Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khi nào em về thế"

"Về đâu cơ?"

"Thì em bảo về nhà nên anh chở em về nè, khi nào xong em nói anh qua đón"

"Em về nhà luôn mà, ở chỗ anh mấy ngày rồi không về sao mà được"

"Em bỏ anh à.."

Ánh mắt cụp xuống đượm buồn nhìn người bên ghế lái phụ, nhìn hắn vậy Nobita vẫn lấy balo mà chuẩn mở  cửa xe mà bước ra.

"Thì em bỏ anh mà, em vào nhà đây"

Vội xuống xe theo cậu mà ôm chầm từ phía sau, đặt cằm lên vai mà thở dài.

"Em không nói trước với anh gì cả, lúc nào cũng vậy, chỉ có anh là lo cho em còn em thì chẳng chia sẻ gì với anh cả, em có biết em làm vậy anh đau lòng lắm không"

Gió nhẹ lướt qua từng kẽ tóc, nhỏ nhẹ nắm lấy bàn tay mà đưa lên môi hôn, nụ hôn nhẹ nhàng điểm lên ngón tay, không khí dễ chịu này mà được ôm cậu thật thích, nói ra tâm can mấy ngày qua mà giải bày với Nobita.

Mấy nay cậu chẳng chịu chủ động gì cả, chỉ cần hắn đụng vào người cầu liền tránh né, cũng không còn tâm sự hay kể chuyện với hắn nữa.

Âm thanh có chút ngà buồn mà than thở.

"Em biết không, mấy ngày nay em không còn tâm sự vào mỗi tối với anh nữa, anh thật sự rất buồn đó, Nobita à"

Chỉ thấy Nobita đứng im cho hắn ôm người chút run run, thầm nghĩ có lẽ cậu cũng cảm thấy có lỗi vì làm hắn buồn nên có lẽ đang khóc, nắm vai xoay người lại thì..

"Cái tên chết bầm này"

Sao cậu lại tức giận vậy cứ tưởng cậu phải khóc cơ

"Làm anh buồn? Làm anh đau? Vậy cái mông tôi thì sao nó cũng biết đau đó. Đêm nào cũng đòi tâm sự? Tâm sự cái khỉ gì, cái miệng thì nói tâm sự mà đêm nào cũng đâm tôi, nhìn tôi đi cứ như con gái hai hàng vậy."

Lỗ tai của boy m8 bị boy m7 kéo căng ra đến đỏ ửng thiếu điều muốn nứt cả tai ra khỏi đầu.

"Anh..đau, Nobita à.."

"2 đứa làm gì vậy?"

Chiếc tai đỏ được thả ra nhờ người vừa lên tiếng kia, là ông Nobi.

"Cháu chào bác, cháu đưa Nobita về ạ"

"Anh về đi trời tối rồi đấy"

Phủi phủi tay mà ra sức xua đuổi Dekisugi.

"Em còn đau không, ý anh mông.."

Chưa nói xong liền bị Nobita đá 2 cái vào mông mà kéo ra xe.

"Có ba mà anh nói cái gì vậy"

"Thì em bảo mông em đau mà, vào xe cởi quần ra em xem có bị gì nặng không"

Gương mặt tràn đầy lo lắng kia thật ra đang biến thái mà vương tay nắm lấy bờ mong căng của Nobita mà bóp vài cái.

"Đang ngoài đường mà sao anh dám nói mấy lời này hả"

"Có sao đâu, nào mau vào xe cởi ra anh xem "

Không liêm sỉ mà ôm lấy cậu mà vỗ vai tỏ vẻ an ủi.

Đau đít chứ có phải đau lòng đâu mà làm cái trò đấy.

"Em bị đau là em phải cho anh xem à,vậy anh đau thì em có được xem không"

"Được chứ, tại anh không đau thôi nên em mau cởi quần ra đi, mình vào nhà cũng được"

"Mau cởi quần anh ra"

"À, hả??"

Sẳn lực nhắm thẳng vào phía mông bên trái của Dekisugi mà đó lấy 2 cú rõ đau làm hắn nhướn nhón chân lên.

"Đau, sap em lại đá anh chứ"

"Đau rồi đúng không? Vậy thì cởi quần ra cho em xem, nhanh lên"

Bặm môi dưới mà nhướng mầy nắm lấy lưng quần của hắn mà dựt xuống vài cái, còn hắn không biết làm gì ngoài ra sức chụp lại chiếc quần của mình mà chống chọi lại với Nobita.

"Mau cởi ra cho em, cho em xem mông anh nhanh lên"

"Em làm gì vậy, a..., không được Nobita à em không được làm vậy với anh,đừng kéo quần anh nữa mà"

Chơi đùa chán chê thì cậu thả hắn ra mà vỗ vỗ nhẹ vào vai hắn.

"Về an toàn nha, dù gì cũng là con trai với nhau sao mà e thẹn vậy chứ"

Nghoảnh người đi vào nhà mà bỏ Dekisugi đang hỏn lọn với hành động vừa rồi của cậu.

"E thẹn?? Sao em dám nói vậy chứ"

Không thể làm gì hơn mà lái xe đi, được nữa chừng thì có điện thoại từ Takeshi gọi tới.

"Nói đi"

"Người mà sốc thuốc lúc đó vì không thể nhịn được cơn nghiện giờ đang muốn bán thông tin cho chúng ta, ý cậu sao?"

"Đợi tôi đến"

**

"Mẹ đâu ạ"

Đảo 1 vòng quanh nhà mà không thấy bóng dáng của người phụ nữ gia đình mà đến phòng khách hỏi ông Nobi.

Chỉ nhẹ gọi cậu lại ngồi kế bên ngỏ ý ăn bánh xem Tivi cùng ông.

"Mẹ con đi mua đồ với Doraemon rồi lát nữa sẽ về, sao con về mà không nói"

"Đi mấy ngày rồi nên con phải về chứ ạ"

Trong căn phòng không còn âm thanh nào khác ngoài chiếc Tivi, thứ duy nhất cứu vãn bầu không khí này giữa cha mình và cậu.

Ông đã chấp nhận cậu và cậu cũng đã tha thứ cho ông nhưng vết nứt thì châc chắn vẫn nằm đó mà thông thể gắn lại hoàn vẹn như trước được.

Tình thân giữa ông và cậu vẫn ở đó nhưng cảm xúc đã đứt đi 1 đoạn dài.

"Ba, con xin lỗi vì đã làm ba thức vọng như vậy, con biết dù là không thể làm ba vui vẻ như trước nhưng con mong ba đừng giận con mà không còn thương con nữa"

Khóe mắt có chút đẫm lệ nhưng vẫn cố không chớp mât vì sợ nước mắt rơi.

"Bây giờ ba vẫn vui, vui lắm con à, vui vì đứa con mà ba hại suýt chết vẫn không giận ba mà còn cảm thấy có lỗi với ba"

Chỉ nhẹ nhấp ngụm trà mà nhìn vào tấm ảnh gia đình 3 người trên tường mà khẽ thở dài.

"Ba từng nghe về việc người đồng giới quen nhau, từng nghe việc có thể chuyển từ 1 người đàn ông thành 1 người phụ nữ và tương tự với 1 người con gái, khi đó ba cảm thấy khinh thường họ, đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà, lại thích mỗ xẻ cơ thể cha mẹ cho thành 1 cái dạng khác, ba không thích con à"

Bàn tay chụm lại mà đặt xuống đùi đầu chút cúi mà không dám nhìn ông Nobi, câu nói "đàn ông không ra đàn ông" như xuyên qua tim cậu, nước mât đã rơi xuônga mu tay.

"Thời đó vấn đề về giới tính này chưa được phổ biến nên ai cũng cảm thấy kinh khủng thậm chí người ta còn xem đấy là 1 loại bệnh, gọi là bệnh đồng tính, thô hơn là bị bê đê"

Nhẹ bước qua phía Nobita mà ngồi xuống kế cạnh cậu.

"Ba chưa từng nghĩ rằng mình có thể quen biết với 1 người như vậy thậm chí ba còn thề sẽ dìm chết họ nếu ba có quen biết ai đó như vậy nhưng rồi..con trai của ba lại là người trong cộng đồng đó"

Ngẩn mặt lên mở môi như thể muốn xin lỗi nhưng ông đã lấy tay chặn lại.

"Cái ngày con bị ba ép tới mất chọn đi cách chết để giải thoát khỏi sự hành hạ của ba thì ba nhận ra, sự kì thị của ba thực chất chính là hùa theo mọi người, cồng đồng mà mọi người phỉ bán thật ra họ chưa từng làm gì ba, đứa con trai ba yêu lại là nạn nhân mà ba đã xém sát hại chỉ vì sự nông nổi theo thói quen kì thị khi xưa"

Mỗi nhím lại cố che đi không cho tiếng nấc phát ra ngoài, thực ra từ khi được ba chấp nhận thì Nobita không quá vui, nhìn đôi khi cố đùa giỡn hay vui cười với mình như để bù đắp cho việc đã gây ra cho cậu thì cũng không vui gì cho can.

Vì sự gượng  ngịu của cậu và ông vẫn còn đó không thể phá vỡ.

"Ai cũng có lựa chọn cho cuộc sống của họ, dù là giới tính hay quốc tịch, tuổi tác thì chỉ cần trong sáng thật lòng thì đó là tình yêu đẹp, nhưng không phải cố gắng sống theo định nghĩa đó thì mọi chuyênn đều tốt đẹp, dù ai có nói con như những gì ngày trước ba đã từng nói với con thì mong con đừng quên ba của hiện tại đang trở thành 1 người cha tốt hơn với con hiện tại"

Một người nhu nhược như cậu đã có thể trải qua 1 nỗi đau in sâu vào trái tim nhưng đã có thể chữa  lành từ tận đáy lòng.

Vết nứt không thể hàn gắn lại hết nhưng hãy xem như đó là 1 kỉ niệm, là minh chứng cho thấy ta đã có thể vượt qua nỗi đau, đau đến mức cả đời này không quên.

Khi cuộc sống khá hơn thì hãy vượt qua nó, hãy tự hào vì ta đã có thể mạnh mẽ hơn, nỗi đau xảy ra 1 lần nhưng đôi khi sát thương của nó hơn rất nhiều so với nỗi đau sảy ra vài lần.

Tiến xa tới mức này thì cậu cũng rata vui, vui vì ba đã hiểu, vui vì ngày đó đã chấp nhận Dekisugi tiến vào cuộc đời cậu, vui vì nụ hôn câu trao và niềm tin cậu đặt đã thực sự đúng chỗ, đúng người.

_________

"Em yêu anh"

"Hửm?? Sao thế"

Đầu dây bên kia có nhiều sự bất ngờ khi người hắn yêu chủ động nói yêu hắn.

"Anh yêu em không"

"Có, yêu em nhất, yêu em nhiều hơn cả bờ mông quyến rũ kia nữa"

Đang nói lời yêu sến súa thì lại đem mấy câu nói biến thái vào.

"Anh đang làm gì vậy"

"Đang nhớ lúc em sung sướng dưới thân anh nè"

Qua cuộc nói chuyện với ba mình vừa xong cậu rất hí hửng để noia chuyện với người yêu vậy mà lain không thể vui nổi, chỉ tổ làm cậu đỏ mặt vì ngại.

"Anh ăn tối chưa"

"Chưa, tại nhịn đói để chờ ngày ăn em nè"

"Dekisugi à, sao cậu có thể nói ra mấy lời ngại nghùng vậy chứ"

"Sao em lại đổi xưng hô rồi"

Hồi trước dễ mến biết bao bây giờ lại dâm dê đến đấy, nhưng suy nghĩ tới suy nghĩ lui, Nobita vẫn không hiểu vì sao khi bé Dekisugi rất thân thiện, đến khi gặp lại thì rất khó gần và khi làm người yêu nhau thì lại biến thái đến mức như vậy.

Kết thúc cuộc nói chuyện thì màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn, nổi bật nhất là dòng chữ hiện người gửi là Shizuka, nội dung tin nhân là muốn gặp mặt để xin lỗi và hàn gắn tình bạn.

[Vậy xong tiết học cuối tuần này cậu gặp mình ở sau trường nhé, đừng nói với ai hết nha]

Nếu không nói với hắn tại sao lại về 1 mình thì hắn sẽ không chịu để cậu về, vậy thì nói dối vậy.

Đầu óc dễ dãi mà chỉ quan tâm đến cách trốn Dekisugi để đi gặp Shizuka không hề nghi ngờ bất cứ điều gì.

**

"Alo rảnh không chơi game với tao"

Nhìn tên cuộc gọi là Ikumi,Dekisugi chỉ muốn ngắm nhìn Nobita đang tập nấu ăn cho hắn mà bịa lí do không muốn đi.

"Bận rồi"

"Mày bận gì"

"Ví dụ"

Ví dụ là cái gì, khó hiểu mà hét vào điện thoại.

"Mày nói gì vậy, ví dụ là cái chó gì?"

"Đang đụ "

......

__________________________________
Nghệ cả củ😏


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net