn họ liền bỏ chạy.

Cậu nhìn xem cậu hiện tại!

Quả thực chính là một cao thủ chọc gái!

Phó Cửu không để ý người khác cảm thấy cô như thế nào, đặc biệt là bạn cùng bàn Tưởng Phi Dương sau khi thấy thái độ của Phó Cửu đối với các nữ sinh, hai mắt đều mở to!

Cái tên tiểu nhược tra (2) rốt cuộc là có chuyện gì?

(2) Yếu đuối, cặn bã.

Đang muốn cướp bạn gái người ta sao?

Hai mắt Tưởng Phi Dương nhanh chóng nổi lửa nhỏ, nhìn dáng vẻ kia lại cảm thấy tay mình không muốn an phận.

Phó Cửu tùy ý ném cặp sách lên bàn, cứ như vậy cho một tay vào túi quần nhìn hắn.

Chỉ thấy khí thế của Tưởng Phi Dương yếu dần, yếu dần đi... Cuối cùng rụt cổ lại, tránh sang bên để đường cho Phó Cửu đi.

"Haha." Phó Cửu cười nhẹ một tiếng, sau khi ngồi vào chỗ liền mở bọc một cây kẹo que cho vào miệng, rất có bộ dáng một thiếu gia ăn chơi trác táng.

Hai tay Tưởng Phi Dương nắm chặt đặt ở trên bàn, trước sau không có bỏ xuống, bởi vì hắn thật sự đánh không lại đối phương.

Tại sao tên tiểu nhược tra luôn luôn đuổi theo hắn lại đột nhiên biến thành tiểu ma đầu? Cuộc sống này đúng là rất khó hiểu!

Đệ nhất soái ca lớp 013 ban D còn đang buồn rầu, giáo viên tiếng Anh đã từ bên ngoài đi vào.

Phó Cửu vừa thấy là môn học cô am hiểu, ngón tay trên bàn học nhanh chóng di chuyển, lấy bàn phím cứng ngắc đã chuẩn bị tốt ra.

Sách giáo khoa tiếng Anh dựng đứng, che khuất bàn phím đặt bên trên bàn học. Dù sao cô cũng không ngu ngốc, gõ phím không cần cúi đầu nhìn.

Nhanh chóng đăng nhập vào giao diện trò chơi.

Phó cửu không bấm vào xem thông báo, lại thấy lời mời kết bạn lần trước vẫn còn đó.

Tần Mạc?

Cô vừa định từ chối lần nữa, Tưởng Phi Dương ngồi bên cạnh đang nhìn giao diện trên màn hình của cô, khống chế không được kêu lên: "Tần, Tần thiếu!"

Lời này tựa như gió xoáy thổi quét toàn bộ phòng học.

"Cậu ta vừa nói ai? Tần thiếu?"

"Tần thiếu tới đây sao?!"

"Sao có thể! Nếu trường học không mời, nam thần sẽ không đến đây, một năm nhìn thấy không tới hai lần!"

"Vậy Tưởng soái ca vừa mới kêu tên ai?"

"Không biết nha, rốt cuộc tại sao lại như vậy?"

Ngón tay Tưởng Phi Dương còn đang chỉ vào sách giáo khoa của Phó Cửu. Trên thực tế chính là ngón tay hắn cứng ngắc, môi có chút run run: "Tần thiếu anh ấy..."

"Thưa cô!" Không đợi Tưởng Phi Dương nói xong, Phó Cửu liền mở miệng chặn lại, hai mắt nhìn lên bục giảng: "Tưởng Phi Dương nói lung tung ầm ĩ trong lớp học, rõ ràng là không tôn sư trọng đạo."

Trên trán giáo viên tiếng Anh đã sớm nổi gân xanh, hiện tại lại nghe Phó Cửu nói, lập tức quát: "Các bạn khác tiếp tục tự học. Tưởng Phi Dương, em theo tôi tới văn phòng một chuyến!"

Tưởng Phi Dương biểu tình bị oan, tay chỉ Phó Cửu, sốt ruột nói với giáo viên tiếng Anh: "Thưa cô, không phải em, là cậu ta..."

"Em ấy làm sao?" Giáo viên tiếng Anh đi tới gần, ánh mắt đặt trên sách giáo khoa đang dựng đứng của Phó Cửu.

Sau đó giơ tay lên...

Phía dưới ngoại trừ cây bút bi, cái gì cũng không có.

Giáo viên tiếng Anh híp híp mắt, cảm thấy mình là bị học sinh tên Tưởng Phi Dương này đùa giỡn.

Gương mặt xinh đẹp của Phó Cửu ngước lên, biểu hiện mờ mịt không hiểu gì.

Giáo viên tiếng Anh thấy thế, trong lòng liền nổi lửa lớn, quay đầu nhìn Tưởng Phi Dương nói: "Em không lắng nghe tôi giảng bài còn muốn làm cho bạn học gánh tội thay? Em đi ra ngoài cho tôi!"

Tưởng Phi Dương không nghĩ đến kết cục của mình lại thế này. Tên tiểu nhược tra kia rõ ràng là đang chơi game, sao lại nhanh tay giấu đi như vậy.

Hơn nữa... Kia rõ ràng là tên của Tần thiếu trong trò chơi không phải sao?

Chẳng lẽ là mình nhìn lầm?

Người vướng bận vừa đi khỏi, Phó Cửu mới cúi đầu lấy ipad ra. (Giải thích đôi chút: Phó Cửu không có notebook, lại không thể xách cái máy tính bàn đến lớp được nên mới dùng ipad. Mà chơi game này cần bàn phím nên mới lấy bàn phím cũ của máy tính bàn gắn vào ipad. Cho nên khúc trên mình để là lấy bàn phím ra, lúc này mới dùng là lấy ipad cho khỏi bị trùng lặp. TwT )

Điều khiến cô nhíu mày chính là lúc nãy Tưởng Phi Dương kêu lên làm cô bấm nhầm khung đồng ý kết bạn.

Phó Cửu đang có ý định xóa người bạn này, lúc này cô như vừa mới nhận ra cái gì, mắt màu đen chợt co rụt lại!

Tiếp theo là vẻ mặt cười như không cười.

"Không nghĩ đến sẽ có người muốn theo dõi mình, đúng là có ý tứ."

Phó Cửu vừa nói, một bên ngón tay nhanh chóng di chuyển, giao diện cứng nhắc trong màn hình phút chốc thay đổi.

Đã không còn trò chơi, chỉ có từng dãy số liệu không ngừng tuôn ra trên màn hình!

Bên này Phó Cửu nhẹ nhàng, ngược lại tại nơi nào đó, một người có thân hình to lớn mập mạp, tay gõ bàn phím tốc độ máy móc vang lên tiếng lạch cạch, trên mặt toát ra mồ hôi hột, cuối cùng ầm một tiếng, tay hung hăng đập mạnh trên mặt bàn: "Bà ngoại nó, hắn chạy mất rồi!"

"Anh nói cái gì? Chạy?" Miêu hệ thiếu niên đang phát sóng trực tiếp nhanh chóng bỏ xuống tai nghe, bỏ lại trăm nghìn fan, nghiêng đầu sang, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Hắn sao có thể chạy trốn từ trong tay anh? Anh đứng nhất trên bảng xếp hạng các hacker giỏi trong nước. Mập Mạp, anh đừng tùy tiện nói giỡn, đội trưởng đang ở đây nha."

Mập Mạp lau mặt một phen, đôi mắt tràn ngập hưng phấn, đó là biểu hiện của hắn khi gặp được cao thủ. Hắn không trả lời COCO, quay đầu nhìn Tần Mạc kích động nói: "Tần tổng, ngài tìm ở đâu ra một người như vậy, quá thần kỳ! Chỉ là phản ứng hơi chậm, thời gian phát hiện tôi có chút chậm. Nhưng mà hắn giống như vượt qua trở ngại, tạo ra hàng trăm à không hàng nghìn giả thuyết IP gửi lại đây, che dấu hoàn toàn số liệu chân thật. Không chỉ như thế, hắn còn lau sạch sẽ dấu vết, trả lại cho tôi một con virus không có cách nào phá giải. Lợi hại, quá lợi hại! Tôi đoán hắn dùng loại máy tính không tốt lắm, nói cách khác, đến cả mặt ngoài tôi cũng không phá được."

"Không phải. Trước tiên anh xem máy tính của tôi, tại sao lại đen thui nha?" Miêu hệ thiếu niên cắn lỗ tai con thỏ, hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì.

Mập Mạp a một tiếng, lời ít mà ý nhiều giải thích một câu: "Đối phương tặng một con virus trong máy tính cậu, tôi sẽ không giải."

Khóe miệng COCO giật giật: "Nói cách khác, anh lén lút thâm nhập vào máy tính người ta, cuối cùng bị hắn phản công đến mức máy tính bị hư rồi?"

"Có thể nói như vậy." Mập Mạp sờ sờ cằm, vẻ mặt thâm trầm.

COCO: "..."

Vậy anh còn thâm trầm cái cọng lông nha! Bị người ta phản công còn dám kiêu ngạo như thế sao!

Tần Mạc lại xem như không có chuyện gì, tay buông văn kiện của công ty xuống, chân phải vắt lên chân trái, hay tay gác lên mặt bàn nói một câu: "Cậu công phá từ ngoài vào trong."

"Hì hì, vẫn là Tần tổng anh minh, chỉ ra điểm quan trọng." Mập Mạp cười vô cùng giảo hoạt: "Tôi tìm ra vị trí của hắn chính là tại trường cao trung Giang Thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net