Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến (chương 101-190)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
triển nhanh chóng nhất, và là hai siêu cấp thế gia đỉnh phong trong Huyền Huyền đại lục. Sau nhiều năm, Đoan Mộc thế gia, Tư Không thế gia và Đông Phương Thế Gia hoàn toàn quật khởi, chia làm ba nơi, trở thành nhất phương thế gia.

Bắc có Đoan Mộc, Nam có Tư Không và Đông Phương ở trung tâm cùng nhau dương danh. Có thể nói, sự kiện lúc này cũng chỉ xảy ra trong vòng một năm, nhưng sự thay đổi rõ rệt, biến hóa lớn như vậy đã biến họ trở thành tam đại gia tộc cự phách. Đương nhiên đây là chuyện sau này.

Cũng trong thời gian này, có người gặp may, có người không. Đó là những người tiếp quản sinh ý sau khi Quân gia rút lui, do tình thế bức bách, Quân gia tạm lánh rút lui, nhưng cơ nghiệp vẫn nắm giữ. Sinh ý của Quân gia vĩnh viễn đều thuộc về Quân gia. Sau khi Quân gia rút đi, những người nắm giữ sinh ý đều là người Quân gia tin cậy.

Nhưng một nhóm người, lại cho rằng Quân gia đã không thuộc về nơi này nữa, trong vòng một đêm tiến hành chiếm đoạt sinh ý của Quân gia. Thì bây giờ bọn họ gặp phải sự trừng phạt không thương tiếc, hoàn toàn bị tiêu diệt.

Chẳng hạn như người Hoàng gia Thiên Hương thành, dựa vào Mộng Huyễn Huyết Hải Hoàng Thái Dương mới trở thành gia tộc bậc trung, ngày đó bị Quân gia dụng độc thủ, nay thấy Quân gia rút lui liền nhảy ra chiếm đoạt sinh ý của Quân gia, lúc này bọn hắn trong lúc nhất thời có thể nói là phong quang vô hạn nhưng trong biến cố lần này, cũng hoàn toàn bị thanh tẩy. Tài sản bị tịch thu, gia tộc bị diệt, ngay cả chỗ ở cũng bị đốt thành một mảnh đất trống.

Còn những kẻ thôn tính Thành Bảo Đường của Phong Tuyết Ngân Thành cũng bị giết chết.

Một tháng ngắn ngủn. Cũng chỉ trong vòng một tháng, cả Huyền Huyền đại lục lâm vào một mảnh gió tanh mưa máu chưa từng có, mỗi người đều cảm thấy bất an.

Sau khi Quân gia rút lui, Vũ Đường đế quốc thừa dịp Thiên Hương đế quốc thay đổi, phát động chiến tranh, hai nước đang giao chiến say sưa thì lúc sau, Vũ Đường đế quốc bất chợt rút quân, bỏ lại toàn bộ thành trì đã chiếm lĩnh, gấp rút hành quân trở về lãnh thổ Vũ Đường một cách nhanh chóng. Thậm chí cả doanh trại cũng bỏ lại.

Phỏng đoán ban đầu chính là trong một tháng này, cũng không phải bị thích khách Đông Phương Thế Gia giết chết, cũng không phải bị báo thù, lại càng không phải cho chiến tranh giữa hai bên, nhưng không hiểu vì sao lại chết hơn hai vạn người.

Hai vạn người. Nói thì có vẻ là không nhiều lắm nhưng những người hy sinh đều là những hào kiệt. Trong những người này tu vi huyền khí thấp nhất cũng đạt tới Ngân Huyền đỉnh phong.

Toàn bộ thiên hạ từ nam đến bắc, từ đông sang tây, thì đây chính là một đại lễ rửa tội bằng máu tươi. Mà phần lớn hung thủ không ai là không có bối cảnh, hơn nữa còn tạo thành đội ngũ hoàn chỉnh, giống như một đàn châu châu bay ngang qua, ngoài việc giết chóc ra, ko cần phải nói gì thêm.

Nhóm này có đặc điểm chung là: Hành động nhanh như gió, xuống tay tàn nhẫn, một kích tất trúng, lập tức cao bay xa chạy. Người đến phía đông điều tra thì phía tây, phía nam, phía bắc đã xảy ra chuyện.

Đối mặt với biến cố huyết tinh như thế, Tam Đại Thánh Địa lập tức đồng thời động thủ ứng biến, liền sử dụng các thế gia phụ thuộc, nhưng có điều khi dùng những thế gia này cũng có nghĩa là bại lộ nhà này có quan hệ với Tam Đại Thánh Địa, vì thế khi điều tra rõ ràng thì gia tộc đã bị diệt!

Điều này đồng nghĩa với việc hung hăng tát vào mặt Tam Đại Thánh Địa. Hơn nữa không chỉ một cái, mà là nhiều cái, liên tiếp không ngừng. Bao nhiêu thế gia bị diệt chính là bấy nhiêu cái tát. Mặc dù đã chết nhiều người như vậy nhưng đông đảo hung thủ đều rất thần bí, vô luận điều tra như thế nào cũng không tra được tin tức gì chứ đừng nói tới bắt người. Chuyện này làm cho Tam Đại Thánh Địa vô cùng tức giận.

Mà vừa hay, cứu viện cho Hoa Cúc thành trùng hợp lại đến.

CHƯƠNG 105: KẺ ĐIÊN TRÊN CHIẾN TRƯỜNG

Trong Hoa Cúc thành xuất hiện cao thủ thần bí, thực lực cực kỳ kinh người, chỉ một chiêu liền đánh bại hai vị nhị cấp Tôn Giả và nhiều vị cao thủ Chí Tôn chi thượng liên thủ vây đánh. Trước mắt nhóm người này vẫn chưa rời khỏi Hoa Cúc thành.

Đây không thể nghi ngờ là một cái bia ngắm. Một cái mục tiêu bắt mắt nhất. Trước mắt nếu muốn điều tra, phải bắt tay vào tìm hiểu nguồn gốc từ nơi này. Cho nên, Tam Đại Thánh Địa đối với chuyện này vô cùng coi trọng.

Sau khi thương nghị cẩn thận, ba nhà đều nhất trí đưa ra kết luận: Có thể một chiêu đánh bại hai vị nhị cấp Tôn Giả, hơn nữa theo tình huống lúc ấy, tuyệt đối không có sử dụng thiên địa chi lực. Cảnh giới như vậy cho dù là Tôn Giả tứ cấp cũng không làm được.

Như vậy, người này ít nhất có tu vi cấp bậc Thánh Giả. Nhưng chưa hết, không phải chỉ có một người mà là hai mươi ba hai mươi bốn người. Nghe nói mỗi người đều không tầm thường. Tóm lại là có khoảng hơn hai mươi người, có ít nhất còn có một vị Thánh Giả cao thủ.

Nếu chỉ có một người thì làm sao dám chống đối với Tam Đại Thánh Địa? Hơn nữa còn ngang nhiên khiêu khích như thế?

Đương nhiên muốn đối phó với cao thủ như vậy nhất định phải thận trọng. Hiện giờ không chỉ đối mặt không thôi mà còn phải báo thù, thêm nữa, Tam Đại Thánh Địa cần lấy lại thể diện, và cũng cần phải lập uy.

Trải qua hàng vạn năm, Tam Đại Thánh Địa vốn đã không đi lại trên giang hồ, hiện giờ có người không biết tới sức mạnh của Tam Đại Thánh Địa, dám làm ra chuyện khiêu khích vuốt mặt không nể mũi như vậy.

Cho nên Mạc Vô Đạo xin chỉ thị Thánh Hoàng Cung, trong cung, các vị Thánh Hoàng cũng rất tức giận, liền đưa ra chỉ thị: Bất kể đối thủ là ai nhất định phải tiêu diệt.

Vì muốn tốc chiến tốc thắng, một kích đắc thủ, Tam Đại Thánh Địa lại bỏ ra đại khí, thỉnh một vị Thánh Hoàng, ba vị Thánh Giả, sáu vị Tôn Giả. Đoàn người tổng cộng ba mươi vị cao thủ, ngày đêm đi tới Hoa Cúc thành. Lấy khí thế áp đỉnh, đem đám gia hỏa không vừa mắt này toàn bộ tiêu diệt. Lấy bài học này răn đe kẻ khác, để không còn ai dám khinh thường uy danh của Tam Đại Thánh Địa.

Sở dĩ phái ra đội hình cường đại như thế vì cao tầng Tam Đại Thánh Địa cũng có lý do riêng lo nghĩ của mình: Đánh giá tình hình địch thủ, lần trước Mai Tuyết Yên đã cùng ba vị Thánh Giả Mộng Huyễn Huyết Hải đồng quy vu tận, hóa thành mây khói; Quân Mạc Tà cũng đã bị Thánh Hoàng Triển Mộ Bạch đánh chết ở Thiên Phạt cho dù có Xà Vương đỡ một phần. Nay cổ lực lượng trả thù này chỉ có thể đến từ Thiên Phạt, ngoài Thiên Phạt, trên thế gian này chỉ sợ không có lực lượng nào cường đại như thế nữa. Biến cố lần này càng có thể do vị sư phụ thần bí của Quân Mạc Tà suất lĩnh Thiên Phạt Hóa Hình huyền thú đến trả thù.

Hiện tại chỉ sợ...Hoa Cúc thành đã không còn là cạm bẫy mà Tam Đại Thánh Địa an bài cho Đông Phương Thế Gia mà ngược lại trở thành cạm bẫy của Thiên Phạt sâm lâm dành cho chính mình. Vì vậy, không thể không thận trọng.

Trên thực tế Tam Đại Thánh Địa trong nhận thức biết được duy chỉ có tinh nhuệ Thiên Phạt hung thú ra ngoài hết mới có thể tạo ra thành quả khủng bố trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng bất kể thế nào, cũng không thể coi như không có. Càng không thể để tình huống trước mắt làm rối loạn. Một đạo lý đó là địch nhân há lại sẽ đem toàn bộ thực lực bại lộ trước mặt người khác một lần duy nhất.

Huống chi, một cái thế hung nhân vẫn còn ẩn náu nơi tăm tối nào đó: Cửu U Thập Tứ Thiếu. Hắn mới chân chính là tâm phúc đại họa.

Tất cả mọi người không quên, cũng không dám. Tên điên Cửu U Thập Tứ Thiếu này sau khi phá phong ấn chạy ra từ Thiên Phạt đến nay vẫn không có bất cứ tin tức gì. Trước mắt, một trường phong ba trong thiên hạ đã bắt đầu, liên miên không dứt. Tam Đại Thánh Địa đang được xem là mục tiêu trả đũa, Cửu U Thập Tứ Thiếu là người trước giờ có thù tất báo, không ai dám cam đoan hắn sẽ không thừa cơ hội này mượn gió bẻ măng. Cho nên phái ra thực lực siêu cường như thế là việc cần thiết.

Thậm chí, thế lực không quan tâm thế sự như Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng phái ra một đội cao thủ thần bí phối hợp hành động với Tam Đại Thánh Địa. Nhưng đội nhân mã này lại tỏ rõ lập trường: Nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu không xuất hiện thì sẽ không xuất thủ tham dự phân tranh của thế tục.

Tam Đại Thánh Địa Mạc Vô Đạo và đám người Hô Duyên Ngạo Bác đương nhiên đáp ứng, nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu không xuất hiện, lấy thực lực của bọn họ cần gì phải cầu viện Phiêu Miểu Huyễn Phủ, nếu làm như vậy quả thật có chút mất mặt.

Bốn phương tám hướng, bốn mươi năm mươi vị cao thủ, thực lực đạt tới dậm chân một cái là có thể làm thiên hạ chấn động, đồng thời xuất phát, rời khỏi nơi trú ngụ. Giống như bốn mươi năm mươi mũi tên đoạt mệnh, xé gió vô thanh vô tức bắn về Hoa Cúc thành.

Khắp thiên hạ bày ra thiên la địa võng. Đồng thời đám người Mạc Vô Đạo có một loại cảm giác không sao hiểu được có là: Quyết đấu sắp xảy ra nhưng hoàn toàn không biết đối thủ là ai!

Thánh Hoàng Cung truyền ra tin tức: Chỉ còn một năm là tới Đoạt Thiên chi chiến, phải mau chóng giải quyết mọi việc trước mắt, sau đó mọi người lập tức trở về để chuẩn bị chiến tranh Đoạt Thiên chi chiến. Vô luận thương vong, mặc kệ đúng sai. Tóm lại vì Đoạt Thiên chi chiến sắp tới, tiến hành một trận chiến cuối cùng.

Một trận này, chỉ có thể thắng không cho phép bại. Càng phải bảo tồn thực lực trở về. Trận chiến này nếu bại, với những cao thủ tổn thất ở Hoa Cúc thành, thực lực Tam Đại Thánh Địa ứng phó vói Đoạt Thiên chi chiến hoàn toàn không đủ. Đến lúc đó, chỉ sợ Tam Đại Thánh Địa vạn năm ca tụng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, vĩnh viễn bị mang nỗi nhục suốt đời.

Cho nên, trận chiến này tuyệt không thể thất bại. Vì bảo đảm chắc chắn thắng lợi này, Thánh Hoàng Cung thậm chí âm thầm phái ra vài vị Thánh Hoàng tùy thời chú ý đến tình hình nơi Hoa Cúc thành.

Tam Đại Thánh Địa chẳng khái gì đã phái hết tinh nhuệ ra, phải lấy thế lôi đình vạn quân, nghiền nát địch nhân hủy diệt Thiên Phạt cao tầng, hoàn toàn giải trừ hậu hoạn. Sau đó, tiếp tục phát huy khí thế chiến thắng, tụ hội tại đỉnh Thiên Trụ, đuổi dị tộc nhân đi, cuối cùng là quay về vây hãm Cửu U Thập Tứ Thiếu.

Lúc đó Tam Đại Thánh Địa đã ở vị trí cao nhất, giành lấy vương quyền sai khiến thế gian, lịch sử trước đây đều đem hủy hoặc sửa lại. Tên Thánh Địa từ nay về sau độc bá khắp thiên hạ, lưu danh sử sách.

Đã làm, phải làm đến cùng.

Chuyện như vậy, Cửu U đệ nhất thiểu đã làm một lần, Cửu U đệ nhất thiểu có thể làm thì Tam Đại Thánh Địa chúng ta cũng có thể làm. Huống chi chúng ta làm vì muôn dân thiên hạ. Chúng ta đã nỗ lực. Chúng ta là những anh hùng. Chúng ta là công thần. Chúng ta có quyền hưởng thụ quang vinh. Huống chi chúng ta là vì nhân loại. Đây là khẩu hiệu cao thượng, mục tiêu cao thượng. Chúng ta là những người được sùng bái nhất.

Đây là những ý nghĩ điên cuồng trong đầu bọn họ. Tam Đại Thánh Địa rốt cục đã dốc toàn bộ lực lượng. Vô số cao thủ tồn tại trong truyền thuyết, tiếp nhập giang hồ, mang theo sự cuồng nhiệt và lý tưởng.

Chiêng trống rùm beng. Hết sức căng thẳng.

Toàn bộ thiên hạ như lâm vào cảnh gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây. Không khí áp lực nặng trĩu bao phủ toàn bộ đại lục. Giông tố sắp kéo đến.

Có thể nói cao tầng Tam Đại Thánh Địa vì cám dỗ của danh lợi lớn lao và quyền lực cũng như mục tiêu công đức vĩ đại, mà có ý tưởng điên cuồng, nói thần trí họ hoặc đã mất phương hướng hoặc nặng hơn là đã bị điên một nửa rồi.

Đối thủ của bọn họ là Quân Mạc Tà, dưới áp lực bị kích thích, do cừu hận xui khiến, cũng cố chấp điên cuồng, cũng chẳng khác gì người điên một nửa.

Ngoài ra, còn có một kẻ điên đúng nghĩa, một mình một phương thế lực, Cửu U Thập Tứ Thiếu, lấy nhiệm vụ chinh phục đại lục làm nhiệm vụ của mình, kế thừa dã tâm của Cửu U đệ nhất thiểu. Hoàn toàn là một kẻ điên.

Toàn bộ thiên hạ một kẻ điên hoàn toàn thêm hai kẻ điên một nửa, làm thành chiến trường toàn kẻ điên. Tam Đại Thánh Địa đối với danh lợi nhất định phải có. Quân Mạc Tà vì cừu hận, dù chết cũng muốn báo thù. Cửu U Thập Tứ Thiếu, một kẻ điên muốn chinh phục đại lục.

Trong thời gian này, Quân Mạc Tà lại khá rảnh rỗi. Mà tình thế cũng không có gì đặc biệt. Căn bản chính là Quân Mạc Tà cố ý như vậy. Tình thế hắn mong muốn là một hồi quyết đấu oanh oanh liệt liệt.

Các ngươi Tam Đại Thánh Địa muốn vì muôn dân thiên hạ, vì lê dân bách tính. Ta biết, thậm chí còn có chút kính trọng. Nhưng ta mặc kệ các ngươi vì lý do gì, hoặc các ngươi cao thượng như thế nào, các ngươi không có lý do gì để tổn thương ta.

Đoạt Thiên chi chiến đã gần kề, Quân Mạc Tà ta biết, ta cũng biết Đoạt Thiên chi chiến thất bại thì hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Nhưng điều này không có nghĩa là ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Ngay cả người nhà, bằng hữu mà mình cũng không thể chiếu cố tốt thì còn nói gì đến chuyện thiên hạ? Có tư cách gì nói chuyện muôn dân?

Các ngươi luôn nói về sứ mạng vĩ đại của mình, lấy vinh quang của mình để làm xằng làm bậy, gây họa cho người khác, bổn công tử không thèm để ý, cũng không để trong lòng. Nếu các ngươi muốn tốt đẹp thì ta tốt đẹp. Nhưng nếu muốn phá hoại thì, con bà nó, không phải chỉ mỗi mình ta chịu chết.

Cái gì là vì đại cục, toàn là nhăng nhít. Người người đều vì đại cục thì thế giới này toàn là thánh nhân hết rồi.

Tam Đại Thánh Địa đang chuẩn bị chiến tranh còn bên này Quân Mạc Tà chuẩn bị chiến tranh xong rồi. Cũng có thể nói, khi hắn rời khỏi Thiên Phạt thì cũng là lúc chuẩn bị chiến tranh xong rồi.

Mọi sự đã chuẩn bị, hiện tại thứ còn thiếu chỉ là địch nhân mà thôi.

Quân Mạc Tà có một loại suy nghĩ cực kỳ đơn giản: Ta chỉ muốn sống tốt mà thôi. Ta không có bất kỳ tâm địa xấu xa nào. Ta chỉ cần được sống tự do tự tại, tiêu diêu ngày tháng, chỉ bấy nhiêu thôi. Ngươi để cho ta sống dễ chịu, ta tự nhiên bánh ít đi, bánh quy lại, cho ngươi nhiều chỗ tốt, nhưng nếu ngươi không cho ta sống dễ chịu thì mọi người đều không có cái gì tốt. Dựa vào cái gì mà ngươi không cho ta chỗ tốt nào mà lại muốn ta thân cận với ngươi. Ngươi quả thật là chiếm tiện nghi lớn. Con mẹ ngươi chứ, mỗi người cũng chỉ có một mạng giống nhau cả thôi.

Cường hãn biến thái như dị tộc nhân, hai thân thể liền cùng một chỗ kia cũng vậy thôi. Cũng chỉ có một, đâu phải chơi hái nấm đâu mà ăn cái nấm thêm một mạng! (Cái này là ta chém ^^! - C.R)

Chỉ cần khi sống mọi việc đều như ý. Chứ chết rồi thì hồng phúc tề thiên thì có ích gì?

Quân Mạc Tà ta chẳng sợ chết, dù sau khi chết các ngươi đem thi thể của ta đào bới lên, nghiền xương thành tro một vạn lần, ta cũng chẳng ngại. Nhưng chỉ cần ta còn một hơi thở thì cũng đừng ai nghĩ chiếm tiện nghi của ta.

Ngươi làm ta khó sống thì ta cũng sẽ làm cho ngươi không dễ chịu gì. Ta cam đoan các ngươi sẽ hối hận. Mẹ nó, cho dù là hủy diệt tinh cầu này, ta cũng tuyệt đối không hối hận, dù sao thì thế giới này cũng không phải của ta, lại càng không phải là địa cầu.

CHƯƠNG 106: ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP, TUYẾT YÊN!

Hiện tại Quân Mạc Tà đang ở một nơi rất bí mật, tay cầm tách trà, thảnh thơi ngồi trên ghế. Hắn đã khôi phục lại diện mạo sẵn có, cả người thả lỏng, rỗi rãnh tiêu sái, cho dù là trời có sập xuống thì hắn cũng không đổi sắc mặt.

Trái ngược với hắn chính là thần sắc lo lắng trên mặt của Đông Phương Vấn Tình, Đông phương lão đại, cũng là cậu của đại thiếu gia nhà ta. Giờ phút này Đông Phương Vấn Tình sớm đã quên ân oán giữa mình và tên cháu rồi, trong lòng chỉ còn nỗi lo lắng. Từ lúc Quân Mạc Tà trở về, đối với quyết định của mình, lão đại Đông Phương lại thở dài không thôi, thậm chí trong mơ cũng nghĩ tới, cũng than ngắn thở dài.

- Mạc Tà, ta nghĩ tới nghĩ lui chuyện này...quá mạo hiểm. Không đáng giá. Không đáng giá!

Đông Phương Vấn Tình vô cùng đau đớn nói:

- Coi như muốn trả thù đi, coi như là đòi lại công đạo cũng không cần quyêt liệt như vậy, phải biết lượng sức. Hiện tại thế trận đã diễn ra trên diện rộng, đây chính là lấy trứng chọi đá. Cho dù là chúng ta có tính kế kỹ càng, nhưng ta thật sự lo lắng.

Lão đại Đông Phương ưu sầu đến thúi ruột, hắn mắng mình không biết bao nhiêu lần: Ngươi thật là đáng chết, đáng chết mà! Để tiểu tử Mạc Tà này đi theo Vấn Đao, Vấn Kiếm có phải tốt hơn không, không nên để hắn đi theo mình. Trừ phi hắn không muốn trả thù, nếu không thì mình phải đâm lao theo tên tiểu từ này thôi. Sinh tử của mình còn chưa biết, mà tên cháu trai của mình lại vô pháp vô thiên như vậy, sự tình này chỉ dám để trong lòng không cho người ngoài biết. Quả thật là rối rắm. Cứ đà này, cục diện đã diễn ra rộng khắp, một trận chiến sống còn là không thể nào tránh khỏi!

Mình có thể đi nói với ai đây? Nói với mẫu thân sao? Làm vậy khác nào làm cho lão thái thái từ này về sau không thể yên giấc sao? Thậm chí ngay việc mình và đứa cháu này đều phải mất mạng cũng có thể xảy ra. Còn nói với muội muội ư? Từ sau cái chết của muội phu, muội muội đã mất hết can đảm sống, nếu nói với nàng rằng đứa con còn lại đang liều mạng như chồng của nàng thì có trời mới biết muội muội có hay không lại ngã xuống lần nữa, lại hôn mê thêm mười tám năm nữa khi mà trận chiến sắp tới còn chưa biết thắng bại!

Hai người này là hai người duy nhất trên thế gian này có thể khuyên can Quân Mạc Tà nhưng đánh chết Đông Phương Vấn Tình thì hắn cũng không dám thông tri bởi vì hậu quả của việc này không ai có thể gánh vác nổi!

Cho dù là Đông Phương Vấn Kiếm và Đông Phương Vấn Đao, lão đại Đông phương không cần hỏi cũng biết phản ứng của hai người đó là gì: Tất nhiên là lông mày nhíu lại, cả người chấn động, sau đó thì mặt mày hớn hở, cười ha ha. Một người cười, một người đến nói: Cháu ta quả thật rất rốt! Không hổ là cháu của lão tử! Quả nhiên là anh hùng hảo hán! Cậu là hào kiệt, cháu dũng mãnh không kém! Nhưng hành động lớn như vậy sao lại thiếu ta được? Ngàn vạn lần không thể thiếu ta được, lão tử phải bồi tiếp cháu ta mới được, ai không để ta đi ta chơi chết người đó...

Nghĩ đến đây, Đông Phương Vấn Tình cảm thấy vô lực, cơ hồ muốn khóc. Thằng cháu này của ta thật đúng là yêu tinh chuẩn mực chuyên môn quấy phá mà. Lần này lại đem lão tử nướng trên lửa, con bà nó là con gấu, mùi vị này thật là khổ sở mà.

- Nào có mạo hiểm gì đâu? Cậu àh, người hãy thoải mái, thả lỏng tinh thần. Hãy ngồi xem cháu ngoại người đại sát tứ phương như thế nào, cứ xem đây là một màn trình diễn công phu cực kỳ phấn kích đi.

Quân Mạc Tà cười dài nói:

- Hơn nữa, tất cả mọi người đều chỉ có một mạng. Ai không sợ? Nếu không tới lúc chết thì dù nhảy xuống vực sâu vạn trượng cũng gặp kỳ ngộ thoát chết, còn nếu đến lúc chết thì cũng có thể bị sặc nước mà chết. Người không cần phải lo lắng nhiều, cái gì tới sẽ phải tới. Bà mẹ nó, làm tới thôi, sợ gì!

Lão đại Đông phương mấy ngày nay lo lắng gần chết, bây giờ nghe hắn nói suýt nữa nghẹn họng mà chết thật.

- Tên súc sinh này, sao ngươi có thể nói vậy được. Nếu lỡ tên hỗn đản nhà ngươi có gì không hay xảy ra thì bà ngoại ngươi mỗi ngày không lột da ta vài ba lần chắc mặt trời mọc từ hướng tây, còn mẹ ngươi không xem ta là kẻ thù mới là lạ. Lão tử còn bị bạn bè xa lánh. Cậu ngươi ngoài việc treo cổ tự tử thì cũng không còn đường nào khác. Ngươi, cái thằng oát con này, cái đồ hỗn trướng...

- Ai da, nói cho cùng thì người cũng đang lo lắng cho con. Người yên tâm, không có việc gì đâu. Ít nhất, người sẽ không có việc gì. Bà ngoại cũng không phải là không nói lý lẽ như người nói đâu. Con xem bà ngoại vẫn lo cho người đó thôi, không để cho người mất thể diện đâu.

Quân Mạc Tà cười híp mắt an ủi. Đông Phương Vấn Tình trừng mắt, muốn khóc quát:

- Oát con, ngươi thúi lắm, suy nghĩ cho ta? Giữ thể diện cho ta. Cậu ngươi đã hơn sáu mươi, mà năm ngày trước còn bị lão thái thái đánh trên đầu trên cổ, giữ thể diện cho ta như vậy đó, thể diện thật lớn a!

Quân Mạc Tà líu lưỡi, không thể tưởng được, cậu mình uy nghiêm như vậy mà vẫn phải bị ăn đòn như vậy. Xem ra Bà ngoại thật đúng là dũng mãnh!

Đông Phương Vấn Tình than thở một hồi, rốt cục cũng dừng lại, cắn răng nói:

- Thôi thôi thôi,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net