Chương 46: Tế thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tình chạm nhẹ thì đã nhất thời nổi nóng mà xông lên đánh thiết kỵ binh.

Thân tín của Kỳ Thắng và đội thiết kỵ binh vốn đã xem nhau không vừa mắt, thấy Mã Tam lao vào đánh thì cả đám cũng gia nhập. Giáo úy thu được tin tức chạy tới thì gầm lên một tiếng, thiết kỵ binh lập tức dừng tay.

Thế nhưng tinh binh của Kỳ Thắng đâu nghe lời giáo úy, bọn họ liều mạng tiếp tục đánh thiết kỵ binh đã dừng tay. Giáo úy tức đến không nói được, sai người lên cản bọn họ lại, Mã Tam đi đầu phản kháng lại, làm hiện trường lại một lần nữa trở nên hỗn loạn.

Nguyên bản thân tín của Kỳ Thắng không thiếu tướng tài trí dũng song toàn, nhưng lần này Tịnh Nam vương không muốn mang toàn bộ tinh anh đến vương thành. Trừ Mã Tam ra lần này chỉ có tám trăm tinh binh đến, còn có ba tướng quân khác.

Ba người bọn họ đều bị Kỳ Huyên dùng kế, đợi đến khi Mã Tam động thủ chạy đến thì mọi chuyện đã rồi. Giáo úy dưới cơn giận dữ đã giam hết tám trăm tinh binh cùng với toàn bộ tướng quân giam lại, sau đó báo cho triều đình.

Kỳ Thắng nghe qua sự tình thì ý nghĩ muốn chém chết Mã Tam cugnx có. Đồng thời cũng kín đáo phê bình với ba tướng quân còn lại, rõ ràng hắn đã bảo bọn họ trông chừng Mã Tam, kết quả là để Mã Tam nháo đến gặp chuyện luôn rồi.

Kỳ Thắng không ngừng suy tư giúp Mã Tam thoát tội, hắn trầm ngâm một hồi rồi mở miệng hỏi: "Mấy binh lính châm ngòi Mã Tâm đâu?" Nhiễm Quân Dung nghe vậy, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn.

Nghe ý tứ của Tịnh Nam vương, là muốn cho Mã Tam đường lui, vốn là do Mã Tam dễ nổi giận dễ bị chọc, vương gia lại đổ lên binh lính châm ngòi Mã Tam. Theo Nhiễm Quân Dung, trong chuyện này song phương đều có sai.

Đánh nhau trong quân doanh vốn đã phạm vào quân pháp, giáo úy ra lệnh bảo đình chỉ mà binh lính của Tịnh Nam vương binh lính lại mắt điếc tai ngơ thì cũng sai nốt. Kỷ luật của thiết kỵ binh nghiêm minh, nếu không có Mã Tam dẫn đầu công kích, họ chắc chắn sẽ không động thủ trước.

Nhiễm Quân Dung sáng tỏ, bệ hạ vốn muốn phái hắn đến là vì để Tịnh Nam vương biết, tám trăm tinh binh này, hắn đừng hòng cứu ra. Về phần Tịnh Nam vương có muốn chịu hay không, hay có phản ứng gì không, không cần quan tâm.

"Vương gia, việc này dễ xử lý mà, cứ y quân pháp mà xử trí thôi." Nhiễm Quân Dung thản nhiên mở miệng, đồng tử Kỳ Thắng co rụt lại, chẳng lẽ tám trăm tinh binh của hắn, hôm nay bị nhốt ở đây sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam