Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được dịch và chỉ đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại ở bất kỳ đâu.
---------------------------------

Midoriya mang cậu kéo vào trong thang máy, khi cửa thang máy vừa đóng lại, hắn liền đem Kacchan áp vào trong góc, tiếp tục “ức hiếp”, thậm chí tay cũng không an phận mà từng chút cởi thắt lưng cậu.

“Đừng ở đây!…” Bakugou kêu ra tiếng, đột nhiên cảm thấy mình quá lớn tiếng mà hạ giọng xuống, “Sẽ có người…”

Bakugou nắm chặt tay hắn, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.
Midoriya cúi đầu nhìn cậu, nhíu mày, dù sao cũng có mấy phút. Rồi hôn lên trán cậu, sờ lưng trấn an cậu.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi thang máy. Lúc Midoriya mở cửa nhà, nội tâm Bakugou ý thức được. Hôm này sợ là một đêm không ngủ.

Chờ cửa hoàn toàn đóng lại, Bakugou liền lập tức bị đặt trên cửa.

Không chỉ ở môi, mà ngay cả lỗ tai, cái cổ cùng xương quai xanh đều bị hung hăng cắn. Midoriya giống như chó mà dính trên người Bakugou gặm cắn da thịt cậu.

Hai cánh tay đem cậu ôm trong lòng, phòng ngừa cậu lộn xộn.

Tám năm qua đi, người này đã sớm không giống như trước kia sẽ trốn sau lưng cậu khúm núm. Bây giờ hắn chính là chó dữ, cắn xé trên người cậu, giống như muốn đem cậu nuốt vào bụng.

Bakugou nghiêng đầu, bị ép thừa nhận đối phương ức hiếp. Cậu cắn chặt môi dưới, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh. Thế nhưng đối phương hành vi ngày càng thô bạo, rốt cục cậu cũng khó chịu mà rên rỉ bắn ra.

“Đau…” Bakugou trong lòng ngực hắn trầm thấp nói.

Midoriya nghe thấy liền ngừng lại, rồi ngửi vị ngọt trên người cậu. Bản thân Kacchan luôn có mùi hương ngọt ngào nhưng bởi vì do uống rượu mà mùi hương ngọt ngào xen lẫn với mùi rượu pha lẫn vào nhau. Hai người quấn lấy nhau càng lên mùi hương thêm nồng nặc, đối với Midoriya mà nói giống như chất gây nghiện khiến hắn mê luyến mãi không thôi.

Midoriya đem cậu bế lên đi vào phòng ngủ.

Bakugou bị hắn ném trên giường, cậu còn chưa kịp đứng dậy đã bị ép xuống. Lời nói trong miệng bị hắn nuốt xuống. Thật vất vả Deku buông cậu ra, rồi công kích phân thân cậu, Bakugou một phát bắt được cánh tay của hắn.

“Tao còn chưa tắm… chờ một chút nữa….”

Midoriya nhìn người dưới thân gương mặt đỏ ửng, hơi thở mỏng manh bị hắn cẩn thận từng li từng tí mà thương lượng.

“Cậu mới uống rượu xong, đi tắm sẽ không tốt cho sức khỏe… Hơn nữa…” Midoriya ngửi cổ cậu, “Hôm nay cậu thơm quá, cậu không cần tắm đâu.”

Hắn đẩy cậu xuống, phá hỏng hoàn toàn đường lui của cậu.

“Ưm… Ư… A… Ha…~”

Đau đớn mang thêm khoái cảm làm âm thanh một lần nữa tại căn phòng quanh quẽ vang lên. Bakugou bị tên kia đặt ở dưới thân không có cách nào động đậy, hạ thể thân người chặt chẽ kết hợp lại với nhau, theo động tác mạnh mẽ bên trên mà phát ra âm thanh đáng xấu hổ.

Bakugou nằm sấp một hồi. Não cậu hỗn loạn, thân thể không tự chủ theo người sau lưng động tác lui đong đưa.

Quần áo trên người bị cởi ra sạch sẽ, không giống người sau lưng, qua một hồi lâu mới cởi quần ra, nửa người trên áo vẫn mặc chỉnh tề. Nếu trong mắt Midoriya không lộ ra ánh mắt trầm mê, ai sẽ cho rằng hắn đang làm chuyện ấy.

Vừa mới cởi quần áo ra cậu đã bị tên kia kiểm tra cẩn thận hết một lần, không chỉ sờ trên người cậu mà cả phía sau cũng bị hắn dùng tay đâm vào một phen. Xác định tất cả đều bình thường, hắn mới nguôi giận một chút, bắt đầu đối với người yêu im lặng trừng phạt.

Bình thường Midoriya Izuku ai nấy cũng đều ca ngợi, lúc nào cũng vẻ mặt hiền lành, nhìn qua ôn hòa không có gì gọi là kiêu ngạo. Lúc nghiêm túc cũng làm cho không ít người cảm thấy rất phong độ. Làm việc lại nghiêm túc, cẩn thận, lại còn khiêm tốn. Nếu không kết hôn, thì hắn khẳng định sẽ là người chồng sáng giá.

Tất nhiên, đây chỉ là bề ngoài.

Chỉ khi ở chung lâu ngày, mới có thể biết vẻ mặt ẩn chứa trong bề ngoài ôn hòa kia. Ngay cả ba mẹ hắn cũng không biết suy nghĩ này của hắn. Tất cả đều đặt ở người bạn thời thơ ấu, từ nhỏ hắn đã nghĩ suốt đời không thể quên cậu. Hắn cũng đã sớm khắc sâu vào trong xương tủy, chỉ có thể đi cùng cậu cả một đời.

Hắn quan sát cơ thể Kacchan, cố ý dùng động tác kịch liệt hơn so với bình thường, ở trên người cậu tạo áp lực.

Có thể thấy rõ ràng eo Kacchan đã sụp xuống, cơ bắp tinh tế phập phồng. Ngay cả bắp chân đang quỳ cũng không ngừng run rẩy. Cậu gần như đem nửa người dưới dán trên giường.

Bakugou đem mình chôn vào gối mềm mại, ép buộc chính mình hít sâu hùa theo động tác đối phương, để tránh người chịu khổ là chính cậu. Thế nhưng loại hành vi này hiện tại đối với bản thân cũng là một loại cực khổ.

Bởi vì uống rượu mà thân thể có chút chậm chạp tỉnh táo lại. Hơn nữa phía dưới của cậu lại ngẩng đầu lên.

Thật sự là hết thuốc chữa… Bakugou trong lòng chửi rủa chính mình, căm ghét thân thể chính mình cùng Midoriya quá mức hợp nhau.

Hai người không nói lời nào mà tiến hành một trận làm tình kịch liệt. Thay vì nói là làm tình thì nên nói là trừng phạt. Vô số lần Midoriya hạ thấp eo đâm vào chỗ sâu nhất, Bakugou chịu không nổi kêu ra tiếng.

“A… Đau… Mày nhẹ lại… Đau quá… Sâu quá… hức…”

Bên trong bị phân thân của Deku đâm sâu vào bất chấp mọi thứ, không kiêng kị mà liên tục đâm sâu. Vốn ban đầu cũng không có ôn nhu dạo đầu mà làm cho lần này gặp khó khăn. Cái mặt nhìn non nớt kia so sánh với đồ chơi thô to của hắn nhìn không hài hòa cứ liên tục đâm vào, cả người Bakugou run rẩy.

Thoải mái đến cực hạn cũng là một loại đau đớn.

Cậu biết là Deku cố ý, Bakugou không quan tâm… Chỉ là nếu tiếp tục như vậy… cậu chịu không được…

“Ha…. A a…. Haa haaa ~….”
Miệng cậu mở to, dùng sức hô hấp. Đầu lưỡi mềm mềm không tự chủ đưa ra ngoài. Trên mặt cũng có nước mắt giàn giụa.

Mỗi khi cậu có ý định trốn tránh, bàn tay thô ráp của Midoriya kéo cậu về phía sau, để phân thân đâm càng sâu.

Bị đối xử tàn nhẫn như vậy Bakugou rốt cục không nhịn được mà mở miệng đối với hắn cầu xin.

“Đừng… Đừng đâm… Khó chịu… Tao sai rồi… Tao sai rồi được chưa hức… hức….”

Cậu giống như cá chết đang thoi thóp. Trong yết hầu như có như không mà nói ra một ít âm thành mềm mại, giống như mật ong.

Nghe thấy đối phương chịu nhận sai, Midoriya hơi buông lỏng ra, kiềm chế một chút, thế nhưng nửa người dưới vẫn không dừng lại.

“Kacchan sai cái gì?” Midoriya từ phía sau xoa nắn lấy bộ ngực đầy đặn, đem cả trọng người đặt lên người cậu.

“… Nhẹ thôi…. Tao sai rồi…. Không nên cùng bọn nó đi uống rượu… Cũng không nên qua đêm tại nhà nó…. Hức…. Đau quá….”

“Còn gì nữa không…?” Midoriya ôm lấy bụng mềm mại, như mãnh xà mà tùy ý động.

“…. Không nên đem điện thoại để chế độ im lặng… không nên bỏ qua tin nhắn của mày…”

“Ngoan… Còn gì nữa không?” Midoriya nói xong lại hôn một gương mặt nhễ nhại mồ hôi, như cổ vũ cậu.

“….? Còn… còn…”

Đầu Bakugou rõ ràng có chút mơ màng. Động tác giằng co thật lâu để cho cậu thấp thoáng có chút không tỉnh táo, thế nhưng thân thể đã khó chịu đến cực điểm.

Midoriya sờ lên mái tóc ướt đẫm, có chút bắt đắc dĩ nói.

“Không phải tớ đã nói một khi có chuyện gì cậu phải báo cho tớ biết sao?”

“… Tao biết… Tao sai rồi…”

Bakugou hít một hơi, nói từng chữ, thân thể run lên một cái, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

Bình thường ở bên ngoài kiêu ngạo lúc này nhìn thấy Bakugou trên giường khóc như mưa Midoriya đau lòng không thôi, nhưng nhiều nhất là cảm thấy vui mừng. Nội tâm không ngừng hiện lên cảm giác thỏa mãn, giống như đáy lòng mãi mãi không bao giờ được thỏa mãn.

Không thể phủ nhận… lúc Kacchan khóc nhìn rất đẹp.

Midoriya nắm lấy một bên cổ tay, một bên giữ đầu của cậu cưỡng ép cho cậu nghiêng qua, ép buộc cùng hắn hôn môi. Đợi một chút rồi hắn tiến vào, dùng tay nhéo bắp đùi cậu, mãnh liệt va chạm.
Bakugou đã sớm tê liệt trên giường, hai tay vô lực buông xuống. Chờ lúc Midoriya buông tha cậu, đem chất lỏng đặc dính bắn vào cơ thể cậu, Bakugou lập tức co quắp lại ngất đi.

Đáng tiếc là thể lực anh hùng so với người bình thường tốt hơn nhiều. Loay hoay một hồi lâu Bakugou miễn cưỡng mở mắt ra nhìn xung quanh.

Deku vẫn ôm cậu, nửa người dưới vẫn cưỡng ép ở bên trong cậu.

Cái từ này có vẻ không hợp lắm… Thế nhưng Bakugou không nghĩ được từ nào khác. Hai người đã là vợ chồng, chuyện này cũng là chuyện phải làm.

Deku một bên nắm chân cậu một bên bóp eo cậu trên giường tiến hành pít-tông vận động. Cậu đã mệt đến không cảm cảm giác, hai chân hoàn toàn tê dại.

Người trẻ tuổi tinh lực dồi dào dùng mãi không hết. Nhưng cậu hôm nay thật sự quá mệt mỏi, lúc Midoriya làm tiếp hai lần về sau, cậu rốt cục không chống đỡ nổi mà nhắm mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net