Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà cuối cùng, là chẳng mất mát gì.

Ngay từ khi nó chấp nhận, Thành thay đổi hắn thái độ với nó. Anh ta thay đổi cứ như chong chóng. Lúc nó mới tỉnh ở bệnh viện, anh ta xoen xoét nói sẽ trả hết tiền cho nó, và có ý tốt mới muốn về báo cho gia đình nó. Khi nó một mực nói nó không thể chi trả cho anh ta, anh ta nổi cáu, có lần còn vung tay tát nó ngay trước mặt mấy bà y tá. Rồi đến bây giờ, anh ta lại ngọt ngào đến chăm chút nó từng li từng tí.

- Chú em không có gì phải lo lắng cả - Anh ta đưa nó thuốc lá khi nó nói thèm thuốc - Cái đám bố già này, hầu như là bi, có vợ con, nhà lầu, xe hơi cả, nhưng thèm giai, khát giai. Chúng nó sợ chết bỏ mẹ ra ấy, đ.éo dám đi với đĩ, sợ AIDS. Nên chúng nó tuyển bồ kĩ lắm. Chú em trông lại hợp ý một bố mới nhờ anh hôm trước. Gầy gầy, bé bé, xinh xinh. Chăm bẵm mấy bữa nữa thì chú em tha hồ xinh ra, nhìn thích phải biết.

- Hóa ra anh là thằng ma cô.

- Cũng đ.éo phải thế - Anh ta cười lên ha hả - Anh đơn thuần là một thằng gay, và trong giới ai nhờ thì anh giúp thôi.

- Thế tôi phải quan hệ với lão ta không?

- Ôi giời! Không quan hệ thì chú mày định moi tiền của bố ấy bằng cái gì? Thậm chí chú càng làm giỏi, làm các bố ấy sướng thì các bố ấy càng quấn, càng cho chú nhiều tiền. Tha hồ mà tiêu.

- Không! Tôi chỉ cần đủ tiền trả cho anh. Rồi tôi đi.

- À ừ. Đúng. Tùy chú em.

Nó thở ra một hơi thuốc dài, quay mặt đi. Ngôi nhà bốn tầng đẹp đẽ, hiện đại, thơm mùi nước hoa khiến nó cũng thấy ngả lòng. Nhưng, nhất định là thế. Chỉ cần có đủ tiền trả cho anh ta xong, nó sẽ tính đến những việc khác. Cũng có thể là sẽ về nhà, dù đó là bước đường cùng.

Thật kì lạ là bấy lâu nó không còn thấy buồn bã nữa. Trái lại tâm tư nó dễ chịu, khoan khoái lạ thường. Có thể vì sau hai tháng ngập chìm trong một xó ở hàng net bẩn thỉu, tối tăm, nó đã được thuốc thang, ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ và lần đầu tiên, chẳng phải bận tâm về quá khứ của mình.

---

Ông ta ngồi chễm chệ trên cái ghế salon và uống rượu với Thành. Ông ta khoảng gần năm mươi tuổi, phì nộn, mặc một bộ vest đen chật căng cả khuy, hai mắt ti hí không nhìn ra nổi con ngươi, đầu lưa thưa một ít tóc đen bóng.

- Ê này An - Anh ta gọi nó khi nó từ trên phòng ngủ tầng trên xuống - Ra đây chào anh Long đi. Nhanh.

Nó nhìn người đàn ông to béo, không thể nào nén được sự ghê tởm trong lòng. Chỉ tưởng tượng đến cảnh ông ta trần truồng, những tảng mỡ núng nính phệ xuống nó đã thấy buồn nôn.

- Mặt mũi cũng được - Lão ta nói giọng khào khào - Nhưng mà gầy quá.

- Anh Trường lại cứ thích thế cơ - Thành nói giọng ngọt xớt.

- Đúng là cái thằng quái gở.

An nuốt nước bọt ực một tiếng, thầm thở phào khi nhận ra hàm ý rằng lão già to béo này không phải người mà Thành muốn giới thiệu nó cho. Anh ta vẫn ngồi cạnh lão già, vuốt ve bàn tay lão và đã ngả đầu vào hôn tai, hôn cổ lão.

Chỉ một lúc, chuông cửa nhà Thành vang lên.

- Xuống mở cửa đi em - Anh ta hất hàm - Anh Trường đấy.

Nó đi xuống, thở dài, hồi hộp. Dù sao nó vẫn sợ. Dù sao vẫn thấy việc mình chấp nhận làm là ô uế, bẩn thỉu. Cả đời nó mang tiếng là con trai của một con đĩ, giờ nó lại đi làm đĩ. An lắc đầu tự cười mình với cái suy nghĩ ấy khi nó mở cửa và đứng chờ cái xe con đi lọt vào tầng trệt. Thôi, chẳng sao. Chỉ ít lần là xong. Hà Nội này rộng lớn, đông đúc đến nhường nào, chẳng việc gì nó phải sợ ai đó nhận ra.

Ông ta bước ra khỏi xe, cao lớn, phong độ, đường hoàng, mặc một cái áo phông nổi căng từng bắp thịt, một cái quần bò bó sát, đeo một cái kính râm. An không sành về đồ hiệu, nhưng nhìn qua nó cũng biết đều là những món đắt tiền.

Ông ta đi lên phòng khách trước, nó khóa cửa rồi đi theo sau.

- Anh thấy thế nào anh? Có được không?

Người đàn ông bỏ cặp kính khiến nó nhìn rõ gương mặt phong trần, điển trai cả khi đã có nhiều nếp nhăn quanh khóe mắt.

- Đâu? Vào đây.

An tới trước cái ghế salon mà ông ta ngồi. Phía đối diện, Thành đã cởi trần và ngồi vào lòng lão già to béo.

- Cởi áo ra xem nào.

Nó hít một hơi rồi gỡ từng khuy chiếc áo sơ mi.

Người nó có sẹo. Dù không quá sâu vì dượng nó ít khi dùng những loại đòn roi quá dữ. Nhưng những vết sẹo nhỏ vẫn rải rác, ghi dấu những trận đòn từ bé đến lớn. Nó ôm hai khuỷu tay, ngần ngại né ánh mắt của người đàn ông.

- Làm tình dữ dội nhỉ? Ông ta nói.

- Không - Nó lắc đầu - Là do dượng tôi đánh.

- Không được nói thế - Thành quát nó từ sau lưng - Phải xưng em.

- Không sao. Ông ta cười. Nào! Thử làm cho anh xem.

Thu hết can đảm, An tới gần sát người đàn ông, quỳ xuống. “Chỉ cần như mọi lần thôi”. Nó tự trấn an mình. Như tất cả những lần khác mà thôi, có khi còn trong những nhà vệ sinh bẩn thỉu, với những kẻ bần cùng không có tiền đi gái mới phải thủ dâm cùng con trai. Trong khi lần này, nó đang ở trong một căn nhà sạch sẽ lau li, thoang thoảng những mùi thơm, trước mặt là một người đàn ông giàu có, sang trọng, đẹp trai đến nỗi thanh niên cũng có thằng phải thấy ghen tị. Có gì khó khăn đâu.

Nó tháo thắt lưng, kéo chiếc khóa quần xuống, lôi ra dương vật của ông ta và bắt đầu làm tình, với cả bàn tay, miệng, lưỡi, đôi môi. Ông ta đặt tay lên đầu nó, nắm lấy tóc nó nhè nhẹ. Nó nghe rõ tiếng ông ta thở từng hơi và hai bắp đùi run lên.

- Khéo quá - Giọng Thành tỉ tê nho nhỏ - Lần này thì em tìm cho anh đúng người rồi.

An ngước mắt lên nhìn ông ta, khi vẫn đang liếm, mút cái dương vật đã dựng đứng, cương cứng.

- Cứ tiếp tục đi ... Ông ta hơi ngửa đầu ra sau, nói không thành tiếng, hai bàn tay vẫn chạm mái tóc của nó, thỉnh thoảng lại giật nhẹ một cái.

11.

Có đến một ngàn lý do để người ta có thể biện minh cho những điều mình không muốn làm, hoặc nhẽ ra đã không làm, và rồi vẫn làm. Cũng không cần phải dài dòng về những lý do ấy, những phân bua hoàn cảnh này nọ ấy. Ai cũng sẽ hiểu. Người ta có lẽ sẽ kinh ngạc hơn nếu như thật sự sau ngày hôm ấy, An ném xấp tiền xuống trước mặt Thành rồi bỏ đi, bỏ về nhà, với cuộc sống nhạt nhòa cũ kĩ.

Mà, đời thì vẫn vậy. Chỉ sau hôm đầu tiên, Trường đưa cho An 10 triệu. Trả nợ, cùng Thành đi mua sắm, đi cắt tóc, làm đẹp, nó vẫn còn tiền, thậm chí số tiền còn lại trong cái ví da đắt tiền mới sắm của nó còn nhiều hơn bất cứ số tiền nào nó từng có trong đời.

- Tức là lão ta mê mệt chú em rồi đấy - Thành đưa cho nó bao thuốc, cười thích chí - Sao? Chú em thấy thế nào? Đời dễ sống chứ? Không giấu gì chú, cả ngôi nhà này là lão Long mua tặng anh đấy. Chú em cứ chiều lão Trường cho tốt rồi sớm muộn lão cũng sắm cho chú em đủ cả.

Trường thích nó. Thái độ của ông ta rõ mồn một. Dù ngày đầu tiên nó chỉ khẩu dâm với ông ta. Ông ta không nói gì nhiều, chỉ bảo lại với nó là cứ ở chỗ của Thành, khi nào qua ông ta sẽ liên lạc.

Nó hút một hơi, vị thuốc lá làm nó lâng, say, cực kì dễ chịu. Nó lim dim mắt, ngả mình xuống ghế, thấy cả cơ thể mình đã trùng xuống, nghỉ ngơi trong làn khói thuốc dìu dịu. Nó đang trải qua những ngày sung sướng nhất trong đời.

Không đòn roi, không mắng nhiếc, không những ánh mắt xua đuổi, xa lánh, thù ghét, không mặc cảm, không âu lo, không phải nghĩ về tương lai, tiền bạc.

Chỉ cần thế này, nó lại đưa điếu thuốc lên miệng, để khói thuốc ngấm vào phổi, vào máu, như tan đi trong người, như xua hết đi mọi điều lẩn khuất trong đầu, chỉ còn lại một cảm giác khỏe khoắn, khoan khoái, đầy lạc cảm.

- Đêm nay. Đập đá nhé?

An chẳng cần biết. Nó thấy riu riu buồn ngủ. Mẹ, dượng, dì, những hình bóng thân quen đều lướt đi hư ảo trong tâm trí nó. Chỉ còn lại anh, với đôi mắt vẫn nhíu mày nhìn nó, vừa thương, vừa giận.

"Sao anh lại giận em? - Nó nói với anh - Anh rồi cũng lấy vợ. Cuộc đời anh là thế, không hề có em. Những đứa con của anh sẽ tự hào về bố nó, về gia đình nó. Nó sẽ không phải cô đơn như em."

Anh đứng ở đó, cách xa nó, mím môi không đáp.

"Anh việc gì phải thương em? Hãy nhìn em bây giờ đây, em sẽ còn sa ngã nữa. Vì hóa ra em chưa từng biết sung sướng là thế nào. Anh định nói gì với em? Về cái giá phải trả hay sao? Cùng lắm là chết. Em sẽ lại lao vào đường tàu, tan xương nát thịt. "

"Nhưng. Còn hơn là phải sống cả đời bế tắc, còn hơn là phải sống trong mãi mãi ghẻ lạnh. Em cũng là một con người. Em đâu phải súc sinh, đâu phải cầm thú. Em mưu cầu là sai trái hay sao?"

Anh vẫn im lặng, nhìn nó bất nhẫn rồi quay đầu, bước đi. An nhìn theo anh, rơi nước mắt.

Nó mơ màng mở mắt, lại ngoái sang với lấy bao thuốc, lại bấm chiếc bật lửa và để mặc khói thuốc, phủ mờ lên tất cả.

---

Nó nhớ mang máng về những luồng sáng chập chờn, điên đảo, những tiếng nhạc chát chúa, xập xình, nhớ mình lại cúi đầu xuống bẹn của một ai đó. Và rồi, im ắng. Ai đó cởi áo, cởi quần của nó, dạng hai chân của nó và, thúc mạnh vào người nó.

An không nhớ nữa. Nó tỉnh dậy, đau đớn khủng khiếp, người vẫn trần truồng. Khi nó kéo cái đầu gối của mình lên, nó đờ cả người, há hốc miệng, không kêu rên lên nổi. Nó thở muốn hụt hơi khi đưa tay đến háng, cơn đau như giật cả lên ngực.

An không ngồi lên được, không đứng dậy được, cơn đau này là ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời nó. Khi Thành vào phòng, hớn hở đắc ý, nó quát thét:

- Đ.t mẹ! Anh làm cái gì với tôi!

- Đ.éo phải anh - Anh ta vỗ đùi cười - Trường đấy. Đại gia Trường đấy. Ông ta còn để thêm tiền cho chú em kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net