Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dị thế 'đào' hoa trái- Phiên ngoại 1 ~

Dị thế 'đào' hoa trái- Phiên ngoại 1

Edit: : Tiểu Lạc

Beta: Phương Phương

Tác giả có điều muốn nói: Chương phiên ngoại này là để thoả mãn những độc giả có sở thích sinh tử văn mà viết, moi người rốt cục cũng có thể tận tình YY một chút, haha o(∩_∩)o. . .

Một sớm nọ, Tô đại nhân từ trong mộng tỉnh lại. Mắt vì buồn ngủ mà mông lung chớp chớp, quay đầu nhìn Hân Nhi đang ngủ bên cạnh, thấy y vẫn còn đang ngủ, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra cảm giác mềm mại đáng yêu. Tô đại nhân nhịn không được bò qua hôn lên môi vợ một cái. Đang say mê triền miên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, hình như giữa hai người bị chen vào thứ gì đó. Cúi đầu vừa nhìn. Tô đại nhân nhất thời mở lớn hai mắt, vẻ mặt rất khó tin.

"Hân Nhi, Hân Nhi, ngươi mau tỉnh lại, đây. . . đây... rút cuộc đa xảy ra chuyện gì?" Tô đại nhân chỉ vào bụng Liễu Hú Hân, ngón tay nhịn không được run rẩy, mặt cũng đen thui, bụng cũng lớn bằng nửa quả dưa hấu rồi.

Liễu Hú Hân còn đang buồn ngủ mở mắt ra, nhìn Tô đại nhân trước mặt, lại nhìn hắn chỉ vào bụng mình "Chỉ là mang thai thôi mà, lão gia, chẳng lẽ ngươi không nhớ?"

"Mang? Mang thai?????" Tô đại nhân kinh hãi đến rớt cằm. Sao hắn lại không biết chuyện này? Mang thai cũng không nói với hắn một tiếng, không. . . .không đúng. . . .vấn đề này không quan trọng, trọng điểm là Hân Nhi sao có thể mang thai? Vợ, là một nam nhân? Mang thai?

"Lão gia, ngươi quên rồi? Trước đây không lâu, Tiểu Tiểu chế ra 'dục tử hoàn', có thể khiến nam nhân mang thai và sinh con, không phải lão gia ngươi cũng đồng ý đến thử một lần? Hiện tại không chỉ là ta, ngay cả bốn người bọn họ cũng đều có thai." Hân Nhi ngồi dậy nói. Ông trời, này chẳng lẽ là thật?

Tô đại nhân nâng cằm lên, vẫn không thể tin được chuyện trước mắt. Sao hắn lại không có một chút ấn tượng nào về việc này? Chẳng lẽ hắn mất trí nhớ?

"Ngươi. . . .ngươi nói. . . .bốn bọn họ cũng có?" Lúc này nói chuyện cũng lắp bắp

Thấy Hân Nhi gật đầu, Tô đại nhân lập tức nhảy xuống giường, ngay cả áo khoác cũng không mặc, chạy ra khỏi cửa phòng.

Đầu tiên vọt vào phòng của Mạc Tiến Tuyên, đang thấy hắn đứng dậy mặc quần áo, thân mình kia, thắt lưng buộc kín kia, Nhị phu nhân vốn ngọc thụ lâm phong của hắn đi nơi nào rồi? Tô đại nhân hét to một tiếng liền xoay người đi ra ngoài, thậm chí Mạc Tiến Tuyên đằng sau gọi hắn, hắn cũng không trả lời.

Tiếp theo nhảy vào phòng Diêu Cảnh Bình, chỉ thấy Cảnh Bình đang nôn khăn bên trong, nhìn bộ dáng này, ít nhất cũng phải bốn, năm tháng rồi, Tô đại nhân nhìn xong lui thẳng về phía sau. Cảnh tượng trước mắt thật sự rất quái dị, bảo hắn không kinh hãi mà được à??? Không ngừng nghỉ, hắn lại chạy đến phòng Tiến Tuyên.

"Lão gia, sao ngươi lại tới đây?"Bụng bầu của Tiểu Tiểu nhô lên lớn nhỏ cũng tầm năm tháng đang tính xuất môn, trùng hợp đụng phải Tô đại nhân.

"Ngươi. . . .ngươi. . . .cái này. . ." tròng mắt Tô đại nhân trừng như muốn rớt ra ngoài.

Tiểu Tiểu ngại ngùng cười, nói "Buổi sáng đứng lên đi lại một chút cũng có ích cho đứa nhỏ trong bụng, ta đang muốn xuất môn tản bộ một hồi."

Lông tơ toàn thân Tô đại nhân đều dựng đứng, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ Cẩm Trình cũng như vậy? Lập tức vội vã chạy đến phòng y.

"Ngũ phu nhân, ngài ít nhiều cũng ăn một chút đi, gần đây lúc nào ngài cũng ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu, như vậy không tốt cho đứa nhỏ trong bụng." Thị nữ Vân Nhi bên cạnh Triệu Cẩm Trình bưng bắt canh hạt sen khuyên nhủ.

Đập vào mắt là sắc mặt Triệu Cẩm Trình trắng bệch, ăn một thìa, nhưng còn chưa nuốt xuống, đã quay đầu nôn ra.

"Cẩm . . . .Cẩm Trình. . . .ngươi. . . ." Tô đại nhân mắt thấy hết thảy, âm thanh run rẩy.

Trời ơi, ai tới nói cho hắn biết đây không phải thật đi? Sao lại có chuyện quỷ dị như vậy được, chẳng qua hắn vừa tỉnh lại, đã thấy tình cảnh này. Đúng, đây nhất định là mơ, nhất định không phải sự thật, không phải sự thật.

Tô đại nhân vừa nghĩ vừa ôm đầu chạy vào trong viện, dọc đường vừa đi vừa gõ đầu mình, muốn gõ đến tỉnh.

"Đây không phải thật, không phải sự thật, đây đều là mơ, là mơ thôi. . . ."

"Lão gia, lão gia. . . .ngươi làm sao vậy?" Năm vị phu nhân vây quanh hắn, mỗi người ưỡn bụng bầu nhìn hắn nói,

"Không phải, đây là mơ, là mơ. . . ." Hắn rống to.

"Lão gia, lão gia, ngươi mau tỉnh lại đi, lão gia. . . ."

Không biết ai ở bên tai gọi hắn. Tô đại nhân trong lòng sợ hãi mở to mắt. Hả? Hắn vẫn đang nằm trên giường? Chẳng lẽ vừa rồi thật sự là mơ?

"Lão gia, vừa rồi ngươi gặp ác mộng có phải không? Ta thấy ngươi cứ kêu to suốt." Hân Nhi ở bên săn sóc, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho hắn.

Tô đại nhân hoàn hồn, một phen bắt được tay Hân Nhi, tầm mắt nhìn xuống dưới, nhìn đến cái bụng bằng phẳng như trước, nhất thời nhẹ nhõm thở ra.

"Hô, may chỉ là mơ . . ."

"Lão gia, ngươi vừa rồi mơ thấy gì? Mà lại sợ như vậy?" Hân Nhi hỏi

"Cũng không có gì, chỉ là mơ thấy. . ." Nói đến đó, đột nhiên cảm giác phần eo mình rất đau nhức, bèn đưa tay xuống sờ một cái, một cái sờ đến không thể cứu vãn, cảm giác có gì đó sai sai, nhìn xuống hạ thân mình, trời ơi. . . . đây. . . .đây là. . . bụng mình từ lúc nào lớn đến như vậy?

"Lão gia, thắt lưng ngươi đau sao? Để ta xoa giúp ngươi." Dứt lời, Hân Nhi thuần thục vô cùng, vươn tay giúp hắn nhẹ nhàng xoa xoa, vừa xoa vừa nói. "Lão gia, bụng ngươi hiện giờ càng lúc càng lớn, sắp đến lúc sinh rồi, mấy ngày tới đừng xuống giường đi lại nhiều, cứ nằm trên giường an dưỡng đi."=)))))))) *phụt*

Lúc này Tô đại nhân bị chấn kinh không nhỏ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, khó khăn nuốt nước miếng xong, nói cũng không được lưu loát: "Hân Nhi, đây là có chuyện gì? Bụng ta. . . . . Bụng ta sao lại. . . ."

"Hửm? Lão gia ngươi không nhớ gì?" Hân Nhi kì quái nhìn Tô Khải Phong. "Hơn nửa năm trước, chúng ta vào miếu dâng hương, chủ trì nơi đó nói ngươi gần đây nhất định sẽ muốn gì được nấy, lúc ấy ngươi không tin, liền tùy ý nói câu, nếu thực sự muốn gì được nấy thật, thì hi vọng trong nhà có thể có một đứa nhỏ, lúc ấy ngươi cũng chỉ cho là nói giỡn, nhưng ai biết sau khi ngươi về nhà không lâu. Bụng lại càng lúc càng lớn, Tiểu Tiểu bắt mạch cho ngươi, nói lão gia đã có hỉ mạch. Lúc ấy, bọn ta đều rất giật mình, nhưng chính lão gia nói, nếu ông trời đã ban cho, thì cứ tiếp nhận thôi, lão gia, chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi?"

Cái gì? Trời ban ? Chuyện khi nào? Sao hắn không nhớ rõ?

Trong lòng Tô đại nhân rối bời một mảnh, đợi lúc sau miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, đột nhiên nghĩ đến một khả năng. Chẳng lẽ đây cũng là mơ?

Đúng rồi, nhất định là mơ. Ha ha, giải thích này rất hợp lý, hắn đây là nằm mơ thôi, giống như vừa nãy, chỉ cần, chỉ cần mình nghĩ đây là mơ, thì lập tức sẽ tỉnh dậy. Nghĩ đến đây, không khỏi cười ha hả, không nghĩ tới mơ cũng chân thật như vậy.

"Lão gia, ngươi cười cái gì?" Liễu Hú Hân hỏi

"Không có gì, chỉ là thấy giấc mơ này thật rất vui, cho nên nhịn không được mà cười." nói xong, lại cười tiếp.

Liễu Hú Hân đang muốn ngăn cản hắn đừng cười nữa, đột nhiên thấy sắc mặt Tô đại nhân biến đổi kịch liệt.

"Lão gia, ngươi làm sao vậy?"

"Ta. . . .ta. . . ." Tô đại nhân chịu đựng cơn đau cực đại, miễn cưỡng nói. "Bụng ta đột nhiên. . . .đau quá. . . ."

"Hả? Hay lão gia ngươi sắp sinh rồi?" Hân Nhi cả kinh nói.

"Sinh. . . .sinh cái gì?" Tô đại nhân hoảng hốt. "Không được . . .ta không muốn sinh con đâu. . . .cứu mạng . .. ." Đây không phải mơ sao? Sao bản thân mãi còn chưa tỉnh đi? Ông trời ơi, mau cho hắn tỉnh lại đi, ác mộng này hắn không cần nằm mơ nữa.

Lúc Tiểu Tiểu nghe tin chạy tới, vội vàng đi lên bắt mạch cho Tô đại nhân.

Xem mạch xong, Tiểu Tiểu chẩn đoán nói: "Lão gia, ngươi thật sự sắp sinh rồi." Quay đầu phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm và khăn mặt, chuẩn bị đỡ đẻ cho Tô đại nhân. Bốn vị phu nhân hợp lực đè hắn lại, không cho hắn lộn xộn, Tiểu Tiểu vì đỡ đẻ nên phải khử trùng công cụ trước.

"Không muốn đâu. . . .ta không muốn sinh đâu. . . .cứu mạng . . . . ." Nhìn đến cây kéo lóe lóe sáng kia, lại nghĩ đến chuyện cực kì bi thảm và khó tin sắp phát sinh, không khỏi khiến hắn sợ run.

Tô đại nhân không ngừng giãy dụa, miệng lêu lớn.

"Lão gia. . . .lão gia. . . .ngươi tỉnh lại đi. . . .lão gia. . . ."

Tiếng gọi bên cạnh là của Hân nhi, Tô đại nhân run rẩy mở to mắt.

"Ta không muốn sinh đâu ——" Tô đại nhân hô to một tiếng, vừa trở mình ngồi dậy.

"Sinh cái gì mà sinh? Liễu Hú Hân trừng mắt nhìn hắn. "Ngay cả ngủ một giấc cũng không yên, cứ chốc chốc lại gào lên 'đây là nằm mơ' lúc lại gào 'không muốn sinh'. Lão gia, đến tột cùng là ngươi nằm mơ thấy chuyện gì hả?"

Tô đại nhân véo mình một cái, xác nhận không phải mơ nữa, xấu hổ cười cười, lại năm xuống

"Không. . . .không có gì, chỉ là ác mộng thôi, cũng may cuối cùng cũng tỉnh." Nói xong, vươn ta, ôm lấy thắt lưng Hân Nhi, thuận thể xác nhận không lầm cái bụng bằng phằng của hắn, một tay kia cũng âm thầm sờ chính bụng mình, xác định không giống trong mơ, mới thở dài một hơi thật lớn.

"Ưm. . . ụa. . . ." Đột nhiên Hân Nhi xoay người sang chỗ khác níu mép giường nôn không ngừng

"Hân. . . .Hân Nhi. . . . Chẳng lẽ. . . .ngươi có bầu rồi?" Tô đại nhân vẻ mặt kinh hoàng. Chẳng lẽ hắn vẫn nằm mơ? Cứu mạng. . . .hắn không muốn đâu. . . .hắn phải nhanh chóng thức dậy mauuu. . . .

Sau mới biết, thật ra Hân Nhi bị nôn, là vì hôm trước ăn cơm chiều, ăn phải thứ gì không sạch sẽ, nên dạ dày khó chịu mới thành ra buồn nôn. Bất quá trước khi Tiểu Tiểu chẩn đoán ra, Tô đại nhân vẫn ồn ào nhận được không ít khinh bỉ, a ha ha ha ha ha~~~~

"Lão đại, ngươi phạt cũng quá ác đi, còn để lão gia quỳ nữa sao? Hắn đã nhận sai rồi, hơn nữa hắn lẫn lộn giữa mơ và thực, cũng không phải hắn cố ý." Tiến Tuyên khuyên nhủ, ba người khác cũng phụ họa theo.

"Hừ, cứ để hắn quỳ tiếp, ai bảo hắn ngay cả buồn nôn với nôn nghén cũng không phân biệt được, còn nói cái gì mà mang thai? Nam nhân nữ nhân cũng không phân biệt được sao? Hắn chẳng lẽ muốn có con? Nếu thật sự như vậy, tương lai chẳng phải sẽ phải thú thêm cho hắm mấy phòng thị thiếp nữa sao?" Liễu Hú Hân trợn mắt, kiên quyết không thả.

Lúc này, Tô đại nhân thê thê thảm thảm quỳ trên tấm giặt đồ, đã gần một ngày chưa được ăn rồi, bụng thi thoảng lại than khóc một trận.

Uhuhu, hắn thực sự không cố ý mà ~~~

Chủ nhà muốn nói: Các cậu biết vai gì diễn khó nhất không, không phải bá đạo cường công, không phải phúc hắc hồ ly công , cũng không phải vô sỉ mặt dày công. Mà chính là ôn nhu ngu ngốc thê nô công như lão Tô đó =))))
Tô lão gia, ngài vất vả rồi =)))))))))))))))

Dị thế 'đào' hoa trái- Phiên ngoại 2 ~

Dị thế 'đào' hoa trái- Phiên ngoại 2

Edit: : Tiểu Lạc

Beta: Phương Phương

Sau khi một nhà Tô đại nhân tới Lạc Vân, cuộc sống gia đình của một nhà sáu miệng vẫn phi thường "náo nhiệt", thỉnh thoảng tiểu đánh tiểu nháo một phen cũng gọi là gia tăng lạc thú cuộc sống. Nhưng mà, phải biết rằng, năm vị phu nhân trên danh nghĩa kia suy cho cùng cũng là nam nhi đỉnh thiên lập địa, sao có thể giống như nữ nhân, cả ngày ngồi nhà giữ cửa rồi rảnh rỗi tìm nhau sinh sự. Kết quả là, mọi người ở lại Lạc Vân này, làm những chuyện mình muốn làm.

Đại phu nhân Liễu Hú Hân. Trước kia có mở một kì xá ở thủ kinh, không nói đến việc làm ăn, ngày thường dùng cờ kết bạn, kết giao không ít văn nhân mặc khách, hứng thú hợp nhau, hiện đi đến Lạc Vân này, cũng mở một kì xá, kết quả khách nhân tiến đến thăm hỏi quả thật không ít. Hơn nữa, đặc biệt hơn là không chỉ có nam tử đến chơi cờ kết bạn, mà còn không ít nữ tử bon chen trong đó, chỉ vì muốn thấy dung mạo của lão bản.

Nhị phu nhân Mạc Tiến Tuyên. Tận bây giờ Tô đại nhân mới biết, thì ra thời điểm bản thân hắn lĩnh chỉ đi công vụ, thì Tiến Tuyên cũng xuất môn vào lúc đó, chỉ để tham gia đại hội võ lâm, kết quả là vợ hắn lên sân đánh mấy lượt, hái được được hiệu " Võ lâm tân tú kiệt xuất mới xuất hiện" (người tài mới xuất hiện của võ lâm), đương nhiên, vợ hai giành được danh hiệu này vốn là chuện vui, nhưng ai mà nghĩ, người sợ nổi danh, heo sợ béo, vốn ban đầu ở thủ kinh, ngay dưới mi mắt của Hoàng đế, hiển nhiên không kẻ nào to gan trắng trợn tới cửa khiêu chiến, đơn giản sẽ bị quy tội tụ tập ẩu đả mà nhốt lại. Nhưng hiện giờ bọn họ tới Lạc Vân rồi, chính là cái gọi là núi cao Hoàng đế xa, nên số người mỗi ngày tìm tới khiêu chiến vợ hai nhiều không kể xiết, vây kín phía sau huyện phủ Lạc Vân, ngay cả dân chúng đi ngang qua cũng bị dọa sợ đến run người, sợ đắc tội mấy người này rồi tai bay vạ gió, đều cẩn thận từng tí từng tí đi vòng qua. Chuyện đến đây còn chưa tính, bây giờ ngay cả đầu bếp trong nhà Tô đại nhân cơ hồ cũng không dám đi ra cửa mua đồ ăn, mỗi khi trở về sẽ dọa sợ chết khiếp.

Tam phu nhân Diêu Cảnh Bình. Đến chỗ nào cũng không đổi được tính tình hoạt bát thái quá, đứng ngồi không yên, hiện giờ lại mở một chi nhánh tiêu cục ở Lạc Vân này, mấy huynh đệ vào sinh ra tử cũng đều theo đến, tiệm mới khai trương, giảm giá ưu đãi, làm ăn không tồi, đơn hàng tiếp nhận không xuể. Nên Diêu Cảnh Bình hắn bận bịu kinh khủng, mỗi ngày lại ra ngoài áp tải càng mua thêm việc. Vui vẻ nhất chính là trên đường có thể đánh nhau với người ta, sau đó đánh người ta quỳ rạp trên mặt đất kêu cha gọi mẹ, cảm giác khi đó gọi là thành tựu đến không nói lên lời. =)))))) em Bình là đại S tiềm ẩn sao :v

Tứ phu nhân Mâu Tiểu Tiểu. Thấy nếu lão đại vỡi lão tam đều đã hoan hỉ mở tiệm, sao lại có thể thiếu tiểu tứ được? Đương nhiên phải mở một y quán ở Lạc Vân này rồi. Hơn nữa, ngay từ lúc y quán khai trương, người bệnh xếp hàng không nhừng, cũng không phải vì Lạc Vân bắt đầu lan tràn bệnh dịch, mà là có một vài người đến xem bệnh, lại có vài người, dẫn dầu là nữ nhân, cố ý đến xem người. Trách cũng chỉ trách diện mạo của Tiểu Tiểu rất dễ khiến cho mẫu tính trong nữ nhân bùng phát.

Ngũ phu nhân Triệu Cẩm Trình. Nhắc tới ai nhàn rỗi nhất trong mấy người kia, thì chính là vị này, nhưng vị này cũng chính là người không chịu ngồi yên nhất. Cả ngày ở hậu viện huyện phủ đương nhiên không kìm được vị đó, vì thế chỉ thấy mỗi ngày y mặc y phục thật thật đẹp, quý phái chỉnh tề, phe phẩy quạt trong tay, đi ra cửa, dọc đường đi rảnh rang dạo phố du ngoạn, đằng sau kéo thêm rất nhiều quần chúng đi theo. Lạc Vân vốn cũng chỉ là địa phương nhỏ, tuy tính là địa linh nhân kiệt, nhưng nam tử tuấn mĩ như thế trong thiên hạ cũng khó thấy được, mà trên người Triệu Cẩm Trình vốn có loại quý khí hoàng tộc trời sinh, nên vô tình chiếm được rất nhiều con tim của vô số thiếu nữ.

Cuối cùng, đã tổng hợp xong công việc của năm vị phu nhân, có thể tưởng tượng, cuộc sống hiện tại của Tô đại nhân so với lúc ở Giới Dương càng không dễ chịu hơn bao nhiêu, phải biết rằng, lúc trước khi ở Giới Dương, hắn chỉ có bốn vị phu nhân, hiện giờ lại thêm một vị, khó khăn này rõ ràng đã thăng lên một bậc.

Xong xuôi công sự một ngày, thấy kế tiếp cũng không có việc gì, Tô đại nhân đi ra hậu viện nha phủ, chỉ thấy trong phòng trống không, năm vị phu nhân không ở đây. Nhìn thấy tình cảnh trống vắng này, Tô đại nhân cúi đầu mất mác thở dài.

"Năm vị phu nhân trong nhà đi đâu rồi?" Hắn hỏi

Tiểu Cao vừa muốn trả lời, lại bị Tô đại nhân ngăn lại.

"Quên đi, ta cũng đoán được." Hân Nhi nhất định đang ở kì xá, Tiến Tuyên hẳn là lại so kiếm cùng người ta, Cảnh Bình không chừng lại giúp người ta đi áp tiêu, cũng may tuy y tự thân xuất mã, nhưng phần lớn là chỉ đi khoảng cách ngắn, bình thường buổi tối sẽ trở về, về phần Tiểu Tiểu chắc là giống Hân Nhi, ở y quán xem bệnh, cuối cùng Cẩm Trình nắm chắc là đang đi dạo trên phố.

"Tô đại nhân, hôm nay ngài không đi câu cá sao?" Tiểu Cao theo hầu bên cạnh hỏi

Tô đại nhân vô lực khoát tay: "Hân Nhi sáng sớm đã định ra quy củ, nói là không cho phép ta ra ngoài câu cá, sợ ta lại ở trên sông câu cá, câu ra người, đến lúc đó. . . ." Nói đến đây, chỉ thấy hắn cúi đầu thở dài thật sâu, sầu bi vô hạn.

"Nếu vậy, không bằng tiểu nhân bồi đại nhân ra ngoài đi dạo, hoặc là đi nghe thuyết thư cũng tốt."

Tô đại nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, thời gian bấy giờ cũng không còn sớm, nghĩ nghĩ, thấy được đi ra ngoài đi dạo cũng không tệ. Quyết định không cho Tiểu Cao đi theo, tính tự mình ra cửa ngao du.

Mới vừa bước ra cửa, đã thấy được cửa sau huyện nha khép kín, còn cẩn thận gài cửa lại, Tô đại nhân có chút kinh ngạc, thấy thủ vệ không ở đây, chắc là có việc cần ra ngoài, cũng không để ý, vươn tay gỡ then cửa, mở ra , chỉ thấy ngoài cửa là cả một đám người đang đứng, tất cả đều cầm binh khí, mặt mày hung tợn nhìn hắn chằm chằm. Tô đại nhân gặp phải cảnh này, chân nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất

Khó khăn nuốt nước miếng, nói "Các vị đại hiệp, xin hỏi các vị tụ tập ở đây. . . .là có chuyện gì?" Mặc dù ngoài miệng hỏi vậy, kì thực trong lòng đã hiểu được, những người này nhất định tới tìm Tiến Tuyên khiêu chiến.

Một người trong đó hỏi: "Ngươi là người trong phủ? Chắc biết một người tên Mạc Tiến Tuyên chứ, hắn có ở bên trong không?"

Tô đại nhân vội lắc đầu: "Không có, không có. . . .hiện giờ y đã ra ngoài quyết đấu với người ta rồi, nói vậy, các vị đại hiệp hẳn cũng đợi rất lâu rôig đi, ta khuyên các vị đừng nên đợi nữa, hiện tại sao không trở về nghỉ ngươi sớm, sáng mai lại tới."

Người nọ cao thấp đánh giá Tô đại nhân một phen. "Ngươi là gì tronng phủ? Sao lại từ bên trong đi ra?"

Trong lòng Tô đại nhân căng thẳng, thầm nghĩ không ổn, nếu bọn họ biết thân phận của mình, không chừng đến lúc đó sẽ bắt cóc mình, rồi phâỉ diễn một màn anh hùng cứu phu quân. Tuy rằng có lòng tin với võ công của Tiến Tuyên, nhưng bản thân cũng không muốn bị bắt cóc nha. Suy nghĩ một chút, liền vội vã nói: "Ta là hạ nhân lặt vặt trong phủ này, sáng nay đầu bếp xuất môn mua đồ quên mua gia vị, cho nên bảo ta ra ngoài đi mua, buối tối nấu ăn phải dùng tới."

Mấy người lại nhìn kỹ Tô đại nhân một phen, lúc này mới bán tín bán nghi thả người. Tô đại nhân vội vàng bước nhanh rời khỏi hiện trường, đợi cho đi đến ngã rẽ phía trước, mới ngừng lại, xoa ngực thở dài, thầm nghĩ, nguy hiểm thật, cũng may lừa được họ. Quay đầu nhìn lại, lòng ngầm hạ quyết tâm, ngày khác nhất định phải nghĩ biện pháp, giải quyết sạch mấy kẻ khiêu chiến trước cửa này. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc.

Chủ nhà có điều muốn giãi bày: Hôm nay được nhà bạn kurokochi dẫn link edit hoàn. Nên số người đổ bộ vào nhà kiểu tăng đột biến. Có ảo giác sống như một idol vậy =)))
Mấy chương các cậu đọc ở chính văn toàn là hàng trữ lâu ngày rồi set up time tự đăng đấy =))))Phần phiên ngoại vốn định 1 lần up 2 chương vì 1 ngày tớ có thể beta tớ 8-10 chương .Nhưng vì lười, dạo này còn tìm đc 1 bộ siêu hay, hệ liệt 16 quyển, cho nên... =)))) mỗi ngày vẫn cố gắng up đều 1 chương vậy ^^

Dị thế 'đào' hoa trái- Phiên ngoại 3 ~

Dị thế 'đào' hoa trái- Phiên ngoại 3

Edit: : Tiểu Lạc

Beta: Phương Phương

Sau đó Tô đại nhân nhàn nhã tiêu sái đi trên đường. Địa phương như Lạc Vân này dân phong chất phác, khắp nơi bao trùm một mảnh yên vui, trên đường Tô đại nhân vừa đi vừa nhìn, nội tâm cũng thấy rất vui vẻ.

"Ai da, nghe gì chưa? Gần đây ở phía Đông đường cái mới mở một kì xá, lão bản ở đó phải nói là lớn lên rất anh tú nha, như tiên nhân trên trời hạ phàm vậy, trước kia ta nghe người ta nói còn không tin, kết quả hôm qua ta cũng đi xem, đồn đãi quả không sai, ở Lạc Vân chúng ta trước kia chưa từng gặp qua mỹ nhân như vậy, chắn hẳn là gần đây mới tới." Một thiếu nữ trên đường say mê nói.

"Mỹ nhân? Không phải lão bản là nữ tử đấy chứ?" Một cô nương khác cảm thấy tò mò.

"Sao vậy được, lão bản kì xá là nam nhân."

"?" Cô nương kia nhãn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net