Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Thư Phàm và Nghiêm Sở Bách đến thôn là ban trưa, hiện tại cũng đã là chiều tàn, mọi người từ ruộng về đi qua nhà Nghiêm gia bỗng thấy chuồng gia súc cột con ngự, phía trước sân còn có một thùng xe nằm trong góc, thành ra ai nấy cũng hiếu kì. Đặc biệt là Lạc a phụ, Lạc a phụ nhà bên cạnh nhà Nghiêm Sở Bách, quan sát hắn lớn lên, vì thế cũng tự nhiên thân thiết với nhà hắn.

"A Bách về phải không?". Lạc a phụ từ ngoài cổng nói vọng vào.

Thấy Nghiêm Sở Bách còn đang bận bịu trong bếp, Thư Phàm bèn xuống giường, ra mở cổng mời Lạc a phụ vào ngồi. Thư Phàm vốn không biết Lạc a phụ, nhưng nghe y kêu tên phu lang nhà mình thân thiết vậy cũng có lẽ là người quen.

Rót một ly nước đưa đén bên Lạc a phụ, y nói: "Người uống nước! Sở Bách còn đang bận việc trong bếp, một lát hắn sẽ ra."

"Ngươi là tức phụ nhi mà A Bách dẫn về? Nhìn thật xinh đẹp ni!", Lạc a phụ uống ngụm nước nhìn y cười nói.

Thư Phàm nghe Lạc a phụ nói cũng chỉ cười ngượng không đáp. Có trời mới biết y đang phun tào như thế nào ở trong lòng. Đường đường là đấng nam nhi lại được khen là "xinh đẹp" như nữ nhân, cho dù với thân phận hiện tại của y ở thế giới này đóng vai trò sinh hài tử như nữ nhân, nhưng xét về cấu tạo cơ thể và tâm lý thì Thư Phàm y đây vô pháp tiếp thu được loại đãi ngộ đặc biệt này.

"Chắc ngươi chưa biết ta phải không? Ngươi gọi ta là Lạc a phụ là được rồi, nhà ta ở kế bên, có chuyện gì thì cứ sang nói."

"Ta đã biết!", Thư Phàm cười đáp, gương mặt lúc y cười cũng bừng sức sống hơn hẳn.

Vừa lúc Nghiêm Sở Bách bưng vào hai tô mì nóng hổi, nhìn thấy Lạc a phụ hắn hơi bất ngời nhưng liền cười cười lên tiếng: "Lạc a phụ, lâu ngày không gặp, ngồi lại với chúng ta ăn tô mì ni!"

"Thôi, ta về nhà nấu cơm, ở nhà còn có tức phụ của Thạch đầu đang mang thai, ngày mai ta lại qua đem cho nhà hai ngươi một ít tương". Lạc a phụ đứng dậy kéo ghế, tất nhiên đã muốn về rồi

"Vậy ngày mai người lại qua sớm một chút, mai ta định đi săn. Tức phụ nhà ta mới vừa sinh bệnh, trông thôn y còn nhiều điều chưa biết, người qua chỉ giáo y nhiều một chút."

"Ngươi ngày mai đi săn?",dừng một chút Lạc a phụ lại nói: "Ngươi đi săn cẩn thận, đừng vào sâu trong rừng, nguy hiểm, tức phụ nhi của ngươi cũng lo lắng!"

Nghiêm Sở Bách biết Lạc a phụ nghĩ gì, Phù gia thôn tuy gần rừng núi nhưng lại không có một ai mạo hiểm vô rừng săn thú. Thứ nhất là vì không có kinh nghiệm đi trong rừng dẫn đến dễ bị lạc, thứ hai là nếu gặp thú săn lớn như nai hay heo rừng thì không có đủ thực lực đối mặt, rất nguy hiểm.

"A phụ không cần lo, ta sẽ không để y phải lo lắng, ta sẽ về sớm. Hơn nữa ta tập võ bao nhiêu năm dù không săn được thú lớn nhưng sẽ không để mình chịu thiệt thòi." Nghiêm Sở Bách nói đoạn rồi nhìn qua tức phụ nhà mình đột nhiên hỏi: "Ngươi sẽ lo lắng cho ta sao?"

Thư Phàm bị hỏi bất ngờ có chút khó xử, ngốc ngốc đáp: "Tất....Tất nhiên là lo lắng!"

Nhìn vẻ mặt ngốc manh của tức phụ nhi Nghiêm Sơ Bách cảm thấy lâu lâu đùa giỡn tức phụ mình có điểm không tồi a. Khá đáng yêu!

Lạc a phụ nghe hắn nói vậy cũng yên tâm bèn nói tạm biệt rồi ra về: "Được rồi không làm phiên đôi phu phu ngươi nữa. Ta về đây, không cần tiễn, các ngươi mau vào ăn mỳ đi kẻo nguội bây giờ!"

Lạc a phụ đi rồi, hai người cũng vô nhà ăn mỳ. Buổi tối trời có chút lạnh, Nghiêm Sở Bách lo lắng tức phụ hắn nhiễm phong hàn liền cứ thế đốt than sưởi cả đêm, cho dù vậy thì tay chân của Thư Phàm vẫn có chút bị nhiễm lạnh. Thư Phàm nghĩ y sẽ khó ngủ nhưng vừa đặt thân xuống thì cổn buồn ngủ kéo tới khiến y không thể không theo Chu công đàm chuyện. Một đêm không mộng mị, bên cạnh còn có Nghiêm Sở Bách như chiếc lò sưởi sống, Thư Phàm theo bản năng tìm nơi ấp áp rúc vào lòng hắn mà ngủ say xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net