Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được dịch và chỉ đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
--------------------------------------

"Đã 6 giờ rồi, anh hùng Deku vẫn chưa về nhà sao?" Trợ lý dò hỏi.

"Tôi còn có chút tài liệu muốn chỉnh lại, cô cứ đi về trước đi."

"Vậy... được, ngài hãy chú ý nghỉ ngơi!"

Trợ lý thu dọn xong, lúc đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua vẫn thấy anh hùng Deku ngồi ở văn phòng.

Lại nói tiếp buổi sáng hôm nay ngài ấy cũng tới thật sớm, ngài Deku đối với nghề nghiệp của mình thật sự vừa nghiêm túc vừa nỗ lực...

Thế nhưng cô trợ lý không biết rằng Midoriya không phải không muốn trở về, chỉ là hắn không dám. Hắn không muốn trở về thấy được gương mặt thương tâm của Kacchan, hơn nữa từ lúc hắn rời nhà đến văn phòng, trong lòng hắn vô cùng hối hận.

"Nếu trước đó có thể bình tĩnh một chút thì tốt rồi..." Midoriya nắm lấy tóc chính mình, cảm giác thất vọng không kể xiết.

Chỉ có khi đối mặt Kacchan, hắn mới có cảm giác mình không biết làm thế nào. Cái gì mà đấng cứu thế, cái gì mà anh hùng của công chúng, tất cả đều là nói nhảm.

Hắn cái gì cũng không phải.

Bên ngoài sắc trời cũng đã dần dần tối, sau khi bận rộn xong, hắn mở máy tính ra. Con chuột đung đưa một hồi trên màn hình, cuối cùng là nhấn xuống, trong màn hình xuất hiện phòng khách nhà hắn.

Lúc trước hắn vụng trộm lắp camera an ninh trong nhà.

Cũng không rõ vì cái gì. Từ lúc Kacchan ở sau lưng hắn đến nhà bạn ở vài ngày làm hắn cảm thấy bất an. Vì vậy hắn gắn mấy cái camera an ninh trong phòng khách.

Do vẫn còn cảm thấy khá ổn nên bình thường cũng không mở ra xem. Chỉ là thỉnh thoảng mở xem vì muốn nhìn thấy Kacchan đang làm gì trong nhà. Bình thường lúc mở ra cái này cậu sẽ ở phòng khách hoặc nhà bếp.

Không nghĩ tới lại một lần nữa mở ra là vì chuyện này....

Midoriya đem thời gian điều chỉnh về mấy tiếng trước, hắn phát hiện Kacchan từ lúc đó đến tận buổi chiều vẫn còn nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.

"Không thể nào..." Midoriya luống cuống.

Hồi 8 giờ sáng hắn có về nhà nhìn một chút. Lúc này đã 2 giờ chiều, Kacchan vẫn nằm đưa lưng về phía camera, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích.

Giống như đã không còn sức sống.

Midoriya nhìn đến đây liền đứng lên, hắn muốn lập tức chạy về nhà, quay về xem cậu một chút. Nhưng vừa nghĩ đến thời gian bây giờ, hắn lại có chút bất đắc dĩ. Cuối cùng vẫn tiếp tục ngồi xuống nhìn tiếp thời gian đằng sau.

Thật lâu đến 3 giờ chiều, hắn nhìn thấy tóc Kacchan có hơi có chút lay động, rồi sau đó chân động đậy một chút. Lúc này mới khiến hắn thở ra một hơi.

Hắn nhìn Kacchan từ từ tỉnh, sau đó hai chân cậu co lại, rồi dùng tay cố gắng để bản thân mình ngồi dậy. Thế nhưng cậu thử một lần liền té xuống, ngã trên mặt đất.

Thử đi thử lại mấy lần về sau cậu mới ngồi dậy, trên lưng đều là dấu vết do bị ngã trước đó, trên tay cũng có vết bầm cùng vết nhéo, trên đầu còn máu đọng lại, đem một phần nhỏ tóc cậu dính lại với nhau.

Lại càng không cần phải nói thảm trạng nửa người dưới...

Tinh dịch cùng máu hòa lẫn vào nhau, đem làn da trắng nõn của cậu nhuộm thành một mảnh lớn. Hắn nhìn thấy Kacchan vươn tay từng chút từng chút vớ tới áo ngủ hôm qua bị hắn xé nát, sau đó đem mặt vùi vào.

Dường như là đang khóc.

Hiện giờ cả người Kacchan tản ra một loại cảm giác làm cho người ta đau lòng thương tiếc không thôi. Cậu đem thân mình rúc vào, một mình yên lặng khóc.

Midoriya nhìn thấy thế, cảm giác tim như bị ai bóp chặt. Hắn rất muốn bước tới ôm cậu một cái, đem cậu ôm vào trong ngực mà an ủi, cưng chiều. Thế nhưng thủ phạm tạo thành việc này hết thảy đều là hắn. Nếu như hắn về đó, đoán chừng chỉ có thể phản tác dụng. Midoriya cắn răng, đè nén lòng mình mà xem tiếp.

Kacchan yên lặng khóc một hồi, cuối cùng cậu ôm quần áo, vịn ghế sofa run lẩy bẩy mà đứng lên, giống như nai con vừa mới mới sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Mà giữa hai chân cậu chất lỏng vẫn luôn chảy xuống không ngừng.

Có lẽ bởi vì không đứng lên nổi, một lúc sau cậu liền ngã xuống. Sau cùng Bakugou phải một bên vịn một bên vừa quỳ vừa bò mới có thể tiến vào phòng tắm.

Video tới nơi kết thúc một đoạn.

Midoriya xem hết một đoạn này, đầu hắn ngửa lên, ngồi yên lặng trên ghế. Mặt không thay đổi nhìn trần nhà, đem nước mắt đè ép trở về.

Trong lòng của hắn bây giờ cực kỳ hối hận.

Hắn rõ ràng... Rõ ràng không muốn đối xử với Kacchan như vậy... Nếu cậu ngoan ngoãn xin lỗi thì hắn cũng không làm như vậy... Hắn lần này làm thật sự quá mức...

Ngồi ngơ ngác một lát sau, Midoriya gãy gãy cái mũi, rồi run rẩy mở tiếp đoạn sau.

Hắn nhìn thấy cửa phòng tắm không nhúc nhích, thiếu chút nữa cho rằng Kacchan đã ngất xỉu ở bên trong. Đến khi qua 3 tiếng đồng hồ, cánh cửa mới từ từ mở ra. Trên người Kacchan bao bọc bởi khăn tắm thật dày, một tay vịn một tay dựa vách tường, mất tự nhiên đi về phía phòng ngủ. Mỗi một bước đi đều cảm giác thiếu chút nữa sẽ ngã xuống. Tựa như Mỹ Nhân Ngư bé nhỏ đi trên hàng nghìn mũi dao.

Cuối cùng nhìn Kacchan đã đi vào phòng, Midoriya mới ý thức được, ngày hôm nay đã kết thúc.

Ngày hôm sau, hắn cố gắng làm nhiều thứ để khiến bản thân bớt lo lắng cho động vật nhỏ đang ở nhà kia. Thế nhưng càng lo lắng hắn lại càng không quên được. Cuối cùng vào buổi tối khi tất cả mọi người đi về, hắn lại một thân một mình mở máy tính.

Kacchan đến tận buổi chiều mới từ phòng ngủ đi ra ngoài. Cậu đem toàn thân mình bao bọc cực kỳ chặt chẽ, cả người mặc quần dài và áo dài tay.

Hắn thấy Kacchan ngồi yên lặng trên ghế sofa một hồi lâu, rồi từ từ đứng dậy, dọn dẹp tàn cuộc trong nhà.

Đầu tiên Kacchan đem đồ ăn ngày hôm qua đổ đi, rồi đi ngâm chén đĩa. Sau đó lại đi tới ghế sofa, nhìn mảnh giấy vụn rải đầy đất.

Đó là giấy ly hôn ngày hôm qua đã bị hắn xé nát.

Kacchan đứng đó sửng sốt một lúc, rồi cúi người đem từng mảnh giấy vụn nhặt lên. Sau khi nhặt những mảnh giấy trên ghế sofa, cậu ngồi xổm nhặt những mẩu giấy vụn trên mặt đất.

Lúc sau trong tay Kacchan đều là những mảnh giấy vụn. Hai tay của cậu nâng lên một chút, rồi run rẩy mà đem những mảnh giấy vụn từng chút từng chút cẩn thận bỏ vào trong thùng rác.

Midoriya nhìn ra được, lúc đó Kacchan mím môi dường như thật sự muốn khóc lên.

Làm xong những việc này, cậu trở lại nhà bếp đem chén đĩa rửa sạch. Sau đó cầm lấy vải ướt đi tới phía trước cửa sổ bắt đầu dọn dẹp chứng cứ phạm tội ngày hôm qua.

Ngay sau khi lau sạch những vết dính trên kính và mặt đất, Kacchan mang vải ướt ném hết vào thùng rác. Rồi cậu đi rửa tay, xong lại xoay người ngồi tiếp trên ghế sofa.

Cứ như vậy ngồi yên một hồi lâu, lâu đến mức Midoriya đều cho rằng hình ảnh bị lag thì Kacchan mới lung lay một chút. Lúc này cậu mới lấy sữa bò lúc trước còn trong tủ lạnh ra, giống như mèo con mà từng chút từng chút liếm láp chất lỏng bên trong.

Xem toàn bộ video làm trái tim Midoriya tan nát rồi.

Đã lâu như vậy mà Kacchan còn không ăn cái gì ư!?... Midoriya cau mày ngồi ở trên ghế, nước mắt chậm rãi chảy ra.

Hắn thật sự không muốn như vậy... Kacchan yên tĩnh như vậy thoạt nhìn yếu ớt muốn chết, quả thật đụng một cái có thể ngã xuống.

Hắn đã không xem nổi nữa.

Mấy ngày kế tiếp, Midoriya không có mở camera trong nhà ra xem. Hắn toàn tâm toàn ý đem mình chôn trong công việc, mỗi ngày đều tăng ca đến tối, ăn trưa ăn tối đều gọi đồ ăn nhanh, mệt mỏi thì ngủ bên trong Văn phòng.

Liên tục dạng này tăng ca cả tuần lễ, người trong Văn phòng rốt cục nhìn không được, nhao nhao yêu cầu ông chủ về nhà nghỉ ngơi.

Midoriya bất đắc dĩ đứng dậy trở về nhà.

Kỳ thật hắn rất muốn về, nhưng hắn lại không dám về.

Hắn còn có thể về sao? Nơi gọi là nhà.

Ôm suy nghĩ này Midoriya đứng trước cửa nhà mình gần 2 tiếng.

Hắn biết Kacchan ở nhà, nhưng hắn không dám bước vào, cũng không dám gõ cửa.

Hắn sợ nhìn thấy gương mặt thương tâm Kacchan, hoặc là hắn sợ đối mặt với oán giận cùng tranh cãi. Những cái này đều làm cho hắn không biết phải làm gì mới tốt.

Thế nhưng hắn lo sợ nhất là Kacchan sẽ không muốn gặp lại hắn.

Loáng thoáng đã nghe được tiếng động từ cánh cửa. Midoriya nắm chặt tay không biết như thế nào cho phải, không đợi hắn nghĩ kỹ nên làm gì, cửa từ bên trong đã được mở ra.

Kacchan đang chuẩn bị đi ra ngoài, trên người cậu đang mặc một cái áo khoác. Thế nhưng vừa nhìn thấy hắn, biểu tình trên mặt cậu liền ngốc trệ.

"Mày..." Bakugou nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Mày... Mày về rồi à..."

"Kacchan..." Midoriya ngẩng đầu nhìn người làm cho mình ngày nhớ đêm mong.

Kacchan nhìn qua rõ ràng so với mấy ngày hôm trước thật sự gầy quá, hơn nữa cả người phờ phạc, nhìn ỉu xìu. Quần áo rộng rãi, khiến cho hắn từ cổ áo có thể thấy rõ ràng thấy được xương quai xanh gầy gò. Hơn nữa lúc vừa mới thấy hắn trong phút chốc ánh mắt Bakugou còn có một chút hoảng hốt cùng sợ hãi.

Hai người ở trước cửa nhà đối mặt đứng một hồi, sau đó Midoriya tiến lên phía trước.

"Kacchan... Tớ..."

Đối phương so với hắn nghĩ phản ứng càng lớn hơn, Bakugou nhìn thấy Midoriya vươn tay, cậu ngay lập tức lui về phía sau mấy bước, chân còn đạp trúng cánh cửa phía sau.

"Kacchan..." Midoriya nhìn cậu như vậy liền ôm lấy cậu, ngăn không cho cậu đi. Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Kacchan, nước mắt Midoriya triệt để chảy xuống.

"Tớ có lỗi với Kacchan... Tớ không phải cố ý... Lúc ấy tớ thật sự không muốn đối xử với cậu như vậy, là do tớ quá đáng, có thể tha thứ cho tớ không? Cậu muốn tớ làm cái gì cũng có thể..."

Đứng trước cửa nhà, Kacchan cùng Midoriya chiều cao không chênh lệch lắm, hắn đem đầu mình vùi vào cổ cậu, giữ chặt cậu.

"Cái gì cũng có thể... Tao có thể ở riêng không?" Âm thanh Kacchan nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn vang lên.

"Không được!" Midoriya ngẩng đầu nhìn cậu, lập tức ý thức được giọng của mình hơi lớn, hắn nói nhỏ lại, nỗ lực khuyên người trước mặt.

"Ngoại trừ ly hôn và ở riêng, những cái khác đều được..."

Midoriya đem người ôm rất chặt, giống như lo lắng Kacchan sẽ chạy trốn. Về sau hắn nghe được Kacchan thở dài, rồi vuốt vuốt một bên tóc hắn.

"Vậy tao không có gì đáng nói..."

"Kacchan..." Midoriya làm nũng.

"Tránh ra, mày đã cản tao 10 phút rồi."

"Kacchan muốn đi đâu?"

Nghe được đối phương muốn đi ra ngoài, Midoriya lại ôm chặt eo của Bakugou, sợ cậu không về.

"... Mày..." Bakugou có chút bất đắc dĩ, "Tao định đi siêu thị, giờ thì không muốn đi nữa, giảm giá buổi sáng sắp kết thúc rồi."

"?? Tớ đi cùng được chứ, tớ giúp cậu cầm đồ!"

Nghe được Kacchan không phải muốn rời khỏi nhà Midoriya cảm thấy đám mây đen trong tim cuối cùng cũng được tản ra bớt, nhưng vẫn còn lo lắng cho nên cưỡng ép đi theo cậu đến siêu thị, toàn bộ quá trình hắn giống như là con chó cỡ lớn ở bên cạnh cậu nói tới nói lui.

Đến buổi tối, Midoriya còn đặc biệt lấy chiếc nhẫn lúc trước đem ra, cầm tay của cậu đeo vào.

"Lúc trước do bất tiện mới gỡ xuống, giờ Kacchan cũng không có bận rộn như vậy nên có thể thường xuyên đeo nhẫn nhỉ? A... Hình như cái này hơi rộng một chút... Hay là làm thành vòng cổ cũng được, cậu cảm thấy thế nào Kacchan?"

Bakugou ngồi ở một bên cũng không phản ứng gì, ngẫu nhiên không đau không ngứa trả lời hắn vài câu.

Trong mắt Midoriya mặc dù rất lo lắng, thế nhưng cũng ở tự an ủi mình nói qua một khoảng thời gian nữa là tốt rồi, giữa hai người lúc này vẫn cần có cái gọi là thời gian.

Thế nhưng từ ngày hắn về nhà, Kacchan giống như ngơ ngác. Tuy hai người không có cãi nhau, thế nhưng Kacchan rõ ràng tâm tư không đặt bên cạnh hắn. Bản thân Midoriya cũng cố gắng tan làm thật sớm để ở cùng Kacchan, thế nhưng cậu cứ như là không có tinh thần gì...

Có đôi khi Midoriya còn cố ý vớ tay vào bên trong quần áo, định đùa giỡn cậu một chút, thế nhưng Kacchan cũng không có phản ứng gì. Cùng lắm chỉ né tránh hắn, miệng cũng không mắng hắn.

Trước kia Kacchan ít nhất còn giả vờ đánh hắn, mắng chửi hắn.

Hiện tại Bakugou giống như một con búp bê tinh xảo.

Không có bất cứ phản ứng gì.

Làm Midoriya bây giờ rất hoảng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net