Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rút kinh nghiệm mọi người góp ý ở hai bộ truyện, Mao Tử lần này đã lượt bớt Hán ngữ và có kèm theo phần nghi chút rồi nà!!!
_____________

Dọa ca nhi nhà người ta một trận trong lòng liền thoải mái, Thư Phàm tiếp tục cùng Lạc a phụ dạo một vòng thôn, y tìm được một hộ trong thôn bán gà con liền mua một rổ gà chục con cùng một chút hạt rau. Đi đến giữa trưa Thư Phàm cùng Lạc a phụ quay về, tiễn Lạc a phụ về nhà sau đó y mới quay lại nhà mình.

Gà con y mua tạm thời không có chuồng nuôi vì vậy Thư Phàm liền thả chúng trong chuồng ngựa, rải một ít gạo còn dư trong nhà rồi mặc chúng chạy loạn. Nhìn đám gà con chạy Thư Phàm thầm nghĩ nên kêu Nghiêm Sở Bách làm một cái chuồng gà mới được.

Nhìn trời đã trưa Thư Phàm liền chuẩn bị làm cơm trưa, chờ Nghiêm Sở Bách trở về cùng ăn. Từ nhỏ Thư Phàm đã sống ở nông thôn nên việc nhóm lửa nấu cơm không thể nào làm khó y được.

Quá giữa trưa mới thấy được thân ảnh của Nghiêm Sở Bách, hắn vác hẳn một con hoẵng(1), trên tay còn xách về một con thỏ còn đang dãy dụa.

"Về rồi thì mau vô ăn cơm trước, ăn xong hãy ra làm!"- Thư Phàm vừa bưng tô canh vừa hướng Nghiêm Sở Bách mới đi rửa tay vào.

Nghiêm Sở Bách đi tới nhận lấy tô canh trên tay Thư Phàm đáp: " Ngươi còn chưa khỏe không cần làm mấy việc này, lần sau ta về trễ thì cứ qua nhà Lạc a phụ ăn trước a!"

"Ta cũng không phải tàn phế." - Y đáp trả. Ngồi vào bàn uống miếng nước xong Thư Phàm lại nói: "Ngươi trước đây cũng nhiều nợ đào hoa thật đó!"

Y thừa nhận là y có chút khó chịu khi nợ hoa đào của tên này tìm tới cửa, điển hình là trận đụng độ sáng nay với tiểu ca nhi kia.

Nghiêm Sở Bách mặt khó hiểu nhìn tức phụ nhi nhà mình.

 Hắn thật oan uổng a! 

Nợ hoa đào cái gì chứ? 

Hắn không biết gì hết.

Tới ôm ca nhi trước giờ hắn chỉ mới có ôm hai người thôi, một là tức phụ, một là a phụ của hắn. 

Tự nhiên đâu ra nợ hoa đào vậy?

Nhìn mặt Nghiêm Sở Bách, Thư Phàm làm liền biết tiểu ca nhi chắc ăn là tự luyến rồi. Vì thế y kể về chuyện sáng nay gặp ca nhi đó.

Nghiêm Sở Bách nghe xong liền dở khóc dở cười, hắn thật không biết mình có cái nợ hoa đào này, ca nhi kia hắn còn chưa nói chuyện qua đâu. 

Cơ mà tức phụ hắn có vẻ rất lo lắng... Ừm, có thể là cái gọi là "ghen" mà hắn nghe nói chăng?

"Ta nói ngươi thật sự rất chói mắt, ít nhất là ở nơi đây a!"- Thư Phàm vừa ăn cơm vừa bửu môi than vãn.

Thư Phàm nói không có sai, vốn dĩ hắn ở kinh thành cũng đã rất chói mắt rồi huống chi là vùng thôn quê hẻo lánh này. Nội cái gương mặt thôi cũng khiến biết bao ca nhi điên đảo vì hắn rồi, nếu có thể dẹp cái gương mặt than đằng đằng sát khí kia đi thì hiệu ứng càng tốt hơn nữa.

"Ngươi cũng rất chói mắt, ít nhất là với ta!"- Nghiêm Sở Bách cười ôn nhu đáp.

Thư Phàm vốn chưa yêu đương bao giờ, nay được người khác đối với y làm ra biểu cảm thâm tình này y có chút ngượng. Vì thế y vùi đầu vào bát cơm cố nén tiếng tim đập thình thịch, ăn cơm tự nhiên như không có gì xảy ra.

Cơ mà đôi tai ửng đỏ của Thư Phàm đã bán đứng y triệt để. Nghiêm Sở Bách thấy y ngượng ngùng cũng không chọc y nữa mà tiếp tục ăn cơm.

Trên mặt Nghiêm Sở Bách vẫn treo biểu cảm nhu hòa, hắn thầm nghĩ: "Trêu chọc tức phụ đúng là rất thú vị a!"

Buổi chiều, theo lời của Thư Phàm, Nghiêm Sở Bách dựng một cái chuồng gà nhỏ cạnh chuồng ngựa, sau đó bắt mấy con gà con nhốt vào tránh cho chúng chạy loạn. 

Con thỏ Nghiêm Sở Bách bắt sống vốn định cho nó trở thành thú cưng cho tức phụ hắn. Hắn nghe nói các tiểu ca nhi đều thích những động vật nhỏ đầy lông mao dễ thương này, thế nhưng hắn quên rằng tức phụ của hắn không phải tiểu ca nhi bình thường. 

Lúc nhìn thấy tiểu thố (2) khả ái, biểu hiện của Thư Phàm là cực kỳ yêu thích. Phải nói là cực kỳ cực kỳ yêu thích, cơ mà không phải là yêu thích của một ca nhi dành cho động vật nhỏ, mà là biểu hiện của một"cật hóa" (3) trong đầu suy nghĩ làm bao nhiêu món ăn ngon với con thỏ xấu số này.

Vì vậy động vật nhỏ dễ thương cái gì? Tối nay đều thành bữa tối của họ.

Xế chiều, Nghiêm Sở Bách xử lý con mồi cho ngày mai xuống thành đổi, Thư Phàm thì xuống bếp làm bữa tối. Ở nông thôn này thiếu gia vị, Thư Phàm muốn ăn được các món ăn kiếp trước quả thực có chút khó, nhưng điều đó không thể ngăn y nếm thử vị thịt thỏ kho tàu mà y đang nấu.

Thịt thỏ kho tàu vẫn đang được hầm trên bếp nhưng mùi thơm đã lan tỏa khắp gian nhà, Nghiêm Sở Bách xử lý xong con mồi thì đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất trong không khí, bụng hắn réo lên cồn cào, nhanh chóng thu dọn rửa ráy Nghiêm Sở Bách đại tướng quân"đường đường chính chính" vào bếp "ăn vụng".

Thư Phàm vừa ra ngoài sân lấy một ít đậu đũa phơi khô đã ngâm vào thì thấy phu lang nhà mình đang hì hục ăn vụng. Mặt Thư Phàm tối sầm lại, con ngươi bốc lửa, tay cầm đôi đũa bếp lao đến đánh đuổi "đạo tặc ăn vụng" ra khỏi bếp.

Nghiêm Sở Bách bị đuổi ra khỏi bếp, miệng vẫn còn ngậm cái đùi thỏ vàng óng thơm mùi gia vị. Dù sao lát nữa cũng được ăn mà, sao bây giờ hắn ăn lại bị ghét bỏ a?

"Ngươi đem một ít thịt qua cho Lạc a Phụ đi, qua đó hỏi một chút hạt giống cho ta nữa!"- Thư Phàm ở trong bếp vừa nấu ăn vừa nói.

"Được!". Trả lời xong Nghiêm Sở Bách phun cái xương đùi ra, quay vào trong nhà cắt xuống một cái đùi hoẵng mang qua nhà Lạc a phụ

Đợi đến trời tối hẳn thì mới thấy Nghiêm Sở Bách quay lại, tay hắn còn cầm một vài bao vải nhỏ khá sờn cũ. Ở trong nhà Thư Phàm đã dọn sẵn cơm trên bàn, mặc dù không có đèn điện như kiếp trước nhưng được lót rêu phát sáng cùng với ánh nến khiến căn phòng cũng trở nên sáng sủa hơn.

Ngồi vào bàn ăn Nghiêm Sở Bách nhanh tay múc cho mình và tức phụ mỗi người một chén cơm, nói là chén nhưng chỉ có của Thư Phàm mới gọi là chén, còn của Nghiêm Sở Bách chính xác chính là cái chậu. Vừa thưởng thức tay nghề của tức phụ vừa bàn chuyện ngày mai sẽ xuống trấn dưới bán da và một ít thịt thú.

"Ngày mai ta xuống trấn, ngươi có muốn mua chút gì không?". Nghiêm Sở Bách gặn hỏi.

"Ừm, trong nhà hiện tại không thiếu gì hết nên chắc không cần đâu!"- Thư Phàm trả lời xong lại tiếp tục ăn cơm, tránh cho tên "quỷ chết đói" kia ăn hết phần ngon.

Nghiêm Sở Bách gật gù, mặc dù tức phụ nói không cần mua gì nhưng trong lòng hắn vẫn tính toán mua một chút dược thiện hay thuốc bổ gì đó về bồi bổ cho Thư Phàm. 

"Ừm, tức phụ quá gầy, cần phải dưỡng cho béo béo tròn tròn mới tốt! Cũng phải để y mau chóng khỏe lại nữa.". Nghiêm Sở Bách nghĩ thầm, cảm thấy có lý liền tự gật gù khiến Thư Phàm nhìn hắn mặt ngơ ngác khó hiểu.

_______________

(1) Con hoẵng: giống con nai nhưng có thể hình nhỏ hơn.

(2)Thố: là hán việt của thỏ đó quý vị, Mao Tử thấy hay nên gọi bé thỏ như vậy

(3) Cật hóa: người ham ăn.

_____________

Tiểu kịch trường: 

Mao Tử: Khỏe lại sớm để làm gì a???

Nghiêm đại tướng quân: có rất nhiều chuyện cần tức phụ khỏe lại mới làm được.

Mao Tử: Ta thấy ngươi không phải muốn dưỡng y béo mà muốn dưỡng y để sớm ngày "bóc tem" thì có.(¬_¬)

Nghiêm đại tướng quân: Khuyên ngươi đừng để tức phụ ta nghe thấy, nếu không ta sẽ cho ngươi làm tiên phong trên chiến trường.

Mao Tử (T_T): Ngươi không thể đối xử với mẹ đẻ của mình như vậy.

Nghiêm đại tướng quân: ngươi là mẹ ghẻ!

Mao Tử:...(Tâm thiệt đau!)〒_〒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net