Chương 117: Dấm Chua Tần Mạc Thăng Cấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Mạc ngồi bên kia mở miệng, một tay túm Phó Cửu kéo qua, tiếng nói có hơi thấp: "Tôi đưa cậu tới đây đánh tennis, không phải để cậu dạy người khác chơi trò chơi. Vừa nãy đã nói rồi, cậu đừng chân trong chân ngoài*, quên nhanh như thế sao, hửm?"

*Tả thái độ làm việc nước đôi, vừa làm việc ăn lương ở nơi này lại vừa tranh thủ làm ở nơi khác để kiếm thêm.
Phó Cửu sờ sờ mũi.
Tiết Dao Dao giải vây giúp thiếu niên: "Cửu điện hạ, những lời cậu vừa nói tớ đã hiểu rõ, hai người tiếp tục đánh bóng đi, tớ dọn đồ đi trước đây."

"Đi trước?" Phó Cửu nhướng mày: "Đón xe ở nơi này không tiện lắm. Đợi chúng tớ đánh xong sẽ đưa cậu trở về, đúng không anh Mạc?"

Tuy rằng Tần Mạc cảm thấy hành vi đùa giỡn như vậy của thiếu niên khiến người không nhìn quen, nhưng giáo dưỡng cơ bản nhất vẫn phải có, thản nhiên "Ừm" một tiếng.

Phó Cửu đứng lên, lười biếng duỗi eo, mỉm cười với Tiết Dao Dao: "Tóm lại chơi trò chơi nhiều cũng không tốt, tớ đưa cậu đi đánh một trận tennis được chứ?"

"Không, không cần!" Tiết Dao Dao vội vàng xua tay, lúc cô nói những lời này không tự giác nhìn thoáng qua hướng Tần Mạc đang đứng. Tần Thần hẳn là không quá muốn để cô đánh tennis cùng với Cửu điện hạ. Đừng hỏi vì cớ gì cô sẽ có cảm giác như vậy, đây là phản ứng đầu tiên của cô!

Phó Cửu lại hiểu lầm ý tứ ánh mắt kia của cô: "Hay là cậu thích đánh cùng với anh Mạc hơn? Hai người chúng tớ, cậu chọn một đi."

Tần Mạc nghe vậy, mặt không biến sắc nhíu mày rậm xuống.

Phó Cửu đã đứng lên từ sớm, miệng vẫn đang cười: "Chọn ai?"

Tiết Dao Dao khổ mà không nói nên lời, cuối cùng đành phải mở miệng: "Vậy thì đánh với Cửu điện hạ." Cô thật sự không dám chọn Tần Thần, người tự phụ từ lúc mới sinh ra như vậy luôn áp chế làm cô có chút không thở nổi.

"Xem ra sức quyến rũ của tôi mạnh hơn anh Mạc." Lúc Phó Cửu nói những lời này là nhìn về phía Tần Mạc, cô cười một chút, lộ ra răng nanh nhỏ trắng, tóc màu bạc hơi rối, thật sự khiến người ta cảm thấy chán ghét không muốn đứng dậy.

Nhưng là... Hai tròng mắt Tần Mạc đảo qua thiếu nữ ở bên cạnh thiếu niên, ngón tay ngừng lại một chút. Đứa em trai này của anh có phải đối xử quá tốt với Tiết Dao Dao hay không?

Thời gian anh biết Phó Cửu cũng không tính là dài.

Mặc kệ là thiếu niên ở bên ngoài hay Hắc Đào Z trong trò chơi đều không dễ tiếp cận như vậy.

Tần Mạc vẫn luôn cho rằng mình là người duy nhất được thiếu niên đối đãi đặc biệt.

Có vẻ như lúc này cậu ấy đối xử với Tiết Dao Dao càng tốt hơn...

Tần Mạc nghĩ đến đây, không khỏi nhìn dáng người mập mạp của Tiết Dao Dao thêm nhiều lần...

Tiết Dao Dao chỉ cảm thấy cơn gió lạnh quét tới phía sau cổ làm cô lạnh cả người, ngượng ngùng quay đầu lại.

Nói thật là cô quá béo.

So sánh với thời điểm vừa rồi thiếu niên trên sân bóng không giống nhau. Trên đùi cô đều là thịt mỡ, tí nữa chạy tới khẳng định sẽ run lên từng đợt, thật sự không quá đẹp mắt.

Không có người nào thích bị bại lộ khuyết điểm trước mặt thần tượng của mình, nhưng trở về chơi game lại không tốt lắm. Hiện tại Tần Thần không muốn nhìn bọn họ ngồi tại đó đùa nghịch máy tính...

Phó Cửu ở bên cạnh cô cũng nhìn ra cố kỵ của cô, thừa dịp lúc chọn lựa vợt tennis, khẽ cười nói: "Vừa rồi tớ muốn rất hỏi vì cái gì mà cậu lại gọi tớ là Cửu điện hạ?"

"Này... Đây là do các nữ sinh thích cậu ở trường học, không phải loại thích này mà là loại thích kia!" Tiết Dao Dao sợ mình giải thích không được rõ ràng, trên mặt vẫn hồng: "Tóm lại chính là tên gọi khác do nhóm fangirl của cậu và chúng tớ cùng nhau đặt cho cậu. Bởi vì cậu rất giống với thái tử thời cổ đại, tà nịnh khí phách!"

Phó Cửu cảm thấy rất thú vị khi nghe xong lời giải thích này.

Thái tử?

Cô?

Ý tưởng của các em gái này vừa rất đáng yêu lại thật ngốc ngếch.

"Vậy bổn thái tử sẽ dạy cho cậu làm thế nào để đánh tennis tốt, rất nhiều nữ sinh không am hiểu lắm về phương diện này." Vì để Tiết Dao Dao nhìn qua không xấu hổ như vậy, Phó Cửu cười nhạt chớp mắt trái một cái, sau đó vòng một bàn tay qua vắt trên tay Tiết Dao Dao, gương mặt tuấn mỹ sạch sẽ hơi nghiêng, không chỉ tư thế soái khí, giọng nói còn vô cùng dễ nghe.

"Ngón tay dùng sức, lúc chơi bóng nên tận lực áp thân thể xuống dưới, tầm mắt hướng theo vợt tennis và để ngang đánh vào bóng, lợi dụng mắt cá chân kéo hết lực toàn thân, tựa như vậy."

Phó Cửu nói xong liền nắm lấy tay Tiết Dao Dao, cầm luôn cả vợt tennis dùng chút sức vung lên phía trên, động tác rất dứt khoát, tóc bạc lay động nhanh nhẹn trong gió lướt qua tai Tiết Dao Dao.

Trong nháy mắt, xung quanh cô chỉ dư lại hơi thở nồng đậm mùi kẹo trên người thiếu niên, thanh đạm như nước suối, làm mặt cô không tự chủ được nóng bừng lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net