Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Chỉ là ngày nào cũng đợi...Nếu gặp được cậu, sẽ cùng cậu đi ăn, nếu không gặp được, tôi sẽ tới bar làm việc!"

Lời này nói ra cứ vang vang trong đầu Nobita, quẩn quanh không chịu biến mất, cứ như là muốn khảm sâu vào trong tâm trí vậy.

Nobita nhìn anh, thoáng chốc cảm thấy mọi thứ xung quanh như được tua ngược trở về thời điểm của ngày mưa tầm tã năm đó. Cậu khi đó cũng đứng đối diện anh như bây giờ, chỉ có điều độ hảo cảm gần như bằng không.

Cậu thở ra một hơi, bước tới gần anh, lắc đầu nói:

-"Cậu đúng là ngốc, quá ngốc!"

Đối với lời nhận xét này của cậu, anh lại thản nhiên trả lời rằng:

-"Tôi giống cậu như thế sao?"

-"..."

Từ khi gặp lại anh, cậu nhận ra rằng con người anh miệng lưỡi lanh lẹ, lúc nào nói chuyện với anh cũng luôn là cậu ở thế thua, muốn đôi co với anh thực sự là không dễ dàng gì. Nhưng mà, không có nghĩa sẽ không có ngoại lệ.

Dekisugi nhìn hai má phúng phính của Nobita, không tự chủ được, bất giác vươn tay bẹo hai bên má cậu, không quên trêu chọc một chút:

-"Da thịt của ngài Nobita đây thật là mịn quá đi, ta thực muốn cắn thử một cái!"

Nobita cầm lấy hai bên tay anh, nheo mắt, chu môi nói:

-"Ngươi từ khi nào trở thành chó rồi?"

Dekisugi thoáng sửng sốt, Nobita cũng có lúc đối với anh muốn ăn thua đủ như vậy. Bất quá khiến anh có chút dừng lại động tác trêu ghẹo trên mặt cậu nhưng mà chỉ là dừng lại vài phút.

Sau đó như cũ, tiếp tục bẹo ra, bẹo vô, bẹo lên, bẹo xuống, khi trán cậu nhăn lại sẽ hôn một cái, khi môi cậu chu ra muốn trách móc sẽ hôn một cái. Hai bàn tay cứ như thế dính vào mặt cậu như vậy, mặc kệ cậu khổ cực kéo hai tay anh ra thế nào cũng không buông.

Mà Dekisugi nhìn bộ dạng bức bối đến mức muốn chảy nước mắt kia của cậu, trong lòng chính là cảm thấy vừa tội vừa buồn cười. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là muốn trước khi buông tha cậu phải trêu cậu thêm chút nữa. Vì thế anh liền đem mặt ghé sát vào tai Nobita, thả một làn hơi, thấp giọng nói:

-"Nếu tôi có trở thành chó cũng là do cậu! Tới lúc đó, tôi không chỉ cắn hai bên má này của cậu mà còn đem cậu toàn bộ nuốt xuống bụng. Một chút cũng không chừa!"

Nobita chưa kịp thôi ngứa ngáy vì hơi thở của anh, đã bị mấy lời hù doạ này làm cho toát mồ hôi hột. Hai bàn tay anh vừa rời đi, đôi gò má ửng đỏ của cậu cũng ngay lập tức lộ ra, mà trên trán cậu cũng quá ướt rồi. Nhìn biểu tình xấu xa trên mặt anh, cậu liền run sợ một trận, nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong đầu liền tràn vào mớ suy nghĩ không đâu vào đâu.

"Dekisugi muốn ăn thịt người! Dekisugi là yêu quái. Đáng sợ, đáng sợ, quá đáng sợ! Phải tránh xa hắn!"

Nobita thực sự làm theo suy nghĩ của mình, rất nhanh đã đem chân lui ra sau. Chỉ là cậu càng lùi, anh lại càng tiến. Đúng lúc phía sau truyền tới tiếng người nói chuyện rôm rả đi tới, cậu vừa liếc mắt quay sang, đã thấy họ càng gần, gần đến mức sắp sửa va vào nhau. Nhưng mà chân cậu đã lỡ bước lùi rồi, đành nhắm chặt mắt lại chờ đợi bị ngã vậy.

Chỉ không ngờ rằng mọi chuyện có khi lại không như cậu nghĩ. Bả vai cậu vừa chạm vào một người trong số đám đông kia, cổ tay cậu liền bị ai đó cầm lấy, kéo mạnh một cái, cả người cậu liền ngã về trước, thắt lưng cũng được cánh tay người kia bao bọc. Nobita mở bừng mắt, vừa vặn nhìn thấy lồng ngực anh. Trong một khắc, vật trong ngực trái lại dấy lên một trận rộn ràng. Mà anh khi đó xem xét cậu một lượt xong liền quay sang đám người kia, thanh âm quen thuộc vang bên tai Nobita, anh dường như đang nói chuyện với bọn họ.

-"Xin lỗi nhé! Các cậu không sao chứ?"

-"À à! Không có gì. Chạm nhẹ thôi mà!"

Đám người này cũng không phải dạng người thích dây dưa, chỉ là vô tình bị cậu làm cho bất ngờ, nhưng sau nghe anh nói thì cũng vui vẻ trả lời rồi rời đi.

Nobita ở trong vòng tay anh liếc thấy bóng lưng bọn họ dần xa, liền đảo mắt nhìn lên khuôn mặt anh, bất giác bắt gặp anh nhìn xuống liền lúng túng đảo mắt nhìn chỗ khác, không ngờ nhìn trúng tay mình đang đặt ở eo đối phương. Mặt lại nóng bừng, vội vội vàng vàng đẩy anh ra, cũng không dám nhìn thẳng mặt anh, liếc lên lại liếc xuống, rốt cuộc lí nhí nói:

-"Cảm...cảm ơn! Nhưng mà cậu cũng đừng ăn thịt tôi đó, thịt tôi không có ngon đâu!"

Đối với biểu tình này của cậu, anh lại cảm thấy không nhịn được, phì cười.

Nhưng mà cũng không để anh cười quá 5 giây, cậu đã nhón chân cụng mạnh vào trán anh, sau đó lè lưỡi, bỏ lại một câu: "Không phải muốn ăn được tôi là dễ đâu, đồ yêu quái." xong xuôi liền ba chân bốn cẳng chạy đi. Hại anh ở phía sau, lần thứ hai trong đời bị cậu cụng đau cho choáng váng cả đầu.

Khi cảm thấy bản thân đã cách anh một khoảng an toàn, cậu liền đứng lại, xoay người về phía anh, hét lớn:

-"DEKISUGI! MAU ĐI ĂN!"

Mà anh ở bên này cũng không có xoay người lại, đem một tay ôm lấy đầu, vô lực khuỵu chân xuống đường, khiến cho những người xung quanh cũng hiếu kì nhìn chằm chằm. Đương nhiên là cậu cũng nhìn thấy, ngay lập tức nhấc chân chạy tới, trong đầu liền tự trách không biết có phải do cậu dùng lực quá mạnh làm hại đến anh rồi không.

Nhưng mà cậu đã quên một điều rằng, con người anh thật sự là siêu cấp gian manh.

Nobita khi đến được chỗ anh, liền ngồi xổm xuống, vươn tay muốn đem bàn tay anh gỡ ra để kiểm tra, lại không ngờ chưa chạm được, cổ tay đã bị đối phương thành công nắm chặt lấy. Dekisugi khi đó đối với bộ mặt đang ngơ ra của cậu liền nhếch môi:

-"Tôi bắt được cậu rồi!"

>>>>>>>>>>>>>>>

End chương 16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net