Chương 47 - 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dị thế "đào" hoa trái – Chương 47 ~

Dị thế "đào" hoa trái – Chương 47

Người có hiểu lòng ta [3]

Edit : Phương Phương

Beta : Phương Phương

Ngày hôm sau, Mâu Tiểu Tiểu đúng hẹn đi tới chân núi. Lúc này Tô Khải Phong đang ở bận rộn trong phòng cách ly bệnh nhân, nghe người ta báo lại, liền vội vàng mà tiêu sái đi ra ngoài nghênh đón. Một thân ảnh gầy yếu đưng bên ngoài hàng rào cách ly, trên lưng đeo hòm thuốc, nét mặt biểu tình đạm bạc. Tô Khải Phong nhìn người nọ, không khỏi hướng hắn lộ ra vẻ mỉm cười.

"Ta đã đến, bệnh nhân đâu?" Mâu Tiểu Tiểu vừa đi vào vừa lạnh lùng nói.

"Bệnh nhân đều ở bên trong." Tô Khải Phong xoay người dẫn đường.

Mâu Tiểu Tiểu theo hắn vào phòng, phòng xem như rộng rãi, bên trong có hơn mười giường bệnh, bệnh nhân trên giường, có người rên rỉ, có kẻ giống như đang hôn mê, lầm bầm mê sảng, tốt hơn một chút , cũng chỉ là nằm ở trên giường, hô hấp không đều đặn, có chút dồn dập.

Tô Khải Phong ở một bên nói: "Đây cũng chỉ là một bộ phận, còn có mấy gian phòng khác, tính tới hôm nay bệnh nhân được đưa đến đây, tổng cộng ước chừng hơn bảy mươi người."

Mâu Tiểu Tiểu đi tới trước một giường bệnh, bắt mạch cho người trên giường, một lát sau thì buông tay ra, chỉ thấy hai hàng lông mày hắn nhíu chặt lại."Vậy hiện tại, tình hình thực tế chung quy lại thế nào?" Mâu Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Tô Khải Phong.

"Ngươi đi theo ta." Tô Khải Phong đem Mâu Tiểu Tiểu vào trong một gian nhỏ phòng, bên trong ngoại trừ tủ thuốc kép, bốn phía còn chất đống các loại dược liệu, giống một phòng chế dược. Tô Khải Phong lấy trên bàn một quyển sổ đưa cho Mâu Tiểu Tiểu xem."Ở đây đều có ghi lại, từ khi ôn dịch bùng phát đến nay đã là nửa tháng, từ đầu tới cuối, tổng cộng đưa tới xấp xỉ trăm người bệnh, nhưng cũng lúc này, những người không trị khỏi lần lượt bỏ mình; mặc dù bọn ta ở đây đã tập trung các đại phu, hiệu thuốc trong huyện lại, nhưng vẫn chưa thể tìm ra phương pháp điều trị."

Mâu Tiểu Tiểu nhìn quyển sổ trong tay, mày nhíu càng chặt:"Trên đây viết, bệnh này có thời kỳ ủ bệnh nhất định, một khi phát tác, ban đầu sẽ có chút ho khan phát sốt, như là phong hàn bình thường, nhưng sau đó bệnh tình gia tăng, rất dễ hôn mê, cuối cùng vì không có biện pháp điều trị, chỉ còn kết quả bỏ mạng, hơn nữa bệnh này tính truyền nhiễm rất cao." Nói xong, Mâu Tiểu Tiểu ngẩng đầu."Vậy các người đã giám sát chặt chẽ mỗi hộ dân."

Tô Khải Phong gật đầu nói:"Mỗi ngày đều sắp xếp người đi các hộ dân tra xét, một khi phát hiện sẽ đưa đến nơi này."

Mâu Tiểu Tiểu nghe xong chậm rãi gật gật đầu, lập tức cúi đầu suy nghĩ sâu xa, Tô Khải Phong bên nhìn cũng không quấy rầy.Một lúc sau, Mâu Tiểu Tiểu lại ngẩng đầu nói:"Ta sẽ tận lực nắm chặt thời gian nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc điều trị, lúc này các vị ở bên hiệp trợ là tốt rồi."

Tô Khải Phong đáp ứng, rồi phân phó người đi chuẩn bị.

***

Bên trong khu vực cách ly, kẻ không có nhiệm vụ không thể đi vào, ngoài cửa có binh lính canh gác, bên trong trừ bỏ đại phu đó là bệnh nhân, cho nên Tô Khải Phong thuận tiện trở thành kẻ làm tất cả các việc lặt vặt.

Nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, nghe thấy thanh âm bên trong đáp lại, Tô Khải Phong đẩy cửa mà vào."Ta đưa cơm trưa đến đây." Tô Khải Phong đưa tay cầm hộp đựng thức ăn bỏ lên trên bàn.

Mâu Tiểu Tiểu "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu, nhìn thấy liền cả kinh, nhíu nhíu mày nói:"Sao ngươi lại có bộ dạng này?"

Trước mắt là Tô Khải Phong, quần áo trên người từ trên xuống dưới đều bọc gói nghiêm nghiêm cẩn cẩn, trên tay còn đeo bao tay, thậm chí ngay cả trên mặt cũng che bằng khăn bố, chỉ lộ ra hai con mắt.

Tô Khải Phong giải thích nói:"Bên trong khu cách ly rất dễ bị truyền nhiễm, cho nên ta nhờ người làm mỗi người một bộ, sớm đã đưa cho đại phu ở chỗ này, kể cả thủ vệ canh cửa ta cũng cho mặc vào. Phải rồi, của ngươi ta cũng đưa tới cho ngươi rồi đây." Tô Khải Phong chỉ chỉ hộp đựng thực ăn bọc kín trên bàn.

Mâu Tiểu Tiểu ánh mắt híp lại nhìn hắn, rồi lại lập tức đem tầm mắt quay lại tới sách thuốc trong tay, lạnh lùng nói hai chữ."Mang đi ." (Mang về đi)

"Cầm cũng cầm tới rồi, ngươi nên mặc lên đi, vạn nhất nếu......" Tô Khải Phong mới khuyên đến một nửa đã bị đánh gãy.

Mâu Tiểu Tiểu khẽ cười một tiếng."Ta không một số người sợ chết như vậy, quần áo này ta không cần." Khi nói chuyện cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Một phen hảo ý bị người đánh trở về, Tô Khải Phong đứng đó chần chờ chần chờ há rồi lại ngậm mồm, rồi cái gì cũng không nói, cuối cùng xoay người rời đi.

Nghe được tiếng đóng cửa, Mâu Tiểu Tiểu ngẩng đầu, mắt nhìn thấy trên bàn có thứ gì đó, thì ra hộp thức ăn bọc kín vẫn không bị mang đi, không khỏi hừ một tiếng.

Quả thực những kẻ làm quan này người người đều sợ chết, ngay cả kẻ này cũng không ngoại lệ.

***

"Đại nhân, hôm nay lại chết thêm ba người." Một gã đại phu tiến lên báo cáo.

"Được rồi." Nghe xong Tô Khải Phong tâm tình trầm trọng, cảm thấy bất đắc dĩ gấp bội."Đem thi thể mang ra phòng bệnh xử lý ."

Đại phu kia đi rồi, Tô Khải Phong nhịn không được khụ lên, cảnh vật trước mắt cũng theo đó trở nên mơ hồ không rõ ràng. Buộc phải lấy một tay đỡ lên đầu tường, chờ cảm giác choáng váng qua đi. Kỳ thực lúc trước chính mình cũng đã mơ hồ cảm thấy bản thân có thể đã nhiễm bệnh, hiện tại không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu. Ngẩng đầu nhìn về hướng phòng Mâu Tiểu Tiểu, hy vọng thuốc này có thể nhanh chóng nghiên cứu chế tạo ra đi, lúc này ba người trong nhà còn không biết hắn nhiễm bệnh, vạn nhất bọn họ biết thì thế nào đây ......

***

Chạng vạng tối, Mâu Tiểu Tiểu đi ra khỏi phòng đang muốn đi xem xét bệnh nhân bên trong bệnh, đột nhiên nghe thấy gần đó truyền đến tiếng nước, xuất phát từ tò mò, hướng tới nhìn quanh một lát, phát hiện ra Tô Khải Phong đang ở rửa mặt. Mâu Tiểu Tiểu cũng không để ý, xoay người rời đi, lại nghe tiếng ho khan củaTô Khải Phong, không khỏi nhíu mày dừng lại. Xoay người đi đến trước mặt Tô Khải Phong, nói:"Tuy hiện tại là mùa hạ, nhưng tắm nước lạnh cũng không tốt lắm, nếu như ngươi ngã bệnh thì thực sự phiền toái, cho nên chú ý một chút, nếu nhiễm phong hàn thì nên uống thuốc." Nói xong, liền xoay người rời đi.

Tô Khải Phong nhất thời sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại, không khỏi cười cười, nhìn nhìn tấm lưng kia nói:"Đa tạ Mâu đại phu quan tâm."

"Hừ." Mâu Tiểu Tiểu hừ nhẹ một tiếng, đây làm sao gọi là quan tâm hắn, đơn giản là sợ hắn bị bệnh sẽ thêm phiền toái mà thôi.

***

Ngày hôm sau, người mang cơm đem cơm đến, chỉ là đưa cơm đến lần này, chính là ba vị phu nhân của Tô đại nhân.

"Hân Nhi, Tiến Tuyên, Cảnh Bình, các ngươi làm sao lại đến đây?" Tô Khải Phong nhìn ba người bên ngoai hàng rào cách ly, kỳ quái hỏi.

"Đưa cơm." Liễu Hú Hân đem hộp cơm đưa tới, vẻ mặt mất hứng, chỉ vì lúc trước hắn (Tô Khải Phong) cứng rắn muốn đích thân đến khu cách ly người bệnh để chăm sóc chiếu cố họ.

Tô Khải Phong vừa lần lượt nhận lấy từng hộp cơm, vừa nói:"Dù là đưa cơm cũng không nhất thiết các ngươi phải đến đưa, các ngươi không ở đây mới là thỏa đáng."

"Như vậy ở đây cũng không cần Đại nhân tự mình chiếu cố đi, ngươi vẫn là mau theo chúng ta trở về nhà?" Liễu Hú Hân chặn lời trở lại.

"Hân nhi......" Tô Khải Phong không khỏi lộ ra một tia cười khổ, nhưng vì trên mặt che khín bao bố, nên người khác nhìn không ra.

"Lão gia ngươi cũng thật là, nơi này đâu cần đích thân ngươi tới? Trong nha môn cũng còn có rất nhiều việc cần ngươi xử lý." Mạc Tiến Tuyên khuyên nhủ.

Diêu Cảnh Bình bên cạnh cũng nói:"Người bên ngoài trốn còn không kịp, cũng chỉ có ngươi một mực muốn tới liền, vạn nhất ngươi có làm sao ..." Phần phía sau thanh âm Diêu Cảnh Bình nói dần thấp xuống.

"Được rồi, cơm cũng đưa đến rồi, các ngươi cũng nên trở về đi, không có việc gì cũng đừng đi loạn ." Đem tất cả hộp cơm nhận lấy, Tô Khải Phong vội vã đuổi người.

"Đợi đã, lão gia, ngươi có chuyện gì gạt chúng ta đúng không?" Liễu Hú Hân đột nhiên tra thấy một tia khác thường.

Hân nhi thân thủ kéo hắn lại, Tô Khải Phong vội vàng lui về phía sau, ngoài miệng nói:"Làm sao... có thể gạt các ngươi chuyện gì ."

"Chậm đã." Mạc Tiến Tuyên vung tay ngăn cản, bao bố trên mặt Tô Khải Phong bị một trận kình phong kéo xuống, khuôn mặt lộ ra thần sắc xanh xao ốm yếu.

"Lão gia, chẳng lẽ ngươi cũng......" Hân nhi vừa định tiến lên phía trước, lại bị Tô Khải Phong vội vàng quát ngưng lại.

"Đứng lại." Tô Khải Phong hô to một tiếng, ngăn cản ba người đến gần. Gương mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, nói:"Ta biết các ngươi mà biết được như vậy sẽ sốt ruột, cho nên lúc trước vẫn gạt các ngươi."

"Nguyên lai đây là nguyên nhân ngươi ương ngạnh muốn tới." Liễu Hú Hân cúi đầu cắn cắn môi ảo não không thôi."Ta nên sớm đoán được ."

"Nếu lão gia ngươi bị bệnh mà tới, bọn ta cũng muốn tới đây chiếu cố ngươi, bọn ta không thể bỏ mặc một mình ngươi vào lúc này." Diêu Cảnh Bình vừa định từng bước tiến lên, lại bị Mạc Tiến Tuyên giữ chặt. Diêu Cảnh Bình quay đàu cả giận nói:"Giữ ta làm gì? Chẳng lẽ ngươi không quan tâm lão gia?"

Mạc Tiến Tuyên hít sâu một cái, nói:"Bởi vì quan tâm, cho nên biết hắn hy vọng chúng ta sẽ không đi vào, nếu chúng ta cũng đi vào, ngược lại sẽ chỉ làm hắn lo lắng thêm, cho nên...không cần đi vào."Vừa nói, ánh mắt cũng đồng thời gắt gao nhìn Tô Khải Phong bên trong, kỳ thật chính hắn sao lại không muốn đi vào, chỉ là hắn biết lão gia sẽ không nguyện ý nhìn bọn họ cứ thế mà làm.

"Đều mau trở về đi." Tô Khải Phong mỉm cười nhìn ba người."Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ khoẻ mạnh trở về, cho nên các ngươi nhất định phải ở trong phủ chờ ta, nhớ rõ đừng có náo loạn cái gì mới ngoan."

Nhìn ba người đã rời đi, Tô Khải Phong không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Có lẽ, để bọn hắn biết cũng tốt, có thể để bọn hắn chuẩn bị tâm lý, thực sự mà nói nếu như vạn nhất...... vạn nhất......

(*) Vạn nhất : Ngộ nhỡ (xảy ra chuyện ngoài ý muốn)

Dị thế "đào" hoa trái – Chương 48 ~

Dị thế "đào" hoa trái – Chương 48

Người có hiểu lòng ta [4]

Edit : Tiểu Lạc

Beta: Phương Phương

Cảm ơn Lạc tỷ đã giúp con sâu lười hoàn thành chương này! (〜 ̄) Lần đầu beta mà chỉ phải chính font, đổi câu chữ, không phải sờ đến raw với QT, mừng rợi nước mắt !

Mâu Tiểu Tiểu ở trong phòng vừa xem xét bệnh án, vừa đối chiếu y thư, đột nhiên nghe thấy tiếng như có vật nặng rơi xuống, không khỏi nhíu nhíu mày, lập tức đứng dậy đi ra ngoài xem xét. Thấy trên mặt đất ngổn ngang nào là bình sứ, chén trà, khăn mặt linh tinh hôn độn xung quanh, rồi lại nhìn đến người vừa ho vừa từ trên mặt đất đứng lên kia, mi cau lại thật chặt.

"Nếu thân thể không khỏe nên đi nghỉ ngơi đi, ngươi như vậy không phải càng thêm phiền sao"

"Không. . . .khụ khụ. . . .không có gì, vừa rồi chỉ là vướng chân một chút thôi" Tô Khải Phong vừa nhặt đồ lên vừa nói

Mâu Tiểu Tiểu thở dài thật sâu, đi qua giúp hắn nhặt :"Chưa thấy qua ai bất cẩn như ngươi"

Mặt Tô Khải Phong bị khăn che kín, thấy không rõ biểu tình của hắn, chỉ cười khổ một tiếng, nói: "Lần sau nhất định cẩn thận, ngươi cũng đừng nhặt nữa, mau mau vào nghiên cứu chế ra phương thuốc, tất cả người nơi này đều trông cậy vào ngươi."

Mâu Tiểu Tiểu nghe xong, cũng không nói gì, cầm mấy món đồ nhặt được bỏ vào trong khay, đứng dậy trở về phòng.

Tô Khải Phong đem mấy món này sửa sang thỏa đáng, bưng khay đứng dậy, đột nhiên lại cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cảnh tượng trướcc mặt cũng trở nên vặn vẹo, chạy nhanh đến bên tường chống đỡ thân thể.

...[đại nhân, hôm nay lại có năm người chết] ...[bệnh này một khi nhiễm phải, khoảng chừng một tháng, nhiều nhất không vượt quá nửa tháng sẽ mất mạng] ...nghĩ đến lời nói lúctrướcnghe thấy, nội tâm không khỏi trầm xuống. Bản thân đã nhiễm phải bệnh này. . . .cũng gần một tháng rồi, không biết, còn có thể chống đỡ được bao lâu.

***

Lại qua mấy ngày, ở trong khu cách ly, những người lần lượt ra đi không ít, đồng thời cũng có một vài người tra ra đã bị lây nhiễm được đưa tới. Trong khu cách ly lòng người nhất thời biến động, nguyên nhân đều là vì Mâu Tiểu Tiểu đến đây đã hơn nửa tháng, nhưng vẫn không chế ra phương thuốc trị liệu, chư vị đại phu lòng cũng nóng như lửa đốt.

"Đại nhân, ngươi xem, hiện tại phải làm sao bây giờ? Phương thuốc trị liệu đến nay vẫn chưa chế ra, mà ở nơi này của chúng ta mỗi ngày chết rất nhiều người, cứ tiếp tục như vậy. . . .ai. . . .này, phải làm sao bây giờ" Phương đại phu vẻ mặt vô cùng đau đớn, lại nhìn dáng vẻ người đứng trước mặt mình vẫn không ngừng ho, không khỏi quan tâm nói : "Đại nhân đại nhân. . . . .ngài gần đây làm sao vậy? Thân thể dường như ngày càng sa sút, có phải do quá mệt mỏi hay không? ai, ngài cũng thật là, cũng không cần chuyện gì cúng cố sức mà làm, lúc cần nghỉ ngơi thì phải đi nghỉ ngơi, chớ để. . . . ." nói đến một nửa. Phương đại phu đột nhiên ngừng lại, rồi dùng ánh mắt kinh ngạc nhịn Tô Khải Phong: "Đại nhân. . . .gần đây, ngài ho như vậy không phải đã một tháng rồi sao? Chẳng lẽ là . . . ."

"Không có việc gì, Phương đại phu, thân thể của ta ta rõ nhất, không có gì to tát đâu, trước ngươi cứ chú ý chỗ này, ta đi xem Mâu đại phu nghiên cứu chế thuốc thế nào rồi." Tô Khải Phong rất nhanh cắt đứt lời nói của Phương đại phu, sau đó qua loa lấy một cái lý do liền xoay người rời đi.

Ra khỏi phòng, Tô Khải Phong đỡ tường chậm rãi ngồi xuống, chờ cảm giác chóng mặt qua đi. Gần đây cái gì không ăn không vô, hơn nữa cảm giác chóng mặt ngày càng lợi hại, hiện giờ đến bản thân mình cũng biết lúc này mình đang phát sốt, nghe nói bệnh này một khi phát sốt, tùy từng người sẽ lâm vào hôn mê. Xem ra không lừa được bao lâu nữa rồi.

***

Gõ nhẹ vài cái lên cửa, sau đó đợi mãi không thấy bên trong có tiếng đáp lời, Tô Khải Phong liền tự ý đưa tay đẩy cửa mà vào. Nhìn thấy người ở bên trong giờ phút này đang ngồi bên bàn đọc sách, chỉ cắn môi cúi đâu trầm nhìn thứ gì đó trên bàn.

Nghe thấy có người vào, Mâu Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn, thấy là Tô Khai Phong, không khỏi nhíu mày lập tức lại cúi đầu.

"Ta đến xem tình hình ngươi nghiên cứu chế thuốc gần đây như thế nào" Tô Khải Phong vừa nói vừa đi đến bên bàn đọc sách.

Mấy ngày gần đây kì thực trong tâm quả thực có chút lo lắng, nhưng hắn cũng chưa từng thúc giục Mâu Tiểu Tiểu.

Trầm mặc một hồi, Mâu Tiểu Tiểu chần chờ nói "Phương thuốc. . . . đã chế ra, chỉ là . . . .hiện tại cần phải có người thử nghiệm phương thuốc này, nhưng. . . .nếu thuốc này có cái vạn nhất, ta sợ cứu người không xong, ngược lại khiến người đó chết sớm hơn"

Nghe xong lời này, Tô Khải Phong đơn giản nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Việc này thì dễ rồi, ta đến thử là được"

"Ngươi thử?" Mâu Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Tô Khải Phong ởtrướcbàn, rồi lại cúi đầu nói: "Ngươi không bị nhiễm bệnh này, làm sao có thể để ngươi. . . .khoan đã -" Mâu Tiểu Tiểu đột nhiên ngẩng đầu, vươn tay nắm lấy cổ tay Tô Khải Phong đặt trên bàn bắt mạch. Một hồi sau, chỉ thấy hắn có chút không dám tin trợn to mắt nhìn Tô Khải Phong: " Vì sao ngươi không nói sớm? Đã bao lâu rồi?"

Tô Khải Phong cười khổ một cái :" Chắc là tầm một tháng đi."

Mâu Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy người trước mặt này không chân thực, tự biết bệnh này chỉ cần một tháng là chấm dứt, còn bận trong bận ngoài chưa từng nghỉ ngơi, nếu là người thường, chỉ sợ đã ngã xuống rồi. Chẳng lẽ hắn không quan tâm đến bản thân mình? Chẳng lẽ y thật sự... không sợ cái chết? Mâu Tiểu Tiểu lại nhíu mày: "Ngươi nói để ngươi tới thử thuốc, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?" Chính bản thân mình viết phương thuốc còn không thể cam đoan, bảo hắn sao dám thử đây?

"Ta tin tưởng ngươi!" Cảnh tượng trước mắt dường như lại trở lên mơ hồ, không ngừng lay động trước mặt. Tô Khải Phong miễn cưỡng chống đỡ thân mình bên thư án: "Làm đi, mau mau sắc thuốc đi, để ta. . . ." câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, người đã hướng sang bên cạnh ngã xuống mặt đất, sau đó liền hôn mê.

***

Tìm một cái giường cho hắn nằm xuống, sắc thuốc cho hắn uống, khó thấy được Mâu đại phu bình thường không thích gần gũi người khác lại tự mình chăm sóc người ta, giờ phút này Tô Khải Phong đang nằm trên giường do phát sốt mà nói lời có phần mê sảng,

Mâu Tiểu Tiểu vắt khô khăn ướt, phủ lên trán Tô Khải Phong, nhìn ngươi đang lâm vào hôn mê này.

Ban đầu cho là y sợ chết, bất quá hiện tại nghĩ lại. . . . .lúc trước y cứng rắn muốn mình mặc y phục kia, nguyên lai không chỉ vì. . . .mà còn vì muốn mình phòng bị trước, lại cũng vì y biết bản thân bị bệnh, sợ sẽ lây bệnh cho ngưới người khác. Y có thể nói ra, như vậy mình cũng sẽ không hiểu lầm, vậy mà y thế nhưng lại không nói một lời, này là vì cái gì? Người như vậy. . . . hắn vẫn là đầu tiên gặp được, khiến ngươi ta. . . .nhìn không thấu.

Trên trán đột nhiên có một hồi mát mẻ, ý thức Tô Khải Phong nguyên bản hỗn độn, giờ có chút thư thái, biết bên cạnh mình có người đang chiếu cố, đôi bàn tay kia. . . .có chút lành lạnh.

"Hân nhi. . . ." Tô Khải Phong gọi một tiếng

Hân nhi? Mâu Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn, Hân nhi là ai? Là thê tử của hắn sao?

Không đúng, không phải Hân nhi, nếu là hắn, khẳng định hắn sẽ ở bên cạnh mắng không ngừng. Ý thức mơ hồ, Tô Khải Phong vẫn cảm thấy có gì đó khác thường

"Tiến Tuyên. . . ." Tô Khải Phong lại gọi một người khác.

Tiến Tuyên? Mâu Tiểu Tiểu nghi hoặc nghiêng đầu, Tiến Tuyên là ai? là tên của nam nhân, chẳng lẽ là người nhà của hắn? Huynh đệ của hắn?

Không đúng, cũng không phải Tiến Tuyên, tay của Tiến Tuyên từ trước đến giờ không có lạnh như vậy, sẽ không phải là hắn.

"Cảnh Bình. . . ." Tô Khải Phong nghĩ tới người cuối cùng

Cảnh Bình? Mâu Tiểu Tiểu khó hiểu nhíu nhíu mày. Cảnh Bình này là ai nữa? Nghe cũng là cái tên của nam nhân, lại là huynh đệ của hắn đi? Như vậy là hắn có rất nhiều huynh đệ sao?

Không đúng, người này không phải là Cảnh Bình, Cảnh Bình từ trước đến nay tay chân thô kệch, xuống tay làm sao có thể cận thận nhẹ nhàng như vậy?

Như vậy, người này là ai?

"Ngươi. . .là ai?"

Mâu Tiểu Tiểu ngồi ở trước giường chống cằm, đang lo lắng chính mình có muốn trả lời vấn đề này hay không, cho dình mình trả lời, đối với một kẻ đang hôn mê mà nói, có ý nghĩa gì sao?

...[ta tin tưởng ngươi] ...không biết vì sao, trong đầu đột nhiên nhớ tới những lời y nói lúc trước. Y tin tưởng hắn, a, y dựa vào cái gì tin tưởng hắn? Bởi vì y thuật của hắn? Hay vẫn là bỏi vì hắn là truyền nhân duy nhất của lão thần y?

...[trong khu cách ly dễ bị lây bệnh, cho nên ta sai người làm cho mỗi người một bộ, không riêng gì đại phủ nơi này, ngay cả thủ vệ canh cửa ta cũng bắt mặc vào. Đúng rồi, của ngươi ta cũng cho người đưa tới.]... [cần lấy đều đã lấy đến đây, ngươi cứ mặc lên đi, vạn nhất nếu. . . .]... khi đó, hắn muốn nói lại thôi, kì thực cũng là quan tâm mình, từ sau khi gia gia (ông) mất, đã không có ai quan tâm hắn.

Đột nhiên trong lòng có chút xúc động, Mâu Tiểu Tiểu mở miệng nói "Ta tên là Mâu Tiểu Tiểu, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Tiểu"

"Tiểu. . . . Tiểu. . . . " Tô Khải Phong lẩm bẩn nói. Đột nhiên ngửi được một cỗ dược hương tươi mát khiến cho người ta có chút quen thuộc, cũng thứ gì đó trong trí nhớ chồng chéo lên nhau.

Thì ra người khi đó, là hắn.

************************Lời tác giả *****************

Ha ha, tin tưởng mọi người xem cũng rõ rồi đi, trò hay kế tiếp đã trình diễn, mời mọi người mỏi mắt mong chờ nha~

Xì poi chương sau : đường tình, có chút nhấp nhô. . . . .

Lời đứa ngồi la liếm: Ước gì editor thần thánh này thuộc quyền sở hữu của nhà mình, aiz, aiz, aiz ~~~

Dị thế "đào" hoa trái –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net