Chương 71 - 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dị thế 'đào' hoa trái- Chương 71 ~

Dị thế 'đào' hoa trái- Chương 71

Edit: : Tiểu Lạc

Beta: Phương Phương

Qua buổi trưa, Triệu Cẩm Trình mới động thân đến Từ Trữ cung thỉnh an thái hậu.

Đương kim Thái hậu, cũng là mẹ đẻ của hắn Hoàng đế ca ca.

Đi vào Từ Trữ xung, đột nhiên kí ức lúc trước như thủy triều ào ạt tràn về.

Mười năm trước, chính cung Hoàng hậu của phụ Hoàng đi về cõi tiên, hậu vị bỏ trống, mà có khả năng ngồi lên vị trí đó nhất chính là mậu hậu và một vị khác được sủng ái- Thục phi. Hậu cung từ trước đến nay là nơi u ám nhất, cũng là nơi có nhiều khúc mắc nhất, cái nơi mà quyền lực tượng trưng cho tất cả mọi thứ. Mẫu hậu với vị Thục phi kia tranh hậu vị, đều bỏ ra hết thảy thủ đoạn, đến cuối cùng, Mẫu hậu đã sử dụng một chiêu khổ nhục kế, tranh được hậu vị.

Thục phi vờ hiền lương thục đức, phái người đưa tới một mâm điểm tâm, Mẫu hậu nảy ra một kế, bỏ độc dược trí mạng vào trong, sau đó để hắn ăn phải.

Về sau, hắn bệnh nặng mội hồi, thái y chẩn bệnh, nói là trúng độc.

Sau đó, Mẫu hậu tranh thủ được tình cảm, Thục phi thì bị biếm vào lãnh cung, đứa con hiện tại cũng được giao cho một vị cung phi không được sủng ái khác dưỡng dục.

Sau đó nữa, Hoàng huynh được lên ngôi Thái tử, Mẫu hậu cũng được lên làm Hoàng hậu.

Hiện giờ hai người này, một người chiếm được ngôi vị Hoàng thái hậu tôn quý, một người nắm được ngai vàng Hoàng đế, tất cả đều là nhờ hi sinh của hắn mới đạt được. Việc này, hiện giờ cũng chỉ có ba người bọn họ biết, không có một ai khác thấu hiểu. Đều là nói, vô tình nhất là nhà đế Vương, ngay cả đứa con thân sinh cũng có thể lợi dụng, hi sinh. Năm đó hắn dạo một vòng ở quỷ môn quan, tốn không ít danh y dược liệu trân quý trong cung, tự mình cầu sinh, cuối cùng mới kéo được nửa cái mạng này trở về, chỉ có điều cuộc đời này không thể có con nối dòng của bản thân nữa. Khóe miệng xả ra một mạt ý cười lạnh lùng. Cái kẻ duy nhất được gọi là "nhân họa đắc phúc" cũng chỉ chính mình mới biết bản thân đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, và hai vị kia cũng vì áy náy hổ thẹn mà mặc hắn lêu lổng phóng túng. *kiểu vừa edit vừa đau lòng xót xa cho bạn Trình ấy*

Thông báo xong, Triệu Cẩm Trình đi vào. Kỳ thật từ trước đến nay việc hắn ghét nhất là đối mặt với Mẫu hậu.

Phụ nhân ngồi trên thượng vị, y phục hoa lệ khí khái, phong vận ưu nhã, chính là đương kim thái hậu, năm tháng như chưa từng lưu lại dấu vết trên khuôn mặt bà, vẫn xinh đẹp duyên dáng như năm xưa.

"Gần đây, ở trong này Ai gia thường nghe được một số chuyện của ngươi, nói ngươi ở bên ngoài cả ngày uống rượu mua vui, còn thường xuyên không lâm triều, cho dù hiện tại đang đứng trong hàng ngũ Vương gia, nhưng vẫn không thể trầm mê với thanh sắc khuyển mã như vậy được, là Vương gia thì lên ra dáng của một Vương gia." Triệu Cẩm Trình ngồi một chỗ chỉ thờ ơ cúi đầu uống trà, không đáp lời bà. Thái hậu tiếp tục nói: "Ai gia nghĩ ngươi cũng đã đến lúc thành thân, ở tuổi của ngươi cho dù chưa muốn lập Vương phi, trong Vương phủ cũng nên có mấy thị thiếp mới đúng, không nghĩ đến bên cạnh ngươi một người cũng không có, đều là ai gia sơ sót, lúc trước lo lắng ngươi tuổi tác còn nhỏ, cũng chưa từng để ý, hiện giờ đã đến lúc giúp ngươi chuẩn bị việc hôn nhân rồi, đến lúc đó ngươi có Vương phi, cũng có người ở cạnh ngươi chiếu cố ngươi." (huhu, đến đây uất ức vch, bà có tư cách gì mà nói, bà vì quyền lực đã từ bỏ con bà 1 lần, giờ lại vì cái sĩ diện hoàng tộc mà đẩy con bà vào bể khổ lần nữa. Mỗi câu mỗi từ làm lạnh lòng người mà. Chó má!!!)

"Tốt với ta? Ừm, đúng vậy, hiện tại mẫu thân ngài đang là toàn tâm toàn ý tốt với ta!" Triệu Cẩm Trình buông chén trà, trện mặt lộ ý cười lạnh lùng: "Nếu là vì trong lòng Mẫu hậu muốn an ủi ta, ta khuyên Mẫu hậu vẫn là tỉnh mộng thì hơn, muốn ta cưới một nữ tử, cưới về thì có tác dụng gì? Ngay cả thái y cũng đã sớm nói qua, ta kiếp này không có khả năng sinh dục đời sau, một khi đã như vậy, thay vì cưới về một nữ tử ta không hề yêu thương về làm hại cả đời nàng, không bằng ta đi cưới một nam tử mà ta yêu về, dù sao cũng đều như nhau".

" Ngươi... Cẩm Trình, ngươi có biêt ngươi đang nói gì không?" Thái hậu tức giận đập bàn nói.

Triệu Cẩm Trình mỉm cười, đứng dậy: "Nếu đã thỉnh an thái hậu xong, nhi thần cũng xin cáo lui, về việc cưới Vương phi, chỉ thỉnh thái hậu bớt suy nghĩ vấn đề này đi, hiện tại nhi thần sống rất thư thái khoái ý, vô dục vô cầu, không muốn phí tinh lực đi cưới nữ nhân về làm Vương phi" Ngụ ý là, chuyện của y không cần bà ấy quản.

Hành lễ cáo lui, Triệu Cẩm Trình không hề để ý đến thái hậu phía sau đang thở hổn hển, cứ thế tiêu sái rời khỏi từ trữ cung.

***

Nên đi là đâu mới tốt đây? Triệu Cẩm Trình nhàn rỗi không có chuyện gì làm túy ỳ tiêu dao trong Hoàng cung.

Bị cấm cung khoảng chừng ba tháng, vốn cảm thấy không có gì, nhưng hiện tại xem ra...

Nhìn nhìn một loạt cung nữ thái giám đi theo phía sau, nhất thời vọt lên một cỗ cảm giác vô lực. Bản thân đã nhàn đến phát sợ rồi, bây giờ phía sau còn kéo theo một đám đuôi như vậy, hắn đi đến đâu bọn họ đi theo đến đấy, đúng thật là phiền phức.

" Các ngươi đều lui xuống đi, không cần đi theo nữa!"

" Nhưng mà Chiêu vương, Hoàng thượng lệnh cho chúng ta. . . ."

" Hiện các ngươi đang đi cùng là ta, ta cho các ngươi lui ra thì các ngươi cứ lui ra đi."

Mây cung nhân đưa mắt nhìn nhau, như cũ cúi đầu không lên tiếng.

"Thế nào? Khó khăn quá hay là sợ ta chaỵ? Hay là nói bổn vương không thể sai sử các ngươi được?" Ánh mắt Triệu Cẩm Trình sắc như kiếm, lạnh lùng nói.

"Nô tài (nô tỳ) không dám, nô tài (nô tỳ) xin cáo lui!"

Triệu Cẩm Trình hừ lạnh một tiếng, nhìn nhóm cung nhân lui ra.

Quay đầu lại, mắt nhìn bốn phía, nên đi đâu đây?

Nhìn đến cái hồ cách đó không xa, Triệu Cẩm Trình lững thững đi đến.

Ánh mặt trời chiều chiếu vào trên mặt hồ lóng lánh ra ánh ánh vàng, tà dương đem không trung xung quanh cùng nhuộm thành một màu vàng kim, đem nước và trời gắn thành một mảnh, ánh mặt trời chiếu lên người ôn noãn ấm áp, khiến cho người ta nhịn không được muốn tới gần.

"Khoan đã!!!"

Không biết phía sau có ai đó hô một tiếng, đồng thời bản thân cũng bị một cánh tay giữ chặt lấy. Triệu Cẩm Trình quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mắt áp rất gần.

"Ngươi có gì khúc mắc trong lòng sao? Sao lại muốn nhảy hồ tự sát chứ?"

Người nọ không cho hắn nói lời nào mà lôi trở lại.

Tự sát?

Cúi đầu vừa nhìn, lúc này mới ý thức được mình vừa rồi lơ đãng rồi đi vào giữa hồ, bây giờ nửa thân mình đều đã ướt, mà người lôi kéo hắn cũng ướt nửa người.

Bất quá, hắn cũng chưa từng muốn ra đó. Quay đầu lại nhìn thấy ánh dương ấm ấp cách đó không xa. Hắn nghĩ hắn "chỉ muốn hòa mình vào mảnh ấm áp này mà thôi".

"Nếu muốn được ấm áp, chỉ cần ôm một người là có thể, sao lại phải đuổi theo thái dương không thể với tới kia?" Thanh âm người nọ mang theo ý cười.

Thì ra, hắn lúc lơ đãng đã đem suy nghĩ của mình nói ra. Lại quay đầu đánh giá người vừa lôi kéo hắn. Diện mạo tuấn tú, một đôi mắt đào hoa mang theo ý cười, khóe miêng khẽ câu lên, ẩn ẩn mang theo loại cảm giác bất cần đời. Từ triều phục trên người y mặc nhìn ra y là quan tam phẩm. Người này hắn chưa từng gặp qua, hơn nữa y sao lại đến hậu cung này?

Triệu Cẩm Trình mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ này?" Mắt nhìn cái tay còn đang lôi kéo mình kia, nói: "Ngươi cũng biết ta là ai?"

" Ngươi...?" Người trước mặt kinh ngạc, cao thấp đánh giá hắn một phen, sau đó buông tay ra, che miệng lại đổi thành vẻ mặt hốt hoảng. "Hạ quan... hạ quan mới vừa rồi không phải cố ý, đã mạo phạm, xin....xin thứ tội, hạ quan cáo lui." Nói xong, đi như chạy ra khỏi hiện trường.

Y rốt cuộc có biết mình là ai không? Sao lại là loại phản ứng này?

Cúi đầu nhìn bản thân, hôm nay lúc đi ra ngoài, y phục trên người rất bình thường, tóc cũng chỉ buộc đơn giản thôi, vẫn chưa đeo phát quan. Bộ dáng như vậy, nhìn biểu hiện vừa nãy của y không giống như đã từng gặp mình, hẳn là cũng không biết thân phận của mình đi, mày không khỏi nhíu li, rốt cuộc y nghĩ mình là ai?

Triệu Cẩm Trình dọc theo đường đi trên người ướt nước trở về nơi mình ở.

"Vương gia...ngài..." vài tên thái giám thấy thế, đều thất kinh.

"Còn thất thần làm cái gì, chuẩn bị nước, bổn Vương muốn tắm rửa"

Đám thái giám phía sau lập tức đi chuẩn bị.

Ngâm mình trong bồn tắm, Triệu Cẩm Trình dựa đầu vào bên bồn tắm thả lòng thân mình. Cảm thấy trên cánh tay có chút đau, vừa nâng lên nhìn, phía trên có ẩn ẩn mấy cái ấn hồng. Không khỏi hừ nhẹ một tiếng. Người nọ dùng lực cũng thật lớn, chẳng lẽ khi đó thật sự cho rằng hắn muốn tự sát? Y lại không biết mình, thực muốn tóm y đến để nói rõ vấn đề này, từ nhỏ đến lớn trong cung, tất cả mọi người nhìn thấy mình nếu không hờ hững thì cũng nịnh bợ, chỉ việc nhìn vào đã thấy tâm tư y tốt như vậy, cũng biết rút cuộc y cũng không phải người trong cung. Khóe miệng không khỏi kéo ra một tia cười, bất quá phản ứng của y lúc sau quả thật là rất thú vị. Trong đầu lại hiện lên biểu tình lúc chạy trốn của người nọ, lập tức hơi hơi bĩu bĩu môi, y rốt cuộc nghĩ mình là ai chứ? Hơn nữa, hắn sao lại đến nơi hậu cung này? Chẳng lẽ Hoàng huynh tìm hắn bàn chính sự? Rầm một tiếng, vẩy lên một mảnh bọt nước, phiền quá, hắn mất hứng suy nghĩ

"Người tới, mang rượu tới!"

Thái giám hầu hạ một bên: "Vương gia, Hoàng thượng phân phó, không cho Vương gia uống rượu."

"Hừ, bây giờ ngay cả uống rượu cũng không cho uống." Triệu Cẩm Trình giận cáu một tiếng, lửa giận đầy mình. "Người các ngươi hầu hạ lúc này là ta, gọi các ngươi mang rượu tới thì mang tới, còn không mau đi?"

Tên thái giám kia vội vàng quỳ xuống nói: "Vương gia, Hoàng thượng cố ý phân phó xuống, nói rằng không được cho Vương gia ngài uống rượu, thỉnh Vương gia thứ tội".

Thấy hắn như vậy, Triệu Cẩm Trình trong lòng tự biết vô lực. Thôi thôi, dù sao cũng chỉ bị cấm túc ba tháng, nhẫn nhẫn đi cho qua.

Hôm trước lap-chan của Alex hỏng, hôm nay lap-kun nhà tớ uống nước cho đỡ nóng. May mà dính tý, cũng tự hồi phục T__T Đã nghèo còn mắc cái eo ~~

Dị thế 'đào' hoa trái- Chương 72 ~

Dị thế 'đào' hoa trái- Chương 72

Edit: : Tiểu Lạc

Beta: Phương Phương

Sau việc ngoài ý muốn ngày hôm ấy, Triệu Cẩm Trình vẫn chưa để trong lòng, ai có thể đoán được mấy ngày sau, hai người lại chạm mặt ở ngự hoa viên trong cung.

Tô Khải Phong vừa liếc mắt nhìn thấy hắn liền xoay người trốn đi, nhưng không ngờ Triệu Cẩm Trình cũng vừa lúc nhìn thấy hắn.

"Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Triệu Cẩm Trình ở đằng sau rống lớn một tiếng, không ngờ người nọ ở đằng trước còn dám cắm đầu chạy. Bên người Triệu Cẩm Trình không có ai, cũng không thể sai người đi bắt hắn lại, đột nhiên nhãn châu xoáy động, có biện pháp.

"Ngươi nếu không đứng lại ta sẽ gọi người đến, đến lúc đó ta sẽ nói ra chuyện xảy ra ngày hôm đó." Tuy rằng cũng không rõ ngày đó y sợ cái gì, có điều tin rằng khi mình nói như vậy với y khẳng định có tác dụng.

"Đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng gọi người đến... ." Tô Khải Phong nghe hắn nói như vậy, chạy nhanh trở về, vọt tới trước mặt hắn, một tay bịt miệng, một tay kéo hắn ngồi xuống, hai người được hoa cỏ chung quanh che dấu, Tô Khải Phong còn đang hoảng sợ nhìn trái ngó phải, xem có người nào ở xung quanh không. (Tô-đại-nhân thành Tô-bạo-lực mất rồi=)) )

Miệng Triệu Cẩm Trình bị y bịt lại đã khiến hắn rất khó chịu, hiện tại lại bị y làm như trộm cướp ngồi xổm sau đám cỏ cây, trong lòng lại càng tức giận, nắm chặt tay không nói nhiều chụp lấy đầu hắn, tay đấm chân đá. Tô Khải Phong vốn văn nhược, mà hắn lại ra tay mạnh mẽ, mới hai ba cái đã bị hắn đánh cho té trên mặt đất, Triệu Cẩm Trình càng đánh càng mãnh liệt, cười ngồi trên người hắn lại đấm cho mấy cái, cuối cùng còn ôm lấy cánh tay hắn, há mồm cắn một cái. (được rồi, tại hạ nhầm, là Triệu-bạo-lực, xin rửa hàm oan cho Tô đại nhân)

Tô Khải Phong kêu thảm một tiếng, ôm lấy cánh tay nói: "Ngươi sao lại đánh ta?" lại nhìn cánh tay bị cắn, bên trên là một loạt dấu răng, da cũng bị cắn đến chảy máu, hắn là chó con hay sao?

Triệu Cẩm Trình vỗ vỗ tay đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người dưới chân: "Ai cho ngươi bịt miệng ta rồi kéo ta ngồi xuống? Không làm gì sai trái, việc gì phải như thế?"

Tô Khải Phong cái gì cũng chưa nói, thảm thương từ trên mặt đất đứng lên. Trong lòng nghĩ thầm sao mỗi lần gặp hắn đều không hay ho như vậy.

"Nói, ngươi rốt cuộc biết ta là ai hay không?" Triệu Cẩm Trình bắt đầu thẩm vấn.

"Hạ quan...hạ quan..." Tô Khải Phong ấp a ấp úng nửa ngày, nhìn hắn trừng mắt, nhanh chóng nói tiếp "Hạ quan ngày đó nhìn ra, ngài là người trong hậu cung của Hoàng Thường...là...là. . ."

"Câm mồm!"

Sắc mặt Triệu Cẩm Trình xanh mét. Cái gì? Y nhưng lại coi mình thành...nam. . .nam sủng trong cung của hoàng huynh? Y...y sao có thể nhìn ra cái kết quả nha này?

Thấy sắc mặt hắn có biến, Tô Khải Phong nhanh chóng nói: "Ngày đó ta thực sự không cố ý, lúc ấy dưới tình thế cấp bách mới không nghĩ nhiều, lúc sau...lúc sau mới phát hiện...ngài là...có điều ngài yên tâm, ta sẽ không đem sự kiện kia nói ra đâu, đương nhiên, ta biết ngài cũng sẽ không nói, đúng không?" Nói xong, hắn ra vẻ lấy lòng nhìn Triệu Cẩm Trình.

Triệu Cẩm Trình biểu tình dại ra như cũ, thật lâu không thể hoàn hồn. Đợi hắn hồi hồn trở về, nhìn khuôn mặt đầy chờ mong trước mặt kia, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm. Hắn biết, cuộc sống bị giảm lỏng trong cung trong ba tháng kế tiếp của hắn sẽ không nhàm chán.

"Ta sẽ không nói ra ngoài." Triệu Cẩm Trình cố ý giả bộ thờ ơ buồn bã. Nhìn người trước mặt, khẩu khí thả lỏng, hắn tiếp tục nói :"Nhưng mà, ta có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Tô Khải Phong bật người cảnh giác.

"Thật ra, ta không phải tự nguyện vào cung, mà là...bởi vì nhiều nguyên nhân, bị bắt ở lại trong cung..." Về điểm này hắn cũng không nói dối, thật sự là hoàng huynh hắn cường ngạnh bắt hắn ở trong cung. Đồng thời tự lừa gạt chính mình, ngoài miệng tiếp tục nói: "Hiện giờ cũng chẳng quen người trong cung, bên người ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, mà cơ hồ cũng chẳng gặp được mặt Hoàng Thượng, ngươi có lẽ cũng biết, những có thế lực người trong cung, cũng không tiện ở chung, cho nên..." Thở dài, câu nói kế tiếp thật lâu cũng không nói ra nổi.

"Cho nên?" Tô Khải Phong hỏi. Dự cảm không ổn đồng thời bao phủ lấy hắn.

"Cho nên, hy vọng có thể tìm được một người để nói chuyện," Triệu Cẩm Trình ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, có thể cảm giác được một tia tính kế bên trong.

Tô Khải Phong cào tóc lộ ra thần tình khốn đốn, cảm thấy được việc này rất khó làm. Hắn chỉ là một quan văn, thân là thần tử, không may cùng nam phi trong cung của Hoàng Thượng âm thầm qua lại thường xuyên, cho dù đối phương là một nam nhân, khác với nữ nhân, nhưng bản chất thì vẫn như nhau, vẫn là phi tử của hoàng thượng, nếu vạn nhất bị người ta phát hiện, rồi đồn đại ra ngoài, chức quan này của hắn bị đánh mất không tính, không chừng ngay cả cái đầu cũng không giữ được, hơn nữa, không phải hắn còn muốn giúp Liễu Hú Hân lật lại bản án sao? Mọi thứ chỉ mới vừa cất bước, nếu hiện tại có bất kể sơ suất gì, mọi kế hoạch đều uổng phí.

"Sao nào? Ngươi không đồng ý?" Triệu Cẩm Trình thấy hắn có vẻ do dự, lạnh lùng trừng.

"Không... không... không dám..." Tô Khải Phong vội vàng xua tay. Trái lại nghĩ, bản thân mình đến nơi này cũng chỉ là ngoài ý muốn, về sau không đi con đường này cũng được, tương lai không chạm mặt hắn, cũng sẽ không cần quản đã đáp ứng cái gì, không bằng hiện tại cứ đáp ứng trước rồi nói sau. Trong lòng hạ quyết tâm, Tô Khải Phong xả ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Một khi đã như vậy, vậy thì cứ như thế đi, về sau hạ quan sẽ thường tới nơi này cùng ngài gặp mặt trò chuyện."

Thấy y đồng ý, Triệu Cẩm Trình vừa lòng gật đầu: "Ta tên...Tinh Tú (ngôi sao),ngươi tên là gì?"

"Hạ quan họ Tô, tên Khải Phong"

Người nọ trên mặt lộ ra mỉm cười sáng lạn, xoay người thi lễ.

Thi ra y tên Tô Khải Phong.

Triệu Cẩm Trình ở ngự hoa viên đợi hắn ba ngày, nhưng trong ba ngày này vẫn không thấy mặt tên Tô Khải Phong kia.

Tiểu tử này, dám lừa hắn. Lúc trước còn tưởng rằng người nọ không thường xuyên vào cung, cho nên không gặp mặt thì không tính, nhưng, ngay hôm nay hắn mới từ miệng tên thái giám bên người hoàng huynh biết được, cái người tên Tô Khải Phong thực ra mỗi ngày đều vào trong cung cùng hoàng huynh thương nghị chính sự, điều này chẳng phải coi hắn như không khí hay sao? Đã để hắn hạ mình chờ một tên quan nhỏ bé như y, không nghĩ tới kết quả y còn dám lừa mình, may mà hắn đã cố tình lệnh cho người trong cung, trong thời gian này không được ra vào ngự hoa viên.

Triệu Cẩm Trình nắm chặt tay tức giận, nâng tay đập bể bình sứ bạc. Được, được lắm, Tô Khải Phong, lão hổ không phát uy, ngươi xem là mèo bệnh a, hắn muốn xuất ra một vài thủ đoạn làm cho kẻ tên Tô Khải Phong kia phải mở mang tầm mắt, để xem y làm cách nào để thoát được bàn tay của hắn.

Trong lòng hạ quyết tâm, liền nhấc chân đi ra ngoài.

"Vương gia, ngài muốn đi đâu?

"Ngự thư phòng."

~~~~Chương này quá ngắn, ahhaaa

Dị thế 'đào' hoa trái- Chương 73 ~

Dị thế 'đào' hoa trái- Chương 73

Edit: : Tiểu Lạc

Beta: Phương Phương

Ngày thứ hai, sau khi ở trong ngự thư phòng cùng Tề vương bàn chính sự xong, Tô đại nhân đang muốn rời đi. Đột nhiên Tề vương gọi hắn lại.

"Đúng rồi, vài ngày trước ngươi có gặp người nào trong ngự hoa viên không?" Tề vương tùy ý hỏi.

"Gặp người nào. . . ." Trái tim Tô Khải Phong đột nhiên đập mạnh một cái: "Hồi báo Hoàng thượng, không. . . Không gặp qua ai cả"

Phải không?" Tề vương hạ mắt cười:"Có lẽ người y gặp phải ngày đó cũng chưa chắc đã là ngươi." Nói xong cũng không để ý lắm mà cho hắn lui xuống.

Tô Khải Phong đi ở hành lang gấp khúc trong cung, trong lòng không ngừng nghĩ về "y" trong miệng Tề vương. "Y" kia, chắc hẳn là người gặp trong ngự hoa viên ngày ấy. Vốn cũng không đem chuyện ngày đó đáp ứng là thật, cũng chưa từng nghĩ đến người ấy không gặp được hắn, nên cố ý tiết lộ chút chuyện đến tai Tề vương, ngẫm ra. . . . . có vẻ y có chủ ý như vậy chắc là muốn bức mình đến nơi hẹn. Hiện giờ xem ra, chính mình không đi đúng thật là không được.

Cắn chặt răng, thật là, sao lại phải đi gặp người như vậy. Ngẩng đầu vừa nhìn, ngự hoa viên ngay trước mắt cách đó không xa.

Thở dài, quên đi vẫn là đi thôi, bất quá nói không chừng người kia hiện tại chưa chắc đã ở đó. Trong lòng quyết định chủ ý, bèn chạy đến.

Đi vào ngự hoa viên, nhìn xung quanh một chút, cũng không có người nào cả, Tô Khải Phong xoay người định đi, đột nhiên bị người ta bắt lấy tay trái, một phen kéo vào trong bụi hoa

Hắn vừa muốn kêu to, lại thấy rõ người bắt lấy hắn, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Ngươi. . . .ngươi. . . ."

"Ngươi cái gì mà ngươi?" Vẻ mặt người kia nghiền ngẫm nhìn hắn, khẩu khí nghe qua đầy ý khinh miệt. "Sao nào? Ngươi nói chuyện chưa bao giờ giữ lời sao? Ngày ấy ngươi đám ứng ta cái gì ngươi có nhớ không?"

Tô đại nhân vội vàng gật đầu.

Triệu Cẩm Trình khẽ cười một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi quên rồi chứ, hôm qua vừa vặn gặp được Hoàng Thượng, ta nhất thời lỡ lời, nói rằng vài ngày trước đụng phải một người trong ngự hoa viên." Nói xong, liếc mắt nhìn người vẫn ngã trên mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ. "Cũng may ta kịp thời ngậm miệng, bằng không sao có thể túm cổ ngươi đến đây, bất quá. . . Ta cũng không dám cam đoan lần sau có nói hết ra hay không, nếu đem tất cả mọi chuyện nói ra. . . ."

Nói ra hết. . . Phỏng chừng Tô Khải Phong hắn ngày sau sẽ phải chịu đau khổ. . .

Tô đại nhân nuốt nuốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net