Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện được dịch và chỉ đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
--------------------------------------

Chờ lúc Midoriya về nhà cũng đã qua 8 giờ tối. Lúc ấy hắn có nhắn tin cho Kacchan, nhưng không nhận được trả lời. Nhìn thoáng qua điện thoại hắn liền vội vàng trở về nhà.

Kacchan có ở nhà à... Midoriya đi về nhìn thấy trong nhà sáng đèn, rồi cúi đầu thấy được ở trên ghế sofa có người đang ngủ.

Thiệt là... Sao lại không ngủ trên giường... Midoriya lo lắng nhìn vào làn da của Bakugou.

Lúc hắn gọi Kacchan dậy, con mắt tự dưng lướt qua làn da trắng nõn của cậu, cổ tay trần trụi có nhàn nhạt dấu vết. Rồi ánh mắt hắn lại hướng đến đến mắt cá chân mảnh khảnh, chỗ đó cũng có một ít dấu vết không rõ ràng.

"Kacchan? Kacchan tỉnh dậy đi, tớ về rồi..."

Bakugou trừng mắt nhìn, thấy người trước mặt, ngay lập tức đứng lên.

"... Mày về rồi à..."

"Ừ." Midoriya sờ lên mái tóc bị rối của cậu, "Lúc nãy có nhắn tin cho cậu nhưng cậu không có nhắn lại tớ."

"Xin lỗi lúc đó tao ngủ rồi..." Bakugou triệt để tỉnh lại, đưa tay muốn đi xem điện thoại.

"Tớ thấy mà, lần sau muốn ngủ thì ngủ trên giường, chỗ này lạnh."

Đây không phải lần đầu tiên Midoriya nhìn thấy Kacchan ngủ trên ghế sofa. Dù cho ghế sofa cũng rất rộng, nhưng Kacchan luôn đem mình cuộn lại một chỗ, nhìn qua cũng thấy rất... không tự nhiên...

Giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ, luôn cảm thấy lo lắng, sợ hãi...

"Ăn cơm chưa? Qua đây..."

"A... À..."

Lúc múc cơm xong Bakugou trở lại chỗ mình ngồi, rồi im lặng ăn đồ ăn trong chén mình.

Nhắc tới cũng kỳ lạ, rõ ràng cậu bây giờ là anh hùng, thế nhưng nhiệm vụ của cậu lại càng ngày càng... ít đi. Lúc phát hiện được tình huống này thì cũng đã được một năm cùng Midoriya kết hôn.

Lúc đầu chỉ là không cho cậu đi đến mấy chỗ xa xôi mà để cho cậu chuyên tâm bận rộn làm việc ở khu gần đây. Về sau những nhiệm vụ nguy hiểm cũng dần dần ít đi, còn những nhiệm vụ không quá quan trọng lại giao hết cho cậu. Dần dần cậu nhìn màn hình máy tính càng lúc càng nhiều. Giờ tan làm cũng là theo tâm trạng của cậu, muốn đi thì đi. Điện thoại cũng từ từ trở nên yên tĩnh, rốt cuộc cuối cùng thì cậu không được tiếp tục những nhiệm vụ khẩn cấp.

Vốn là đang ở thời kỳ tuổi trẻ, khỏe mạnh cường tráng, tự nhiên Bakugou cảm thấy bất mãn, cậu rất rõ ràng thứ cậu cần chính là niềm vui thích khi chiến đấu cùng với kẻ địch. Hiện tại thì tốt rồi, trực tiếp biến cậu lui về hậu phương.

Thế nhưng dù cho đã tìm lãnh đạo nói chuyện, bọn họ cũng chỉ thâm ý mà nói với cậu.

"Trong nhà hai người đi công tác hết thì vậy còn có thể gọi là nhà sao?"

"Chung quy là cậu phải lấy đại cục làm trọng, chiếu cố bên trong được rồi?"

"Cậu xem cậu ta mỗi ngày bận rộn như vậy, cậu ngẫu nhiên ở nhà giúp cậu ta một chút, quan tâm tới quan hệ hai người nữa là thích hợp nhất rồi. Quan trọng nhất là chăm sóc tốt bản thân..."

Sau khi nghe xong Bakugou tức giận gần chết, thế nhưng không có cấp trên cho phép, cậu cũng không thể tham dự những hành động kia. Cố ý dùng sức mạnh cũng sẽ bị thu hồi giấy phép. Cậu bị cấm tham gia những hoạt động đó, thay vào đấy là phải làm những việc lặt vặt, mỗi ngày chỉ có thể giống người bà chủ gia đình mà làm mấy chuyện tẻ nhạt.

Do đó cậu cùng Deku đã nháo nhào một trận lớn.

"Như vậy không phải là rất tốt sao? Mỗi ngày về nhà cũng có thể thấy được Kacchan, rồi tớ còn có thể ăn đồ ăn Kacchan làm."

Midoriya lại trả lời như thế.

Lúc này Bakugou muốn phát nổ rồi, thậm chí cậu hoài nghi hắn có phải là cố ý hay không. Cậu há to miệng như còn muốn nói gì, nhưng lại bị Deku ôm lấy.

"Mỗi ngày đi ra ngoài bên ngoài mệt mỏi như vậy, trong nhà có Kacchan hỗ trợ không tốt sao? Ngẫu nhiên Kacchan cũng thông cảm cho tớ một chút mà vì cái nhà này suy nghĩ một chút được không..."

"..."

"Hơn nữa nếu chúng ta liên tục phân chia đi làm, không khí trong nhà sẽ lạnh nhạt đi, tớ cũng không gặp được cậu... Ba mẹ chúng ta cũng sẽ lo lắng..."

"..."

"Những nhiệm vụ nguy hiểm kia về sau Kacchan cũng đừng đi làm gì... Nếu cậu thật muốn ra ngoài, thì đi theo tớ làm nhiệm vụ được không? Nếu không thì cậu cứ ngồi tại phòng làm việc của tớ, giúp tớ xử lý những văn kiện kia cũng được..."

"..."

Đối phương càng ôm chặt cậu lại làm cậu thở không nổi. Từ đó về sau, Bakugou giống như là cam chịu số phận tiếp nhận tất cả. Dù cho bảng xếp hạng anh hùng như cũ vẫn có tên của cậu, thế nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to. Cậu đã không nhớ ra được đôi bàn tay này lần trước dùng quirk lúc nào. Trên cánh tay rắn chắc rõ ràng cơ bắp cũng giảm xuống không ít, trở nên hơi mềm.

Những sự tình này để cho cậu không thể làm gì, cũng chẳng khác nào vô năng.

"Thịt bò hầm cách thủy thật sự rất mềm ~ "

"Hả? Ừ. . . Do tao nấu lâu hơn một chút."

Nhìn tâm tư của đối phương rõ ràng không ở nơi này, Midoriya quan sát Bakugou liên tục đâm phần cơm còn lại trong chén.

"Hôm nay chúng ta cùng nhau tắm đi."

"? Buổi sáng tao tắm rồi. . ." Bakugou vô ý thức nói dối.

"Vậy giúp tớ đi."

Deku không cho cậu cơ hội từ chối làm cho Bakugou là có chút xấu hổ. Cậu trầm mặc một hồi rồi buông chén xuống, sau đó đứng dậy đem chén đã ăn bỏ vào máy rửa chén.

Sau khi lề mề chậm chập rửa chén, Bakugou bị Midoriya cứng rắn kéo vào phòng tắm, giống như mèo con không thích đụng vào nước nhưng lại bị Midoriya cưỡng ép cởi quần áo mà nhét vào bồn tắm lớn.

Trước kia đó là nơi khiến cậu thả lỏng tâm trạng bản thân nhưng lúc này cảm thấy có phần ảm đạm.

Gạch men sứ trắng bóc cùng ánh đèn quá sáng làm cho Bakugou cảm thấy có chút chói mắt. Cậu cúi đầu xuống, nhìn nước ấm đang chuyển động khắp bốn phía. Ban đầu vì nghĩ đến về sau có thể hai người một chỗ tắm, nên mới mua bồn tắm lớn vì thế hai người ở bên trong xem như khá là rộng rãi.

Deku ngồi sau lưng Bakugou, đem cậu kéo vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng mà vuốt ve làn da cậu.

"Rõ ràng cũng không có làm nhiệm vụ, thế nhưng trên người vết thương nhìn thật nhiều. . ." Midoriya sau lưng cậu lẩm bẩm.

Người trong cuộc do nhạy cảm mà cả người run lên một chút.

Bakugou làn da vốn trắng, chưa kể gần đây thường xuyên ở trong văn phòng, ngay cả mặt trời cũng không thấy được. Làn da cũng theo đó càng thêm trắng nõn.

Midoriya liếc một cái liền có thể thấy được tất cả dấu vết trên người cậu.

Cái cổ là hắn hôn, xương quai xanh là hắn cắn, dấu vết trước ngực là hắn bóp, thậm chí ngay cả trên lưng cùng bên đùi đều có được dấu vết của hắn.

"Thân thể của Kacchan... Thật đúng là dễ dàng lưu lại dấu vết..." Midoriya ở phía sau ôm hắn lẩm bẩm.

Bakugou miệng giật giật, cuối cùng cũng không nói gì. Chỉ có thể mặc cho tên nào đó vuốt ve thân thể của mình.

Ngay cả dấu vết ở cổ tay cũng là do hắn bóp. Midoriya cầm lấy cổ tay mảnh khảnh so sánh với cổ tay đàn ông bình thường, lại nhìn thấy phía trên dấu vết hiện lên rất rõ ràng cùng mạch máu xanh tím trên da, hắn giữ im lặng. Bakugou nhất thời cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

"Còn đau không?" Sau một lúc lâu, Midoriya hỏi.

Bakugou lắc đầu, mái tóc ẩm ướt, cả người nhìn ỉu xìu.

"Lát nữa tớ lấy thuốc cho cậu thoa..." Nói xong Midoriya đem cậu dụi vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn cổ cậu.

Lúc này làm thế khiến cho không khí bất giác thay đổi. Rõ ràng cảm giác được đối phương có chút mất tự nhiên phản ứng, Midoriya lại thấp giọng an ủi.

"Đừng động, cậu đè ép tớ. . ."

Hai người vốn đang dựa vào nhau rất gần, Bakugou thừa biết hắn đang nói cái gì. Bởi vì cậu còn chưa mở miệng nói, phía sau của cậu đã bị đồ chơi kia cọ cọ vào.

"... Deku... Ngày mai tao còn đi làm sớm... " Bakugou hơi lúng túng, thế nhưng nửa người trên vốn đã bị Midoriya ép xuống.

"Kacchan giúp tớ một chút đi... Tớ cả ngày nay rất mệt..."

"..."

"Dùng miệng giúp tớ một chút được không, dùng tay cũng được..."

Khó được đối phương không có cưỡng ép mình làm chuyện đó, Bakugou xoay người qua, hai tay chống lấy bên bồn tắm cúi đầu xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net