Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nobita nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được, nghĩ ngợi một chút, đột nhiên cao hứng muốn đi dạo, cậu ngồi dậy, vơ vội chiếc áo khoác và chìa khoá, nhanh chóng chốt cửa, bắt đầu đi ngắm thành phố về đêm.

Từ chỗ cậu đi thêm một đoạn là có thể nhìn thấy đường lớn, dòng người đi đi lại lại, đông đúc mà cũng thật nhộn nhịp.

Nobita không nhớ đã đi qua bao nhiêu ngôi nhà, nhìn ngắm bao nhiêu ngọn đèn, đếm bao nhiêu cửa hiệu, lại bất giác đứng trước một cây hoa anh đào lớn, tay giơ lên muốn bắt lấy cánh hoa. Không biết cậu đã đứng đó bao nhiêu lâu, cũng không biết cậu đã nắm bao nhiêu lần, đến khi nhìn lại, rốt cuộc lòng bàn tay vẫn chẳng có gì.

Nobita cười gượng, đang lúc chuẩn bị rời đi, lại bất giác nhìn thấy một khuôn mặt đã luôn xuất hiện trong đầu mình mấy năm qua. Thân ảnh cao lớn, tóc tai vuốt ngược, diện âu phục đen, bên ngoài khoác một chiếc khoác dày, đôi mắt đen thâm sâu khó dò phủ lên cậu. Cả người toả ra sức hút vô cùng kinh người.

Thoáng chốc khiến cậu cảm thấy như hoa mắt, ù tai, cả người đột nhiên tê dại như có luồn điện xẹt qua. Cậu trơ mắt nhìn người nọ đang bước dần tới chỗ mình, môi mấp máy vài cái, rốt cuộc lại không cất lên được lời nào. Mãi cho đến khi anh đứng ngay trước mặt mình, lấy giúp cậu một cánh hoa đang vướng trên tóc, cậu mới bừng tỉnh, nói đại một câu.

-" Đã lâu không gặp, Dekisugi!"

-" Ừ. Đã lâu không gặp, Nobita!"

Một cơn gió lạnh thổi đến, trước mắt cậu như nhìn thấy hàng vạn cánh hoa mỏng manh lướt nhanh xung quanh hai người bọn họ, hệt như được bao bọc trong một vòng tròn lớn, đẹp đến xao động lòng người.

-" Cùng đi dạo nhé!"

Cả hai nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói ra một câu lại cùng nhau mỉm cười mà bước đi song song trên con đường dài phía trước.

-" Không ngờ có thể gặp lại cậu đấy, Dekisugi!"

-" Sao thế? Không muốn?"

-" Ơ...tôi..."

-" Không thích?"

-" Này, cậu..."

-" Hay là ... ghét?"

Hỏi một câu, anh lại ghé sát mặt cậu một chút, ngay lúc cậu muốn tránh lại nhận được cái siết eo mảnh liệt của người kia, kết quả thành công rút ngắn khoảng cách giữa hai khuôn mặt. Tình cảnh của cậu hiện tại chính là muốn lùi cũng không được, muốn tiến cũng không xong, bất quá sức ép quá lớn, khiến cậu thốt ra hai chữ làm anh có chút không ngờ.

-" Tôi thích!"

"Tôi thích"

Anh có chút sững người khi nghe lời đáp, cuối cùng lại đắc ý cười nhàn nhạt.

Anh đăng kí chung trường đại học với cậu, dọn đến gần khu trọ này, lại mở một quán bar ở đây, không mong có thể nói chuyện luyên thuyên như bạn bè, mà đơn giản chỉ là hi vọng được nhìn thấy cậu. Nếu biết trước cậu sẽ nói cậu thích được gặp lại anh, anh đã không phải trốn tránh như thế.

Anh buông cậu ra, cứ thế xoay người bước đi, hại cậu ở phía sau, định thần một lúc mới vội vã chạy tới đi kế bên.

Anh phá vỡ bầu không khí im ắng của hai người, mặt vẫn hướng về phía trước, cơ bản là không nhìn cậu, hỏi:

-" Cậu khi nãy đứng dưới cây hoa anh đào làm gì?"

Cậu hết nhìn anh, rồi lại xoay đầu nhìn cây hoa anh đào to lớn phía sau, cười chua chát:

-" Người ta nói: " Hoa anh đào mỏng manh và rơi trong gió, nếu trước khi cánh hoa đào chạm đất, có thể bắt được 3 cánh hoa thì chuyện tình của bản thân sẽ trở thành hiện thực" nên tôi đã ra sức nắm bắt, kết quả..."

-" Kết quả thế nào?"

-" Kết quả tôi chẳng bắt được cánh hoa nào..."

-" Thế à!"

-" Ừ!"

-" Cậu đang thích ai sao?"

>>>>>>>>>>>>>>>

End chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net