Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra, cái được gọi là thích, yêu, ghét, hận,...,không cần biết sau này bạn có nói ra với người ta hay không, cái quan trọng là khi nhận ra rồi bạn có dám thật thà, khảng khái thừa nhận cảm xúc của bản thân dành cho đối phương là gì hay là không.

Có người không nhận ra nhưng cũng có người không muốn nhận ra.

Đôi khi dòng chảy xúc cảm sâu sắc vô hình đó cũng giống như những khoảng nước đọng. Bẵng đi một thời gian sẽ vô tình hợp thành một cái hồ lớn, sâu đến mức vô cùng tĩnh lặng, người dù sở hữu nó cũng khó mà nhận ra, nó từ bao giờ đã tồn tại.

Nhưng cũng có những người bản chất quá mức cố chấp, quanh năm khăng khăng cho rằng cả đời sẽ chỉ thích người trong lòng, nên dù cho có gặp được một người khác, cùng họ trải qua biết bao nhiêu chuyện, hiện tại ở bên cạnh làm những hành động thân mật, cũng không chịu một lần nhìn nhận lại lòng mình, thật ra sâu thẩm bên trong, mình đối với người ta thực ra là có cảm xúc gì.

Nobita của bây giờ chính là một người không rõ ràng với bản thân như vậy.

Không thực sự đồng ý, cũng không dứt khoát từ chối.

Dù trong đầu luôn cho rằng những chuyện như này chỉ được dành cho người trong lòng nhưng đến cuối cùng vẫn là để anh chạm vào nơi tư mật, vẫn là trọn vẹn làm theo những gì anh chỉ bảo.

Trên đời này, cái gì cũng có giới hạn của nó, chỉ là trong thâm tâm, người có thực sự muốn dừng lại hay không thôi.

Có những chuyện một khi đã vượt qua rồi, có muốn quên cũng không thể liền quên được.

Nobita từ lúc rời khỏi nhà vệ sinh liền ra sức tránh mặt Dekisugi, không phải cậu ghét bỏ gì anh, mà mỗi khi nhìn thấy mặt anh, cậu đều sẽ ngại đến nóng ran mặt mũi.

Nhưng cậu càng muốn tránh, anh lại càng bám lấy cậu, đuổi thế nào cũng không chịu đi.

Sáng đem đồ ăn cho cậu, chiều đúng giờ chờ cậu ở cổng trường, cậu đi chậm, anh đi chậm, cậu đi nhanh, anh đi nhanh, cậu dừng lại, anh cũng sẽ dừng lại. Thậm chí cậu xoay người đi hướng khác, anh cũng sẽ cùng cậu đi. Ngày ngày gặp mặt, đêm đêm gọi điện chúc cậu ngủ ngon.

Vậy đó, Nobita dù có muốn né anh, có muốn xây vách tường ngăn cách anh đến mấy, Dekisugi cùng sự chai lì vốn có nhất định khiến cậu xuống nước chịu thua.

Kết quả chưa tới một tuần, đâu lại vào đấy.

Lại nói đến Suneo, không hiểu sao đột nhiên muốn cùng cậu, Chaien và Shizuka tụ tập đi chơi một bửa, ai ngờ lúc tới rủ rê Nobita lại gặp cả Dekisugi. Thế là từ nhóm bốn người trong phút chốc trở thành nhóm năm người, cả bọn cùng chọn ra một ngày trống tiết, lên kế hoạch đi đến biệt thử biển của nhà Suneo ăn tiệc nướng.

Hôm nay chính là ngày đó.

-"Nobita!"

-"..."

-"NOBITA!!!" Suneo một bên lên tông giọng, một bên cầm cái đĩa to huơ huơ trước mặt Nobita, thiếu điều muốn tán hẳn vào mặt cậu.

-"Hả??!" Nobita thoáng giật mình, cái kẹp gắp thịt cũng vì thế mà bị động mạnh, miếng thịt nhỏ theo đó rơi ra trượt xuống kẻ của vỉ nướng, vừa vặn nằm trên đóng than đỏ.

-"Rồi xong!" Nobita và Suneo khi đó nhìn theo, không hẹn mà đồng thanh.

Suneo sau đó thực sự đem cái đĩa tán vào trán cậu, hắn trách cậu không lo chuyên tâm nướng thịt, cứ lơ ngơ đâu đâu. Nói xong thì trực tiếp giật lấy cái kẹp gắp trong tay cậu, đem tất cả số thịt đã chín đặt vào đĩa sau đó xoay người đi tới chiếc thảm đã được trải gọn gàn ở phía đối diện.

Một lúc sau, cả năm người cùng nhau ngồi thành một vòng tròn. Dưới cái ánh sáng màu vàng lấp lánh, lung linh của dây đèn LED, xung quanh có bạn bè, trước mặt có đồ ăn thức uống, tất cả cùng nhau nhập tiệc một cách vui vẻ.

Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, cũng không biết bọn họ đã nâng ly bao nhiêu lần. Đến cuối cùng người say chỉ có mình Suneo. Cậu cùng Shizuka từ đầu tới cuối căn bản uống không nhiều, mỗi lần chỉ uống một hớp nhỏ, lại nói Dekisugi cùng Chaien tửu lượng không hề thấp, hiện tại vẫn còn tỉnh táo. Chỉ có Suneo, không biết hắn rốt cuộc là trong lòng buồn bực chuyện gì, lần nào cụng xong cũng đem toàn bộ bia trong ly, một mạch nốc hết.

Một lát sau, cũng không biết là bị làm sao, đột nhiên quay sang túm lấy cổ áo Chaien, thành công để hai khuôn mặt đối diện nhau.

-"ĐỒ CHAIEN NGU NGỐC!" Suneo nhìn Chaien chằm chằm, cố gắng mắng anh một câu thật to rồi buông tay ngả ra sau. Chaien hơi cau mày nhìn Suneo, ngay lúc đối phương vừa rời đi liền nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân ảnh nhỏ nhắn trước mặt.

-"Suneo say rồi, tôi đưa cậu ấy vào trong. Phần còn lại nhờ các cậu!" Ba người còn lại nãy giờ chứng kiến cảnh này, đồng loạt triệt để ngơ người, lúc này nghe thấy giọng nói to rõ của người đang tay bế tay bồng người khác kia thì như được kéo trở về thực tại. Nhanh chóng gật đầu với đối phương, sau cùng nhau dọn dẹp toàn bộ cục diện.

Xong xuôi, Shizuka chúc Nobita cùng Dekisugi ngủ ngon sau đó một đường trở về phòng của mình. Nobita lúc này uể oải vươn vai một cái, tính cùng anh trở về phòng nhưng Dekisugi lúc này ở phía sau không nói không rằng ôm lấy cậu. Nobita khi đó bị hành động này của anh làm cho giật thót, đang định gạt tay anh ra khỏi eo mình, hơi thở ấm nóng của đối phương đã phả vào tai, tay cũng bị người ta nắm lấy, lưu loát kéo đi ra phía cửa.

-"Đi theo tôi ra đây một chút!" Nobita ở phía sau, không dám la to, chỉ đơn giản đi theo anh.

Mãi cho tới khi cả hai đã ngồi lên mặt cát mịn, Dekisugi mới thả tay cậu ra, hướng ánh nhìn ra biển cả mênh mông. Tạm rời cái thành phố ồn ào náo nhiệt, buông bỏ phiền muộn, trút đi những giờ suy nghĩ căng thẳng, hai người bọn họ không ai nói với ai câu nào,chỉ lẳng lặng ngồi bên nhau như vậy, cứ như thế cảm nhận cái vẻ đẹp cuốn hút cùng lắng nghe cái âm thanh da diết của tiếng sóng biển ban đêm.

-"Nobita! Cậu cảm thấy biển đêm thế nào?" Dekisugi hỏi Nobita.

-"Bình yên!" Nobita cười nói, mắt vẫn dán lên màn bọt tan khi sóng vừa rút đi sau khi vỗ vào bờ cát.

-"Đó là cảm giác của tôi khi ở cạnh bên em!" Dekisugi lúc này quay sang cậu, đem toàn bộ yêu thương theo ánh mắt truyền tới đối phương.

Nobita hiện tại triệt để kinh ngạc nhìn anh chằm chằm. Anh nhìn cậu, mỉm cười, vươn tay tới, đem người trước mặt ôm sát vào lòng, cúi đầu hôn sâu lên trán cậu. Sau đó buông cậu ra, trực tiếp đem tay cậu luồn vào trong áo mình, vừa vặn dừng lại bên ngực trái.

Nếu như là 8 năm trước, chắc chắn Nobita sẽ gạt tay anh ra, sau đó liền trở về nhà, nhưng bây giờ, một chút động đậy bàn tay, cậu cũng khó mà thực hiện được. Dekisugi như cũ nhìn cậu, sau đó đột nhiên đem toàn bộ lời trong lòng nói ra. Mà Nobita khi nghe xong, cả người cứ thế ngơ ngẩn một trận.

-"Nobita! Tôi yêu em!"

-"..."

-"Lúc nhỏ muốn nói tôi để ý cậu...

Lớn lên muốn nói tôi thích em...

Hiện tại muốn nói tôi yêu em...

Mùa xuân muốn cùng em đi ngắm hoa anh đào, mùa hè muốn cùng em đi ngắm pháo hoa rực rỡ, mùa thu muốn cùng em đi dạo bờ sông ngắm lá đỏ, mùa đông muốn cùng em đi ngắm tuyết rơi.

Một ngày bên nhau, nhiều năm bên nhau, mãi mãi bên nhau...

Nobita! Tôi cần em!

Vậy còn em? Em có cần tôi không?

Hiện tại, tương lai, ở bên cạnh tôi có được không?

Người cùng em che dù khi trời mưa xuống, có thể là tôi không?

Người cùng ăn cơm nhà với em, có thể là tôi không?

Người cùng em ngủ chung một giường, cùng ôm nhau chìm vào mị mộng, có thể là tôi không?

Nobita, để tôi che chở cho em, yêu thương em suốt đời có được không?

Tình yêu của em, trao cho tôi có được không?"

>>>>>>>>>>>>>>>

End chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net