Phần Không Tên 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi,

nhìn xấu lắm. Hay là em không muốn trở lại vì anh vẫn còn ở đây? Anh đi rồi thì em sẽ tỉnh lại vì không muốn gặp

anh ở trên kia có đúng không? Vậy anh đi nhé?"

Im Youngmin cau mày. Mấy chuyện sống chết không phải có thể đem ra đùa, chưa kể Ong Seongwoo qua một

tháng ở bệnh viện cả người đã gầy rộc đi, cảm giác như anh có thể ngã bất cứ lúc nào. Seongwoo thật sự không

còn hi vọng gì nữa. Youngmin suốt ngày nói rằng người bệnh sẽ nhanh tỉnh lại nếu như trong lòng muốn sống, mà

Seongwoo lại biết rõ hôm đó Daniel bất chấp chạy xe lên đèo là vì cậu muốn cái gì.

"Tôi đã liên lạc với Darren Bonnet, anh ta nói học trò bảo vệ đồ án xong rồi sẽ ngay lập tức về đây. Lúc đó biết

đâu..."

Youngmin nói ngập ngừng rồi bỏ lửng. Seongwoo cười cười rồi lẩm bẩm tốt lắm, rất tốt, lại tiếp tục cầm khăn lên

lau làn da nhợt nhạt của Daniel. Youngmin thở dài bước ra, chưa ra đến cửa đã giật mình vì tiếng động rất lớn sau

lưng. Anh gào vang cả hành lang bệnh viện làm cho Jisung và Sewoon ở ngoài đó chạy vào, vừa lúc đỡ được

Seongwoo ở trong tay anh chực ngã ra lần nữa.

Phòng bệnh rất lớn lại được kê hai giường. Seongwoo chỉ bị suy nhược rồi ngủ say, Youngmin nhân cơ hội đó

truyền cho anh hết thứ thuốc này đến thuốc khác. Jiwon và hai người mẹ mỗi lẫn bước vào phòng bệnh rồi trở ra

là lại lén khóc, Sewoon cũng buồn bã không nói chuyện với ai. Darren vừa xuống sân bay đã ngay lập tức vào bệnh

viện, dù biết là lựa chọn của chính Daniel như lời anh từng nói ("anh không tiếc gì một mạng, nhưng phải là một

mạng vì người đó và tình yêu dành cho người đó..."), nhưng Darren vẫn phải nín nhịn rất nhiều để không đánh

chết Ong Seongwoo cũng đang là bệnh nhân tại giường bên.

Từ đó Darren thay Seongwoo nói chuyện với Daniel. Seongwoo lúc mê lúc tỉnh, anh nhắm hờ mắt không thức dậy

nhưng vẫn nghe được rõ ràng những câu chuyện của Darren. Darren nói tiếng Pháp giống như đang kể chuyện cổ

tích, cả Seongwoo cũng mơ màng nhắm mắt vì những câu chuyện của anh.

Có người ở bên cạnh em rồi, dù không phải là anh nhưng chỉ cần em thức dậy.

--

Ngày thứ ba mươi bảy kể từ khi Daniel nằm viện, mi mắt cậu run lên rồi ánh sáng đèn điện xộc vào.

Daniel nhìn trần nhà, một lát sau mới nhẹ quay đầu nhìn quanh căn phòng. Căn phòng sơn trắng bình thường như

bao nhiêu bệnh viện khác, Daniel biết rằng mình đang ở viện nhờ tiếng máy phun ẩm và máy điện tâm đồ. Kì lạ là

Daniel không hề thấy sợ hãi dù đang ở một mình, cậu nhúc nhích mấy ngón tay rồi phát hiện ra tay mình đang

được một bàn tay khác nắm lấy. Người quỳ dưới giường cũng mặc đồ bệnh nhân. Người đó vùi mặt xuống đệm

ngủ say mà bàn tay vẫn nắm bằng một lực vừa đủ mạnh để không rời ra, vừa đủ nhẹ để không làm đau Daniel,

giống như là đã quen cầm tay cậu suốt cả cuộc đời. Daniel lại động mấy ngón tay thêm lần nữa, người kia vẫn ngủ

nhưng lại nắm chặt hơn. Daniel nhìn bàn tay đó. Bàn tay gầy với những ngón hơi dài, trên ngón đeo nhẫn có một

chiếc nhẫn bạc vừa quen vừa lạ.

"Anh đây rồi, anh ở đây."

Giọng nói khàn khàn vì thiếu nước vang lên dù Seongwoo không hề ngẩng đầu, Daniel lại dùng sức nắm lấy mu bàn

tay anh lần nữa.

"Không sao hết, có a..."

Seongwoo ngồi dậy dụi mắt rồi sau đó ngưng bặt. Anh không hề chớp mắt một lần, rất lâu sau mới có thể tin được

rằng Daniel đang mở mắt.

Im Youngmin đến ngay sau khi Seongwoo gọi. Lúc này ở bệnh viện là năm giờ chiều, anh còn ăn dở bữa trưa nguội

ngắt trong phòng. Lại vứt cả hộp cơm, Youngmin ào tới phòng bệnh rồi cố gắng bình tĩnh khám cho Daniel.

Seongwoo ở bên lo lắng, Daniel lại chằm chằm nhìn vào cổ tay Seongwoo. Seongwoovừa rồi hoảng hốt đến độ giật

cả kim truyền ra, máu chảy ở cổ tay thành một dọc dài xuống bàn tay mà anh không hề để ý.

Youngmin tắt đèn pin rồi cất vào túi áo. Đưa bệnh án cho y tá đứng bên, anh nhẹ nhàng hỏi:

"Daniel, cậu biết cậu vào đây vì lí do gì đúng không? Hiện giờ chắc chắn cậu chưa thể nói được, nhưng nếu cậu

nghe hiểu lời tôi, cậu chớp mắt được không?"

Daniel chớp mắt.

Seongwoo thở phào. Anh chăm chú nhìn vào mắt Daniel, không nhìn thấy được mấy ngón tay cậu đang cố với lấy

bàn tay anh đang buông thõng. Căn phòng từ đó chỉ còn lại tiếng nói của Youngmin.

"Cậu biết tôi là ai không?"

"Được rồi. Cậu đã nằm ở đây một tháng rồi. Bây giờ cậu muốn gặp ai đầu tiên? Mọi người đều đang tới với cậu. tôi

gọi mẹ cậu nhé?"

Youngmin dừng chừng hai mươi giây rồi tiếp tục:

"Không gặp mẹ? Jiwon thì sao?"

"Cũng không sao? Darren Bonnet?"

"Hmm.. Tôi biết rồi, anh ấy ở ngay ngoài kia."

Youngmin bối rối quay đầu nhìn Seongwoo. Seongwoo mỉm cười nhưng khóe môi chưa kịp cong lên thì đã trễ

xuống. Rõ ràng đã nói rằng cậu chỉ cần tỉnh dậy rồi muốn yêu ai sống cùng ai cũng được, ngay lúc này khi Daniel

thức dậy rồi ra hiệu muốn gặp Darren đầu tiên, Seongwoo không thể ngăn mình thấy nghẹn trong lồng ngực. Cố

gắng lắm mới có thể kéo được khóe môi lên, anh dứt ánh mắt mình khỏi Daniel sau đó quay nhìn Youngmin khẽ

nói:

"Cậu đứng đây chờ Darren một chút được không? Daniel không thích ở một mình."

Seongwoo ngày nào cũng sống trong nỗi lo sợ Daniel không tỉnh lại, vậy mà đến khi cậu tỉnh lại rồi anh càng sợ

hơn. Ông Ong nói không sai, cả thế giới này một mình Ong Seongwoo không muốn Kang Daniel bị tổn thương,

nhưng rồi lại một mình anh gây nên tổn thương cậu gánh đủ cho một đời. Seongwoo không biết có ai còn cảm giác

giống anh không nhưng kể từ hôm nghe bố hỏi dồn dập rằng ai là người làm đau Daniel nhiều nhất, ai không có tư

cách chạm vào Daniel, Seongwoo sợ chạm đến rồi sẽ làm Daniel tổn thương thêm lần nữa. Daniel của anh đáng

quý như vậy, bất cứ ai làm cậu đau đớn cũng sẽ không được tha thứ. Ba mươi ngày ở bệnh viện, Seongwoo thấy có

lỗi với Daniel bao nhiêu lại sợ chạm vào cậu bấy nhiêu.

Youngmin nhăn mặt khổ sở. Hết mê rồi tỉnh, không có lúc nào là được bình yên. Anh hỏi Seongwoo:

"Cậu đi đâu?"

"Tôi đi làm thủ tục chuyển phòng. Phòng không rộng lắm, hơn nữa..."

Seongwoo liếc nhìn ra cửa. Hơn nữa làm sao anh có thể đứng nhìn Daniel cùng với Darren?

Hai người nói chuyện mà không ai để ý đến Daniel. Seongwoo vừa quay đi, bàn tay anh đã bị giữ lấy. Seongwoo

quay lại nhìn vào mắt Daniel rồi trả lời ngay:

"Anh không sao."

"Em ngoan, chỉ cần đợi một chút. Ở đây có Youngmin đứng cùng em rồi. Darren.. . Darren ở ngoài kia, anh ra rồi

gọi anh ấy vào cho em được không? Em đợi một chút thôi, không cần phải ở một mình."

Seongwoo gỡ mấy ngón tay của Daniel ra khỏi tay mình. Seongwoo đi ra khỏi phòng, anh bắt gặp ánh mắt của

Darren thì chỉ đưa một ngón tay chỉ vào trong phòng rồi mệt mỏi gật đầu. Darren chạy như bay vào phòng,

Seongwoo lần dọc tay vịn hành lang rồi đi tới một góc khuất. Anh ngồi xuống đó rồi mặc kệ có người nhìn hay

không, Seongwoo ôm mặt khóc như một đứa trẻ con.

Kang Daniel của anh đã về rồi. Dù là cậu cần một người khác hơn là cần anh, Daniel chỉ cần về là được.

Seongwoo không quay lại phòng bệnh của Daniel, anh chuyển đến một phòng khác khoa để tiếp nhận điều trị tâm

lý. Ngày nào Seongwoo cũng đến đứng sau một chiếc cột để xác nhận rằng có người trong phòng cùng Daniel, đêm

nào cũng bắt gặp Darren vào đó từ chiều và không ra nữa.

Vậy là tốt rồi, Seongwoo nghĩ. Daniel viết thư nói rằng yêu anh, nhưng nếu trong tiềm thức cậu bài trừ Seongwoo

rồi tỉnh dậy khi người chỉ đem tới cho cậu không gì ngoài niềm vui xuất hiện, Seongwoo đoán rằng tâm lý của

Daniel cần nhiều hơn một khoảng thời gian ngắn để phục hồi.

Ba ngày sau khi Daniel tỉnh lại, Im Youngmin vừa vào khám thì nghe tiếng nói khàn khàn kì lạ thốt ra từ miệng

Daniel sau một tháng cậu không nói gì:

"Im Youngmin."

"Hm?"

"Anh... quá đáng."

Youngmin mở to đôi mắt xinh đẹp rồi lại vò mái tóc xoăn của mình. Anh cứu sống Kang Daniel là quá đáng?

Youngmin cao giọng giảng một bài giảng về tình hình nguy kịch của Daniel, về công lao anh không ngại khó ngại khổ

ngại Ong Seongwoo mà ngày nào cũng đến khám. Daniel nằm im lặng nghe, vì chưa thể nói dài nên chỉ bức bối

nghĩ trong đầu. Im Youngmin, anh có thể có cách kiểm tra phản xạ nào đó hay ho hơn là chớp mắt mở mắt được

không? Trên đời làm gì có bệnh nhân nào ngủ hơn một tháng rồi tỉnh dậy mà bốn mươi giây không thấy mỏi mắt?

Năm ngày sau khi Daniel tỉnh lại, Seongwoo không hề tới. Cậu vừa mở mắt ra đã thấy anh thì mừng đến muốn

khóc. Dù ngay lúc đó Daniel lờ mờ thấy trên tay anh đeo nhẫn cưới nên càng phân vân không biết Seongwoo liệu

có phải đính hôn xong xuôi rồi mới đến tìm cậu, nhưng chỉ cần mở mắt ra và nhìn thấy Seongwoo là đã đủ rồi. Sau

đó Daniel không biết vui hay buồn, mọi người kể rằng Seongwoo một tháng qua đánh mất hết lí trí, trong mắt chỉ

có một mình cậu, vậy mà anh không bao giờ ghé qua trực tiếp nhìn xem Daniel bây giờ như thế nào.

Bảy ngày sau khi Daniel tỉnh lại, cậu ném một quả táo vào người Youngmin. Youngmin bắt lấy quả táo rồi khổ sở

nói:

"Cho nên ngày hôm đó cậu chớp mắt khi nói đến Darren Bonnet là vì sao?"

"Nhầm."

"Nhầm cái gì?"

"Em chớp mắt nhầm. Mỏi mắt, anh có hiểu không?"

Youngmin hiểu ra một chuyện, người ngồi trước mặt anh là bạn - của – Jung – Sewoon. Anh cắn một miếng táo lớn

rồi hỏi:

"Vậy sao cậu không chớp mắt khi tôi đang đặt câu hỏi?"

"Anh có nói được phép sao?"

Youngmin chịu thua rồi. Không dưng lại trở thành tội đồ, làm cho Seongwoo thất vọng rời đi chỉ vì lỡ đặt ra ba câu

hỏi liên tiếp mà không có câu nào làm cho Kang Daniel muốn chớp mắt...

Trước khi ra khỏi phòng, Youngmin ném lõi táo vào thùng rác rồi lấy lại bộ dạng nghiêm túc của bác sĩ để nói với

Daniel:

"Nhưng mà... Dạo này Ong Seongwoo phải điều trị tâm lý, cậu có biết không? Cậu ấy phải chịu đựng rất nhiều từ

khi cậu bị tai nạn, cảm thấy có lỗi với cậu và bố mẹ cậu, bị chính bố ruột của cậu ấy tát rồi nói rằng không có tư

cách đến gần cậu. Sau đó lại hết hi vọng đến thất vọng vì mãi cậu không tỉnh lại, còn nữa", Youngmin gãi đầu, "Vì

tôi thì đúng là vì tôi, nhưng cậu ấy đang vui mừng quá độ vì cậu tỉnh lại rồi sau đó lại bị tạt ngay một gáo nước lạnh

khi cậu ra hiệu muốn gặp Darren trước tiên. Cậu ấy bị trầm cảm nhẹ, dù bác sĩ tâm lý không được phép nói ra bí

mật bệnh nhân nhưng tôi vẫn phải vì cậu ấy trước, cậu ấy nói với bác sĩ rằng bây giờ cậu ấy rất sợ cậu."

"Sợ em?"

Youngmin gật đầu xác nhận.

"Tôi không biết cậu có hiểu không. Seongwoo từng xô ngã cả tôi chỉ vì tôi ấn nhẹ lên người cậu, một hai theo cậu

vào phòng phẫu thuật vì sợ chúng tôi làm cậu đau. Seongwoo căm thù hết thảy những người làm cho cậu đau,

nhưng cũng như mọi người, cậu ấy biết rằng cậu ấy mới là người làm cậu đau nhiều nhất. Cuối cùng cậu ấy theo

bản năng càng muốn chạm vào cậu lại càng cố tránh cậu vì sợ rằng nếu chạm vào, cậu sẽ bị tổn thương."

Daniel nhặt lấy một quả táo trên giỏ đầu tủ. Đau đớn thể xác có là gì, xương sườn gãy đã liền, lá lách bị dập cắt rồi

thì thôi, mấy ngón tay cũng đã lên da non như dạo trước. Trong cơn ngủ mê chập chờn khi mà ý thức rõ ràng

nhưng không thức dậy nổi, Daniel nghe Seongwoo rủ rỉ thì thầm vào tai mình rất nhiều lời yêu thương. Anh kể rất

nhiều câu chuyện từ ngày rất xa xôi, chuyện Daniel vào lớp Lịch sử mỹ thuật rồi bị tỏ tình, chuyện anh đem treo

nhành tầm gửi lên cây thông giáng sinh vài năm trước, chuyện hai người làm như không quen nhau trong một buổi

tiệc. Nghe được chuyện anh giây trước còn nói hãy kết hôn ngay trong phòng bệnh, giây sau đã nói rằng cậu chỉ

cần sống, sống với ai cũng được, chỉ cần sống mà thôi. Và không biết là nghe được hay là cảm nhận được, rất nhiều

đêm Daniel bằng một cách nào đó mà lại biết rằng Seongwoo gục bên giường mình khóc rất lâu, anh chạm vào

Daniel chỉ bằng một ngón tay, đôi vai anh run lên và chỉ có tiếng không khí hít vào rồi nghẹn lại. Seongwoo sợ làm

đau Daniel như vậy, anh có thấy được anh cũng là một người bị đau và nỗi đau không hề kém cạnh cậu chút nào?

--

Hết phần 3.14

(*) Thuyết Nhật Tâm: Là thuyết do Galieo và hai nhà thiên văn học nữa khởi xướng vào khoảng thế kỉ 16, nói đơn

giản thì mặt trời là trung tâm của vũ trụ, khác với thuyết Địa Tâm trước đó cho rằng trái đất mới là trung tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dp