Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được dịch và chỉ được đăng ở wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
------------------------

Vậy là dịch xong chương 24 rồi, đã theo kịp chị tác giả rồi á.
Nên từ giờ chương mới sẽ theo tiến độ của chị tác giả nha ^^
Chị ấy vẫn đang viết tiếp đó.
Theo như chị nói thì tới chương 24 thì đã được cỡ 2/3 rồi nè.
----------------------------------------

Midoriya nói được làm được, từ ngày Kacchan giận, hắn dành hết thời gian cho những nhiệm vụ còn lại, những việc không quá quan trọng để người khác xử lý, chỉ để lại những nhiệm vụ quan trọng cho mình làm, phải mất thêm một ít thời gian để giải quyết xong.

Mấy ngày nay Bakugou thậm chí không thấy hắn ở trong nhà, còn tưởng rằng hắn căn bản không đem mấy lời chế giễu của cậu để trong lòng. Thẳng đến một tuần sau cậu thấy Midoriya chủ động tới Văn phòng tìm cậu.

"Sao mày lại tới đây?" Bakugou còn tưởng là mình nhìn lầm.

"Để đón cậu về nhà." Midoriya mặc quần áo thường ngày nhìn cậu, hắn còn đội mũ và mang kính râm, nhìn từ xa Bakugou còn không nhận ra.

Hôm nay chắc mặt trời mọc hướng tây... Bakugou liếc mắt nhìn hắn, không biết đối phương đang nghĩ gì.

Có lẽ như biết được trong lòng cậu đang nghĩ gì, Midoriya một phát bắt lấy cánh tay của cậu, "Chúng ta sẽ nói trên đường đi."

"Cuối cùng thì mày cũng giải quyết xong mấy việc lộn xộn kia à?" Bakugou ngồi ở ghế phó lái nghiêng đầu nhìn hắn.

"Sao có thể gọi chuyện lộn xộn được..."

Midoriya dừng xe, quay đầu lại nhìn nửa góc nghiêng đẹp đẽ của cậu, "Dạo gần đây Kacchan giận tớ à?"

"Ai giận mày?" Thấy đối phương nói như vậy, Bakugou lập tức quay mặt lại, nhìn vào đèn đỏ trước mặt.

"Tớ hiểu rồi." Thấy Kacchan như vậy, Midoriya cũng không muốn hỏi nhiều. Chờ đèn đổi màu, xe lại bắt đầu chuyển động.

Hôm nay tan học trễ một chút so với bình thường, Akaruna đi ra liếc mắt liền nhìn thấy mẹ mình... Ở bên cạnh còn có...

"Ba!" Cô bé phấn khởi gọi, chạy tới phía ba mình.

"Hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không?" Midoriya đem cô nhóc bế lên, nhéo nhéo cái mũi của con gái mình.

"Có ạ!" Akaruna ôm cổ hắn, "Hôm nay con đã làm một con thiên nga lớn ơi là lớn trong tiết thủ công á."

"Giỏi thế?" Midoriya nhíu mày, "Vậy thì, con muốn thưởng gì không?"

"Hôm nay ba có thể kể chuyện cho con không?"

"Được, nhiệm vụ này hôm nay giao cho hắn." Không đợi Midoriya trả lời, Bakugou vỗ vai hắn, "Hôm qua con bé nói hôm nay muốn nghe chuyện về Mỹ Nhân Ngư."

"Hả?... ừm... Thật á?" Midoriya nghe được này nụ cười trên mặt liền cứng ngắc lại.

Ba người còn chưa nói xong, xung quanh liền vang lên những âm thanh của những người khác.

"Midoriya, chú ấy thật sự là ba cậu hả?" Cậu bé lúc trước ăn hiếp cô bé dáng vẻ rụt rè, sợ sệt nhìn bọn họ, khuôn mặt không tin.

"Không phải, hắn chỉ là chú Midoriya hàng xóm cạnh nhà."

"Kacchan..."

"Giọng giống quá... Chú là anh hùng Deku thật ạ??" Cậu bé khác đột nhiên hét lên. Lời này vừa ra, bên cạnh không ít người cũng nhìn về phía hắn.

Không lâu lắm Midoriya đã bị những đứa bé trong nhà trẻ vây quanh, níu lấy quần áo hắn quấn quít đòi hắn kể chuyện.

Trên thực tế thì đối với Midoriya một mình nhóc con ở nhà đã quá đủ, vậy mà hiện tại lại bị quá nhiều đứa nhóc khác bao vây làm hắn vô cùng bất lực. Lúc hắn nhìn Kacchan cầu cứu, trên mặt cậu chỉ nở nụ cười tà ác, không có một chút ý định giúp đỡ gì.

Thật là quá khó khăn...

Đợi lúc về tới, bọn họ về trễ hơn nửa tiếng so với bình thường.

"Kacchan thiệt là, lúc nãy cũng không giúp tớ..." Midoriya thả con bé xuống, để cho cô bé đi rửa tay trước.

"Tao giúp mày thế nào được? Đây không phải cho mày cơ hội khoác lác à?" Bakugou cởi giày, đi vào phòng khách, "Phải để cho mấy đứa nhóc đó nghe lịch sử vẻ vang của Top Hero chứ, và mày cũng sẽ có thêm một vài nhóc hâm mộ~"

Trời ạ, Midoriya thở dài, Kacchan có thể đừng có chế giễu hắn nữa được không...

"Dù sao giờ mày cũng hết bận rồi." Bakugou tiến vào phòng bếp đem tạp dề đưa cho hắn, "Nên mày tìm việc gì làm đi, như là hôm nay mày nấu cơm."

"????!!!!"

Nói là để cho Midoriya làm, cuối cùng Bakugou cũng sẽ giúp một chút. Tuy rằng Deku biết nấu cơm nhưng chỉ biết làm đơn giản, chưa kể lâu rồi không có làm nên có hơi quên, Bakugou sợ hắn làm xong không ăn được, cho nên một mực đứng bên cạnh quan sát hắn.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, hiếm khi Bakugou được ngâm mình trong phòng tắm một hồi lâu. Từ lúc Deku về nhà, Akaruna luôn luôn quấn quít lấy hắn, giờ chắc đã kể được mấy câu chuyện cổ tích rồi.

Đợi Midoriya dỗ con gái mình ngủ xong, đi về phòng ngủ của mình, hắn nhìn thấy Kacchan thoải mái nằm lỳ trên giường, tay thì đang chơi điện thoại, nhìn qua rất sảng khoái.

"Kacchan ----" Midoriya một bên gọi tên cậu một bên nhào vào người cậu, tay ôm lấy eo cậu, giống như bình thường Kacchan âu yếm, ôm áp mèo, Midoriya đem mặt chôn trên người cậu, ngửi mùi hương vừa mới tắm xong.

"Kacchan quá đáng quá..." Midoriya lầm bầm.

"Ai mới là người quá đáng?" Bakugou không quay đầu lại mà tiếp tục chơi điện thoại, "Tao nhớ không lầm Akaruna theo họ của mày mà nhỉ?"

"Vâng vâng vâng... Đều là lỗi của tớ." Midoriya ôm người thương âu yếm, rồi lại ngửi ngửi cổ cậu. Hơi thở nóng rực từ đối phương khiến Bakugou cảm thấy cổ có chút ngứa.

"Akaruna đã ngủ chưa?"

"Ngủ rồi."

"Vậy mày cũng đừng bám lấy tao, mệt thì đi ngủ đi."

Dù ban đầu Midoriya cảm thấy dỗ dành con gái có hơi mệt thật. Nhưng mà ôm Kacchan một hồi, ngửi hương thơm trên người cậu, đột nhiên cảm giác...

Có lẽ... Cũng không có mệt mỏi như vậy.

"Nè, Kacchan..." Tay Midoriya di chuyển, trượt vào bên trong áo cậu, chạm đến làn da ấm áp da nhẵn nhụi, "Ngày mai là ngày nghỉ, cậu không có việc gì nhỉ?"

"Đáng lẽ không có việc gì... Nhưng mày vừa nói vậy, tao cảm thấy tao có việc rồi, tao đi ngủ trước." Mơ hồ phát giác được ý đồ của đối phương, Bakugou tắt điện thoại, đem đặt xuống một bên.

"Kacchan cậu không thể như vậy!" Midoriya đem người cậu lật lại, bàn tay to lớn trực tiếp vén áo cậu lên.

"Mày... Thằng khốn này! Thả tao ra!!" Bakugou thấy hắn làm vậy, mặt liền đỏ lên.

"Cũng lâu rồi, Kacchan không muốn sao?" Midoriya vừa hỏi vừa cởi quần áo trên người cậu.

"Không muốn! Vừa mới hết bận mày lại tinh trùng xông lên não à, mày bình thường một chút không được hả!!"

"Ơ, Kacchan là tuyệt nhất rồi..."

"Mày đang làm phiền tao..."

Buổi sáng Bakugou lúc tỉnh dậy, đã là giữa trưa. Cậu định trở mình nằm tiếp một lúc, nhưng Akaruna đã chạy vào đánh thức.

"Mẹ vẫn chưa chịu dậy á? Mặt trời chiếu tới mông rồi kìa!" Akaruna kéo áo của cậu.

"Ba đang nấu cơm á!" Thấy Bakugou không muốn dậy, cô bé lại kéo kéo.

"Được rồi, tao dậy đây..." Bakugou đứng dậy, ôm con gái mình tới giường, "Con nhóc chết tiệt này, tao không thể ngủ nướng à??"

Chờ Bakugou ngồi xuống bàn ăn, Deku vừa đúng lúc đã làm xong cơm trưa.

"Mẹ ơi sáng nay con ăn hết đồ ăn luôn á!"

"... Mày giỏi lắm." Bakugou thuận tay cầm ly sữa bò buổi sáng cậu chưa uống, một hơi uống cạn, sau đó đi tới nhà bếp.

"Sáng nay mày làm gì thế? Hôm nay mày không có việc gì à?"

"Mấy bữa trước tớ đã tăng ca rồi? Cho nên giờ rảnh rỗi vài ngày." Midoriya nhìn về phía cậu, "Đói bụng hả? Tý nữa ăn cơm liền."

Đói, đương nhiên là cậu đói, trong lòng Bakugou nghĩ như vậy. Ngày hôm qua bị giày vò như vậy một phen, bây giờ cậu vừa mệt vừa đói.

May mà khả năng nấu ăn của Deku chưa bị thoái hóa hoàn toàn, miễn cưỡng có thể ăn được, Bakugou một bên ăn súp một bên nghĩ như vậy.

"Ba ơi!" Akaruna ngồi bên cạnh Midoriya, "Hôm qua ba ăn hiếp mẹ phải không?"

"?????? Sao con lại nghĩ vậy?" Nghe được con gái mình hỏi như vậy Midoriya và Bakugou cảm thấy mờ mịt.

"Đêm qua lúc con đi vệ sinh thì nghe thấy, có phải ba đánh mẹ không?" Vẻ mặt cô nhóc nghiêm túc, "Hơn nữa con còn nghe được mẹ khóc, còn nói ba đừng như vậy, thế mà ba còn ăn hiếp mẹ!"

Vừa nghe xong, cái muỗng Bakugou đang giữ trong tay trượt vào chén súp, cậu bị nghẹn một chút rồi vội vàng lấy khăn giấy lau miệng.

"Akaruna?! Này này này... Con con con... Con nghe được mấy thứ đó???" Midoriya ngồi ở bên cạnh cũng không giữ được bình tĩnh, trong chớp mắt sắc mặt trở nên lúng túng.

"Con còn nghe được mẹ nói mẹ khó chịu, còn nói không được gì gì đó... Tại sao ba có thể như vậy?!"

Dáng vẻ Akaruna tức giận, dường như coi Midoriya là kẻ địch, "Ba nhìn xem trên cổ mẹ cũng có dấu vết!"

Nghe con gái mình vừa nói như vậy, Bakugou sờ lên, biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Bữa cơm này, xem như cậu ăn không vô nữa.

Bakugou đứng dậy đi vào phòng tắm soi gương, quả nhiên đều là dấu vết ngày hôm qua thằng chó đó làm ra, không đợi cậu kiểm tra xong, Midoriya liền đi vào.

"Thân thể có khỏe không?" Midoriya nhìn mấy vết hồng hồng của hắn để lại.

"Tại mày! Tao đã nói không muốn rồi mày còn làm!" Hai mắt Bakugou ghét bỏ nhìn hắn, "Lần này tốt rồi, con gái của mày cũng biết mày làm những chuyện hư hỏng!"

"Con bé còn nhỏ như vậy sẽ không biết gì đâu..." Midoriya thuận thế ôm cậu, "Mà, ngày hôm qua kêu to như vậy không phải là Kacchan sao?"

"Ngươi còn nói tao à! Nếu không phải..." Bakugou đẩy hắn hai cái nhưng phát hiện không có tác dụng gì, "Tsk... Tóm lại sau này không làm! Lúc Akaruna ở nhà cũng cấm mày tới gần tao!"

"Cái này hơi quá đáng đó..."

"Vì chăm sóc thể xác và tinh thần của con gái khỏe mạnh, nhất định phải làm." Bakugou xoay người nhìn hắn, "Sau này mày mà làm gì mờ ám với tao, tao sẽ qua ngủ với con bé!"

"..."

Lúc đầu Midoriya cho rằng Kacchan chỉ là nói linh tinh, không nghĩ tới cậu rất nghiêm túc, liên tiếp vài ngày cậu đều không để cho hắn tới gần, hơn nữa lúc Akaruna ở nhà lại càng tìm cách tránh xa hắn.

Xin cậu đó, không cần nghiêm trọng như vậy đâu?

Nếu như đã như vậy, cũng chỉ có nghĩ ra phương án giải quyết.

Đúng vậy, thừa dịp đêm giao thừa, nhà trẻ cũng nghỉ, Midoriya trực tiếp để Akaruna về quê, cho hai bà mẹ thay phiên chăm sóc con bé.

Bakugou sững sờ, cậu không nghĩ tới cách giải quyết là đem con đưa về quê, chờ cậu nhận được tin, Akaruna đã trở về quê, cả người cậu bối rối.

"Ba mẹ cũng nhớ Akaruna mà? Để cho con bé ở chỗ ba mẹ chơi vài ngày đi..." Midoriya nhìn mèo Bakugou sắp bùng nổ vội vàng giải thích, "Với lại cũng lâu rồi tụi mình không có không gian hai người đúng không? Thừa dịp này không tốt sao?" Nói xong hắn từng chút kéo Bakugou vào trong lòng, ý đồ trấn an trái tim đang lo lắng của cậu.

"Dù vậy thì mày ít nhất... cũng phải nói với tao một tiếng chứ!!" Bakugou đá vào bắp chân hắn, "Tên khốn này! Mày đưa con gái tao đi, mà không hỏi tao có đồng ý hay không?"

"Con gái đồng ý mới là quan trọng nhất..." Midoriya xoa xoa, "Chẳng lẽ Kacchan không muốn dành thời gian với tớ sao?"

"Ai muốn với mày?!" Bakugou nhíu mày, "Chọn mèo còn hơn chọn mày, nhu thuận đáng yêu, còn thông minh hiểu chuyện, không bao giờ chọc cho tao tức giận."

Vừa nói xong lời này, mèo lớn còn quơ cái đuôi "Meo" một tiếng.

Nhưng việc đã đến nước này cũng không có cách nào, Akaruna trở về quê, sau đó Bakugou có hỏi có quen không, có muốn về không các thứ. Kết quả trực tiếp bị từ chối, nói với cậu không cần lo lắng.

Được, vẫn là cậu vẽ vời cho thêm chuyện.

Mấy ngày tết, hai người bọn họ liền mỗi ngày nhàm chán ở trong nhà, đến cửa cũng không bước ra. Dù sao Akaruna cũng không ở nhà, bọn họ ra ngoài làm chi. Nói đúng ra, cuối cùng thì Midoriya đem chuyện trước kia muốn làm bây giờ làm hết. Mấy ngày nay Bakugou cảm giác mình không nằm trên giường thì chính là nằm liệt trên ghế sofa, mệt đến mức cơm cũng không làm, cảm giác so với bình thường đi làm còn mệt hơn.

Midoriya còn trêu chọc cậu, nói công chúa nhỏ vừa mới đi, trong nhà lại có thêm một người.

"Mày thấy có công chúa nhỏ nào mà ngày nào cũng bận cái này bận cái kia không hả?" Bakugou thay đổi tư thế tiếp tục nằm dài trên ghế sofa, "Nếu mày cũng lười thì hỏi Hananako xem có đồng ý trở về giúp việc tiếp không."

Lúc trước khi sinh con, Hananako đã chăm sóc cậu một thời gian, nhưng một năm sau do ở quê có việc gì đó nên xin nghỉ việc. Bakugou cũng chẳng muốn tìm người ngoài giúp, một mực tự mình chăm sóc, có việc gì gấp thì nhờ các bà mẹ.

"Nếu cô ấy trở lại làm việc rồi nhìn thấy hai tụi mình làm gì đó, người bị chửi không phải là tớ sao?" Midoriya đi tới gần cậu, đặt trái cây vừa mới cắt xuống bàn.

"Mày đã biết vậy thì quản chính mình cho tốt! Do mày không muốn mặt mũi, đừng kéo thêm tao!" Bakugou cầm cây tăm lên, hung hăng đâm vào trái cây, chất lỏng tràn ra bốn phía.

Kỳ nghỉ kết thúc, Bakugou và Midoriya lại trở về công việc của mình, vài ngày sau, cả hai đón Akaruna về nhà.

Con nhóc này, vừa nhìn đã thấy ngay con bé ở nhà ông bà rất vui vẻ, Bakugou nhìn mặt của cô con gái, trong lòng nghĩ vậy.

Ngay từ đầu đi làm, đã có thêm không ít bản án. Liên tục vài ngày Bakugou đều rất bận rộn, cũng vì thế không thể quan tâm đến con gái của mình và Deku. Nhưng hai người bọn họ không thể không làm phiền cậu thường xuyên được. Bakugou liên tục chạy giữa nhà mình và Văn phòng, mỗi ngày buổi tối về nhà liền ngã đầu đi nằm ngủ, buổi sáng suýt nữa còn không dậy nổi. Người bên ngoài đều nhận thấy trạng thái của cậu không tốt lắm, thậm chí còn đề nghị cậu nghỉ ngơi hai ngày.

Gần đây Bakugou cũng phát hiện có chút không đúng, không nói đến công việc với chuyện gia đình, bản thân cậu cũng cảm nhận được thân thể có chút khác thường.

Chẳng lẽ là cậu già rồi không còn năng lượng? Lúc đi tắm, Bakugou nhìn vào gương, ngắm kỹ gương mặt mình một chút.

Bởi vì cậu di truyền quirk của bà già, bất kể nhìn thế nào cũng cảm thấy đó là chàng trai trẻ 20 tuổi, nếu không nói rõ ràng, nói không chừng còn tưởng cậu mới tốt nghiệp trung học.

Ôm nghi ngờ như vậy, Bakugou xin nghỉ phép dành thời gian đi tới bệnh viện kiểm tra, vừa đúng lúc, lại là ông bác sĩ trước kia. Sau khi tìm hiểu tình huống, trên mặt ông ta cười cười.

"Làm kiểm tra trước đã."

Đến khi Bakugou cầm tờ giấy lên xem, lúc này cậu mới biết vì sao ông bác già kia lại cười cười.

Trên tờ giấy ghi, cậu có thai hơn một tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net