Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dekisugi không giấu được đau, chân mày khẽ cau lại nhưng vẫn nhất quyết không bỏ cậu ra, cứ cái tư thế vừa siết người vừa bị ăn đánh ấy đối diện cậu. Nobita nhìn tới nhìn lui, rốt cuộc vẫn là cảm thấy không nỡ đánh nữa, thở ra một hơi, vươn tay lấy vội mảnh khăn khi nãy rơi xuống đệm ngồi, bỏ đá bi vào, chuyên tâm chườm lên mặt anh. Có trách thì cũng trách con người cậu quá mềm lòng đi.

Anh thoáng bất ngờ, cậu như vậy mà lại còn quan tâm anh, bất giác cong khoé môi, đem một tay nắm lên bàn tay đang chườm đá trên mặt mình, thanh âm trầm thấp nhanh chóng lan đến tai đối phương.

-"Nobita, tối nay ở lại đây đi!"

Nobita nghe thấy tim mình hẫng một nhịp, do dự muốn rút tay, lại không muốn người kia sẽ được đà lấn tới, lấy lại chút cao ngạo, hất bàn tay anh ra, coi như không có chuyện gì. Nói trắng ra thì anh chính là đã bị cho ăn một ly bơ béo ngậy.

Dekisugi không bằng lòng muốn tiến tới, lại không ngờ rằng cậu ngay lúc đó ra sức ấn mạnh vào chỗ bầm tím trên mặt anh, liên tục không biết bao nhiêu lần, hại anh muốn trêu ghẹo cậu chút cũng không được, đành ngoan ngoãn ngồi im. Bất quá ngồi nhìn cậu chăm sóc mình, tâm tình anh cũng được coi là có tốt hơn đi.

Mặc kệ đã trải qua những gì, khi kết thúc có người trong lòng ở bên cạnh săn sóc như thế này là quá tốt rồi! Không phải sao?!

Không! Anh còn muốn ôm cậu lăn lộn ở trên giường nữa cơ.

1 tiếng đồng hồ trôi qua, Nobita rốt cuộc ở trên mặt anh không biết chườm qua bao nhiêu chỗ, muốn tê cả tay.

Cậu chú ý đồng hồ treo tường, đã gần 10 giờ tối, định bụng sau khi cất khay đá cùng chiếc khăn sẽ chào Dekisugi ra về. Nhưng cái con người bụng dạ toàn mưu mô đen tối kia nào có để yên, cánh cửa vừa hé được một chút, Dekisugi đã ở ngay phía sau cậu, một tay xoay người, một tay đẩy mạnh cửa, dứt khoát giam giữ người ở trước mặt.

Hại cậu một phen thất thần, lần đầu tiên trong đời cảm thấy muốn ra khỏi cửa thôi mà cũng khó tới như vậy. Chưa biết xử sự thế nào, khuôn mặt anh đã ghé sát tới:

-"Vẫn câu nói cũ, Nobita, tối nay cậu ở lại đây đi!"

-"Sao mà được chứ, chỗ cậu có mỗi cái giường! Cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi!"

-"Vậy ngủ chung, bất quá tôi cho cậu nằm trên!"

-"Tôi vẫn là nên đi về!"

-"Bây giờ ở hành lang vừa tối vừa vắng nha, không biết chừng cậu sẽ có "bạn" theo bắt chuyện đó."

Nobita vừa đẩy được anh ra, xoay người tiến tới tay nắm cửa, không ngờ đúng lúc nghe phải câu này của anh mà khựng lại.

Thật không biết anh là đang thật lòng nhắc nhở hay là muốn hù cậu nữa. Nobita căn bản rất sợ ma, nghe tới đây thực sự là không khỏi rùng mình, nhưng mà suy tới suy lui vẫn là cảm thấy không nên ở lại đây.

Cửa vừa bật mở, phía sau đã truyền tới một tiếng "phịch".

Trên sàn nhà lạnh lẽo, một người vừa mới ngã xuống, tay ôm lấy cơ thể, không ngừng nhăn mặt.

Nobita bản chất tốt bụng, làm sao có thể không quan tâm.

Cậu vội vàng chốt cửa, cuống cuồng chạy lại, đỡ Dekisugi đứng dậy, vừa đi vừa trách móc. Nhưng mà xui cho cậu, lòng tốt đặt nhằm chỗ rồi.

Cả hai vừa tới được giường, thắt lưng cậu đã bị ai đó tóm lấy, cả người bị đẩy mạnh ngã xuống giường, chưa kịp di chuyển, tay đã bị người nọ gắt gao giữ ở trên đầu. Dekisugi lúc đó áp người lên, tay giữ tay cậu, hai đầu gối chặn ở hai bên hông cậu. Chăm chú nhìn đôi gò má phiếm hồng cùng lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở ở dưới thân, thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Nhưng đột nhiên nghĩ tới bản thân hiện tại vừa bị ăn đập, không đủ sức lực làm cậu thoải mái, nghĩ tới cậu chưa thích ứng nổi sẽ chán ghét anh. Nếu như vậy công sức mấy nay coi như đổ sông đổ bể hết. Dekisugi nhắm nghiền mắt, thở ra một hơi, thả tay cậu ra, đổ người xuống nằm đè lên cậu. Trong bụng không ngừng chửi mắng.

"Nhịn! Nhịn! Ông đây nhịn! Cái lũ khốn khiếp hại ông đây hôm nay không được ăn thịt, đừng để ông đây bắt được. Nếu bắt được, ông đây sẽ nhốt bọn bay vô một cái sân rộng, ngồi thành vòng tròn bên cạnh hồ bơi toàn nữ nhân xinh đẹp mặc bikini gợi cảm, ngoài vòng tròn thả chó dữ canh giữ, lại phát cho mỗi đứa một cuốn vở dày mấy ngàn trang, viết "xin lỗi Dekisugi cùng Nobita đại nhân" khi nào kín hết mới thôi! Để bọn bay biết được thế nào là được nhìn không được ăn!"

Nobita tức giận muốn giãy giụa, lại không có cách nào thoát ra, lớn tiếng chửi bới:

-"Dekisugi xấu xa, cậu lừa tôi!"

Anh ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt thiết tha nhất có thể nhìn cậu, khiến cậu ngơ ngẩn, bất giác tránh đi.

-"Đêm nay ở với tôi đi, tôi cô đơn lắm, thật đó!"

-"Thế hôm nay cậu không cởi áo ngoài à?"

-"Tôi sợ cậu nhìn thấy thân thể tuyệt mỹ này sẽ ngại mà ngủ không được!"

Nobita thoáng sửng sốt, nhưng nghĩ tới anh ngủ sẽ không thoải mái, bèn xấu hổ nói ra một câu:

-"Cậu có thể cởi, tôi không sao đâu! Hôm qua không phải cũng nhìn thấy rồi sao!"

Dekisugi mở to mắt, sau cởi áo, nghiêng người ôm lấy, để cậu gối đầu lên cánh tay mình, thấp giọng trêu ghẹo trên đỉnh đầu:

-"Ngài Nobita thật dễ dãi quá đi!"

-"Cái tên này, đúng là không biết tốt xấu, tôi là lo cậu không thoải mái!"

-"Rồi rồi! Cảm ơn nha!"

Nobita bĩu môi nhìn anh rồi nhìn xuống chỗ bụng anh, trong đầu vẫn là nhớ tới khung cảnh khi nãy, đem bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa trên bụng anh, sụt sịt như muốn khóc:

-"Dekisugi, thật xin lỗi! Cũng tại tôi liên luỵ cậu!"

Dekisugi bị động bất ngờ thì có chút giật mình, đúng lúc nghe thấy câu nói của cậu, đem bàn tay đang xoa trên bụng mình dời sang eo, lại hỏi:

-"Ngốc quá! Nhưng mọi chuyện là sao vậy?"

-"Dạo trước đi học về tôi bắt gặp Shizuka bị bọn chúng ve vãn, không nhịn được cầm điện thoại chạy lại doạ sẽ báo cảnh sát. Cứ ngỡ mọi chuyện đã xong xuôi không ngờ bọn họ lại oán hận trong lòng!"

-"Ra vậy, mai cậu có tiết không?"

-"Có, tôi học ca chiều!"

-"Ờ, tôi cũng ca chiều!"

-"Mà Dekisugi nè!!!"

-"Sao?"

-"Cậu tập thể thao thế nào vậy? Tôi cũng muốn có một thân hình cơ bắp nha, sau đó mặc một bộ đồ đẹp, đứng trước mặt Shizuka mà tỏ tình, không chừng cô ấy sẽ chấp nhận luôn đấy! Nên là..."

-"KHÔNG ĐƯỢC!"

-"Tại sao chứ?"

-"Tôi không thích! Nếu cậu muốn một thân hình cơ bắp, tôi cho cậu ngắm của tôi!"

-"Nhưng..."

-"Nếu cậu còn không chịu đi ngủ, tôi liền mở phim ma cho cậu xem đấy!"

Nobita giật thót, ngoan ngoãn nằm im không nói nữa. Dekisugi hài lòng hôn lên tóc cậu, không quên chúc cậu ngủ ngon.

Đêm khuya thanh tĩnh, căn phòng ở tầng 5 không còn cô đơn như trước, trên chiếc giường gần cửa sổ, hai con người ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ.

>>>>>>>>>>>>>>>

End chương 13

Ta rất thích phát bánh vị ngọt, khi hết bánh ngọt ta sẽ phát bánh có vị cay 😚 Cùng hưởng thụ cho tới lúc đó nha 😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net