[67] PHIÊN NGOẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đen sì của Triển đại nhân dọa cho chạy mất...".

"Không không không!", Công Tôn tiên sinh vội nói, "Tại hạ chỉ kinh ngạc, Triển hộ vệ gặp tới mười sáu người, thực ra là ngoài dự đoán của tại hạ. Tại hạ vốn tưởng rằng, tối đa cũng chỉ có thể gặp ba đến năm người...", nói đến đây, Công Tôn tiên sinh không khỏi dừng lại, đánh giá Kim Kiền một phen, gật đầu nói, "Quả nhiên vẫn là Kim hiệu úy có cách".

"Công Tôn tiên sinh quá khen...", da mặt Kim Kiền giật giật đáp.

Có cách?!

Tôi mà có cách thì đã không phải nửa đêm canh ba ở chỗ này tập luyện tư thế như ngồi bồn cầu rồi!

"Có điều cũng tốt, nếu những tiểu thư nhà quan đó tự mình rời đi, Bao đại nhân cũng không phải phiền não chuyện ăn nói với các vị đại nhân kia...", Công Tôn tiên sinh gật đầu, lại liếc Kim Kiền một cái, khẽ ôm quyền, "Nếu như vậy, tại hạ không làm phiền Kim hiệu úy luyện công nữa, xin cáo từ".

"Công Tôn tiên sinh đi thong thả!", Kim Kiền vẫn đứng tấn đáp lời.

Công Tôn tiên sinh gật đầu, quay người rời đi. Chỉ là lúc quay người, đôi mắt phượng chả biết do vô tình hay cố ý lại liếc lên nóc nhà phía sau Kim Kiền, trên khuôn mặt nho nhã lộ ra ý cười, cao giọng ngâm:

"Mây viền khoe đẹp, sao bay đưa hận, thầm qua sông Ngân vời vợi

Gió vàng, móc ngọc một gặp nhau, hơn biết mấy người đời gần gụi.

Tình mềm như nước, hẹn đẹp như mơ, cầu Thước nhìn về ngại nỗi!

Hai tình ví phòng mãi lâu dài, đâu cứ phải mai mai tối tối[3]!"

[3] Bài thơ Thước kiều tiên của Tần Quân, bản dịch Nguyễn Xuân Tảo.

Da mặt Kim Kiền giật giật, thầm nghĩ: Mình đang trong tình cảnh bi thảm như này, vậy mà cái lão Công Tôn Trúc Tử lại còn có nhã hứng ngâm thơ!

Bỗng thấy Công Tôn tiên sinh thong thả quay người bước lại, khẽ mỉm cười nói: "Kim hiệu úy, sau này phải chăm chỉ tu tập võ nghệ. Nên biết chuyện nữ nhi tình trường khiến bao anh hùng thoái chí, ngươi tuổi còn nhỏ, suy nghĩ mấy chuyện tình ái, sợ rằng còn quá sớm".

Hở?

Kim Kiền ngu mặt.

"Trên nóc nhà gió lạnh sương ướt, phải cẩn thận kẻo cảm lạnh..."

Gì hả?!

Cái lão Công Tôn Trúc Tử này đang giở trò bí hiểm gì vậy?

Chẳng ngờ Công Tôn tiên sinh vừa dứt lời, bỗng trên nóc nhà sau lưng Kim Kiền vang lên tiếng ngói va chạm khẽ vào nhau.

Kim Kiền giật thót tim, vội vàng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ có thể thấy một bóng đỏ mờ mờ như gió bay đi.

Tiểu Miêu?!

Công Tôn tiên sinh vỗ vai Kim Kiền, ẩn ý sâu xa nói:

"Kim hiệu úy, cô nương bán hoa kia tuy tướng mạo đoan trang, nhưng mấy ngày nay trong Khai Phong phủ canh gác nghiêm ngặt, trăm ngàn lần không được nửa đêm trèo tường đâu đấy!"

Gì?

Đến khi Công Tôn tiên sinh rời đi hồi lâu, Kim Kiền suy nghĩ trước, nghĩ sau một lát, lúc này mới phản ứng lại, nhất thời nổi nóng, khuôn mặt vặn vẹo.

Thì ra con mèo thối này chồm hỗm ở trên nóc nhà giám thị mình...

Sợ mình nửa đêm trèo tường gặp gỡ tình nương.

Hừ, tôi đường đường chính chính là một người hiện đại giới tính nữ, sao có thể thiếu muối như vậy chứ, cho dù muốn trèo tường, cũng phải gặp tình lang đẹp trai mới đúng...

Mẹ ơi, thời buổi này rốt cuộc có quyền riêng tư nữa không!

* * *

Trong cấm cung, đương triều thiên tử Nhân Tông nghe thủ hạ báo cáo xong, mặt mày sa sầm, thở dài nói:

"Haizzz... Trẫm nghe lời Bao khanh, tốn nhiều tâm tư như vậy, tổ chức 'Lễ hội ngắm hoa đăng bên cầu Hỷ Thước đêm Thất Tịch' một cách long trọng như thế, vì sao vẫn không thể giải quyết chuyện chung thân đại sự của Triển hộ vệ chứ? Thế này thì, ngày này năm sau, trẫm lại phải chịu đựng trận khẩu chiến võ mồm nhằm kén rể của các vương công đại thần lần nữa sao? Haizzz..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net