Phần IV: TRẬN CHIẾN VÀ CHUYỆN TÌNH CHƯA KỂ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào cuộc chiến của người đàn ông bảo vệ danh dự của mình, mặc dù có phần hơi nhục vì phải đánh nhau với phụ nữ, và hơn nữa là một thằng đàn ông không lẽ lại làm tổn thương một cô gái xinh đẹp thế kia.

Thế đứng của cô nhìn rất nghiêm nghị và có đôi nét cứng nhắc trong cách đứng của cô có lẽ cô rất nghiêm túc trong việc này. Nhìn lại thế đứng của tôi thì có lẽ hơi lỏng lẻo, vì cũng lâu rồi tôi không tập kiếm, vì vậy về khí chất tôi và cô đã có sự chênh lệch đáng kể. Sau tiếng ra hiệu bắt đầu của ông tôi cả hai đều áng binh bất động không ai có ý định tấn công trước, thời gian ở đây như ngừng trôi gió thôi từ cừa sổ luồn vào làm mái tóc vàng óng ả, gương mặt thanh nhã, nước ra trắng hồng, đôi mắt xanh như bầu trời thăm thẳm, vô tình đã khiến tim tôi loạn nhịp.

Có lẽ trong thế đứng của tôi đang ngày càng có sơ hở, Yukine liền lao vào với vận tốc khó mà tưởng tượng được, xong việc luyện tập hằng ngày của tôi không phải là uổng phí, ngay lập tức tôi né sang trái mà không khó khăn gì mấy. Nhưng cô cũng không phải dạng vừa, sau khi tôi né cô chuyển đường kiếm kia từ lao tới đâm thành chém ngang từ trái qua phải đầy uy lực nhận thấy vùng eo và bụng của cô hoàn toàn không được phòng thủ, tôi liền dùng cán kiếm lấy một lượng sức mạnh vừa đủ và có lẽ là khá nhẹ nhưng cũng vừa đủ để có một đợt xung chấn từ áo giáp bằng sắt hay thép gì đó mà cô đang mặc truyền vào cơ thể và gây một lượng sát thương vào các cơ quan bên trong cơ thể (nói nôm la là bị nội thương ấy) của cô khiến cô ngất đi do chúng yếu điểm (cụ thể giống dư chấn là các đợt sóng năng lượng làm động đất nhẹ nhưng ở đây thì dư chấn trên cơ thể những luồng sóng ấy lan tỏa làm vào nguyệt cưu vĩ nếu mạnh có thể tử vong nhưng tôi căn vừa đủ nên "no prolems"). Sau khi Yukine đỡ chọn vẽn cú đó ngay lập tức cô khụy chân xuống có lẽ nhiêu đó sức không thể làm cô bất tỉnh được, và điều đó cũng chứng tỏ tuổi thơ của cô chỉ toàn là luyện tập với luyện tập thật tội nghiệp cho cô ấy nghĩ tới mà sót xa.

Sau đòn kết thúc đó cô đứng dậy và thừa nhận đầu hàng khá miễn cưỡng, còn tôi vui vẻ nhận lời xin hàng vì tôi cũng là kẻ yêu hòa bình như bao nhiêu người khác. Cô đi đến cạnh tôi đưa bàn tay chai vì luyện kiếm nhưng vẫn đầy vẻ mịn màng của một nàng công chúa, với ý cái bắt tay hữu nghị vào một trận đấu vừa mới diễn ra là một trận đâu rất tuyệt cô nói ra với vẻ chấp nhận sự thật:

[Được rồi tôi sẽ chấp nhận cậu là một kiếm sĩ giỏi, nhưng tôi vẫn chưa thấy tài lãnh đạo của cậu vì vậy tôi sẽ thực hiện một phần lời hứa của mình còn phần còn lại thì sẽ để khi cậu cho tôi thấy tài lãnh đạo của mình]

Tôi gật gù đồng ý:

[Được thôi! Rồi cô sẽ thấy]

Ông tôi – vị trọng tài đáng kính đang đứng đợi đến lượt mình tuyên bố. Chúng tôi nhìn ông và tự hiểu và nhường lại võ đài cho ông:

[Vậy là đã biết được người thắng cuộc và ta xin được tuyên bố. Người thắng cuộc là Mahono Shikaru. Như lời hứa Mahono Yukine sẽ chính thức là vợ của Mahono Shikaru và là thành viên chính thức của gia tộc Mahono !]

Trong khi đang ngủ quên trên chiến thắng của mình thì bất chợt tôi nghe lời tuyên bố của ông làm tôi hoảng hồn và rồi sực nhớ về lời hứa trước khi bắt đầu "cũng vì tính hiếu thắng của tôi cả". Vậy là từ bây giờ tôi sẽ có một cô vợ mặc dù một thằng như tôi chưa từng có một cuộc hẹn hò nào ở thế giới trước. Vừa suy nghĩ như vậy tôi vừa đứng đờ người ra như đầy vẻ vô hồn.

Đột nhiên một bàn tay nào đó thô rát nhưng vẫn có chút gì đó mịn màng vỗ vai tôi. Tôi hoàn hồn. Quay đầu lại gường mặt thân quen của Yukine khiến tôi siêu lòng, đôi má đang đó có lẽ là vì ngượng, đôi mắt xanh đang lấp lánh chứa đầy sự xấu hổ kéo áo tôi rồi thì thầm nói với giọng điệu ấp úng rất là tsun khác hẳn cô lúc trước cương quyết và mạnh mẽ:

[ttôi cchưa ttừng hẹn hò. Và...và cũng chưa từng tưởng tượng đến việc sẽ kết hôn, nhưng xin cậu giúp đỡ, Shikaru – sama]

[Tôi... Tôi cũng... Cũng vậy! Mong cô giúp đỡ. Và xin hãy gọi tôi là shin được rồi]

Sau màn trao đổi đầy vẻ nặng nề của tôi và Yukine. Ông tôi ra lệnh mở tiệc với sự tham gia có lẽ là của nhiều quý tộc ở thế giới này. Qua là một bữa tiệc sa hoa, với những chiếc đĩa bằng vàng, dao dĩa đều được làm từ bạc, các món ăn đều là sơn hào hải vị từ khắp mọi miền đất (ông nội nói với tôi như vậy) và trông chúng cũng rất ngon. Và ở cuối phòng dạ tiệc là một ban nhạc với nhạc cụ thời trung cổ mà tôi chưa từng nghiên cứu trước đây. Nhưng dù sao thì nghe cũng êm tai nhẹ nhàng, thích hợp cho các buổi dạ tiệc tôi thích điều đó.

Đến giữa bữa tiệc khi mọi người đang nhảy múa say sưa, theo điệu nhạc sôi động kiểu cổ, tôi cũng lặng mình với bộ trang phục hoàng tử như bộ phim lọ lem của disney, đang đứng cạnh tôi là Yukine, cô ấy cũng diện cho mình bộ váy dạ tiệc màu xanh nhạt nhìn tuy không khiêu gợi nhưng có vẻ rất thùy mị (không như lúc cô mặc chiến giáp). Ông tôi cũng ở đó và đang nói chuyện với các quý tộc đang mời ông ly rượu nho mắc tiền.

Đột nhiên, ông tôi đi ra giữa căn phòng tráng lệ, đưa chiếc ly thủy tinh lên và rồi cầm chiếc thìa bạc sáng loáng và gọ vào thành ly nhưng tiếng "keeng!keeng", mọi người nhìn về hương ông, như chờ đợi một thông báo quan trọng từ người đứng đầu của đất nước. Ông tôi cao giọng đưa ra bản thông báo đầy hùng hồn và khiến tất cả mọi người ở đây ngạc nhiên cả tôi cũng vậy:

[Hôm nay, tôi muốn giới thiệu với mọi người về đứa cháu nội của tôi Mahono Shikaru] – vừa nói ông vừa đưa tay về hướng tôi, và mọi người nhìn theo.

[Và đặc biệt hơn, đứa cháu nuôi của ta Mahono Yukine sẽ là vợ của Shikaru!] – tôi nhìn thấy ở đây khá nhiều biểu cảm nào là chúc mừng, có vài thanh niên có lẽ là quý tộc trẻ hay con của quý tộc nào đó có vẻ buồn và tiếc nuối,... Tưởng trừng đến đây là kết thúc thông báo nhưng rồi ông nói tiếp.

[Còn nữa, và không kém phần quan trọng Shikaru và Yukine sẽ bắt đầu cuộc chu du, khắp vùng đất mikuta này và sẽ trên đường trở thành anh hùng tiêu giệt tiên quỷ vương ở bên kia chiên tuyến mauhahaha] – kết thục câu nói của ông thực làm tôi bất ngờ nhất là với giọng cười của nhân vật phản diện.

Sau đó một tất cả mọi người vỗ tày và hướng anh mắt về phía tôi và Yukine, khá là ngượng với những anh mắt đó. Và rồi một người đưa lý rượu lên và chúc mừng chúng tôi, cứ thế là tất cả mọi người làm theo. Sau màn thông báo của ông, tôi nhận được khá nhiều sự chú ý, chúng càng làm tôi khó sử vì vốn dĩ tôi không giỏi giao tiếp (hiển nhiên một otaku sao mà giỏi khoản này lại còn là lập trình viên nữa chứ @.@).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net