Dị giới Thú Y C511-C520

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
khí tức toát ra ngoài, vì bọn họ đã đem tất cả sức mạnh dùng trên người đối thủ, không lãng phí bất kỳ điểm nào.

Sở Thiên túm lấy Khảm Phổ đang tập trung tinh thần quan sát trận chiến, thấp giọng hỏi: “Thanh kiếm đó rút cục có lai lịch thế nào?”

Khảm phổ đáp: “Là binh khí của Sáng Thế Thần!”

Sở Thiên cả kinh, Bác Đức đang ở phía sau hắn giải thích: “Không có gì đáng kinh ngạc cả, trong thượng cổ thất thần khí, ngoại trừ Thanh kiếm Vĩnh Hằng, nhưng cái còn lại đều là trang bị năm đó của Sáng Thế Thần!”

Đại Địa Phụ Thần ở trong Tiếp Nguyệt Tháp điều khiển cự kiếm từ xa lộ rõ có chút cật lực, thời gian không lâu, trên Tiếp Nguyệt Tháp đã lưu lại mấy vết kiếm.

Hai thanh kiếm có một lần đan vào nhau, lần này không tách ra, Bố Lai Ân Đặc với đại kiếm trên đỉnh đầu đột nhiên nhíu mày.

Trong Tiếp Nguyệt Tháp, Đặng Khẳng quát lớn: “Phất Lạp Địch Nặc, kêu Khảm Phổ tấn công hậu tâm hắn!”

Sở Thiên vội vàng vung tay lên, “Khảm Phổ, lên!”

“Thần phạt!” Chiến thần thỏ ra một luồng hàn quang đánh về phía hậu tâm của Bố Lai Ân Đặc.

Lông mày của Vĩnh Hằng Thần Vương càng nhíu chặt, cơ thể hóa thành lưu quang tránh đại kiếm trên đỉnh đầu, sau đó đảo ngược Thanh kiếm Vĩnh Hằng, dùng thân kiếm hung hăng vỗ lên trán mình “Lạp Lý Bác Đức, ngươi có thể giải trừ phong ấn của ta, khá lắm!”

Bên ngoài có Đặng Khẳng và Khảm Phổ liên thủ, bên trong có Lạp Lý Bác Đức đột phá linh hồn, Bố Lai Ân Đặc vẫn không hề sợ hãi, một tay đặt lên đỉnh đầu mình, tay còn lại múa kiếm tấn công, dĩ nhiên công thủ phối hợp, không rơi vào thế hạ phong.

“Thần thú mạnh nhất, Vĩnh Hằng Thần Vương danh bất hư truyền!” Bác Đức thở dài, cũng gia nhập vào chiến đoàn.

A Mạt Kỳ cũng muốn tham chiến nhưng Sở Thiên đã kéo hắn lại.

“Lĩnh vực - vĩnh hằng….”

Trường kiếm của Bố Lai Ân Đặc giơ lên, Đặng Khẳng quát to: “Đừng để hắn phóng xuất lĩnh vực!” Lời còn chưa dứt, Bố Lai Ân Đặc đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, rồi từ trên trời rơi xuống.

“Thì ra ngươi vì vậy mới điên lên!” Bố Lai Ân Đặc nhịn đau nói ra một câu mơ hồ như vậy, trường kiếm lại mãnh liệt chém ra, không ngờ lại xé rách không gian, cự kiếm của Đại Địa Phụ Thần vội chém tới trước, Bố Lai Ân Đặc đã xuyên qua không gian mà đi.

“Đặng Khẳng, ta và Bác Đức sẽ sống mái một trận trước, người và ta hãy đợi ngày tái chiến!”

Trên bầu trời vắng vẻ chỉ còn lưu lại câu nói của Vĩnh Hằng Thần Vương.

Sở Thiên ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: “Vĩnh Hằng Thần Vương thất bại sao?”

“Chính xác là hắn đã thất bại, nhưng không phải chúng ta đánh bại hắn!” Đặng Khẳng tiếp lời nói: “Lạp lý Bác Đức… ta đã đánh giá hắn quá thấp”

Sở Thiên giờ mới hiểu rõ, vì sao Bố Lai Ân Đặc phải chạy trốn như vậy, là vì trong thế giới linh hồn Lạp Lý Bác Đức bị hắn nhốt đã công kích linh hồn của hắn.

Đặng Khẳng chất vấn nói: “Phất Lạp Địch Nặc, Bố Lai Ân Đặc thật sự đã xảy ra chuyện gì? Các Thái Thản nói với ta, tên hắn là Sa Khắc, là thuộc hạ của ngươi!”

Khi nói cự kiếm ở bên ngoài Tiếp Nguyệt Tháp không ngừng xoay tròn chuyển động, bùn đất cây cối vừa rồi mới rớt xuống lại bắt đầu sống lại, cuối cùng khu rừng trên không lại xuất hiện gần bên trái Tiếp Nguyệt Tháp, ngay cả Nguyệt Thần điện cũng không hư tổn gì.

Sở Thiên hơi nhún vai, vừa mới bất đắc dĩ định nói, Đặng Khẳng đã cắt ngang lời hắn, “Được rồi, ta không muốn nghe ngươi gạt người, ta nhờ ngươi một chuyện, hãy đi thông báo với tất cả chủ thần của tam giới hãy cẩn thận một chút, sau khi Bố Lai Ân Đặc bị thương nhất định sẽ đi khiêu chiến với bọn họ!”

“Sau khi bị thương hắn còn dám đi khiêu chiến sao?” Sở Thiên ngạc nhiên nói.

“Lĩnh vực của Bố Lai Ân Đặc chính là dựa vào chiến đấu mà khôi phục thực lực!”

Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y

Chương 513: Phương pháp trị liệu cho mỹ nhân ngư

Nhóm dịch: Địa Ngục Môn

Nguồn : Sưu Tầm

Sở Thiên vội vàng kêu A Mạt Kỳ đi thông báo cho các vị Chủ Thần, mới vừa rồi Bố Lai Ân Đặc đã xuyên qua không gian, nơi hắn đến có lẽ là Địa Ngục hoặc là Huyết Luyện Ngục, cho nên người đầu tiên cần phải đi thông báo chính là Bì Bồng, ngoài ra chính là phân thân của Phán Quyết Thần Thú trong Tiếp Nguyệt Tháp ở Huyết Luyện Ngục.

Bác Đức không yên lòng về A Mạt Kỳ cũng đi theo.

Sở Thiên còn muốn hỏi Đại Địa Phụ Thần vài vấn đề, không ngờ Đặng Khẳng đã nói: “Ngươi đi trước đi, vừa rồi vì đối phó với Bố Lai Ân Đặc, ta đã dùng Thần Giới cự kiếm, bây giờ sức mạnh tổn hao quá lớn, nhất định phải chuyên tâm tu dưỡng, nếu không sẽ khó lòng chống đỡ Tiếp Nguyệt Tháp.”

Sở Thiên vội vàng rời khỏi Tiếp Nguyệt Tháp, cũng không cho Lai Nhân Cáp Đặc gia tộc đã giúp đỡ lan nguyệt thú cơ hội chào hỏi nào.

Bay được nửa đường, A Mạt Kỳ tới Huyết Luyện Ngục trước đã trở về, đơn giản không có cơ hội thứ hai gặp Bố Lai Ân Đặc.

Trở lại quân doanh ở sa mạc, tất cả mọi thứ đều lộn xộn, mỹ nhân ngư vẫn nằm trong băng quan (quan tài bằng băng), Hải tộc và quân đội của Bố Lôi Trạch đóng tại đó chờ đợi mệnh lệnh, còn Khách Thu Sa là đáng thương nhất, vẫn chưa tỉnh lại khỏi trạng thái hôn mê.

Sở Thiên có chút không cam lòng lại kiểm tra lại linh hồn của mỹ nhân ngư một lần nữa, vẫn chưa phát hiện điều gì. Hắn ở băng quan đi tới đi lui, nhíu mày hỏi: “Bác Đức miện hạ, Bố Lai Ân Đặc rốt cuộc tại sao lại đả thương biểu tỷ? Lĩnh vực của hắn là cái gì?”

Bác Đức bất đắc dĩ nói: “Nếu ta biết thì tốt rồi, à, khi ta ra đời, Bố Lai Ân Đặc đã bị phong ấn mấy ngàn năm rồi, hắn đối với ta mà nói chính là một truyền thuyết! Người có thể biết về hắn hầu như đều chết hết rồi.”

Suy nghĩ một lát, Bác Đức lại nói: “Phỏng chừng Bì Bồng cũng không biết, ta nghe phụ hoàng nói, Bố Lai Ân Đặc sau lần đầu tiên đại chiến với thần tộc không lâu sau đã trở thành Thần Vương rồi. Lúc đó Sáng Thế Thần còn chưa mất tích!”

“Quả thật là quá lâu rồi!” Sở Thiên gãi gãi đầu, phân phó nói: “Mời lão tiên sinh lớn tuổi nhất nhà chúng ta tới!”

Không lâu sau, Thực Thần đeo tạp dề, tay cầm xẻng xào rau rất không vui vẻ đi tới: “Ông chủ, ngươi kêu ta làm gì vậy? Lão nhân gia đang bận lắm!”

“Tìm ngươi kể chuyện xưa!”

Lời vừa nói ra, đôi mắt mờ mịt của Thực Thần lập tức sáng bừng lên, sau khi dắt chiếc xẻng vào phía sau lưng đeo tạp dề, tìm một cái ghế, đi tới một bước khoa tay múa chân hoan hỉ nói : “Ông chủ, cuối cùng ông cũng thông suốt rồi! Nào, ta sẽ kể cho ngươi chuyện bắt đầu từ khi Sáng Thế Thần tạo ra tam giới, năm đó…”

“Dừng lại, dừng lại!” Sở Thiên liên tục xua tay, những người khác vốn biết ‘mọi chuyện đều do ông chủ xử lý’, sớm đã rời đi chỉ có Bác Đức và A Mạt Kỳ còn ở lại chỗ này, “Sử Đế Phân lão gia tử, câu chuyện về Sáng Thế Thần đã cổ xưa lắm rồi, chúng ta nói những chuyện gần hơn đi, vừa rồi ngươi có nhìn thấy Sa Khắc không? Hắn hiện tại là linh hồn của Bố Lai Ân Đặc, ngươi hãy kể cho ta nghe về chuyện của Bố Lai Ân Đặc, trọng điểm là sức mạnh và lĩnh vực của hắn!”

“Chỉ kể về tên tiểu ưng tiểu tử đó thôi à? Vậy thì có bao nhiêu chuyện đâu?” Thực Thần có chút mất hứng, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp ho nhẹ một tiếng, trầm bổng du dương nói: “Khi đó nhà các ngươi đang có chuyện.”

“Nhà của chúng ta xảy ra chuyện lúc nào?” Sở Thiên nói

“Hừ!”Thực Thần bĩu môi, nói giọng giáo huấn: “Nhạc phụ ngươi bỏ nhà mà đi, vợ và em vợ ngươi đánh nhau cãi nhau, như vậy còn không phải là chuyện nhà các ngươi sao?”

Sở Thiên chợt hiểu lời của Sử Đế Phân, là Sáng Thế Thần quy ẩn vào lần đầu tiên đại chiến với chúng thần! Xem ra khi nhạc phụ đi, vợ mình và em vợ đã đánh nhau.

“Ha, nói mà ngươi còn không tin!” Thực Thần mở miệng, nói: “Lúc đó, là phu nhân và em vợ ngươi đánh nhau, một người tụ tập một đám côn đồ khốn khiếp, chơi cái trò gì là Chúng Thần đại chiến! nhưng lúc đó vẫn chưa có Thú Thần, các chủng tộc thần tộc đều ôm lấy chân của nhân thần, vợ ngươi và cô em vợ ngươi đánh nhau, đám thú thần sau này trở thành bia đỡ đạn! Nhưng chỉ có một tên nhãi ranh là không khuất phục, đi riêng một đường, cuối cùng phá vỡ chướng ngại của Sáng Thế Thần, làm Chủ Thần, thống nhất Thú Thần tộc! Được rồi, ta nói xong rồi!”

Sở Thiên sửng sốt, chợt hiểu ra, Thực Thần đang tức giận, vì vậy cười nói: “Lão nhân gia, ông nói chậm chậm thôi, ta có thời gian mà.”

“Cũng không khác gì nhiều lắm!” Thực Thần vô cùng đắc ý, “Ngươi muốn biết sức mạnh của hắn, để sau này nghĩ cách cứu tình nhân đúng không? Vậy được rồi, ta sẽ kể cho người quá trình tấn cấp của Bố Lai Ân Đặc!”

“Ban đầu, hắn chính là một vị thần, nhưng một ngày nọ hắn bị phu nhân và cô em vợ của ngươi liên lụy, toàn tộc bị người ta giết sạch!”

“A!” Bác Đức phát ra tiếng kêu kinh ngạc đồng tình.

Thực Thần liếc liếc mắt tỏ ý không hài lòng vì nàng cắt đứt lời nói cùa mình, sau đó tiếp tục nói: “Nghe nói vợ của Bố Lai Ân Đặc đã chết trước mặt hắn, là bị một vị thần giết chết, khi đó Bố Lai Ân Đặc không nhúc nhích gì, kẻ địch tưởng rằng hắn bị choáng váng, nói trào phúng hạ nhục mấy câu rồi bỏ qua hắn! Cuối cùng Bố Lai Ân Đặc ngồi trước thi thể tộc nhân của mình mấy ngày mấy đêm, giống như đã ngộ ra một đạo lý…”

Dừng một chút rồi hắn nói tiếp: “Đạo lý gì thì cũng không ai biết, lão nhân gia ta nghe nói, đại khái là ý như vậy, hắn nhìn thấu được sự sống chết, hiểu được chân đế (mục đích thật sự) mà Sáng Thế Thần sáng tạo ra tam giới, sau này hắn đã gia nhập chiến tranh, không ngừng khiêu chiến những thần tộc lợi hại hơn hắn. Lần cuối cùng sau khi đại chiến Chúng Thần kết thúc không lâu, nghe nói hắn đã lĩnh ngộ được thực ý của Vĩnh Hằng, trở thành Vĩnh Hằng Thần Vương.”

Sở Thiên nghe xong thấy mơ mơ màng màng, ý tứ này chẳng lẽ là nói, thần tộc thăng cấp có liên quan đến triết học sao?

Dường như biết được Sở Thiên đang mơ hồ điều gì, Thực Thần nói: “Tiểu tử, nói như vậy mà ngươi cũng không hiểu sao.”

Lão nhân gia ta đổi cách nói khác, “Kể cho ngươi từ nguyên tố, bây giờ ngươi là Cao Vị Thần, sự hiểu biết đối với Thời Không nguyên tố đạt được trình độ gì?”

Sở Thiên cười ngạo nghễ, “Cấp Chủ Thần!”

Đây không phải là Sở Thiên nói khoác, Ký ức của Long Thần chính là quyển sách tốt nhất, bản thân Sở Thiên ngộ không ra, vậy thì không thể tham chiếu từ ký ức của Long Thần hay sao?

“Được, vậy nói với ngươi từ Chủ Thần, nguyên tố Chủ Thần chính là sự hiểu biết về bản mệnh nguyên tố đến cực hạn, có thể đem thân thể hóa thành bản mệnh nguyên tố! Còn Thần Vương có ý nghĩa gì ngươi có biết không? Chính là sự hiểu biết đối với tất cả nguyên tố đạt đến cực hạn! Lĩnh vực của Thần Vương không phải là mấy loại nguyên tố biến hóa thành, mà là một loại… phu nhân Ái Lệ Ti tiểu nha đầu của ngươi nắm giữ sức mạnh của “Sáng”, cô ta có thể khiến nguyên tố sinh ra, còn em vợ của ngươi nắm giữ sức mạnh của “Diệt”, cô ta có thể để nguyên tố tiêu diệt tất cả!”

Sở Thiên chậm rãi nói: “Vĩnh Hằng Thần Vương, chính là để tất cả vĩnh viễn dừng lại đúng không!”

“Đại khái chính là ý này. Cụ thể thì ngươi đừng hỏi ta, ngươi đặt ta một vị thần vào cảnh giới sự hiểu biết Thần Vương để đùa sao?” Thực Thần gãi gãi đầu, vừa nghĩ vừa giải thích: “Nhưng ta biết một chuyện, Bố Lai Ân Đặc càng đánh càng lợi hại. Ngươi nói hắn bị thương, lão nhân gia ta phán đoán, hắn sẽ khiêu chiến với một vài Chủ Thần yếu hơn để hồi phục thực lực, sau đó đối phó với những người như Đại Địa Phụ Thần, nhưng hắn phải nghĩ ra cách áp chế Lạp Lý Bác Đức trước đã.”

Sở Thiên ít nhiều đã hiểu một chút, Tiểu Bạch có thể sáng tạo ra nguyên tố, Cáp Địch Tư hủy diệt nguyên tố, còn Bố Lai Ân Đặc thì đình chỉ tất cả nguyên tố biến hóa.

Sở Thiên đột nhiên nheo nheo mắt, cười nói: “Kỳ quái thật, sao ngài lại biết thuộc tính của thất trọng thần lực? Ha ha, ta tìm trong ký ức của Long Thần, hắn cũng không biết!”

“Ha ha, năm đó ta đã nấu cơm cho Sáng Thế Thần mà! Hắn nói cho ta biết!” Thực Thần cười nói.

“Thật không!” Sở Thiên vẫn truy vấn.

“Được rồi, nói thật, lão nhân gia ta là một người trong Sáng thế thần tộc còn tồn tại!” Thực Thần lấm la lấm lét nhìn xung quang, giống như sợ người ta nghe thấy, nhưng Sáng thế thần tộc là do Sáng Thế Thần trực tiếp tạo ra, chứ không phải là những người được thăng cấp từ trong loài người và thú tộc, trong đó một bộ phận hiệp trợ cho Sáng Thế Thần chế tạo ra tam giới, ví dụ như Đại Địa Phụ Thần Đặng Khẳng. Những chuyện này Sở Thiên vốn sớm đã tìm thấy trong ký ức của Long thần, cho nên hắn mới cắt ngang lời Thực Thần, sau đó tủm tỉm cười nhìn Thực Thần.

“Sao chứ! Ngươi không tin ư?” Thực Thần vuốt râu mép trừng mắt, cả giận nói: “Ngươi có biết năm đó Sáng Thế Cửu Thần…”

“Trong Sáng Thế Cửu Thần không có tên của ngài!” Sở Thiên xen miệng vào nói: “Sáng Thế Cửu Thần đại diện cho chín loại nguyên tố cơ bản nhất, ngài là thực vật… là cái gì chứ

“Ta là nguyên tố gì sao? Không có ta không có các ngươi, ngươi có biết hay không? Năm đó Sáng Thế Thần đầu tiên tạo ra nguyệt cầu trước, sau đó lật úp xuống, cắn răng tạo ra tam giới, cuối cùng hắn mệt đến không biết gì, cuối cùng tạo ra ta! Ha ha. Ta dùng bạch thổ trên nguyệt cầu làm cơm cho hắn, kết quả Sáng Thế Thần ăn no, mới có thể tiếp tục.”

“A! Không ngờ lão cũng là Sáng thế thần tộc, vậy… lão chính là thần tộc đầu tiên sao? Trong tam giới thật sự không có ai nhiều tuổi hơn lão!” Sở Thiên nói nịnh bợ.

Thực Thần có chút tự đắc “Tất nhiên!”

“Tất nhiên” “Tất nhiên” Miệng của Sử Đế Phân há ra khép lại, không ngừng nhắc lại câu nói này.

Sở Thiên lắc lắc đầu, giải trừ thời gian tuần hoàn, lời lão đầu tử này nói có lẽ là sự thật, ngay cả thời gian tuần hoàn của tứ trọng thần lực cũng có thể chế trụ được ông ta, xem ra Thực Thần thật sự chỉ là một Hạ Vị Thần, nhưng lai lịch vô cùng đặc biệt.

Đi tới phía trước băng quan của mỹ nhân ngư, Sở Thiên có chút bất đắc dĩ gõ gõ vào quan tài, tất cả mọi thứ mỹ nhân ngư đều bị “vĩnh hằng” rồi, không biết nên dùng cách nào để trị liệu?

Nói nghiêm túc, Mỹ nhân ngư căn bản không bị thương, mà là toàn bộ cơ thể không thể cử động, rất giống với thời gian cấm cố của Sở Thiên, nhưng lại cao hơn một bậc, vì nó đã đem thời gian dừng lại.

“Tiểu tử, ngươi không trị được cho cô gái này sao?” Thực Thần bĩu môi cười nhạo, “Lão nhân gia ta tặng miễn phí cho ngươi một câu nói, Bố Lai Ân Đặc có thể dừng lại sự vận hành của tất cả nguyên tố! Nhưng trong tam giới có một loại thần lực, có thể khiến tất cả các nguyên tố hồi phục lại trật tự ban đầu của nó!”

Sở Thiên sáng bừng hai mắt, nói: “Tịnh hóa Thần Lực của Trật Tự Nguyệt Thần sao?”

Thực Thần đắc ý nở nụ cười, hắn rất thích cảm giác này, tuổi đã lớn, biết nhiều hơn một chút, có thể khoa trương trước mặt tên tiểu tử này, “Cái gì gọi là thần lực tịnh hóa chứ, ta không biết, ngươi từ từ nghĩ đi, lão nhân gia ta còn bận làm cơm.”

Bác Đức lắc đầu nói: “Lão gia hỏa này nói vậy cũng như không, Nguyệt Thần đi tìm trái tim của Sáng Thế Thần, lúc nào trở về đều chưa chắc chắn. Nguyệt thần huyết mạch của La Tân còn chưa thức tỉnh, đám người Lai Nhân Cáp Đặc gia tộc căn bản không không đáng nhắc đến…. chúng ta đi đâu tìm Tịnh hóa thần lực bây giờ?”

Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y

Chương 514: Giết chóc ở địa ngục

Nhóm dịch: Địa Ngục Môn

Nguồn : Sưu Tầm

Biểu tỷ tại thượng, huynh đệ ta lần này sẽ đi gạt người cứu tỷ, sau này đừng có mắng ta là gạt người đấy, Sở Thiên vỗ vào băng quan, cười rất vui vẻ, “Bác Đức miện hạ, Nguyệt Thần điện, chiêu cuối cùng của Lan nguyệt thủ hộ giả, ‘chương nhạc trật tự’ ngươi đã nghe qua chưa?”

“Nghe qua rồi, đó chính là cảnh giới cao nhất của tịnh hóa thần lực… Phất Lạp Địch Nặc, lẽ nào ngươi?”

“Ha ha, tiểu đệ bất tài, lệnh cho Khách Thu Sa ăn trộm bí pháp của Lai Nhân Cáp Đặc gia tộc, lại cầm Lan nguyệt bí pháp của Nguyệt Thần, tạo hai Lan Nguyệt thú có thiên phú cao cũng không thành vấn đề!” Sở Thiên để băng quan vào trong không gian giới chỉ, tạm thời không lo lắng đến sự sống chết của mỹ nhân ngư.

“Tại sao không nhờ Tiên Đế ngũ tỉ muội?” Bác Đức ngạc nhiên nói: “Cơ sở của các nàng ấy không phải rất tốt sao?”

“Dùng các nàng ư? Ha ha!” Sở Thiên lại cười cười, đột nhiên nói: “Hôn lễ của Miện hạ và A Mạt Kỳ khi nào sẽ tổ chức?”

Mặt của A Mạt Kỳ đỏ bừng lên, tưởng rằng Sở Thiên thật sự muốn hỏi về hôn sự “Chuyện này… để sau hãy nói đi!”

Phượng Hoàng Thần nghe thấy đã hiểu ý tứ của Sở Thiên, bây giờ Tiên Đế ngũ tỉ muội họ Bác Đức chứ không phải họ Phất Lạp Địch Nặc, cho dù sau này Bác Đức gia nhập vào gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, sợ rằng nàng cũng phải từ bỏ vị trí tộc trưởng. Tiên Đế ngũ tỉ muội trên danh phận cuối cùng vẫn thuộc về Phượng Hoàng gia tộc! Khó tránh khỏi việc phải bồi dưỡng tay chân siêu cấp cho Phượng Hoàng gia tộc, như vậy Sở Thiên há không phải chịu thiệt sao?

Hơn nữa ai cũng không thể phủ nhận, Tiên Đế ngũ tỉ muội là vợ mà Sa Khắc cưới hỏi một cách đàng hoàng – Như vậy ít nhất thân thể các nàng một phần là sẽ theo Bố Lai Ân Đặc!

Dùng một câu đơn giản nhất để hình dung - sự trung tâm của ngũ tỉ muội không đủ!

“Hừ! Đồ ích kỉ!” Bác Đức nói thầm: “Không có linh hồn, lẽ nào ngươi dựa vào không khí để chế tạo Lan Nguyệt thú? Để ta xem ngươi đi đâu để tìm linh hồn nghe lời.”

“Linh hồn nghe lời, trong nhà ta có rất nhiều!” Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn đỉnh của bức trướng, trong lòng suy tư, không biết bí pháp của Lan Nguyệt thủ hộ giả có phải nhất định phải dùng nữ tính hay không?

…………

Khi mang theo đại đội nhân mã quay lại Bố Lôi Trạch đảo, Sở Thiên từ trong Lan Nguyệt mật quyển (sách) tìm được một tin tốt, đó chính là Lan Nguyệt mật pháp không nhất định phải dùng nữ tính, hơn nữa yêu cầu đối với trí tuệ không cao, giống Thác Mã Na Tư bị tẩy não tư tưởng quý tộc đều có thể tu luyện.

Kỳ thực tu luyện tịnh hóa thần lực có ba điều kiện cơ bản nhất. Một là đủ chăm chỉ, tối thiểu nhất cũng phải ghi chép lại trật tự cơ bản của các loại nguyên tố Nguyệt Thần, hai là suy nghĩ càng đơn thuần càng tốt, vì suy nghĩ đơn thuần nhất mới có thể lĩnh ngộ được trật tự cơ bản nhất, ba là phải phù hợp với kết cấu thần lực của Lan Mguyệt thú.

Đương nhiên sự đơn thuần trong điều thứ hai không phải là ngu xuẩn, theo lý giải của Sở Thiên, chính là người ít tâm địa giảo hoạt, thành khẩn trung hậu. Khi Sở Thiên nhìn thấy, trong lòng rất muốn có được. Ở địa cầu, vị Xạ Điêu đại hiệp có thể luyện thành song thủ hỗ bác, theo tính toán cũng có nguyên lý. Tịnh hóa thần lực cũng giống như vậy, trong lòng không có tạp niệm mới có thể nhất tâm đa dụng, khống chế được càng nhiều nguyên tố.

Bác Đức từ đặc điểm về tịnh hóa thần lực mà Sở Thiên nói ra, không ngừng cúi đầu mắng chửi: “Ta đợi xem, đợi xem hắn tới chỗ nào để tìm được người thuần khiết? Phất Lạp Địch Nặc, xem ra ngươi và ta đều không hi vọng tu luyện đến cảnh giới cao nhất của Tịnh hóa thần lực!”

“Đừng nói là ta và ngươi mà sợ rằng Nguyệt Thần cũng không thể tu luyện đến cảnh giới cao nhất của tịnh hóa thần lực!” Trong lúc nói thì Sở Thiên và Bác Đức đã bay trở về Bố Lôi Trạch, lơ lửng trên bầu trời của quần đảo, Sở Thiên biểu thị ý những người khác đều có thể đi nghỉ ngơi trong căn cứ quân sự, còn mình thì bay về hướng một hòn đảo lớn cỏ mọc dày dặc, nói: “Bác Đức miện hạ, Lan Nguyệt thủ hộ giả năm người thành một nhóm, không có hứng thú đi xem ta chọn năm người nào sao?

Bác Đức theo sát phía sau Sở Thiên.

Đi tới không trung của hòn đảo, Sở Thiên cười lớn nói: “Các dũng sĩ đến từ đại thảo nguyên, ông chủ ta tới thăm các ngươi đây!”

“Thúc thúc tới rồi! Ha ha!” Hãn Mã đã sắp mười tuổi đang vui đùa đạp trên mặt cỏ chạy tới, vùng đất trở nên chấn động, thân thể của hắn bây giờ đã không kém bao nhiêu so với bốn con Hoàng Kim Bỉ Mông rồi.

Chỉ vào năm đại gia hỏa ở phía dưới, Bác Đức nghẹn họng nhìn trân trối: “Phất Lạp Địch Nặc, không phải người ngươi nói là bọn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net