Chương 5: Mới vào hậu cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đến, cắt đứt tâm tình đang rất tốt của hắn.

Hắn nhìn hướng vẻ mặt lo lắng của Trường Sa quận trưởng, sắc mặt không khỏi trở nên lãnh đạm rất nhiều.

"Ừ."

Trương Anh Phát bất đắc dĩ. Biết rõ mình không được hoan nghênh, nhưng không đến không được ah...!

"Thái Thượng Hoàng, không xong nha!"

Hắn nhíu mày, giống như không quá hưởng ứng.

"Thái Thượng Hoàng, vậy. . . . . ."

Trương Anh Phát không buông tha.

Nam Cung Sách quét ngang hắn một cái, lập tức để cho hắn đem lời nói nuốt trở về, gương mặt kìm nén đến khó chịu, mặt nhăn nhó vô cùng xấu xí.

Một bên Tạ Hoa Hồng thấy thế, hết sức kinh ngạc.

"Trương đại nhân có lời muốn nói, ngài tại sao muốn ngăn cản hắn?"

Nàng lập tức bất mãn hỏi Nam Cung Sách. Người này thực sự quá kiêu căng vô lễ!

"Ngươi đừng nhiều chuyện!"

Hắn quở nhẹ.

Nàng hơi nhếch môi.

"Thần nữ cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ là ngài là chủ nhân, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm, ngài lại cấm hắn nói chuyện,  ngộ nhỡ là việc gấp bị ngài làm trễ nải, làm sao có thể được?"

Trương Anh Phát nghe được, cảm kích gật đầu mạnh. Tạ tiểu thư bênh vực lẽ phải, thật là rất tốt.

Hắn lạnh lùn.

"Ngươi lại quên, trẫm không cho ngươi can thiệp chuyện của trẫm đấy!"

Nàng không nhanh không chậm nhìn chằm chằm hắn.

"Thần nữ nào có tham dự cái gì? Chỉ là luận sự thôi."

Hắn bị nàng chọc giận.

"Lời nói của trẫm ngươi cũng cho là gió bên tai đúng không, ngay cả trẫm cũng không để ở trong mắt?"

"Lời ta không phải nói như vậy, hữu lý đi khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó đi, coi như ngài là Thái Thượng Hoàng cũng không thể không giảng đạo lý!"

"Phản, thật là phản!"

Hắn giận quá thành cười.

Trương Anh Phát thấy, không khỏi chảy mồ hôi lạnh thay cho nàng. Thái Thượng Hoàng khi tức giận rất ít bỏ qua cho người nào, Tạ tiểu thư ỷ vào gần đây hắn ân sủng nàng liền dám càn rỡ, lần này có thể gặp đại họa!

"Người nào phản? Ngài không nên nói lung tung!"

Nàng còn không biết chết sống mạnh miệng.

Nam Cung Sách giận đến sắc mặt tái xanh.

Mắt thấy không khí này, Thái Thượng Hoàng không chém nàng sợ là không thể bớt giận, chỉ là Tạ tiểu thư vì hắn ra mặt, nếu vì vậy mất mạng, hắn cũng băn khoăn. Trương Anh Phát đang muốn mở miệng thay nàng cầu xin tha thứ, lại thấy như vậy thì nam nhân đang giận dữ như sư tử chuyển sang hắn, nói:

"Đều là ngươi khốn kiếp chọn chuyện, có lời gì còn không mau nói!"

Hắn kinh ngạc. Quanh co khúc khuỷu biến hóa ra chuyện gì đây, Thái Thượng Hoàng rõ ràng giận dữ thế nào còn nghe mình nói chuyện rồi hả ?

"Ách. . . . . . Kinh thành đưa tới tin tức, nói là quan huyện Huyện Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu, Trung Quốc) dẫn đầu cướp bóc thương gia, tàn sát dân chúng, trước mắt đất này đại loạn , hoàng thượng phái đi binh nhất thời trấn áp không nổi, hoàng thượng gấp gáp, phái người nhanh chóng chạy tám trăm dặm tới xin phép Thái Thượng Hoàng, chuyện này nên như thế nào cho phải?"

Đã có cơ hội nói chuyện, hắn vội vàng nghiêm nghị bẩm báo.

Nhớ ngày đó ở Mã Dương huyện thì hắn liền chú ý tới Thái Thượng Hoàng đối với Tạ tiểu thư rất đặc biệt rồi, sao còn có thể cho là Thái Thượng Hoàng sẽ đối với nàng bất lợi ! Thậm chí, hôm nay xem ra, phi tần hậu cung cũng so ra kém Tạ tiểu thư một cây lông măng, may nhờ tự mình nghĩ giúp đỡ cầu xin tha thứ không nói ra miệng, nếu không đã có thể lắm mồm.

"Đây bất quá chỉ là việc lông gà vỏ tỏi (chuyện nhỏ nhặt không đáng kể), hỏi trẫm làm cái gì?"

Nam Cung Sách không lo, trên mặt còn giương cười, hiển nhiên vui như thế.

"Nhưng là nếu để mặc, tiếp tục như vậy, huyện phủ cũng khác sẽ làm loạn theo, dẫn tới mối họa lớn hơn."

Trương Anh Phát ra gấp gáp nói.

"Đó cũng là vấn đề của nhị ca, trẫm trước đã cảnh cáo ngươi, đừng đem những chuyện vặt này tới phiền trẫm ."

"Thái Thượng Hoàng..."

"Đủ rồi, trẫm đã nghe ngươi bẩm tấu, ngươi có thể cút!"

Hắn phất tay áo đi.

Nhưng hắn chân mới hoạt động, một bóng dáng thở phì phò  liền ngăn ở trước mặt.

Tạ Hoa Hồng đôi tay chống nạnh, hai gò má phình to, cặp mắt trừng trừng, bộ mặt bốc hỏa.

Hắn không khỏi híp mắt nhìn người. Nàng lại muốn như thế nào?!

"Thái Thượng Hoàng thật không chịu trách nhiệm, quan phủ dẫn đầu làm loạn là chuyện đại sự như thế nào, ngài lại còn có chút nói mát, thật làm cho người khác tức giận!"

Nàng tức giận chỉ trích.

Hắn lộ ra vẻ khinh thường.

"Ngươi tức giận thì như thế nào? Hừ!"

"Ngài..."

Nam Cung Sách giận tái mặt.

"Trẫm đều đã theo ý ngươi, nghe Trương Anh Phát nói nhảm xong, ngươi đừng được voi đòi tiên, coi chừng trẫm..."

"Coi chừng cái gì? Coi chừng ngài giết ta? Yên tâm, nếu thiên hạ đại loạn, không cần ngài động thủ, thần nữ cũng sẽ bị loạn dân giết chết!"

"Câm mồm, có trẫm ở đây, ai dám động đến ngươi!"

Sắc mặt hắn lập tức biến đổi.

"Cần gì nói mạnh miệng, đến lúc đó bạo dân cùng làm loạn, ngài tự vệ cũng không kịp, sao còn giữ được ta!"

"Thủy nhi!"

Hắn đã bị nữ nhân này chọc giận.

"Người ta không phải cố ý nói lẫy, mà là ở Kiềm huyện có thím của ta, thím rất thương ta, Hồng Thường hay dùng đều là nàng may cho ta, Kiềm huyện gặp chuyện không may, ngộ nhỡ nàng cũng bi hại rồi, vậy. . . . . . Vậy phải làm thế nào mới tốt?"

Nàng nói xong, nước mắt lo lắng rơi ngay xuống.

Thân thể hắn cứng đờ, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Đừng khóc!"

Ngày trước thích khóc, tính tình chết tiệt này không đổi được, kiếp này vẫn như thế, mà nước mắt của nàng, trước sau như một, vẫn có thể rung chuyển hắn.

"Ngài giúp một tay, cứu giúp thím ta cùng với dân chúng đáng thương nơi đó không được sao!"

Nàng khóc lem hết mặt, tiến lên nắm ống tay áo của hắn cầu xin.

Hắn quả thật căm tức, muốn hất tay của nàng ra, lại không làm được, chỉ có thể mặt lạnh nói:

"Ngươi có biết Kiềm huyện chuyện chỉ là thử dò xét, một khi trẫm ra tay, cũng sẽ không có người tin tưởng trẫm thật thoái ẩn, đây chính là ẩn ý khi trẫm thoái vị."

Trương Anh Phát nghe thấy liền bỗng nhiên kinh hãi. Thì ra là, chuyện Kiềm huyện chỉ là ngụy trang, mục đích là muốn khảo nghiệm lòng của Thái Thượng Hoàng? !

Mà người làm việc thử dò xét, trừ Đương Kim hoàng thượng còn ai vào đây?

Hoàng thượng không yên lòng đệ đệ thoái ẩn tại phía xa Trường Sa, sợ hắn nói một đằng làm một nẻo, nếu thử một lần hắn liền ra mặt, hoàng thượng có thể kết luận hắn có lòng trở lại vị trí cũ, ngược lại, Thái Thượng Hoàng nếu không trông nom, hoàng thượng ngược lại yên tâm.

Thì ra là như vậy a! Thái Thượng Hoàng tuổi so với hắn nhỏ hơn rất nhiều, bản lãnh nhìn thấu chuyện so với hắn cao hơn gấp trăm lần, khó trách mọi người đối với hắn e ngại!

Nhưng Tạ Hoa Hồng không có ở triều đình lăn lộn, làm sao thấy được những thâm ảo đạo lý mày, nàng chỉ biết Kiềm huyện dân chúng chịu khổ, nếu như có năng lực, có thể nào thấy chết mà không cứu?

"Ngài băn khoăn quá nhiều, bất kể như thế nào, lui không lùi vị là chuyện nhỏ, dân chúng  an nguy mới quan trọng!"

Nàng chính là muốn hắn cứu người.

"Trẫm chính là không muốn lo lắng, mới muốn cho thiên hạ chính mình tự vận động, như vậy cũng không được?"

Nàng bỗng chốc trợn mắt.

"Thần nữ hiểu, nói gì người phải sợ hãi không tin ngài là thật lòng muốn thoái vị, những thứ này đều là lý do, điều ngài cthật sự muốn thấy chính là dân chúng chịu tội, thỏa mãn niềm vui tàn bạo bất nhân của ngài!"

Nữ nhân này càng ngày càng hiểu rõ hắn, nói vậy không lâu là có thể giống như trước, Thủy nhi một dạng hoàn toàn bắt trúng tâm tư của hắn, sau đó tìm hắn gây phiền phức, thế này cũng không hay, hắn phải trước khi chuyện phát triển trở thành như vậy, hảo hảo biến chuyển tâm tính của nàng, nếu không, liền cách nguyện vọng "Phu xướng phụ tùy" của hắn càng xa hơn!

"Ngươi cứ nghĩ trẫm như vậy? Tốt lắm, chuyện này trẫm quản, nhưng hậu quả như thế nào, ngươi cũng không nên có câu oán hận."

Hắn nói rõ phía trước.

Tạ Hoa Hồng vừa nghe, chân mày vui mừng.

"Ngài nếu nguyện ý cứu giúp dân chúng Kiềm huyện, thần nữ làm sao có thể còn có câu oán hận nào."

Có thể nói khiến hắn ra mặt, nàng rất vui vẻ.

Hắn cười lạnh, mắt liếc bên người  Trường Sa quận trưởng. Thủy nhi không hiểu, người này liền nhất định hiểu rõ, nhị ca kia chỉ sợ là muốn chọc giận phải giơ chân rồi, vì thế không biết lại biết làm ra chuyện gì , cuối cùng xui xẻo chỉ là dân chúng.

Trương Anh Phát trưng ra khuôn mặt trang nghiêm, đã rõ ràng. Người này đùa bỡn thiên hạ với bàn tay ở bên trong, hắn không ra mặt ngược lại mới phải chuyện tốt a, mình cùng Tạ tiểu thư là biến khéo thành vụng rồi.

Than vãn bên trong, không nhịn được lần nữa liếc về hướng cô gái bên người Thái Thượng Hoàng. Nàng đối với Thái Thượng Hoàng  ảnh hưởng đã vượt quá tưởng tượng, có lẽ, có cơ hội mình có thể lợi dụng. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net