Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được dịch và chỉ đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
-----------------------------

Lại một chương siêu dài...
-------------------------------------------

Hai người cầm tờ giấy đi ra cửa, trên đường đi ra cũng không có nói gì, đến tận khi vào trong xe.

Bakugou có thể cảm nhận được bàn tay Deku đặt trên vô lăng hơi hơi run lên, ngay lúc cậu định nói cái gì đó, Midoriya mở miệng trước:

"Về nhà trước đi, về rồi nói."

Về nhà Bakugou mở cửa, không đợi cậu cởi giày ra, Midoriya đã bế cậu lên.

"Mày bị ngu à?! Thả tao xuống!!" Bakugou bất đắc dĩ nhìn người trước mặt cười như một thằng ngu.

"Xin lỗi mà... Thế nhưng tớ vui quá haha..."

Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng Midoriya vui vẻ như vậy, Bakugou cũng không giận hắn, tùy ý hắn ôm mình mà cười ngu ngốc.

"Tớ muốn làm ba..." Đem Bakugou buông xuống xong Midoriya lại quấn quít lấy cậu nói nhảm một tràng.

"Mày nghĩ cái gì vậy? Cái này không phải một tháng là có đâu..." Bakugou liếc mắt, đi phòng khách chơi đùa với mèo, "Cứ đợi năm sau rồi nói..."

Sớm biết thế thì không đi kiểm tra rồi... Hôm nay trong lòng Bakugou thấp thoáng cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, không nghĩ tới là chuyện này.

"Có sao đâu Kacchan, thời gian trôi qua rất nhanh mà!" Midoriya đi theo cậu ngồi vào một chỗ trên ghế sofa, "Từ giờ trở đi phải chuẩn bị tốt, tớ nghĩ... A, phải nói cho ba mẹ biết một chút ha."

Nhìn Deku ngay một giây sau cầm điện thoại ra, Bakugou vội vàng cản hắn lại, "Đừng!! Dừng lại!"

"Sao vậy?"

Bakugou cau mày suy nghĩ một chút, "Hiện tại nói chi, cần gì cho bọn họ biết sớm như vậy, lỡ đâu đến lúc đó lại có chuyện gì..."

"Sẽ không có gì đâu." Midoriya nhìn thẳng vào mắt cậu vừa nghiêm túc vừa ôn nhu nói: "Lần này nhất định không có chuyện gì."

"..."

Sau đó hai người thương lượng chuyện này rồi quyết định tạm thời giữ bí mật với ba mẹ, và bao gồm luôn cả người trong Văn phòng với bạn học cũ. Đương nhiên cũng phải cẩn thận để tránh bị những cái miệng truyền thông lắm chuyện biết.

Nhưng đối với Bakugou mà nói thì tạm thời cũng không có ảnh hưởng gì, rốt cuộc thấy tờ giấy đó cũng chỉ bất ngờ, nhưng cũng không có gì quá thay đổi, thời gian cứ bình thường trôi qua. Ngược lại Deku luôn luôn dùng điện thoại oanh tạc cậu.

Lúc đang làm việc, điện thoại của Bakugou thường luôn bật chế độ yên lặng, cuộc gọi và tin nhắn cũng hên xui mà thấy. Có một buổi sáng nọ cậu hoàn thành xong một hội nghị trọng yếu, tranh thủ kiểm tra điện thoại một chút, kết quả thấy được mấy tin nhắn cùng cuộc gọi từ Deku.

"Mày cmn không đi làm à???" Bakugou bó tay rồi.

Đối phương trả lời rất nhanh: "Hôm nay không có nhiệm vụ, tớ đang ở trong văn phòng xử lý."

"Vậy đừng làm phiền tao, tao đang rất bận!"

"Bận cái gì?? Cậu nên để ý thân thể mình chứ, quên lần trước bác sĩ nói gì rồi sao?"

"Mày đi chết đi!"

"Vậy hôm nay không tan làm sớm một chút được sao?"

"Có chuyện gì?" Bakugou tức giận hỏi.

"Nhớ cậu."

Nghe Deku nói vậy, Bakugou nhất thời không biết nói gì. Dứt khoát không hề trả lời hắn, quay về công việc bận rộn của mình. Nhưng mà lúc đang làm việc, trong đầu vẫn bị câu nói kia ảnh hưởng, bình thường nửa tiếng là có thể làm xong công việc đơn giản, còn giờ thì mất một tiếng mới xong.

Về sau Bakugou có lên mạng tìm tài liệu mang thai kỳ đầu đọc một chút, nhưng buồn nôn hay chán ăn cũng không có xuất hiện ở trên người cậu. Cậu cảm nhận được mình cũng giống như trước đây không có thay đổi gì.

Xem ra nhãi con trong bụng này coi như nghe lời, Bakugou yên lặng nghĩ, rồi sờ lên bụng, giữa lông mày còn mơ hồ có chút ý cười.

Tất cả thật sự rất thần kỳ.

Nhưng mà rất nhanh đã có chuyện cần phải quan tâm. Lúc Bakugou được khoảng hai tháng, cả hai quyết định đem hai bé mèo con trong nhà đi. Vì Bakugou đã đến giai đoạn sau mà nhà lại có nhiều mèo phải chăm sóc, đây cũng là thời điểm đưa hai bé mèo con tìm nhà mới, dù sao cũng đã hơn nửa tuổi.

Đêm trước lúc bọn nó rời đi Bakugou chụp cho bọn nó vài tấm ảnh, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất chải lông cho bọn nó.

Có lẽ mèo mẹ cũng đã nhận ra hôm nay là ngày cuối cùng bọn nó ở đây. BakuBaku vừa nghiêm túc vừa cẩn thận liếm láp lông hai bé mèo con.

"Đừng có sờ nữa, đã sờ lâu như thế rồi." Midoriya đi tới đem cậu kéo lên, "Cũng không phải sau này sẽ không được gặp lại đâu."

"Ờ..." Deku đã nói như vậy, Bakugou ờ một tiếng, sau đó ngồi một chỗ trên ghế sofa.

"Còn cậu, Kacchan, lần nào cũng ngồi trên sàn nhà, tớ trông thấy bao nhiêu lần rồi?" Midoriya bày ra dáng vẻ nghiêm khắc định cùng cậu nghiêm túc nói chuyện một chút, "Trên sàn vừa lạnh vừa nhiều lông mèo, đối với thân thể không tốt. "

"Bớt quản tao, tao thích ngồi ở đâu thì ngồi ở đó!" Vừa nghe chính mình bị giáo huấn, Bakugou đau cả đầu.

"Ba mẹ cũng không quản nổi cậu, tớ mặc kệ cậu thì ai quản được nữa?"

Hai người tuy không giống trước kia, nhưng vẫn hay vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này mà ồn ào. Chỉ là đến cuối cùng, cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể là trừng mắt nhìn. Midoriya sợ cậu tức giận, cho nên người chịu chịu thua trước chỉ có thể là hắn.

Bọn họ còn chưa có con đâu, nhưng Midoriya đã cảm thấy trong nhà có đứa nhỏ to xác không hiểu chuyện trước mắt cần hắn chăm sóc rồi.

Lo chết rồi.

Ngày hôm sau, hai bé mèo con bị Deku đem đi đưa cho hai nhân viên ở Văn phòng. Mấy người đó đều rất thích động vật, còn hứa với Deku là nhất định sẽ chăm sóc thật tốt. Sau đó, trong nhà lại chỉ còn BakuBaku trong nhà.

Đến tháng 11, hai người lại đi bệnh viện kiểm tra, lúc này đứa nhỏ đã được khoảng ba tháng. Mà bụng Bakugou thoạt nhìn vẫn như cũ không có thay đổi gì, một chút cũng không phát hiện gì.

Kết quả kiểm tra tất cả đều tốt, không có gì trở ngại.

Dù nói Bakugou so với bình thường không có biến hóa gì quá lớn, thế nhưng Midoriya nhận ra cậu khác bình thường một chút.

Cậu càng ngày càng thích ăn đồ ngọt.

Không biết có phải là do mang thai thay không, Bakugou luôn luôn muốn ăn đồ ngọt, trước kia cậu không như vậy. Hiện tại trông giống như mèo mẹ tham ăn trong nhà, bánh ngọt luôn là thứ thường xuyên có trong nhà.

Midoriya thì không có vấn đề gì, cậu muốn ăn cái gì thì cứ ăn đi. Thế nhưng mấy món ngọt này cũng không có dinh dưỡng gì, mỗi ngày vẫn là không được ăn quá nhiều.

Với lại Kacchan cũng không thể nào ăn đồ cay, vậy cũng coi như cải thiện một chút ha?

Thời tiết về sau khá lạnh. Midoriya sợ cậu bị cảm lạnh. Lò sưởi trong nhà luôn được mở, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp nên Bakugou chỉ cần mặc một bộ áo mỏng là đủ.

Sau khi bị Midoriya nhiều lần "giáo huấn", Bakugou cuối cùng cũng không ngồi trên sàn nhà nữa, ở trong nhà cũng sẽ mang thêm vớ... toàn mấy chuyện phiền phức nhỏ xíu. Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu cũng vì cậu không muốn nghe người kia cứ ở bên tai mình lải nhải nói nhảm.

Đau tai.

Tới cuối năm, Bakugou ở trong nhà thu xếp quần áo để trở về nhà ba mẹ, Midoriya cũng ở giúp đỡ cậu, trong lúc vô tình nhìn vào bụng Bakugou.

"Hình như, có chút ý kia..."

"Ý gì?" Bakugou nghe xong có chút không hiểu.

"Bụng cậu..." Midoriya tiến lên nhẹ nhàng sờ vào, "Hình như lớn hơn một chút?"

"... Mày nói nhảm vừa thôi, lớn cái gì..."Bakugou kéo tay hắn ra, tiếp tục chuẩn bị hành lý.

"Nhưng nhìn từ đằng sau hoàn toàn không thấy được..."

"Vậy thì tốt, tao cũng không muốn bị nhìn thấy." Bakugou gấp quần áo ngay ngắn bỏ vào trong vali.

Nếu như bị ai biết Bakushinchi ngày xưa ai vừa nghe tên đã khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ, hiện nay bụng lại to lên, sắp có con... Bakugou nghĩ cũng đã thấy nhức đầu.

Mặc kệ là thế nào, có thể chậm một ngày thì chậm một ngày cũng là tốt rồi, cậu không muốn ai khác biết ngoại trừ Deku và bác sĩ.

Nhìn người thương xoắn xuýt như vậy, Midoriya cảm thấy cậu lo lắng hơi quá. Chuyện này vốn rất bình thường, để cho người ngoài biết có làm sao? Kacchan cũng quá sĩ diện rồi...

Tiếp đó hai người lại vì chuyện nhỏ này mà náo loạn một hồi, sau đó Midoriya thật sự không còn cách nào, hai tay giơ cao biểu thị mình sai rồi.

Chờ đến cuối năm hai người đem mèo mẹ cho bạn bè giữ giúp, rồi trở về nhà ba mẹ. Mẹ Mitsuki vừa nhìn Bakugou cả người áo ấm dày, trên đầu đội mũ còn tay thì mang bao tay, cả cổ cũng quàng khăn, không khỏi bật cười.

"Mẹ còn tưởng là ai đó? Không phải là Bakupengin sao?" (Hán việt là Bạo chim cánh cụt :v)

Bakugou liếc mắt, không có hứng thú dỗi mẹ mình, dứt khoát đi vào, vali vẫn còn ở cửa được Deku cầm lấy.

"Thằng nhóc này, đã lớn như vậy còn không thèm hiểu chuyện... Cái gì cũng quăng cho con." Mitsuki thở dài, "Đưa đây mẹ xách phụ cho, Izuku."

"Không sao ạ..." Midoriya nghĩ thầm cái này cũng không nặng, nhưng mẹ lại xách túi phụ hắn.

Mà... Mắt của Midoriya xoay một vòng, bây giờ không thể chọc giận Kacchan...

Cậu nói cái gì cũng đều đúng.

"Thằng nhóc chết tiệt này, chuyện gì cũng để Izuku làm à? Mày nhìn mày xem, lười thế nên mập ra rồi đúng không?" Mitsuki nhìn thấy lần này bọn họ về phát hiện con trai mình rõ ràng dáng người so với trước kia khỏe mạnh không ít. Đương nhiên vì trêu chọc cậu, mới cố ý dùng chữ "mập". Nhưng mà khi bà biết con trai mình trong bụng có đứa nhỏ, thì cảm thấy hối hận vì dùng từ đó.

Bakugou ở trong nhà ba mẹ mình mặc hai lớp quần áo, cho nên dưới đôi mắt sắc sảo của người mẹ thì cũng không có phát hiện bụng con trai mình so với trước kia hơi to lên. Buổi tối lúc ăn cơm còn cố ý nhắc lại chuyện xưa, muốn cho bọn họ quan tâm một chút.

Chừng một năm nữa.

Nhưng không nghĩ tới Bakugou đang ăn cơm, lại nói câu tiếp theo để cho ba mẹ bọn họ kinh ngạc muốn rớt cằm.

"Tôi có thai, sẵn về đây nói với hai người." Bakugou nói xong, tiếp tục ăn thịt trong chén mình, dưới ánh mắt kinh ngạc của ba mẹ.

Ban đầu không nói là vì không muốn ba mẹ lo lắng, cũng không muốn bị làm phiền cả ngày. Giờ đã được 4 tháng, Bakugou cảm thấy nói ra cũng không sao.

Thế nhưng sau đó Bakugou cảm thấy, ít nhất là... Cũng nên chờ cậu ăn xong bữa cơm rồi nói gì thì nói.

Cậu lại bị mắng, cùng với Deku.

Đơn giản chính là "Bụng đã lớn thế rồi mà giờ mới nói với bọn họ "còn có "Mấy đứa nhóc tụi bây thì giỏi rồi, dám lừa gạt ba mẹ" vân vân và mây mây.... Lời nào cũng na ná nhau.

Mặc dù là đang la mắng, thế nhưng Mitsuki cùng chồng mình trên mặt rất vui vẻ. Chửi mắng đến cuối cùng thành lải nhải, hỏi cái này hỏi cái kia, thiếu chút nữa làm Bakugou phiền gần chết.

"Được rồi! Đừng có hỏi nữa!!" Bakugou thật sự cảm thấy không được rồi, "Mệt rồi, tôi đi ngủ đây." Nói xong liền nhanh như chớp chạy trốn trên lầu hai, để Midoriya Izuku lại một mình đối mặt hai "địch".

Chờ Midoriya giải thích rõ ràng cùng bọn họ xong rồi trở lại phòng, phát hiện đối phương đã tắt đèn ngủ sớm rồi, chỉ còn lại ánh đèn ngủ yếu ớt đầu giường, lờ mờ có thể thấy gương mặt khi ngủ của Kacchan.

Cậu nhắm mắt lại đem cơ thể cuộn người nằm giữa giường, tư thế này nhìn giống như mèo. Chờ Midoriya nhìn gần, rất giống.

Leo lên giường, Midoriya đem người điều chỉnh vị trí, để cho cậu ngủ thoải mái hơn chút.

Sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, Bakugou rốt cục cảm nhận được thời kỳ Tiểu Bá Vương năm tuổi ngày xưa. Bà già nhà mình đột nhiên thay đổi thành người khác, ngày hôm qua còn nói để cho cậu đi mua đồ ăn rồi nấu cơm. Hôm nay chờ cậu đi xuống cầu thang, thì đồ ăn đã bày hết trên bàn, chỉ chờ cậu tới ăn.

Xem ra trong khoảng thời gian này, cậu sẽ không chịu áp bức. Bakugou ăn xong chén cháo đặc , khóe miệng cong lên, nhìn ngọt ngào như mật ong.

Tuy bà già không để cho cậu làm gì, nhưng tai của cậu lại đang bị công kích, Mitsuki giống như lúc trước a...a..ô...ô... ghé vào lỗ tai cậu nói không ngừng. Với tư cách là người từng trải, Mitsuki cho cậu nói một tràng những việc cần phải chú ý, để cho cậu nhất định nhớ rõ. Nhưng nhìn vẻ mặt Bakugou không để ý, Mitsuki suýt chút nữa bị tức chết, cuối cùng quăng một câu dứt khoát:

"Đến khi bụng của mày có vết rạn, làn da còn sạm đi, có khi còn nổi mụn, cả người biến dạng, lúc đó không ai quản mày nữa!"

"??????????"

"Ôi, đây còn là người có thể chạy nhảy như bay Bakushinchi sao? Cũng đừng làm cho người ta cười đến rụng răng."

"Bà nói cái gì????" Bakugou nghe xong liền luống cuống, "Bà già! Bà trả lời tôi!!!"

"Trễ rồi con, mẹ mày hôm nay mệt rồi, ngày mai nói tiếp."

"..." Bakugou hạ giọng gầm gừ, nghiến răng, lông mi nhíu chặt. Ai nhìn cũng biết: Đây là mèo sắp nổi cáu rồi.

Cuối cùng vẫn là Midoriya cố gắng an ủi nửa ngày mới đem cậu khuyên nhủ thành công.

Cũng đừng tức giận nữa... Midoriya đỡ trán, lúc mang thai bảo trì tâm tình tốt đẹp cũng rất quan trọng đó...

Cuối cùng mấy ngày sau đó Bakugou dù không kiên nhẫn nhưng vẫn quyết tâm chăm chú nghe bà già nói chuyện, nói xong Mitsuki còn sờ sờ bụng cậu.

"Sao lại bằng phẳng thế này?" Mitsuki có chút khó tin, "Bình thường mày ăn cơm thế nào?"

Bakugou lập tức đẩy tay của mẹ mình ra, kéo đem áo kéo xướng yếu ớt che chở, sau đó thờ ơ nói: "Giống bình thường thôi, lúc nào nên ăn thì ăn, lúc nào nên ngủ thì ngủ."

"Cứ vậy đi... Dù sao chính mày cũng ăn điểm tâm nhiều rồi, những món cay không cho phép ăn nữa!"

"Ah..." Bakugou nhìn điểm tâm nhỏ đặt trên bàn trà, trong lòng độc miệng, dù sao hiện tại cậu cũng không thể nào ăn cay.

Ở trong nhà Bakugou ngây ngốc mấy ngày nghe những lời kia, lỗ tai sắp thành kén, thế nhưng đợi đến lúc phải đi lại có chút không nỡ. Cuối cùng Mitsuki sờ lên đầu của cậu rồi quay sang nói với Midoriya: "Thằng nhóc này tuy từ nhỏ sẽ không để mẹ quan tâm quá nhiều, nhưng vẫn rất không hiểu chuyện. Chỉ có thể phiền con chăm sóc nó, Izuku."

Midoriya ở một bên liên tục dạ dạ.

Này, trong bụng cũng là con của cậu mà, có thể không để ý sao?

Sau đó hai người lại tới nhà Inko, đã sớm từ miệng Mitsuki biết được chuyện Bakugou mang thai khiến cho Inko rất hạnh phúc. Và cũng như trước mấy ngày nay lỗ tai Bakugou lại bị bức bách nghe mấy lời so với mẹ mình giống hệt. Chờ hai người trở về Tokyo, Bakugou cảm thấy mình thành Phật đi hạ phàm độ kiếp rồi, rốt cục cũng trở về.

Quá khó khăn.

Trở về nhà, Midoriya nhìn bụng Kacchan từ từ to lên, cuối cùng thương lượng với cậu khoảng thời gian này trước mặt cứ nghỉ ngơi đã.

"Giờ bụng đã lớn rồi, tới Văn phòng cũng sẽ bị người ta thấy. Nếu Kacchan không muốn cho người ta biết, không bằng dứt khoát ngay ở trong nhà làm việc đi."

Bakugou ngồi ở trên ghế sofa sờ lên bụng chính mình nhô lên, cũng không có phản đối. Trên bụng cậu giống như là một miếng thịt, mỗi ngày đi đường cảm giác nặng nề như thể đang ôm cái gì đó.

Đang lúc Bakugou cúi đầu nhìn bụng của mình, đột nhiên cậu chớp chớp mắt, cảm giác được cái gì đó, lại dùng bàn tay sờ sờ, rồi xác nhận nói:

"Đứa nhỏ mới đạp tao..."

"???!"

Vừa nghe Kacchan nói như vậy, Midoriya kích động, đưa tay tới nhẹ nhàng sờ lên.

Chạm vào làn da mịn màng, mềm mềm, trơn nhẵn, Midoriya thật sự cảm thấy, bên trong cái đứa nhỏ kia đúng là đang đạp, rất nghịch ngợm.

"Trước kia còn không rõ ràng, vừa mới nãy đột nhiên lại đạp tao..." Bakugou thì thào tự nói, cũng không có chú ý tới ánh mắt Midoriya nhìn mình.

Từ khi Bakugou mang thai, cả người cậu cũng là ôn nhu không ít. Tan tầm hắn tới đón cậu cũng nghe được những nhân viên kia bàn tán, nói Kacchan không có soi mói như trước, cũng không hề tức giận với nhân viên. Khiến cho lòng người sợ hãi, làm việc càng ngày càng nghiêm túc.

Hiện giờ Hỗn Thế Đại Ma Vương rốt cục cũng yên tĩnh một hồi. Midoriya sờ lên tóc của cậu, trong lòng thật sự vui mừng.

Ngày hôm sau lúc đi làm, Midoriya giúp cậu xin nghỉ ở Văn phòng, nói là do Kacchan bị thương chân, khoảng thời gian này ở nhà làm việc, tạm thời sẽ không tới Văn Phòng.

Kết quả Bakugou bị đám người do bạn xấu Sero và Kaminari cầm đầu không biết từ chỗ nào biết tin tức này, không có hai ngày, không hỏi trước liền mang theo lẵng hoa cùng trái cây đến cửa chủ động quan tâm.

Kết cục chính là Bakugou lớn bụng mờ mịt mở cửa cho bọn họ, sau đó nhận lấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dưới đất còn rơi đầy cánh hoa.

"Ai cho tụi mày tới!!!" Bakugou ngồi ở trên ghế sofa, ôm gối che bụng mình, ý đồ dùng chuyện mình lên ký che dấu.

"Thôi đi, đừng che, chúng tớ còn không nhìn được cậu là mập lên hay mang thai à?" Kaminari trêu ghẹo nói.

"Mày muốn chết cứ việc nói thẳng!" Bakugou trực tiếp trừng mắt vào Kaminari, con mắt hiện lên tia lửa.

"Đừng, cho dù cậu muốn cùng tớ đánh nhau thì tớ cũng không dám, nếu đả thương cái bụng kia thì thế nào?" Kaminari liên tục xua tay, "Tớ không muốn nhìn thấy vết vứt trên khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười của Midoriya đâu, có thể sẽ rất đáng sợ..."

Đã lâu không gặp, mọi người đùa giỡn đùa giỡn một lúc lâu, trong nhà luôn luôn chỉ có hai người cậu và Deku, hiếm khi náo nhiệt như vậy.

"Mấy tháng rồi Bakugou?" Tán gẫu một lát sau, Kirishima hỏi trọng điểm.

"... 20 tuần? Được 5 tháng..."

"Không thể nào? Lâu vậy?" Sero kinh ngạc, "Sao cậu nỡ lừa gạt chúng tớ."

"Ai gạt tụi mày? Tụi mày không hỏi tao mà!"

"Cũng phải..."

"Chậc chậc chậc, lúc trước kia chúng tớ có nghĩ khi nào cậu mới có con, không nghĩ tới đã qua lâu như vậy..." Kaminari thổn thức, thuận tay ăn một miếng dâu.

"Ai cần mày lo? Lo cho mày đi thằng mặt đụt!"

"Sao lại dùng tên đó gọi tớ..." Kaminari bĩu môi, ủy khuất nói.

"Ai kêu mày cứ thiếu đánh như vậy!" Bakugou hừ hai câu, quay người lại để mình thay đổi vị trí thoải mái hơn.

"Nhưng mà bây giờ Bakugou thoạt nhìn ngoan hơn nhiều, không giống lúc trước kia hở một chút liền nổi nóng." Sero nhìn Bakugou hiện tại như vậy, so với mèo lười trong nhà không khác mấy. Sức chiến đấu thẳng tắp hạ thấp xuống, nhìn cả người cũng dịu ngoan không ít.

Quả nhiên con người rồi cũng sẽ thay đổi.

"Thằng kia, mày cũng muốn chết à?" Bakugou đem gối ôm trong ngực canh chuẩn xác rồi ném thẳng vào mặt Sero.

"Đừng ném, động thai lại không hay." Sero bất đắc dĩ, "Sắp làm mẹ rồi, phải chú ý làm tấm gương tốt cho con mình chứ."

"Mà con gái hay con trai á?" Kirishima nhìn bụng nhô lên của Bakugou đang ngồi đối diện, tò mò hỏi.

"Không biết... Không quan tâm."

"Nếu là con gái, di truyền tính tình dễ nổi nóng của cậu như vậy, tớ thấy sau này coi chừng khó gả đi..."

Chuẩn xác đạp vào Kaminari, người mà hôm nay mỗi một giây đều tự tìm đường chết, rốt cục Bakugou còn không chưa đánh chết Kaminari thì Midoriya về tới, sau đó thành công ngăn cản một trận mưa máu trong nhà sắp xảy ra.

Mọi người nghĩ khó mà gặp lại nhau, nên rủ nhau cùng đi ra ngoài ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Bakugou và Midoriya còn ở trong vườn hoa đi dạo một vòng mới về nhà.

Buổi tối khi tắm rửa, Bakugou định tự mình tắm, thế nhưng Deku lại chui vào nói giúp cậu kỳ lưng. Bụng cậu đã lớn hơn, thật sự không thể nào tắm dễ dàng được, đang nghĩ thì Deku giúp cậu xoa xoa xà phòng trên người.

Dưới ánh đèn sáng ngời, Midoriya nhẹ nhàng xoa xoa thân thể người trước mặt. Tuy nghe mẹ Mitsuki nói có thể sẽ phát sinh bệnh gì đó, thế nhưng hiện tại xem ra, trên người Kacchan không có cái gì, làn da cũng càng ngày càng tốt. Do có glycerin dưỡng da, sờ tới sờ lui thấy mịn màng vô cùng. Hiện nay bởi vì mang thai mà nảy mầm hormone để cho cả người cậu càng thêm mềm.

Cộng thêm do mập ra một chút, toàn thân mỡ cũng nhiều hơn chút, Midoriya ôm cậu cảm giác như ôm một cục bông mềm, so với trước kia khoan khoái không ít.

Làm xong Midoriya lại dùng vòi sen đem xà phòng trên người cậu rửa sạch. Nhìn thân thể mềm mại trắng noãn, Midoriya cảm thấy không gian nhỏ hẹp càng ngày càng nóng. Ngay tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net