[119] LỪA TRONG LỪA - Đệ ngũ hồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tạm thời cứ để Bạch Ngũ gia ngoan ngoãn vào trong nhà lao, khiến cha con họ Mạnh thả lỏng cảnh giác, sau đó chúng ta sẽ dùng ngụy kế[3] lừa cha con họ Mạnh với lão huyện lệnh và tên cao nhân không rõ danh tính kia vào tròng, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt được chúng." Kim Kiền nói xong, hướng Nhan Tra Tán cười nịnh nọt: "Nhan đại nhân,Triển đại nhân, phỏng đoán của thuộc hạ có đúng không?"

[3] Ngụy kế: kế giả.

Nhan Tra Tán nhìn lướt qua Kim Kiền, gật đầu.

Mặt Triển Chiêu lộ vẻ vui mừng.

"A ôi tại hạ thật ngốc ----- kế này đúng là thần thánh." Ngải hổ vỗ đùi. "Tại hạ hỏi này Kim huynh, vì sao Nhan đại nhân cùng Triển huynh chưa ai nói gì nhưng huynh lại có thể biết được suy nghĩ của họ vậy?"

Kim Kiền ra vẻ người từng trải, vỗ vỗ bả vai Ngải Hổ: "Ngải huynh, lần sau ta sẽ dẫn huynh đến chỗ một vị cao nhân, chỉ cần huynh ở cùng với người đó một thời gian ngắn thôi, đừng nói chuyện nhỏ như đoán tâm tư của cấp trên, chỉ cần nhận thức của huynh cao, chuyện tiên đoán về thiên cơ sau này huynh cũng có thể mang ra bàn được!"

"Cao nhân lợi hại đó là ai?!" Ngải Hổ kinh hãi.

"Gậy trúc bụng đen." Kim Kiền híp mắt.

"Hả?!" Ngải Hổ trừng mắt.

"Kim giáo úy." Nhan Tra Tán cắt ngang lời đề cử của Kim Kiền đối với gậy trúc, vẻ mặt lo lắng nói: "Tuy Bạch thiếu hiệp võ nghệ cao cường không đối thủ, nhưng nếu bọn chúng âm mưu hạ độc Bạch thiếu hiệp..."

"Nhan đại nhân không cần lo lắng!" Kim Kiền lấy từ trong túi áo ngực ra một viên thuốc nhỏ: "Đây là viên Vạn sự đại cát đã được cải thiện do thuộc hạ mới chế ra, chỉ cần uống viên thuốc này, trong vòng ba ngày tới, bất luận loại độc nào cũng không thể gây một chút thương tổn cho Bạch Ngũ gia!"

"Lợi hại đến vậy?!" Ngải Hổ trừng to mắt nhìn viên thuốc đến nỗi suýt nữa lồi cả con ngươi, lại nhìn về phía Kim Kiền với ánh mắt sùng bái, lời nói tràn đầy tình cảm: "Kim huynh lại có thể chế được loại thuốc này, thật đúng là cao nhân!"

"Vậy thì tốt quá..." Nhan Tra Tán nhẹ nhàng thở ra, dừng một chút, lại nhìn Kim Kiền: "Chỉ là, Bạch huynh hiện giờ bị giam trong nhà lao, ngộ nhỡ có chuyện, Nhan mỗ thực sự khó có thể an tâm, nếu như có dụng cụ truyền tin thì..."

Ặc, Nhan thư sinh, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta phát minh ra điện thoại sao?

Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến.

Nhan Tra Tán vẫn giữ nguyên ánh mắt, cố chấp nhìn Kim Kiền.

Chậc!

Kim Kiền thầm than một tiếng, lại lấy từ túi áo ngực ra hai viên đạn dược một đỏ một vàng: "Vậy thì... Mang hai viên dược này, được cải tiến từ dược đạn thối, đưa cho Bạch Ngũ gia. Tuy rằng mùi có chút hắc nhưng thuộc hạ đã nâng cấp sao cho lúc ném lên chúng sẽ nổ rất lớn, ảnh hưởng rất xa, còn có cả khói màu đỏ hoặc vàng, vừa hay có thể dùng cho việc gửi thư tín, à... Sử dụng làm đạn tín hiệu."

"Cái này quá lợi hại!" Vẻ mặt Ngải Hổ vô cùng hứng thú mở to mắt nhìn đạn thối trong tay Kim Kiền: "Hai viên dược này dùng như thế nào?"

"Đơn giản thôi." Kim Kiền vung tay miêu tả một chút: "Cứ thế ném ra, viên màu vàng sẽ có mùi như nhà xí, khói có thể lan xa hơn năm trượng, còn màu đỏ mùi còn hơn cả "bom" chồn, khói có thể bay cao và bay xa hơn sáu trượng."

"Tại hạ hiểu rồi, màu vàng báo hiệu tình thế nguy cấp, màu đỏ là tình thế cực kì nguy cấp." Ngải Hổ lập tức suy một ra ba.

"Ừm, đúng thế." Kim Kiền nghiêm trang gật đầu.

Chậc chậc, cái phiên bản cải tiến của đạn thối này thực ra là tác phẩm thất bại, ai ngờ đánh bậy đánh bạ lại có công năng như vậy.

"Vậy thì tốt!" Nhan Tra Tán thở nhẹ một hơi: "Nếu vậy, đành phiền Ngải thiếu hiệp đưa viên Vạn sự đại cát với đạn tín hiệu đến cho Bạch huynh, nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn thì ta có thể dùng đạn tín hiệu để liên hệ."

"Đành khiến Ngải tiểu huynh đệ chịu oan ức vào nhà lao cùng với Bạch huynh, ở trong đó hai người có thể tương trợ lẫn nhau." Triển Chiêu bổ sung.

"Tại hạ ư?!" Ngải Hổ chỉ vào mũi mình, vẻ mặt kinh ngạc.

Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, rồi bốn ánh nhìn đồng thời bắn về phía Kim Kiền.

Da đầu Kim Kiền tê rần, động cơ trong đại não bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển.

Chẳng lẽ là để Ngải Hổ bảo vệ cho chuột bạch? Phụt!

Cho dù xét từ võ công hay kinh nghiệm bôn ba giang hồ cho đến khả năng vừa đùa giỡn vừa mắng chửi người khác không chớp mắt thì chuột bạch phải cách Ngải Hổ đến vài con phố. Phải nói là chuột bạch bảo vệ cho Ngải Hổ thì đúng hơn.

Mà vì sao hai người này lại nói như vậy?

Hình như là... hẳn phải là...

Đúng rồi, chắc chắn là thế!

Nếu nói chuyện quan hệ của cha con họ Mạnh cùng huyện lệnh của trấn Quảng An với tên phản nghịch nghiệp lớn Tương Dương vương kia, chắc chắn là cơ mật quốc gia rồi nha. Tuy rằng nhân cách của Ngải Hổ không tồi nhưng dù sao cũng là người ngoài, việc cơ mật mức này tất nhiên không thể để hắn biết được.

Cho nên, Tiểu Miêu cùng Nhan thư sinh cử Ngải Hổ đi là để tránh tiết lộ cơ mật.

Nhất định là như thế!

Nghĩ vậy, Kim Kiền vội thay bộ mặt nghiêm trọng, vỗ vỗ bả vai Ngải Hổ, nói: "Đúng vậy, trọng trách lớn như thế chỉ mình Ngải huynh có thể đảm đương!"

"Hả?" Ngải Hổ còn đang ngây ngốc.

"Huynh xem đi----" Kim Kiền hít vào một hơi: "Triển đại nhân còn phải bảo vệ Nhan đại nhân, không thể rời đi, còn võ công của ta thì... Khụ, cũng tàm tạm, về phần Vũ Mặc..." Kim Kiền liếc mắt nhìn một cái đã muốn hòa tan vỏ cây với vị mặt liệt nào đó làm một khối: "Huynh cảm thấy hắn có thể làm được sao?"

Dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Quan trọng hơn là huynh phải báo cho Bạch Ngũ gia biết kế hoạch chúng ta vừa bàn bạc, để hắn yên tâm đợi trong nhà lao, tránh việc hành động thiếu suy nghĩ làm đánh rắn động cỏ."

Nhan Tra Tán nhướng mày, khóe miệng Triển Chiêu khẽ nhếch, chỉ là động tác đó của hai người biên độ lại vô cùng nhỏ, trừ mắt nhìn siêu tốt của vị lục phẩm giáo úy ra thì tất nhiên là Ngải Hổ thô thiển không thể phát hiện.

"Thì ra là thế!" Ngải Hổ vỗ ngực: "Tại hạ nhất định hoàn thành sứ mệnh!"

"Ngải huynh, đi thôi!" Kim Kiền thò tay đưa mấy viên dược đạn cho Ngải Hổ, cổ vũ.

Ngải Hổ cẩn thận cất vào trong túi áo ngực, đang định nhảy xuống đất thì đột nhiên khựng lại, quay đầu hỏi: "Cái này, tại hạ, tại hạ vào công đường kiểu gì đây?"

"Đi thẳng vào thôi." Kim Kiền nói.

"Chỉ là... cái kia..." Ngải Hổ gãi đầu: "Cứ thế mà đi vào, rất kì quái... Lỡ huyện lệnh đuổi tại hạ ra, tại hạ lại không thể động thủ với nha dịch..."

"Ặc!" Kim Kiền cũng gãi đầu, mắt nhỏ láo liên: "Đơn giản thôi, huynh cứ gào rống khóc lóc thảm thiết mà chạy vào công đường, sau đó ôm đùi Bạch Ngũ gia nói gã sai vặt này đối với Bạch Ngũ gia là sự trung thành và tận tâm chết cũng không thay đổi, lòng kính ngưỡng đối với hắn như nước sông cuồn cuộn chảy không ngừng, thề cùng sống cùng chết với Bạch Ngũ gia. Huyện lệnh thấy huynh đáng thương sẽ không đuổi đánh ra ngoài đâu."

"Khụ..." Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu đồng thời quay đầu đi vội ho một tiếng.

Vũ Mặc trở mặt xem thường.

Chỉ có Ngải Hổ là bộ dạng khiêm tốn, vô cùng cẩn thận nghe sự nhắc nhở của Kim Kiền, tỉ mỉ ghi nhớ, nắm chặt đai lưng, thả người nhảy xuống.

Mọi người không hẹn mà cùng thò đầu nhìn theo bóng dáng Ngải Hổ. Chỉ thấy Ngải Hổ ưỡn ngực ngẩng dầu, bộ dạng ồn ào cố chấp đi đến trước cửa công đường, gân cổ gào:

"Công tử, tiểu nhân tới đây!"

Một câu này lập tức khiến tất cả mọi người trong công đường hoảng sợ.

Ngải Hổ lộ mặt đen, sát khí bao phủ khắp người, bộ dạng của hung thần ác sát, cứ thế uỳnh uỵch thân hình to lớn đi tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường.

Trên dưới công đường đều bị khí thể của Ngải Hổ dọa cho sợ ngây người, không ai dám tiến lên ngăn cản.

Bạch Ngọc Đường quay đầu liền nhìn thấy Ngải Hổ, đuôi mắt hoa đào khẽ kéo: "Ngươi tới làm gì?"

"À... Cái đó----" Ngải Hổ vò đầu bứt tai, miệng lắp bắp, đầu lưỡi thắt lại, mãi lúc sau mới thốt ra được một câu: "Công tử, tiểu nhân đối với ngươi... là... cuồn cuộn nước sông, có chết cũng không thay đổi.... Tiểu nhân không đi đâu hết, tiểu nhân muốn cùng với công tử!"

Tiếng hô có khí thế vô cùng, trên dưới công đường nghe được đều là một mảng yên ắng, mà bốn người ngồi xem ở trên cây phía xa xa---

"Khụ!" Nhan Tra Tán ho nhẹ một tiếng.  

Triển Chiêu rũ mi mắt, vai run run, Kim Kiền đập đầu vào thân cây, Vũ Mặc thân hình vẹo một bên.

Lại nhìn Bạch Ngọc Đường ở bên trong, da mặt tuấn mĩ như bị bệnh động kinh, cứ không ngừng co rút loạn xạ, đỉnh đầu thì gân xanh mọc lên liên tiếp như nấm, môi mỏng hé ra phun đúng một chữ: "Cút!"

"Tiểu nhân không đi! Tiểu nhân cùng công tử--- là... cùng sống chết!" Ngải Hổ liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, nuốt nước bọt, đột nhiên lủi đến ôm đùi Bạch Ngọc Đường.

"Ngươi làm gì thế?!" Lông chuột lập tức dựng đứng ba thước, tay chân bắt đầu đá văng Ngải Hổ.

Tiếc rằng Ngải Hổ trời sinh thần lực, đôi tay cứng như vòng sắt, cho dù Bạch Ngọc Đường vận hết võ công toàn thân cũng nhất quyết không buông lỏng nửa tấc.

Trên cây, Nhan Tra Tán và Triển Chiêu quay đầu đi, không đành lòng nhìn nữa.

Kim Kiền tiếp tục dán đầu vào thân cây.

Thân hình vừa dựng thẳng của Vũ Mặc lại tiếp tục vẹo sang một bên.

Trong ngoài huyện nha, từ huyện lệnh, nha dịch rồi cha con họ Mạnh đến dân chúng đứng xung quanh đều nghẹn họng nhìn trân trối. Một lúc lâu sau, huyện lệnh mới hồi phục thần trí, chỉ vào Ngải Hổ gầm lên: "Ngươi là kẻ nào mà dám gào thét trên công đường?! Người đâu, vứt hắn ra ngoài cho ta!"

"Mau tới vứt hắn ra ngoài đi!" Bạch Ngọc Đường cũng đỏ mặt tía tai quát.

"Tiểu nhân không đi, tiểu nhân phải cùng một chỗ với công tử!" Ngải Hổ nghểnh cổ lên, khí thế khắp người càng tăng mạnh.

Nha dịch vừa tiến lên sợ quá lập tức lùi về phía sau.

Đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường tràn đây tơ máu, gắt gao trừng mắt với Ngải Hổ:

Tiểu tử thối, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!

Ngải Hổ đáp lại bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, gắng sức bĩu môi, ý bảo:

Ta cũng không biết nữa, đáng lẽ bọn họ không nên sai ta tới đây.

Bạch Ngọc Đường hung hăng hướng về phía cây đại thụ chỗ bốn người kia, phóng ra những tia tức giận ngút trời. Bốn người kia vô cùng ăn ý, lập tức dịch mông đến chỗ tán lá rậm rạp.

Phía trên huyện nha, huyện lệnh bị thái độ không coi ai ra gì, ngang nhiên mắt đưa mày lại của Ngải Hổ cùng Bạch Ngọc Đường chọc tức, bực đến nỗi cả người phát run, hung hăng đập kinh đường mộc, tức giận quát: "Đem cả hai tên này ra đánh rồi nhập đại lao cho ta!"

Vì thế mà hai vị hiệp khách nổi tiếng giang hồ vừa không ngừng đấu mắt nhìn nhau, vừa bị một đám nha dịch đùn đẩy đưa vào nhà tù của huyện nha.

* * *

Trong lầu trên cùng của khách điếm Phúc Thụy là một khung cảnh ảm đạm.

Bốn người Nhan Tra Tán, Triển Chiêu, Vũ Mặc ngồi bốn phía xung quanh chiếc bàn vuông, khuôn mặt đều lộ chút phiền muộn.

Nhan Tra Tán nhìn mọi người, tiên phong đưa ra phương châm chỉ đạo: "Ta chờ việc này với mục đích là làm rõ thực hư chuyện Tương Dương vương, hiện giờ, nếu nghi ngờ án của cha con họ Mạnh có liên quan tới hắn thì chúng ta nhất định phải tra được án này."

Triển Chiêu gật đầu, Vũ Mặc vẫn bộ mặt liệt.

Kim Kiền âm thầm kêu khổ:

Lời này phiên dịch ra chính là: bây giờ là có điều kiện thì tiến lên, không có điều kiện thì cũng phải tạo ra điều kiện để mà tiến tiếp, vấn đề là--- tiến kiểu gì đây hả?

"Không biết Nhan đại nhân có gì an bài?" Triển Chiêu mở miệng hỏi.

"Kế sách để Bạch thiếu hiệp làm mồi nhử địch đã thất bại là do ta đã khinh thường bọn chúng, may mà thân phận chúng ta chưa bại lộ, chắc chắn sẽ có cách xoay chuyển tình thế." Nhan Tra Tán nói.

Kim Kiền âm thầm gật đầu.

Đúng thế, nếu chúng ta hết thảy đều bị bại lộ thân phận khâm sai thì hôm nay lên sân khấu không phải chiến đấu với huyện lệnh mà sẽ là đấu với quân đoàn cương thi của Tương Dương vương!

"Nhan mỗ cứ suy nghĩ mãi vẫn cảm thấy chúng ta không nên bỏ qua án này, trì hoãn sẽ sinh biến, lỡ như cha con họ Mạnh kia nhận ra thân phận chúng ta, bỏ trốn mất dạng, như thế có muốn bắt bọn chúng lại sẽ càng như mò kim đáy bể, đã khó lại càng thêm khó." Nhan Tra Tán lại nói.

"Ý Nhan đại nhân là---" Hai tròng mắt Triển Chiêu sáng ngời: "Tốc chiến tốc thắng?"

Nhan Tra Tán gật đầu.

"Không biết đại nhân có diệu kế gì?" Triển Chiêu hỏi.

Đúng vậy, có cách gì để tốc chiến tốc thắng đây? Chẳng lẽ lại đến cửa Mạnh phủ cầm dao uy hiếp cha con kia nói ra kẻ chống đỡ đằng sau và nhận tội luôn ư?

Kim Kiền thầm nghĩ.

Nhan Tra Tán trịnh trọng nói: "Nhan mỗ nghĩ rằng, nếu muốn phá được án này và bắt giam, tìm được người đứng sau, chỉ còn cách---" Nói đến đây, Nhan Tra Tán dừng một chút, con ngươi trong suốt lóe lên, kiên định nói: "Chỉ còn cách lấy được lòng tin của cha con họ Mạnh, xâm nhập vào trong lòng địch mới có thể thăm dò được một phần âm mưu đằng sau."

Lời vừa nói ra, mọi người ở đây ---- thậm chí cả Vũ Mặc ---- sắc mặt đều biến đổi.

Hóa ra là nằm vùng! Này này, Nhan thư sinh, ngài không thể nghĩ đến việc nào mà hệ số nguy hiểm thấp hơn à?

Kim Kiền đột nhiên có dự cảm rất không ổn.

"Nhưng cha con họ Mạnh này thái độ, hành xử vô cùng cẩn thận, quanh năm đi lừa đảo, khôn khéo mọi phương diện, kiến thức rộng rãi, nếu muốn lừa được lòng tin của hai người này thì đúng là nói dễ hơn làm." Triển Chiêu khẽ chau mày kiếm.

"Đúng vậy, đúng vậy, quá khó khăn!" Kim Kiền phụ họa.

Kế sách này không tốt, rất không tốt, cực kì không tốt, trăm ngàn lần không tốt!

Lại nhìn đội hình nhân viên hiện tại một chút: Nhan thư sinh thân là khâm sai, thân phận cao quý, tất nhiên không thể đứng ra mạo hiểm thân mình; Vũ Mặc... Bỏ qua đi, cho dù hắn có mang gương mặt đó đi rêu rao khắp nơi thì với chức năng ngôn ngữ gần như tàn phế, nói một chữ thành hai chữ thì tất nhiên không thích hợp cho việc nằm vùng; vậy người còn lại --- chẳng phải chính là người có gương mặt quần chúng kiêm phá gia chi tử ta đây sao?!

"Nói khó thì cũng không hẳn là khó, nhưng nói dễ cũng không hẳn là dễ." Nhan Tra Tán chậm rãi nói lên suy nghĩ: "Để đối phó với những mánh khóe bịp người cao siêu của cha con họ Mạnh thì phải tìm được nhược điểm của chúng, trực tiếp công kích thì mới có thể phá được."

"Nhược điểm của chúng..." Triển Chiêu có chút đăm chiêu.

"Cha con bọn chúng đi lừa khắp nơi, chấp nhận những mạo hiểm lớn sẽ có trong hành trình, đơn giản là vì một chữ "lợi"!" Nhan Tra Tán nói: "Nếu chúng ta có thể nghĩ ra một mánh khóe lừa đảo vô cùng khéo léo mà lại kiếm được lợi nhuận cao thì chúng ta sẽ đưa cho cha con họ Mạnh để đổi lấy sự tín nhiệm của chúng, đến lúc đó đi điều tra nguyên nhân, ắt sẽ tìm được kẻ đứng phía sau."

"Nhan đại nhân nói rất có lý." Triển Chiêu vẻ mặt trịnh trọng, gật gật đầu.

Có lý cái đầu!

Này giữa ban ngày ban mặt, lúc đất trời sáng sủa mà trước không thôn, sau không điếm, đã không cân nhắc lại còn nói ra, coi khắp cái chốn này đi xem chỗ nào tìm được một cái mánh lừa đảo có thể kiếm được lợi nhuận kếch xù hả?! 

Kim Kiền âm thầm nhổ nước bọt.

"Về phần mánh lới..." Nhan Tra Tán dừng một chút, mắt phượng lấp lánh nhìn Kim Kiền: "Kim giáo úy, lúc trước Ngải Hổ giải thích về cách cha con họ Mạnh đi lừa người, khi đó Kim giáo úy đã giải thích rất rõ ràng và độc đáo, nói những lời tinh túy, có vẻ như rất thích thú đối với những chuyện này..."

"Hít!"

Kim Kiền hít một hơi khí lạnh, một nửa bên mặt đông cứng, mắt nhỏ dùng ánh nhìn trăm phần nghiêm trọng nghìn phần ấm ức chĩa thẳng vào mắt khâm sai Nhan đại nhân.

Nhan Tra Tán bị Kim Kiền nhìn chằm chằm khiến toàn thân sợ hãi, bất giác cười gượng hai tiếng, nói: "Vì sao Kim giáo úy lại nhìn Nhan mỗ như vậy?"

Vì sao ư?

Bởi vì ta đang rất muốn hất bàn!

Một đôi mắt nhỏ của Kim Kiền dường như đang bắn ra lục quang uy hiếp.

Tại sao? Tại sao lại hỏi ta?

Nhan thư sinh ngươi là đệ tử của lão Bao chứ có phải đồ đệ của Công Tôn gậy trúc đâu mà tại sao mỗi lần nghĩ ra chiêu gì tổn hại liền lôi ta ra làm đệm lưng hả?!

Đã thế, đã thế lại còn muốn ta nghĩ ra một cái mánh lới lừa đảo siêu cấp vô song?!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thể diện của lục phẩm giáo úy của phủ Khai Phong vứt đi đâu đây?! Ta về sau làm sao có thể oai phong lẫm liệt, kiên cường chính trực lăn lộn ở phủ Khai Phong được nữa?!

Nghĩ vậy, Kim Kiền liền hít sâu một hơi, tận tình khuyên nhủ: "Nhan đại nhân, nhân cách thuộc hạ cực kì trong sạch, ba đời tổ tiên đề là bần nông, làm sao có thể đối với cái loại mánh lới bịp người này..."

"Kim giáo úy!" Đúng lúc này Triển Chiêu cắt lời Kim Kiền: "Hãy suy nghĩ kĩ một chút."

"Hự!" Kim Kiền bị nghẹn, chỉ có thể dùng ánh mắt vạn phần u oán của mình ném cho người lãnh đạo trực tiếp.

Này này, Tiểu Miêu ngươi không phải là muốn mang thêm nhiều phiền phức đến cho ta để trả thù chứ?!

Một đôi con ngươi đen trong suốt bình tĩnh nhìn Kim Kiền: "Triển mỗ tin ngươi!"

Trong nháy mắt, một bụng oán khí của Kim Kiền lập tức tan thành mây khói, trong từng tế bào não vang vọng những lời của Triển Chiêu và cứ không ngừng vang mãi...

Triển mỗ tin ngươi!

Mắt nhỏ của Kim Kiền sáng ngời.

Ngụ ý của hắn có phải là... Ta ở trong lòng người lãnh đạo trực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net