Quyển 2: Thiên Hương Phong Vân (chương 61-120)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 61: BÁT ĐẠI CHÍ TÔN

Quân Mạc Tà cười ha hả, không nói thêm những lời vô ích nữa, hắn vung tay lên, lập tức hai gã võ sĩ phía sau mỗi người bê một vò rượu đặt lên trên bàn. Nhất thời ánh mắt của ba người không hẹn mà gặp cùng nhìn vào hai vò rượu trước mặt.

"Cái gì? Chỉ có hai vò bé xíu này sao?" Vương gia cảm thấy có chút thất vọng.

"Hai vò này vẫn còn chê ít?" Quân Mạc Tà hai mắt lim dim nói tiếp: "Mười vạn lượng bạc một vò, hai vò là hai mươi vạn lượng bạc trắng đó nha. Muốn uống thêm ta cũng không ngại."

"Mười vạn lượng bạc một vò?" Tống lão tam hừ một tiếng: "Tống mỗ từ trước tới nay chưa bao giờ nghe nói có loại hảo tửu nào mà mười vạn lượng bạc một vò! Riêng cái giá này so với rượu của Tống mỗ bán đã gấp hàng nghìn lần, lần này đúng là được mở mang tầm mắt một phen." Lời nói của hắn mười phần có ý châm chọc, chẳng qua không nói thẳng ra mà thôi .

"Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết bầu trời rộng lớn nhường nào! Tầm nhìn hạn hẹp, đúng là đồ thiển cận." Quân Mạc Tà không chút khách khí nói:" Còn chờ cái gì? Mau bắt đầu đi, tối ta còn phải về nhà có chuyện."

Đấy là còn cho ngươi chút thể diện đó. Lão tử còn chưa thèm nói đây mới chỉ là rượu đã được pha rồi, chứ bình thường, một chén tinh tửu lão tử phải bán một vạn lượng!

Ba người thấy tiểu quỷ này vênh vênh vào váo, đều có chút không nhịn được phẫn nộ đứng lên. Hắc bào nhân lạnh lùng a một tiếng, liếc nhìn hai vò rượu, thản nhiên nói: "Mùi rượu cũng bình thường, không có chút gì đặc biệt chứng tỏ đó hảo tửu."

"Loại nào ngon loại nào dở, thử qua mới biết, mỗi loại rượu một khác, không thử qua sao biết rượu này không ngon!" Quân Mạc Tà hừ lạnh một tiếng.

Ba người tức giận ngồi vào chỗ của mình, hai người phẩm rượu trong lòng đều đã có chủ ý, nếu như cảm thấy loại rượu này ngang ngửa nhau, thậm chí rượu của tên tiểu tử kia có ngon hơn một chút, sẽ trực tiếp phân định Tống lão tam thắng! Tiểu quỷ ngươi ngông cuồng cái giề?

Một vò rượu bé tí vạn lượng bạc, sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi, vào thẳng quốc khố mà hốt!

"Oa? Ở chỗ này cũng có tiểu cô nương tham gia phẩm rượu?" Quân Mạc Tà kinh ngạc nhìn Tiểu Dương lên giọng khen: "Không tệ nha, mắt phượng mày ngài, sau này bọn công tử theo đít chắc không ít đâu! Hắc hắc . . ."

"Ta là nam tử hán đại trượng phu!" Tiểu Dương bị chọc cho tức giận quên cả ngượng ngùng ban đầu, buông vạt áo của phụ thân ra, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, trừng mắt nhìn Quân Mạc Tà, âm thanh vô cùng trẻ con.

"Thật? Tại sao ta lại không thấy vậy, hầu kết đều không có như ngươi nói. Giọng nói giống hệt của một tiểu cô nương ! Quái, là tiểu tử sao?" Quân Mạc Tà lắc lắc đầu, đăm chiêu nhìn hắn nói: "Nếu không cởi quần ra cho coi cái đê"

Đây rõ ràng là âm thanh của một tiểu nha đầu, cái gì mà nam tử hán, có quỷ mới tin ngươi!

"Thật sự ta là con trai!" Tiểu nha đầu kia cãi lại, hai tay không quên giữ chặt lưng quần, mặt mũi đã đỏ bừng, nó rất sợ vị thúc thúc vô sỉ, quái thai này xông tới tụt quần của mình kiểm tra thật.

"Được rồi, là tiểu tử được chưa." Quân Mạc Tà cười hì hì: "Đến đây, tiểu cô nương, xem gia gia ngươi và ta uống rượu." Nói rồi chỉ về phía Vương gia.

"Ta là con trai..!" Lần thứ hai tiểu tử kia gào lên, còn chói tai hơn lần trước: "Còn nói nữa, hỏi phụ thân của ta xem!"

"Phì . . . !" Mấy người kia đồng thời phì cười ngặt nghẽo. Quân Mạc Tà cũng phì cười, xoa xoa đầu tiểu tử kia nói: "Được,được, ta không nói nữa, ngươi là con trai, được chưa?"

"Đúng vậy. Tốt." Tiểu tử kia vẫn không biết trong lời nói của Quân Mạc Tà còn có hàm nghĩa khác, hắn ghé vào tai Quân Mạc Tà nói nhỏ: "Nếu như ngươi còn không tin, đợi lúc nào không có người, ta cởi quần cho ngươi kiểm tra ^^!"

Quân Mạc Tà kêu "ách"một tiếng, hai mắt mắt như muốn lồi ra, thất bại a!

Âm thanh của tên tiểu tử tuy nhỏ nhưng mấy người có mặt chỗ này ai mà chẳng linh mẫn hơn người? Cho dù tiểu tử nói chuyện âm thanh có nhỏ hơn thập bội đi chẳng nữa, phỏng chừng họ vẫn nghe thấy như thường. Vì thế, vừa nghe được câu nói tất cả lại có một trận cười nghiêng ngả. Bị Quân Mạc Tà pha trò như vậy, mọi người đột nhiên cùng có một cảm giác, khoảng cách giữa hai bên hiện tại đã được xích lại gần hơn nhiều.

Quân Mạc Tà trong lòng cười thẩm, chọc cười tiểu hài tử . . . Tuy rằng thái độ hai kiếp làm người của Quân đại sát thủ thật ra cũng không có tếu táo như vậy, bất quá dùng cách này làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ hơn, giúp cho bầu không khí thoải mái hơn chút, sau đó phẩm rượu không phải sẽ dễ nói chuyện hơn sao?

Tuy nhiên, cùng tiểu hài tử trêu đùa, cho dù là cao thủ có mạnh đến mấy đi nữa cũng chưa chắc đã làm được!

Trước mắt có một thần bí cao thủ, một Thiên huyền cao thủ, nếu mà không lợi dụng được tí nào, quả thực Quân Mạc Tà cảm thấy có lỗi với bản thân.

Tống lão tam đang vô cùng thận trọng bước từ trong phòng ra, hai tay ôm khư khư hai vò rượu giống như đang ôm một thứ gì đó rất trân quý, mặt ngoài của mỗi vò rượu đều phủ một tầng bụi bặm, nhìn qua thật không đoán được chúng đã được ủ bao nhiêu năm.

"Để cho công bằng, vì ngươi chỉ mang tới đây hai vò nên ta cũng chỉ mang ra hai vò mà thôi." Tống lão tam có chút đắc ý, hai vò rượu này đã làm lão tốn nhiều thời gian và tâm huyết, đi khắp các danh sơn đại hà, dùng những loại quả tốt nhất, nước suối tinh khiết nhất, hơn nữa phải có một thân tài nghệ như lão mới ủ ra được.

"Rượu này được cất vào năm ta hai tám tuổi, lúc đó đang là tháng giêng, phía bắc tới tận Tuyết Phong, phía nam xuống tận băng xuyên(dòng sông băng), đông đến lưu vân, tây tới những dãy núi hùng vĩ, mất gần năm năm mới sưu tập được hơn ba mươi loại kỳ hoa dị quả, phối lấy năm loại tinh túy nhất, dùng nước lấy từ Tuyết Phong, làm ra hai vò rượu này." Tống Thương bàn tay đặt lên vò rượu, trên mặt có chút sầu não nói: "Rượu vừa nhưỡng xong chưa được bao lâu thì Tống mỗ liên tục gặp tai kiếp, không ngóc đầu lên được đành tới Thiên Hương mai danh ẩn tích chứ không xuất hiện trên giang hồ nữa. Mà mẻ rượu ngon làm khi đó, cũng chỉ còn lại hai vò mà trước nay ta không nỡ uống này. Hai vò rượu đây có thể nói chính là tuyệt tác một đời của ta.

Nghe hắn nói vậy, Vương gia cùng với hắc bào nhân Ưng Bác Không trái lại càng cảm thấy hứng thú hơn với hai vò rượu kia.

"Mất hẳn năm năm, hành tẩu khắp nơi trong thiên hạ, chỉ vì nhưỡng ra hai vò rượu này. . ." Ưng Bác Không có chút cảm thán, lắc lắc đầu: "Nếu đổi lại là ta, cho dù mất cả trăm triệu năm cũng không làm được "Như vậy có xứng đáng là đệ nhất tửu không? Ha hả. . ." Tống Thương cười đến độ quái dị, làm cho người ta có cảm giác y đang cười vì đau lòng: "Bởi vì ta toàn tâm toàn ý trong mấy năm liền với mong muốn làm ra thiên hạ đệ nhất tửu cho nhân gian . . . Nhưng với ta đó chính là thương hải tang điền a!"

"Nói cho cùng, rượu này phẩm chất không tồi xếp vị trí thứ hai là chính xác, còn riêng về thủ đoạn làm ra nó, xứng đáng được tán thưởng." Quân Mạc Tà vỗ tay nói: "Bất quá, có thủ đoạn độc đáo để nhưỡng rượu cũng không có nghĩa sẽ thành công. Rượu ngon dở ra sao, còn phải nhờ những người phẩm rượu đưa ra những nhận xét khách quan mới biết được."

Ba người đồng trợn mắt lên, câu nói của Quân Mạc Tà đúng là đã đắc tội cả ba người cùng lúc, có thủ đoạn cũng không đồng nghĩa sẽ thành công, rượu này thật ra cũng không phải là loại rượu ngon nhất! Cái gì mà ý kiến khách quan? Sao không nói bọn ta sẽ thiên vị luôn đi? Ưng Bác Không lạnh lùng nhìn hắn, vừa mới thấy tiểu tử này có chút thuận mắt, nhưng hiện tại đột nhiên cảm thấy tên tiểu tử này thật đáng ghét, dám bật lại mình, hơn nữa còn tỏ vẻ nghi ngờ mình sẽ không phán xét công bằng? Nghĩ vậy hắn nhịn không được, lạnh lùng nói: "Tiểu tử, theo như ý của ngươi vừa nói, thủ đoạn(phương pháp) không quan trọng? Thử hỏi mọi thành công từ cổ chí kim tới nay, hay những bậc tiền bối lưu danh muôn thuở, có người nào không phải là người có thủ đoạn? Không lẽ thành công hay không chỉ dựa vào miệng nói mà được sao!"

"Thủ đoạn tất nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng thế nào thì cần phải xem thủ đoạn đó có đáng giá hay không!" Quân Mạc Tà cũng không có chút e sợ nào, lạnh lùng nói: "Nếu như tin tưởng vào bản thân tất nhiên sẽ thành công, cái này gọi là có chí thì nên. Thế nhưng, nếu đã biết rõ không có hi vọng mà vẫn cố chấp làm như vậy, đó chính là thiên hạ đệ nhất ngốc!"

"Không sai, tất cả những nhân vật thành công lưu danh sử sách từ cổ chí kim tới nay, bất kể người nào cũng có tính cách khác người, đặc biệt là sự cố chấp! Một khi đã xác định được mục tiêu của mình, họ sẽ bất chấp tất cả để đạt được nó, tuyệt không chùn chân quay đầu lại, cho dù là phải liều mạng, và cũng vì thế mà cuối cùng mới được thiên hạ thừa nhận. Rồi tất cả những cố sự về họ sẽ lưu truyền hậu thế. Tỷ như, ở phương diện đấu tranh dựng nước trên đại lục tại Thiên Hương quốc ta có Khai quốc đế vương - Dương Khai Thiên; còn trong số các Huyền công tông sư, những ví dụ tương tự không thiếu! Bất quá, vừa rồi tiền bối có nói một câu vô cùng chính xác đó là, thành công hay không không thể dựa vào miệng mà nói được! Chắc chắn một điều rằng, chỉ cần tùy tiện chọn ra một vị Huyền công tông sư thành danh, cũng thấy được thành công không thể dựa vào cái miệng nói mà được!"

"Huyền công tông sư, sao? Ngươi biết được mấy người đây?" Ưng Bác Không vặn ngược lại, muốn hắn kể ra tên của vài người, bộ dạng có phần thích thú.

"Thiên hạ bát đại tông sư, thanh uy hiển hách, chỉ sợ không muốn biết cũng không được? Đứng hàng đệ nhất, từ trước tới nay chính là Thần long thấy đầu không thấy đuôi - Thần ưng Chí tôn Vân Biệt Trần, bên người một cửu cấp Huyền thú làm bạn, nghe nói nhiều năm trước tu vi của người này đã đạt tới Chí tôn Thần Huyền đỉnh phong! Tiêu diêu tự tại, nhưng mỗi khi xuất hiện ở nhân gian, đều phát sinh đại sự kinh thiên động địa!"

"Không sai." Ưng Bác Không chậm rãi gật đầu. Hai người Vương gia và Tống Thương khi nghe tới đại danh của "Thần Ưng Chí Tôn" Vân Biệt Trần trên mặt đều lộ vẻ kính trọng, ngưỡng mộ. Người có danh, cây có bóng, Vân Biệt Trần chính xác đã trở thành truyền thuyết từ lâu! Một tồn tại bất diệt!

"Vị thứ hai, chính là Tuyệt Thiên Chí Tôn, Lệ Tuyệt Thiên! Một thân hành sự tùy tâm sở dục, chẳng phân biệt chính tà, tâm ngoan thủ lạt, nhưng Huyền công tu vi đã đạt đỉnh phong, đây là điều không ai có thể phủ nhận, mà tin chắc cũng chưa có một ai dám nghi ngờ về điều này!"

"Vị thứ ba, có thể kể ra chính là thần bí cao thủ đứng đầu Phong Tuyết Ngân Thành, Phong Tuyết Chí Tôn - Hàn Phong Tuyết." Trong khi Quân Mạc Tà nhắc tới Phong Tuyết Ngân Thành, Ưng Bác Không mặt khẽ biến, có chút giật mình.

"Vị thứ tư, đó là Tề Thiên Phong Quái Kiệt Vấn Thiên - Chí Tôn Mạc Vấn Thiên!" Quân Mạc Tà thần sắc không đổi nói tiếp." Vị này, còn có người nói chính là người của Thiên Hương quốc.

"Vị thứ năm, Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi.

"Đứng hàng thứ sáu, chính là Thần Tứ đế quốc tông sư, nghe nói người này cũng chính là tử địch của Chí tôn Mạc Vấn Thiên, Sinh Tử Chí Tôn Thạch Trường Tiếu! Hiện tại người này đang có mặt tại Thiên Hương thành!" Quân Mạc Tà lẫm lẫm cười nói.

"Vị thứ bảy, chính là cao nhân quanh năm ẩn cư ở Lam Quang hải - Chí Tôn Mộng Hồng Trần."

"Về vị cuối cùng, ha hả. . ." Quân Mạc Tà rất bình tĩnh, mỉm cười nói: "Rất khó định luận".

"Có gì mà khó định luận?" Ưng Bác Không lông mày dựng lên, lạnh lùng nhìn Quân Mạc Tà nói: "Đơn giản cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Chẳng lẽ khó nói như vậy sao?"

"Vị thứ tám, có lẽ trong mắt của thiên hạ hẳn là hai người đứng ngang hàng." Quân Mạc Tà cười thần bí: "Thảo nguyên Thần Ưng Ưng Bác Không cùng với Cuồng Phong Kiếm Thần Phong Quyển Vân chính là hai vị cao thủ vì muốn bài danh thứ tám đã đấu với nhau hơn nửa cuộc đời, đến nay vẫn không thể phân thắng bại! Cho nên ta mới nói vị trí thứ tám này, cả hai người đều bài danh xứng đáng!"

"Cái gì mà không thể phân thắng bại? Phong Quyển Vân không phải đã từng thua chạy te tua sao, đúng là chỉ được hư danh! Có tư cách gì mà đòi đứng ngang hàng với Thảo Nguyên Thần Ưng!" Ưng Bác Không hừ hừ hai tiếng.

"Tiền bối nói như vậy chắc cũng có đạo lí của mình, nghe nói Ưng Bác Không vì mục tiêu đạt tới đỉnh cao, bình thường đều lên những đại tuyết sơn, một mình chiến đấu với hàng vạn chim ưng, nếu như lời đồn là thật thì vị Thảo Nguyên Thần Ưng dũng cảm này thật đáng khen." Quân Mạc Tà thần sắc nghiêm trang pha lẫn chút hâm mộ, sùng bái cường giả nói: "Chỉ cần một điểm này thôi, Thần Ưng Ưng Bác Không xác thực đủ tư cách đứng trên Cuồng Phong Kiếm, không hổ là Thảo Nguyên Chí tôn!"

Ưng Bác Không được người thừa nhận như vậy, trong lòng vô cùng sung sướng, khen: "Không nghĩ tới tiểu tử thế này mà có thể mang danh xưng của tám vị Chí tôn kể ra rõ ràng như vậy, coi bộ cũng có vài phần kiến thức."

Vương gia và Tống lão tam ở một bên trong lòng đều mắng thầm: "Chuyện vừa rồi đem hỏi cả cái đại lục này ai mà chẳng biết, lại có thể thành "vài phần kiến thức"! Cái này mà cũng phải có kiến thức mới biết sao?"

CHƯƠNG 62: ĐẤU RƯỢU, ĐÃ SỚM BẮT ĐẦU!

Vương gia và Tống lão tam ở một bên trong lòng đều mắng thầm: "Chuyện vừa rồi đem hỏi cả cái đại lục này ai mà chẳng biết, lại còn có thể thành "vài phần kiến thức"! Cái này mà cũng phải có kiến thức mới biết sao?"

Hơn nữa, Thảo Nguyên Thần Ưng Ưng Bác Không nhiều năm độc đấu tuyết sơn quần ưng tất nhiên là rất dũng mãnh rồi, nhưng Cuồng Phong Kiếm Thần Phong Quyển Vân cũng vô số lần tiêu diệt lang quần trên thảo nguyên đó thôi, chiến tích tuyệt không kém gì Thần Ưng Ưng Bác Không, tại sao phút chốc lại thành hư danh vậy, cái này là chuyện gì đây?

Bất quá hai người này cũng là loại thành tinh, nên cũng hùa theo vuốt mông ngựa Ưng Bác Không một hồi, nhớ tới uy danh bát đại tông sư lẫy lừng thiên hạ, đều là những người cao cao tại thượng, họ còn dám có ý kiến ý cò gì sao?

"Ngoại trừ bát đại tông sư đã được thiên hạ thừa nhận còn có một vị sát thủ chí tôn Sở Uông Hồn." Tên vừa kể ra, trong lòng Quân Mạc Tà không tránh khỏi có một loại hâm mộ: "Rốt cục một vị sát thủ phải xuất sắc như thế nào mới có thể được tôn xưng là sát thủ chí tôn đây?"

Không biết thực lực của hắn đem so với Quân đại sát thủ ở kiếp trước, cuối cùng là ai cao hơn ai đây? Thực sự. . . rất hiếu kỳ a.

Nghĩ đến đây, trong lòng Quân Mạc Tà lại xuất hiện một loại chiến ý mãnh liệt: Cái gọi là một núi không thể chứa hai cọp, nhất là lại cùng một "nghề" thế này, tất nhiên sẽ không có chuyện cùng xuất hiện hai vị chí tôn! Trong nghề sát thủ lại càng không! Mà Quân Mạc Tà kiếp trước, chính là thiên hạ đệ nhất sát thủ với đại danh cái thế Tà Quân, cho nên hắn có thể chịu cho người khác cưỡi lên đầu mình sao? Đáp án tất nhiên là không!

Vào giờ khắc này, Quân Mạc Tà mơ hồ cảm nhận được, mình và vị sát thủ chí tôn Sở Uông Hồn kia, chỉ sợ sớm muộn sẽ phải đánh một trận thôi! Điều này có phần giống như đã được số phận định trước, trận chiến này là điều không thể tránh khỏi!

"Tiểu tử, tuy rằng ngươi kiến thức không tệ, nhưng như lời ngươi nói lúc trước về vấn đề thủ đoạn và bảo thủ, lão phu vẫn giữ nguyên lập trường." Ưng Bác Không mặc dù nói cứng, nhưng rõ ràng ngữ khí cũng đã trở nên hòa ái hơn nhiều "Điểm này rất chính xác. Không thế vì sao cuối cùng ta lại đưa ra dẫn chứng chuyện Ưng Bác Không ở đại tuyết sơn cùng với hàng vạn chim ưng độc chiến? Thật ra đó chính là đạo lý này!"

Quân Mạc Tà có chút than thở nói: " Chim ưng đầu bạc của Tuyết Phong, như mọi người từng nghe nói, đều không phải loại động vật tầm thường; mà thực ra chính là huyền thú, tuy rằng vị giai hơi thấp, nhưng nếu có cả ngàn vạn huyền thú cùng tấn công một lúc thì hiệu quả thật không nhỏ, đúng là lấy số lượng bù cho chất lượng tuy nhiên uy lực thật cường đại. Chúng ta đều biết, cho dù luyện công ở bất kì nơi nào, chiến đấu với bất cứ thứ gì, điều đầu tiên thu được đó là Huyền công của bản thân không ngừng đề thăng, đặc biệt với cỗ hàn khí lạnh thấu xương kia, cũng đủ giúp cho Huyền công đạt được một bước tiến dài. Hơn nữa, trong một lúc chiến đấu với nhiều chim ưng như thế, nếu cuối cùng có thể chiến thắng, thì tất nhiên sẽ có thêm rất rất nhiều kinh nghiệm thực chiến. Còn nữa, từ việc quan sát lộ tuyến phi hành của chúng, và công kích của bản thân, sẽ giúp cho chúng ta ngộ ra chiêu thức cho mình.

Nghe Quân Mạc Tà nói vậy, Ưng Bác Không cũng gật đầu mỉm cười, cảm thấy rất hợp ý mình: "Không sai, đây là biện pháp rèn luyện rất tốt." Thấy thần tình của hắn như thế, đột nhiên trong lòng Quân Mạc Tà có cảm giác muốn nhổ vào mặt hắn vài phát:" Trông cái bộ dạng đắc ý của ngươi đi, dù gì cũng nổi danh một đời tông sư, có nhất thiết phải kiêu căng, đắc ý như vậy không? Mấy người ở đây ai chẳng biết ngươi chính là Thảo Nguyên Thần Ưng - Ưng Bác Không! Lại còn ra bộ thần thần bí bí! Tất nhiên, tiểu quỷ họ Dương chính là ngoại lệ!

Quân Mạc Tà nhất thời ngộ ra một điều:" Thì ra bất kể là quan viên hay dân thường, bất kể là lưu manh hay hòa thượng, đều rất thích khi được người khác vỗ mông ngựa. Cứ nhìn hắn thì biết, được ta vỗ mông ngựa nãy giờ nhưng coi bộ thật dễ chịu a? Như vậy có nên tính là một "Đái Cao Nhạc"* của thế giới này không nhẩy?

*Charles de Gaulle: Là chính khách nổi tiếng của Pháp thời gian giữa hai đại thế chiến. Luôn được phong là anh hùng, nhưng có nhiều giai thoại nói ông là người bất tài.

"Mặc dù phương pháp của Ưng Bác Không hung hiểm không gì sánh được, chỉ cần sơ sảy một chút là có thể mất mạng ngay, nhưng đó chính là con đường tu luyện ngắn nhất để đạt tới đỉnh cao. Cái gì mà "phú quý hiểm trung cầu"(đại khái là muốn giàu sang phải chấp nhận rủi ro), ta tin rằng Ưng Bác Không đã dự tính được chuyện này từ trước, nếu không thật uổng phí thanh danh một đời tông sư!"

Quân Mạc Tà cố nén cảm giác buồn nôn trong lòng, không tiếc vốn liếng gì cả ra sức vỗ mông ngựa, tuy rằng có điểm chán ghét, nhưng phải thừa nhận một điều rằng, muốn cái thủ đoạn rẻ tiền này đạt được hiệu quả cũng cần phải biết cách vận dụng mới được.

Ưng Bác Không cười sung sướng, chuyện của nhà mình thì tự mình biết, tất nhiên từ trước tới nay bản thân luôn xem thường những kẻ thưởng thức những nỗ lực của mình, nhưng hôm nay được một tên tiểu tử "có vài phần kiến thức" tán tụng như vậy, nếu bảo không cảm thấy vui sướng chính là nói bậy.

"Nhưng...!" Quân Mạc Tà dừng lại một chút, sau đó quay nhanh người lại nói tiếp: "Nếu đây là một điều con đường tu luyện ngắn nhất, hiệu quả nhất, mà trên đời này người thông minh lại không ít, lẽ nào Ưng Bác Không biết được mà người khác lại nghĩ không ra? Trên thực tế, lên trên Tuyết Phong sinh tử tôi luyện, từ xưa đến nay, chắc chắn không phải chỉ có một mình Ưng Bác Không. Nhưng vì sao có mỗi Ưng Bác Không trở thành một trong bát đại tông sư, những người khác lại không có tiếng tăm gì! Điều này là sao đây?"

Ưng Bác Không được hắn tâng bốc cả người vô cùng dễ chịu, nhịn không được thốt ra: "Bởi vì những người đó đều chết hết!" Nhớ tới đỉnh Tuyết Phong xương trắng bị gió tuyết vùi lấp, Ưng Bác Không có chút cảm khái, nhưng bênh cạnh đó, phần lớn là vì chiến tích của bản thân mình mà kiêu ngạo.

"Không sai! Vị tiền bối này nói rất đúng!" Quân Mạc Tà trắng trợn tán thưởng: "Con đường tắt vĩnh viễn không phải là một con đường bằng phẳng, cho nên những người đó đều chết hết, thân xác vùi trên Tuyết Phong, thậm chí còn trở thành đồ ăn cho lũ chim ưng đó, xương cốt cũng chẳng còn.

"Tất nhiên bọn họ đã chọn được con đường cho mình, hơn nữa đó cũng là một chọn lựa chính xác, đồng thời cũng rất kiên trì theo đuổi nó. Thậm chí có thể nói, mỗi người bọn họ so với Ưng Bác Không còn kiên trì hơn, bởi vì mỗi người bọn họ đều sẵn sàng bỏ cả tính mạng để đạt được mục tiêu của mình!"

"Nhưng người đời chỉ biết đến Ưng Bác Không mà thôi, hiếm có người nào biết họ là ai! Thiên hạ chỉ có giai thoại về Ưng Bác Không tôi luyện trên Tuyết Phong lạnh giá mà không có bất kì chuyện gì kể về họ dù chỉ là một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net