Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau Nghiêm Sở Bách thức dậy khá sớm, tối hôm qua hắn ngủ có chút khó.

Được rồi, là thanh niên trai cháng hai mươi bốn tuổi đầu lần đầu tiên tiếp xúc thân mật lão bà nên có chút không thích ứng. Cho dù trong doanh trại có quân kỹ thì hắn cũng chưa bao giờ liếc mắt tới huống chi là đụng chạm. Có thể nói Phiêu Kỵ đại tướng quân Thiên Hạo quốc, bảy năm anh dũng giết giặc xa, quân địch nghe danh khiếp cho tới bât giờ vẫn là xử nam.

Sau khi đánh sửa soạn xong Nghiêm Sở Bách liền xuống bếp nấu chút cháo và bánh bao, sau khi bỏ bánh vào sửng hấp thì liền đi gọi Thư Phàm dậy, y hôm qua ngủ quá nhiều, hắn sợ nếu ngủ tiếp sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Lúc bước qua sân, Nghiêm Sở Bách thấy tiểu ca nhi nhà y đang đánh quyền, cước bộ và thế quyền hoàn toàn rất lạ hắn chưa thấy bao giờ, nhưng nhìn vào cách ra quyền thì Nghiêm Sở Bách có chút trấn động, mỗi một chiêu một quyền Thư Phàm xuất ra đều mang tính đoạt mạng, không hề có một động tác dư thừa, cho dù với thể lực của một ca nhi cũng có thể dễ dàng lấy mạng người.

Nghiêm Sở Bách làm sao biết được đây là động tác chiến đấu của lính đặc công, trong tác chiến buộc phải ra tay nhanh gọn áp chế kẻ địch. Thư Phàm chỉ cần không làm nhiệm vụ thì chính là ngày ngày luyện những động tác này, ngoài ra y còn tập súng, nếu xét về giữa cận chiến và bắn súng thì Thư Phàm giỏi bắn súng hơn, thậm trí là nổi bật ở phương diện này. Kiếp trước Thư Phàm chính là tay thiện xạ nòng cốt của đoàn đội, yểm trợ từ xa "Bách phát bách trúng". Cơ mà kiếp này cho dù không có súng để y tập nhưng mà y có thể tập bắn cung nha, hơn nữa lúc nhỏ Thư Phàm còn cùng lũ trẻ trong thôn chế súng nỏ linh tinh bắn chim, y có thể chế một bộ cho phu lang là mình.

Thư Phàm đánh đến động tác cuối cùng bỗng cảm nhận được có thứ gì đó tiếp cận y, ngay lập tức như một phản xạ tự nhiên y xuất động tác tiến hành áp chế đối phương, xoay người vung nắm đấm. Nghiêm Sở Bách thấy tình hình không đúng vội vàng né tránh cú đâm của Thư Phàm, sau đó là né đầu gối được đưa tới thúc mạnh vào bụng, tránh được hai hư chiêu đầu của Thư Phàm hắn định tung chiêu áp chế lại y khiến y bình tĩnh lại. Thế nhưng chưa kịp tung động tác thì đã bị Thư Phàm gạt chân đè xuống đất, y xoay người vặn tay Nghiêm Sở Bách ra sau lưng ngồi lên dồn hết trọng lực lên người hắn hiến hắn dừng hết thảy mọi động tác.

Sự Việc diễn ra vỏn vẹn trong chốc lát nhưng khiến Nghiêm Sở Bách không thể không nghi ngờ về lai lịch của Thư Phàm. Thân là ca nhi của Thái phó, làm sao y lại biết những động tác chiến đấu nguy hiểm này, thậm chí Nghiêm Sở Bách còn cảm nhận được sát khí và tác phong của một người lính đánh giặc trên người Thư Phàm. Hắn sẽ không nghĩ Thư Phàm có ý đồ xấu, nếu y có ý đồ xấu y sẽ không phô trương hết ra như vậy.

"Là ngươi?". Thư Phàm ngờ vực nhìn hắn, sau đó liền hiểu ra. Y đứng dậy khỏi người Nghiêm Sở Bách nói: "Thấy hết?"

"Ừm, thấy hết!". Hắn đáp.

"Không thắc mắc tại sao ư?". Thư Phàm nghi ngờ nhìn Nghiêm Sở Bách. Y không tin hắn không nghi ngờ y, con nít lên ba còn nhìn ra được vấn đề chứ đừng nói người hằng năm chinh chiến xa trường như Nghiêm Sở Bách.

"Ngươi sẽ nói cho ta biết". Giọng vô cùng chắc chắn, Nghiêm Sở Bách nhìn xoáy vào đôi mắt tròn đen tuyền của Thư Phàm khiến y không thể không quay đi nhìn hướng khác.

Tên này lôi đâu ra cái vẻ tự tin đấy chứ, cho dù y quyết định sẽ nói toàn bộ mọi việc cho hắn nhưng nhìn gương mặt dương dương tự đắt ấy thật khiến y thật muốn nhéo nhéo vò vò! Làm nhanh hơn nghĩ, Thư Phàm đúng thật đưa hai bàn tay trắng nón của y lên mặt Nghiêm Sở Bách vừa nhéo vừa xoay xoay, chơi vui tới nổi cười híp cả mắt.

Nghiêm Sở Bách lần đầu bị chiếm tiện nghi không biết phản ứng ra sao, chính hắn cũng bất ngờ với hành động này của y, cơ mà tức phụ nhi của hắn cười rất đẹp, tràn đầy sức sống, hắn chịu khổ một chút cũng không sao.

Lúc Thư Phàm buông tha, hai má của Nghiêm Sở Bách cơ hồ đỏ ửng lên, xoa xoa có chút ấm. Thư Phàm thấy mình làm ra cái hành động trẻ còn này có chút mất mặt liền ho khan lãng tránh.

"Khụ...Ta không phải là người của thế giới này, hay nói cách khác ta đã chết một lần, hiện tại sống lại trong thân xác này!". Y quyết định nói mới Nghiêm Sở Bách một phần y không muốn lừa dối hắn, người Thư Phàm y đã nhận định y sẽ toàn tâm toàn ý với người đó quyết không dấu diếm hay lừa dối. Còn Phần còn lại chính là y đang đánh cược, đánh cược với lòng tin của y, đánh cược với năng lực chấp nhận của Nghiêm Sở Bách, đánh cược cả kiếp này của y.

Từ lúc tỉnh lại Thư Phàm luôn nghĩ mình là một du hồn dã quỷ, chẳng qua y may mắn hơn đồng loại là cướp cho mình được một thân xác. Thư Phàm không biết được một lúc nào đó y có phải rời đi thế giới này không, hay cho dù không phải rời đi nhưng phải chịu gánh nặng ngày ngày lo lắng thấp thỏm bí mật lớn của bản thân y bị bại lộ. Chính vì như vậy y quyết định nói ra bí mật này, y tin tưởng Nghiêm Sở Bách, tin tưởng hắn chấp nhận y.

Nghiêm Sở Bách nghe Thư Phàm nói xong liền chau mày, mặt biến đen, kéo y vào lòng ôm chặt bá đạo nói:

"Ngươi không được rời khỏi đây, tức phụ ta nhận định là ngươi, ta đã cưới ngươi vào nhà thì ngươi là của ta, nên ngươi không được phép rời bỏ ta!". Nghiêm Sở Phàm không biết vì sao nghe Thư Phàm nói xong lại kích động như vậy, nội sợ từ rất lâu không xuất hiện dâng lên. Hắn sợ mất y, sợ lúc đối phương tỉnh lại không còn là tức phụ nhi khả ái của hắn nữa.

"Ta sẽ không rời bỏ ngươi. Chỉ cần ngươi không bỏ rơi ta, ta sẽ không rời bỏ ngươi.".

Thư Phàm là cô nhi, hơn ai hết y khát cầu hạnh phúc gia đình. Chỉ cần Nghiêm Sở Bách còn cần y, y sẽ không rời bỏ hắn. Không, cho dù hắn không có cần y nữa y cũng không rời bỏ. Sở Phàm là một con người liều lĩnh, y đã quyết định làm gì thì sẽ làm tới cùng và cũng sẽ không để lại đường lui cho bản thân y. Ông y qua đời đã khiến vướn bận y ở thế giới hoàn toàn chấm dứt, nếu không thì y của kiếp trước cũng không liều mình chắn cho đồng dẫn đến tom tạc hết một tầng da không cứu kịp mất máu chết.

"Ta hôm nay không đi săn nữa, ở nhà bổi ngươi!". Nghiêm Sở Bách ôn nhu nói. Một câu nói kia xoa dịu con tim đang nhảy dựng lên của hắn. Hắn biết kẻ từ giờ hắn là người thân duy nhất của y, hắn phải mang lại cảm giác an toàn cho tức phụ nhi của hắn.

Hai người đang ôm nhau còn chưa kịp tách ra thì đã nghe thấy tiếng của Lạc a phụ thất thánh gọi:

"Tức phụ nhà A Bách, hắn đã đi chưa?"

Thấy thế Thư Phàm liền đẩy Nghiêm Sở Bách ra, chạy tới cổng mở cửa, đầu ngoảnh lại nói với hắn:

" Ngươi không được tùy hứng, mau ăn sáng rồi đi đi.", Dừng mộ chút lại nói: "Lúc về rồi bồi ta nói chuyện sau!"

Cửa được mở ra, Thư Phàm mời Lạc a phụ vào nhà ngồi bồi a phụ nói mấy câu rồi đi lấy dông tên và trường đao cho Nghiêm Sở Bách. Còn hắn, sau khi chào hỏi Lạc a phụ liền ngoan ngoãn nghe lời Thư Phàm ra sau bếp gói mất cái bánh bao đã được hấp chín gói lại trên đường đi sẽ ăn.

Trước khi ra khỏi cổng Nghiêm Sở Bách còn dặn dò y là hắn sẽ về sớm, nói Lạc a phụ nhớ chăm sóc y sau đó mới đi.

Nghiêm Sở Bách đi rồi Thư Phàm liền cùng Lạc a phụ ăn sáng, bồi a phụ nói chuyện một lúc khá lâu rồi cùng a phụ đi quanh thôn nhận biết các hộ gia đình cùng người quen thân thiết. Đi được một lúc thì có một ca nhi chạy đến, ca nhi này còn khá trẻ chắc vừa đủ mười bảy mười tám tuổi.

Ca nhi đó nói: "Ngươi là ca nhi A Bách ca ca đưa về"

Lời này tuyệt không dễ nghe, Thư Phàm sẽ không hiểu tranh đấu của nữ nhân, bới vì y không phải. Nhưng y hiện tại chính là tức phụ của Nghiêm Sở Bách, lời ca nhi trước mặt này nói ra tức là bác bỏ danh phận này, nghĩ bàn đầu gối cũng biết đây là nợ đào hoa của ai. Tiểu Tam Nhi đưa xác đến tận cửa thì đừng trách y, dù gì y cũng không phải nữ nhân, ca nhi trước mắt cũng không phải vì vậy y sẽ dùng cách đối xử của nam nhân mà dạy dỗi ca nhi này.

"Ta là tức phụ của Sở Bách a! Ngươi nói năng như vậy là không đúng rồi, hôm qua Lạc a phụ đã thông tri cho thôn đi, chẳng lẻ ngươi lại không nghe được?", Cười một cái y nói tiếp: "Không nghe được cũng không sao, ta có thể trực tiếp nói lại cho ngươi nghe a!"

Lộ Nam nghe Thư Phàm nói xanh cả mặt, y chính là nhìn thấy Nghiêm Sở Bách trở về mang theo cả một đống lương thực xe ngựa, biết hắn khắm khá muốn gả cho hắn. Thế nhưng hôm qua Lạc a cha đi rêu rao khắp thôn y cũng nghe được nhưng Lộ Nam cho rằng y xinh đẹp lại còn là thanh mai trúc mã của Nghiêm Sở Bách, y tin Nghiêm Sở Bách sẽ cưới y làm chính thê đá ca nghi xuống làm thiếp. Nhưng y sai rồi, y đúng là êch ngồi đáy giếng, Thư Phàm đẹp hơn y rất nhiều, Lộ Nam còn không bằng một góc của ca nhi đó. Vì thế y dựa vào thời gian lớn lên cùng Nghiêm Sở Bách, thời gian y gặp hắn trước.

"Hóa ra ca là tức phụ của A Bách ca ca! Chắc cũng nghe A Bách ca ca nhắc tới ta rồi đi. Ta là Lộ Nam."

"Lộ Nam? Kì quái a! Ta chưa nghe Sở Bách nhắc tới ngươi bao giờ, không phải ngươi nhầm rồi đi?". Thư Phàm cười khuẩy đáp trả. Ngươi là ai mà hắn phải kẻ ta nghe về ngươi a? Tự đề cao bản thân mình.

Lộ Nam không biết đáp lại gì, chỉ căm tức nhín Thư Phàm.

Cười đủ y lại nói: " Nghe nói trong thôn còn một vị tên Bách, nhưng mà người ta đã gia đình a. Ca nhi này chắc ngươi chưa xuất giá đi,ngươi như vậy là không hay rồi, vừa phá hoại thanh danh của mình vừa phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Cẩn Thận ngưởi ta tới chặt đầu ngươi báo thù."

Lời này của Thư Phàm chính là uy hiếp trắng trợn, y có đủ khả năng chặt đầu Lộ Nam xuồng một cách dễ dàng. Thư Phàm tỏa ra sát khí đã giấu đi của quân nhân, tay y từng đính không ích máu người lúc làm nhiệm vụ, tất nhiên sát khí đi kèm cũng đáng sợ y như vậy. Sát khí đi kèm với nụ Khụ cười của Thư Phàm càng trở nên đáng sợ hơn, có chút khủng bố dọa Lộ Nam tái ghét mặt mày, hai tay vô thức sờ lên cổ của bản thân, không dám nhìn Thư Phàm nữa.

Đáng sợ! Ca nhi này thật đáng sợ! Hắn sẽ chặt đầu của mình.

"Aiyo! Nhìn sắc mặt ngươi không được khỏe, mau mau về nhà nghỉ ngơi đi!". Thu lại sát khí, y vãn giữ nguyên nụ cười nói.

Như được đại xá, Lộ Nam chạy như ma đuổi về nhà. Về đến nhà Lộ Nam nhốt ngay mình vào trong phòng, chùm chăn run cầm cập, mồm lẩm bẩm cứ nói náo"Cổ của ra",nào"Đầu của ta", khiến a phụ nhà hắn lo sốt vó. Xem ra bị dọa sợ không nhẹ a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net