OS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lăn qua má.

Tôi chớp mắt, rồi cũng thấy mắt mình ướt nhòa. Vòng tay tôi khẽ siết lại.

Tôi và em được tự do rồi.

Cơ thể chúng tôi rơi lún vào lớp cát dày và mịn. Tôi cố ổn định hơi thở, gượng dậy đặt Alma ở bên, rồi ngước nhìn.

Cánh cổng đang tan biến. Từng mảnh vỡ của nó rắc xuống như những hạt bụi lấp lánh sáng và biến mất hẳn sau vài giây, coi như ngăn cách cắt đứt chúng tôi khỏi mớ hỗn độn kinh khủng ấy. Tay tôi đưa ra đón thử lấy một mảnh, nó liền cháy bùng lên rồi tắt lịm.

"Giá Đỗ..."

Cậu ấy hiện đã ở rất xa tôi. Tôi không thể biết được, cũng không nghĩ nổi cậu sẽ phải đối diện với những gì khi tự ý thả cho chúng tôi đi. Đó là một hành vi phạm luật nghiêm trọng. Lòng tôi bỗng thấy chua xót.

Tôi thấy lo cho cậu...

"Một đứa trẻ đáng thương..."

Alma thều thào nói với tôi.

"Những Akuma là phân thân của Bá Tước, nên tôi có thể cảm nhận được. Cậu ấy là Noah..."

Chưa nói được hết câu, em ấy đã nảy mình lên vì sự tàn phá của vật chất bóng tối vẫn tiếp diễn. Tôi không dám động mạnh vào người em, chỉ ôm nhẹ em lên và mắng khẽ một câu: "Đừng nói nữa, đồ ngốc này."

"Yuu à... mặc kệ tôi... Xin cậu... đừng dùng Innocence..."

"Tôi biết rồi..."

"Hãy nhìn tôi, cho đến khi... linh hồn tôi bị vật chất bóng tối phá hủy..."

Em ấy nghẹn ngào khóc, bàn tay dị dạng nứt vỡ lẩy bẩy vươn lên chạm vào má tôi: "Tôi vẫn không thể... tha thứ cho Giáo Đoàn, tôi căm thù họ... Nhưng... tôi cũng đáng bị trừng phạt... Tôi đã giết nhiều người... Còn mượn cả sức mạnh của Bá Tước... Tôi..."

"Tôi biết rồi." Nhẹ nhàng vỗ lưng em, tôi trầm giọng nhắc lại: "Tôi biết."

Tôi biết rồi. Tôi sẽ dõi theo em đến giây phút cuối cùng.

Một khoảng yên lặng bao trùm.

Tôi khép mắt để bản thân được thả lỏng hơn, nhưng lại mê man thiếp đi mất. Đến khi mở mắt ra, tôi đã thấy những bông sen hiện lên. Chúng nở bung vô cùng đẹp đẽ, rải dọc một hàng nhỏ từ mũi chân của tôi hướng ra phía trước.

Tôi ngẩn người nhìn lên, hai bóng dáng một lớn một nhỏ đang nắm tay nhau bước đi. Những bông hoa chính là xuất hiện từ bước chân của họ.

Một bóng lưng là dáng hình người con gái tôi khảm cả vào tim gan, một bóng lưng là của một cậu bé đã cười cùng tôi trong những thời khắc đen tối nhất năm xưa. Hai người họ cứ đi mà không hề ngoảnh lại, và những đóa sen cũng cứ vậy mọc lên. Làn hương dịu nhẹ trải ra trong không gian.

Ánh mắt tôi không rời khỏi họ, cho đến khi cả hai cùng vụt biến mất dưới hồ sen.

"Em mãi mãi yêu anh, Yuu."

Chỉ còn tiếng lõm bõm trên mặt nước.

Trong người tôi như có một thứ gì đó êm ái thoát ra. Tôi thấy trái tim mình an ổn. Môi tôi run run, rồi mỉm cười. Những giọt nước nóng hổi từ hốc mắt tôi vẫn chảy xuống.

"Ừ..."

Tôi trả lời, dù có lẽ giờ phút này chỉ có mình tôi nghe. Alma trong lòng tôi đã đông cứng rồi.

Mọi chuyện đã kết thúc hết. Bản thân sẽ trở thành cái dạng gì tôi cũng không quan tâm nữa. Tôi không còn gì để tiếc cho mình cả. Tôi có thể im ắng mà chết luôn bây giờ cũng được.

À không. Không được.

Mi mắt tôi trĩu nặng và cụp xuống, nhưng ý thức về hình ảnh một người thiếu niên vẫn hiện hữu trong đầu tôi cực kì sắc nét.

Tôi không được chết lúc này. Còn có một người tôi không thể bỏ mặc được. Tôi đã giết hại người mình yêu một lần, không thể đến cậu ấy mà bản thân cũng không cứu nổi nữa.



Allen. Đừng sợ, cố gắng lên. Tôi sắp đến rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net