Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương này sẽ được chia thành hai phần giữa ngôi kể của Dekisugi và ngôi kể của Nobita nhé cả nhà.

———

-"Tôi muốn ngủ chung với cậu!"

Thật ra tôi cũng không muốn tốc chiến vậy đâu nhưng mà thử tưởng tượng xem, rõ ràng được ngủ chung một phòng mà cái đứa bạn crush lại đem hai tấm đệm cách nhau một khoảng xa, không tức mới lạ.

Giờ thằng bé còn trưng bộ dạng ngơ ngác nhìn tôi, còn hỏi "Gì cơ?". Thật không biết cậu ta thật sự hay cố ý không hiểu nữa. Tôi có chút đau đầu, xoa xoa thái dương, quay sang nhìn Nobita lần nữa lại thấy cậu ấy đem kính cùng điện thoại đặt lên phía trên cách đệm nằm không xa, một bộ mặt khác mà tôi tới giờ mới được chiêm ngưỡng lộ ra.

-"Dekisugi, cậu lại đây!"

Tôi ngơ người một chút, như bị sức hút của khuôn mặt cùng giọng nói trong trẻo kia thôi thúc, liền nghe theo lời cậu tiến lại, không ngờ rằng cậu ấy lại đưa tay nhéo má tôi, thực đau, sau đó còn nói:

-"Mặt cậu dày thật!"

Tôi kiểu "chuyện gì mới xảy ra vậy?" nhưng vẫn còn dán mắt nhìn khuôn mặt cùng biểu cảm của Nobita. Căn phòng căn bản đang bật đèn ngủ nhưng vẫn đủ ánh sáng nhìn rõ từng đường nét của con người này. Mắt tròn xoe long lanh, hai gò má trắng nõn phúng phính, môi hồng hồng chu chu ra dường như đang tâm đắc vụ da mặt tôi. Mà tim tôi thì đang đập thình thịch không ngớt đây.

Eo ôi dễ thương quá mức rồi!

Tôi cũng không biết có phải mình mất trí rồi không, đột nhiên cảm thấy thực nóng, liền đem áo ngoài cởi ra, nhanh chóng đè Nobita nằm xuống ôm thật chặt. Chỉ ôm thôi.

Thật thoải mái quá đi!

Nhìn khuôn mặt Nobita còn đang đứng hình sau tất cả hành động vừa rồi, tôi thực sự có chút buồn cười. Nhưng cũng tốt, vậy cho quen, lần sau sẽ không ngại. Chỉ là mấy giây sau, tôi liền bị một trận vùng vẫy từ người trong lòng, chọt, đẩy, đạp, đủ thứ hết. Bên tai còn vang vang tiếng mắng chửi. Hệt như một con mèo nhỏ đang xù lông.

-"Mau buông tôi ra, làm cái trò gì vậy hả? Cái tên mặt dày đáng ghét nhà cậu, có phải điên rồi không. Khốn khiếp!"

Nghe mấy lời này của mèo nhỏ, tôi lại không thấy khó chịu gì, ngược lại cảm thấy da mặt dày một chút lại tốt, ngang nhiên ôm cậu như vậy, cũng chẳng thấy ngại. Cứ để cậu chửi, mệt thì ngủ, không sao. Vốn đang rất vững tâm, đột nhiên cảm thấy bên dưới truyền lên cảm giác rằng "cậu nhỏ" như đang muốn ngóc đầu. Tôi vội vàng chặn lấy đôi tay kia, thấp giọng nói trên đỉnh đầu cậu:

-"Đừng loạn nữa, tôi không muốn vào nhà vệ sinh!"

Cũng không biết cậu ấy có hiểu không nhưng tôi nhận ra mèo nhỏ đã ngoan ngoãn không làm càn nữa, sau đó còn nhỏ giọng hỏi tôi:

-"Cậu đau bụng à, để tôi xoa bụng cho nhé! Thiệt tình, bụng khó chịu thì phải nói chứ, đâu cần ôm tôi như vậy. Cậu giống trẻ con ghê."

Chưa nghe xong câu nói của cậu, tôi liền cảm thấy có vật gì ấm ấm, mềm mềm chuyển động nhẹ trên bụng mình. Cậu ấy thực sự đã đem tay xoa xoa bụng cho tôi. Nhưng mà tôi chính là không có đau bụng. Một lần nữa, tôi ngăn tay Nobita lại. Rốt cuộc thốt ra một câu hù doạ.

-"Cậu tốt nhất đừng làm gì hết, cứ nằm im như vậy cho tôi ôm là được!"

———

Cái tên này, đau bụng mà người ta xoa bụng cho thì không chịu. Bắt mình nằm im cho hắn ta ôm, bất quá cũng được đi, nhưng phải hỏi cho ra lẽ mới được. Thế rồi, tôi ngẩng đầu hỏi hắn:

-"Dekisugi?"

-"Sao?"

-"Khi không cậu cởi áo làm gì?"

-"Ở nhà hay làm vậy."

-"Sao cậu lại ôm tôi?"

-"Lúc ngủ phải ôm một thứ gì đó mới ngon giấc!"

-"Vậy tôi đi lấy cái gối dài cho cậu!"

-"Không cần! Cậu là vừa tuyệt rồi!"

-"..."

-"Ôm cậu rất vừa tay, rất ấm, rất thích. Cái gì cũng không bằng!"

-"..."

Hắn nhất định là cố ý. Nhưng tôi thật sự nghe xong có chút cảm động. Tôi chăm chú nhìn hắn, trong lòng tò mò không biết cái miệng dẻo này đã lừa biết bao nhiêu cô gái rồi. Hắn ta có bạn gái chưa nhỉ? Gương mặt này thật sự rất đẹp trai nha, khi ngủ vẫn rất đẹp, cơ bắp cũng có nè, da thì không rám nắng như Chaien nhưng cũng không phải trắng như con gái. Cơ thể dường như rất cân đối lại cao ráo.
Tôi sau một hồi cẩn thận quét mắt hết người hắn, thật sự trong lòng có chút tấm tắc khen ngợi.

Đáng ghét, tên này thực sự là quá tuyệt đi.

Tôi xém chút thực sự đem tay chạm vào những múi cơ của hắn. Nhưng mà...

-"Nobita!"

Như một đứa trẻ ăn vụng bị bắt quả tang, tôi vội vàng thụt tay lại, cười cười với hắn, coi như không có chuyện gì xảy ra. Mà tôi cũng đã làm gì đâu, làm gì mà nhìn tôi dữ vậy. Rốt cuộc hắn lại xoa đầu tôi, sau đó còn ôm chặt hơn, tôi vừa muốn ngẩng đầu lên, hắn lại xoa xoa ấn nhẹ xuống, chưa kịp nói gì, hắn lại dành nói trước.

-"Ngủ ngon, Nobita!"

Chết tiệt, cái tên đáng ghét nhà cậu ôm tôi cứng ngắt như vậy, tôi ngủ ngon thế nào được.   Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là đáp lại hắn.

-"Ừ! Ngủ ngon!"

>>>>>>>>>>>>>>>

End chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net