Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chủ nợ siêu cấp đẹp trai:
<Nobita>

Nobita khi nhìn vào dòng tin nhắn vừa được gửi đến, có chút không giấu được thắc mắc, lại nhớ cũng không nhớ nổi, bản thân có từng lưu cái tên như thế này vào danh bạ. Chần chừ vài giây, rốt cuộc cầm lấy điện thoại, đem ngón tay chọt chọt vào màn hình, động tác nhập rồi xoá không biết đến bao giờ. Đến khi đoạn tin nhắn được gửi đi cũng là chuyện của 5 phút sau.

Mà cậu sau một hồi do dự cũng chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ: <Ai vậy?>

Nobita chăm chú nhìn màn hình, vài giây sau đó liền nhận được một tin nhắn:

Chủ nợ siêu cấp đẹp trai: <Chủ nợ siêu cấp đẹp trai>

Cứ tưởng sẽ nhận lại được một cái tên, không ngờ người kia lại đáp lại như vậy. Cậu giật giật chân mày, bực bội chửi thầm trong bụng:

"Aish, cái tên điên nào vậy?"

Đúng lúc cậu muốn xoá số điện thoại này, màn hình lại hiển thị một dòng thông báo tin nhắn mới. Mà nội dung chính là:

Chủ nợ siêu cấp đẹp trai: <Hôm qua còn chờ mong được tôi hôn, hôm nay liền quên tôi. Thật là buồn quá đi!>

Nobita đọc đến đây liền cảm thấy mặt nóng bừng bừng, ngón tay muốn nhấn vào nút xoá số liên lạc lại chuyển sang mở hộp tin nhắn. Vẫn là đem ngón tay chọt vào màn hình điện thoại.

<Cậu là Dekisugi?>

Tin nhắn vừa được gửi đi, chưa tới 10 giây, điện thoại cậu đã vang lên chuông báo cuộc gọi đến. Nobita hoảng hồn, vội nhấn nút nghe. Một tay áp điện thoại vào tai, một tay che miệng, đảo mắt nhìn xung quanh, lí nhí nói:

"Cậu nhắn tin là được rồi, tôi hiện tại đang ở thư viện, không tiện nói ch..."

"Tôi nhớ cậu"

"..."

"Muốn nghe giọng!"

"..."

"Này, cậu không phải là bị tôi làm cho cảm động rồi chứ?"

"Ai mà thèm cảm động, mấy cái lời của cậu, tôi chính là không thèm để tâm."

"Rồi rồi, mà cảm ơn gói cháo nhé! Còn thuốc tôi không có dùng đâu. Sợ uống xong sẽ ngốc giống cậu! Bất quá cậu hôn tôi, tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy!"

Nobita giật giật khoé miệng, tên này đúng thật là không nói được mấy câu tốt lành gì. Chưa kịp nói gì, người kia lại bồi thêm mấy câu:

"À mà hôm qua thực sự là chờ tôi hôn đó à? Ây  da ây da, khi nãy vừa nhắn như thế cậu liền biết là tôi nha! Tôi thực sự là muốn hôn cậu quá đi..."

Nobita đỏ mặt tía tai, cả người muốn bốc hoả chửi đổng lên:

"Cái đồ điên này!"

"Haha! Thôi thôi không trêu cậu nữa, học đi nhé! Chiều tôi đợi ở cổng trường!"

Cũng không để cậu trả lời, người kia nói xong liền tắt máy. Nobita bực bội, đặt mạnh điện thoại xuống bàn, khoanh tay trước ngực, nhíu mày nhìn xuống, lầm bầm chửi:

-"Dekisugi mặt dày, biến thái, xấu xa. Cái đồ
không biết tốt xấu. Đáng ghét, đáng ghét, ghét ghét ghét..."

Mà Shizuka khi chứng kiến toàn bộ cảnh này, nhiều năm về sau khi nhớ lại, trong đầu vẫn là chưa tìm được lời giải vì sao hai người bọn họ lại đột nhiên thân thiết như vậy.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, cậu rốt cuộc tạm biệt Shizuka, hướng giảng đường mà đi đến, sau khi kết thúc liền sang lớp Dekisugi, chụp lại bài giảng trong vở bạn học giúp anh. Hầu như không có phút nào dư thừa.

Lúc đi đến gần cổng trường, đã thấy anh đứng tựa vào thành cổng, dán mắt vào điện thoại.

Dưới cái nắng chiều vàng vọt, một trận gió đột ngột thổi đến kéo theo màn mưa hoa bay, anh đứng ở đó, vạt áo tung bay. Hệt như một bức tranh tuyệt đẹp.

Nobita thoáng ngẩn người, rốt cuộc lắc đầu, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ anh.

Dekisugi khi đó đem điện thoại cất đi, nhìn cậu ở trước mặt thở hồng hộc liền mỉm cười xoa xoa lên mái tóc cậu. Lại nói Nobita khi được anh xoa đầu liền khó chịu tránh đi, nhăn mày nhăn mặt, chu môi chửi:

-"Tôi tốn công chải tóc gọn gàng không phải để cậu xoa đâu nhá!"

Dekisugi tròn mắt nhìn cậu, bật cười hai tiếng ha ha, không chần chừ kẹp cổ cậu kéo tới, ra sức xoa tới xoa lui đến nổi tóc cậu rối xù cả lên. Nobita hận không tránh được liền hướng bàn chân anh mà đạp mạnh xuống.

Anh vì bất ngờ bị đau mà buông lỏng tay, cậu khi đó rất nhanh thoát ra, chỉnh lại mái tóc, nheo mắt lè lưỡi với anh. Dekisugi nhìn cậu, không đợi được, nắm lấy tay cậu kéo đi, nhưng mà cậu ở phía sau một mực ghì lại, dồn sức giằng tay ra. Phút chốc khiến cho những người đi ngang qua họ, đều không khỏi nhìn chằm chằm vào. Cậu bản chất dễ ngượng, bị mọi người nhìn như vậy liền để tâm, lực giằng ở tay cũng yếu dần, cứ thế mặc anh dẫn đi.

-"Này, cậu kéo tôi đi đâu?"

-"Đi ăn!"

-"Tôi không muốn đi ăn với cậu!"

-"Không sao! Tôi có thể bế cậu!"

-"..."

-"Tôi không muốn ăn cùng cậu!"

-"Không sao! Tôi chờ cậu ăn xong mới ăn cũng được!"

-"..."

Thời điểm hai người bọn họ ngồi vào bàn ăn cũng là hơn 15 phút sau... Không phải một nhà hàng sang trọng, đây là một tiệm mì trang trí theo phong cách cổ xưa. Chủ quán là một người đàn ông trung niên, có gương mặt phúc hậu, vừa nhìn thấy anh bước vào đã tiến tới vỗ vai anh, cười cười vui vẻ, nói:

-"Dekisugi! Hôm nay còn dẫn bạn tới nữa à?"

-"Dạ!"

Nobita ở phía sau anh, có chút rụt rè cúi đầu, lí nhí nói:

-"Dạ cháu chào chú ạ!"

Chú chủ quán lại cười, sau đó trở lại bếp, nói vọng ra:

-"Được rồi! Để ta làm hai phần đặc biệt cho hai đứa!"

Hai tô mì vừa được bưng ra, bụng cậu đã vang lên âm thanh "ọt ọt" sinh động, nâng thìa nếm thử một chút, hương vị ngon ngọt liền lan khắp nơi trong cơ thể. Nobita ngơ người, mấy giây sau liền hướng đôi mắt lấp lánh nước cùng một nụ cười tươi về phía chú chủ quán, lại nói:

-"Mì của chú làm ngon quá đi, cháu thật sự rất thích ăn mì! Rất rất thích!"

-"Thế ăn nhiều một chút nha cháu!"

Ngày hôm đó trong con hẻm nhỏ, có một quán mì không hề đông khách, nhưng lại tràn ngập tiếng cười nói hết sức vui vẻ.

Những ngày sau đó, mỗi khi cậu ra về đều thấy anh lẳng lặng đứng đợi ở cổng, cả hai sau đó cùng nhau đi ăn, ăn xong sẽ cùng nhau trở về, mà anh khi trở về nhà đều sẽ nhắn tin chúc cậu ngủ ngon. Đến bây giờ cũng đã trôi qua một tuần.

Hôm nay cũng là một ngày tuần tự như thế...

Nobita đi bên cạnh anh, đột nhiên dừng bước, có chút do dự hỏi vọng tới:

-"Cậu làm sao biết được lịch học của tôi mà đợi tôi vậy? Cậu hỏi ai à?"

Dekisugi nghe hỏi thì cũng dừng lại, quay đầu nhìn cậu, cười nói:

-"Không hỏi ai cả, chỉ là...ngày nào cũng đợi! Nếu gặp được cậu, sẽ cùng cậu đi ăn, nếu không gặp được, tôi sẽ đến bar làm việc!"

>>>>>>>>>>>>>>>

End chương 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net