Chương 136: Đưa Về Nhà Tắm Rửa, Cong?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Lực chú ý của Tần Mạc còn tập trung vào hội nghị thương nghiệp, cạnh tay trái đặt chiếc cốc trong suốt đầy nước.

Người đại diện hội nghị ở đầu dây bên kia lại cảm thấy rất kỳ quái. Hôm nay trạng thái của tổng giám đốc Tần rõ ràng không có chút gì để ý.

"Chuyện liên quan tới Điện Cạnh tân tấn tái, tôi có ý tưởng khác."

Sau khi bên phía người hợp tác nói xong, Tần Mạc mới mở miệng. Anh đeo tai nghe bluetooth, nhìn qua càng có cảm giác cấm dục thương nghiệp hóa hơn so với người bình thường: "Nếu muốn tìm đội viên mới có giá trị, vậy phải từ bỏ tuyển thủ được nội bộ chọn trước kia, để bọn họ đi thi đấu một lần."

"Từ bỏ những người được nội bộ lựa chọn trước kia?"

Các giám đốc tại câu lạc bộ của Tần thị bắt đầu hai mặt nhìn nhau.

Đối tượng hợp tác cùng Tần Mạc là một người châu Âu, người nọ câu môi cười cười, rất bất đắc dĩ: "Chỉ là Tần, phương án điều động nội bộ lúc đầu là do cậu nói ra."

"Đó là Tần thị trước kia, không phải lúc tôi tiếp nhận Tần thị." Tiếng nói của Tần Mạc rất bình thản, mặc dù đang trong phương diện góp ý như cũ cũng không vội vàng, không mất đi sự chuyên nghiệp: "Trước nay nhân tài đều không thông qua nội bộ sàng lọc mới có thể chọn ra. Tôi tin rằng Robert cũng từng nghe qua câu nói này, 'Master In Civil, cao thủ ở dân gian'."

Robert nghe vậy, hai mắt sáng ngời, sau đó nhún nhún vai: "Được rồi, Tần Mạc, cậu lại thành công thuyết phục tôi một lần nữa. Tần thị có cậu thật đúng là được một phen nắm dụng bảo kiếm."

Tần Mạc hơi cử động ngón tay, cũng không phủ nhận lời khen đó, càng không có chút khiêm tốn nào: "Cảm ơn."

"Tần, tôi thích tính cách của cậu!" Robert cười phá lên: "Nghe nói gần đây cậu cũng bắt đầu chơi thích khách, còn đến phòng phát sóng trực tiếp nữa? Bên chiến đội của tôi đều rất quan tâm về việc rốt cuộc là ai có năng lực khiến cậu chú ý tới lần phát sóng trực tiếp nho nhỏ đó."

Trên mặt Tần Mạc không chút gợn sóng, nghiêng đầu châm một điếu thuốc rồi kẹp giữa hai đầu ngón tay thon dài, cả người toát lên vẻ tôn quý thuộc giới thượng lưu: "Không phải vấn đề năng lực, đó là em trai tôi."

"Em trai?" Robert giật mình.

Bí thư Lương là thư kí phụ trách hội nghị. Nếu là loại hội nghị vượt quốc gia này, anh đều sẽ đến làm bàng thính*.

*Bàng thính: Ngồi một bên mà nghe nhưng không được góp ý kiến, không được nhìn nhận là chính thức.

Chỉ là sau khi nghe đến hai chữ "em trai" kia, cả người bí thư Lương cảm giác có chút không tốt.

Tổng giám đốc Tần, đó không phải là em trai ruột của cậu!

Vì cái gì mà vào thời điểm mở họp này cũng dùng giọng điệu rất sủng nịch kia chứ!

Robert hỏi tiếp: "Tần, cậu có em trai từ khi nào thế? Tôi nhớ rõ không phải Tần thị chỉ có một mình cậu hay sao?"

"Em trai mới nhận. Thôi, không nói nữa, cậu ấy còn đang tắm rửa." Tần Mạc nâng mắt lên nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường: "Tôi đi xem tên kia. Cứ vậy đi, ngủ ngon."

Robert cực kỳ tò mò. Trong ấn tượng của anh, Tần luôn là người khó tiếp cận được.

Thật sự không nghĩ tới người đàn ông kia sẽ đối xử với em trai tốt như vậy.

Trước kia anh không thích người Hoa Hạ chính là vì sau khi việc làm ăn tốt lên, một số người nước họ sẽ lập tức xem nhẹ gia đình. 


Bây giờ nhìn dáng vẻ của Tần Thần, ý tưởng muốn hợp tác cùng Tần thị của anh càng thêm chắc chắn.

Sau khi người trong câu lạc bộ nghe tới câu nói kia, phản ứng vô cùng lớn.

Bí thư Lương lại cảm thấy đầu bắt đầu đau. Tần Thần vừa mới quen vị thiếu gia họ Phó kia mấy ngày đã đưa người ta về nhà tắm rửa ư?

Không được, anh không thể suy nghĩ lung tung!

Nhất định là bởi vì Tần Thần cô đơn một mình lâu rồi nên mới tìm vị thiếu gia họ Phó kia đến bồi cậu ấy.

Nhưng cho dù muốn tìm cũng nên tìm phụ nữ không phải sao?

Vì cớ gì người xuất hiện bên cạnh Tần Thần lại là vị kia... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net