Dị thế thú duyến [chương 5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Tây Hồ

Chương 5: Dung nhp

"Hỗn đản, ta nói chuyện với ngươi không tính toán gì hết, ngươi nói không làm nhưng móng vuốt của ngươi sờ ở đâu hả! Ngươi là thủ lĩnh nói chuyện phải giữ lời chứ..."

"Câm miệng! Nếu ngươi lại ồn ào, ta sẽ đè người ra làm thật!" Tiếu Dương nói còn chưa dứt lời liền bị Bối Nạp Đức không thể nhịn được nữa cắt ngang đôi môi vừa mở miệng chỉ biết mắng chửi người.

Chứng kiến Tiếu Dương ủy ủy khuất khuất, ngậm miệng Bối Nạp Đức hài lòng cúi đầu tiếp tục khám phá, không thể làm đến cuối cùng thì mình cũng phải tìm chút phúc lợi, mãi cho đến khi thân thể trắng nõn đều bị mình để lại đủ loại dấu ô mai thì mới dừng lại, đứng lên ôm lấy thân thể người trong lòng đã mềm oặt đi nhanh hướng đến phòng ngủ.

Đem Tiếu Dương đặt lên giường lớn kingsize, Bối Nạp Đức cũng sải bước đến đem người ôm vào trong lòng, Tiếu Dương không chịu an phận di chuyển di chuyển, "Ta không nên ngủ ở chỗ này, quay về phòng ta tốt hơn."

"Không được, " Nam nhân nắm thật chặt cánh tay, "Ngủ ở đây." Thân thể mềm mại thế không ôm ngủ chẳng phải quá lãng phí, Bối Nạp Đức âm thầm cân nhắc, nếu không ngày mai đem giường khác trong phòng cũng hủy luôn.

Kháng nghị bị từ chối, Tiếu Dương cũng chẳng muốn so đo, bị một phen lăn qua lăn lại hắn cũng không còn khí lực, oải quá.. Liền chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Bối Nạp Đức hài lòng, cảm thấy thân thể trong lòng trầm tĩnh lại, cọ cọ tóc ngắn mềm mại của Tiếu Dương, hôn nhẹ thái dương, ôm chặt người bên cạnh thỏa mãn mà nhắm mắt ngủ.

Buổi sáng Bối Nạp Đức tỉnh lại nhìn giống cái nhỏ nhắn cuộn mình ở trong lòng, khóe miệng không tự giác có chút nhếch lên, Tiếu Dương ngủ rất yên tĩnh, hô hấp mỏng manh lướt qua ngực Bối Nạp Đức như một bàn chải nhỏ lướt qua khiến trong lòng tê dại, Bối Nạp Đức không nhịn được cúi đầu ở cái cổ trắng nõn nhẹ nhàng ngửi, cảm giác có chút ngứa, Tiếu Dương ngủ mơ màng không được tự nhiên mà di chuyển đầu, trong miệng nói thầm vài câu, dáng vẻ như một con thú nhỏ khiến Bối Nạp Đức càng vui vẻ.

Vài tiếng đập cửa đánh vỡ khoành khắc ấm áp trong căn phòng, người trong lòng có chút giật mình, Bối Nạp Đức không khỏi mặt nhăn hạ mi, Tiếu Dương mơ mơ màng màng mà mở mắt, trong mắt hay là một mảnh mê mang hiển nhiên tinh thần còn dừng lại tại cảnh trong mộng .

"Tỉnh rồi?" Bối Nạp Đức hôn nhẹ trên đầu hắn.

"Ừ... Có người gõ cửa?"

"Không sao, ngủ tiếp đi, ta ra xem một chút." Đắp da thú ấm áp cho hắn, Bối Nạp Đức đứng dậy xuống giường.

Cho đến khi một khối nam tính trần truồng, cường tráng đập vào tầm mắt, Tiếu Dương mới thực sự bị hù dọa mà hoàn toàn tỉnh táo lại, "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi sao lại không mặc quần áo!!"

"Ha ha, ngủ mà mặc quần áo làm gì." Cúi đầu lại ngửi trộm hương thơm từ người hắn, Bối Nạp Đức mặc quần áo, tâm tình sảng khoái, đi ra khỏi phòng ngủ.

Đột nhiên, cửa bị bên trong giựt ra, tay Hi Nhĩ Đạt đứng ở giữa không trung, đang định muốn gõ cửa tiếp thì thấy lão Đại nhà hắn lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt một cái, "Hi Nhĩ Đạt, ngươi rảnh quá à? Không có chuyện gì nói thì đi tuần tra, đứng ngây ra đó làm gì."

"Đừng đừng, Vương, ngày hôm qua Tiếu Dương nhắc tới chuyện đào hầm cùng gia súc, ta trở về suy nghĩ cẩn thận một chút, quả thật đây là biện pháp tốt qua mùa đông, nên nhân tiện sáng sớm, vội vàng tìm đến hắn để hỏi một chút chuyện đào hầm như thế nào nếu thành công khi chúng ta trải qua mùa đông sẽ không phải gặm thịt khô mà ta cũng không phải lo lắng nữa." Hi Nhĩ Đạt vội vàng cười làm lành, mình không phải đã quấy rầy chuyện gì đi? Hắc hắc...

"Được rồi. Hắn còn chưa tỉnh, ngươi đợi lát nữa đi."

"Không sao, ta đợi thêm lát nữa cũng được." Hê... Rốt cục không cần đi tuần tra rồi.

"Không cần chờ, ta dậy rồi Hi Nhĩ Đạt, chúng ta nên nhanh chóng đi thôi." Tiếu Dương ôm áo khoác vội vã chạy ra ngoài nhưng chưa kịp chạy thì đã bị Bối Nạp Đức đứng ở cửa một phen ngăn lại, "Ăn xong điểm tâm rồi đi."

"Không ăn, ta không đói bụng." Tiếu Dương bây giờ thầm nghĩ muốn tránh xa nam nhân này, vừa nhìn đến hắn đã nghĩ đến chuyện đêm hôm qua, Tiếu Dương đã cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận cộng thêm đầu óc sung huyết.

"Không đói cũng phải ăn."

"Ngươi! Ngươi kì quá, ta nói không ăn thì sẽ không ăn, Hi Nhĩ Đạt vẫn còn chờ đây này."

"Không sao, ta cũng không bận tâm đâu, ha hả, ăn cơm trước ăn cơm trước." Tiếu đại gia đừng kéo ta xuống nước, đội tuần tra rất kinh khủng đó ...

"Có nghe thấy không? Chờ ăn cơm xong sẽ đi." Bối Nạp Đức hài lòng nhìn Hi Nhĩ Đạt liếc mắt một cái, không sai, rất thức thời.

Vì ta là áo bông nhỏ, tri kỷ của ngài a~, Hi Nhĩ Đạt hướng Bối Nạp Đức nháy mắt mấy cái.

Tiếu Dương nhìn hai người liếc mắt qua lại, mặt không chút thay đổi xoay người, cầm lấy áo khoác ném vào ngực Bối Nạp Đức, "Nấu cơm đi!"

Xì, không phải là bị nam nhân theo đuổi sao, ở nơi này phải giảo hoạt một chút mới là vương đạo, trên đại lục đây mới là hiện tượng bình thường, ở chỗ này, lòng mình còn rối rắm cái gì, hơn nữa mình là người được theo đuổi nhưng bộ lạc này nói chỉ một không có hai Vương , có lẽ mình nên cảm thấy rất vinh hạnh?

Bộ dáng tên kia thật ra cũng không tệ lắm, kéo ra ngoài cũng không tính dọa người ... Trong đầu hiện ra cảnh Bối Nạp Đức mặc tạp dề ở nhà chờ mình... Sờ sờ trên cánh tay đã nổi da gà, Tiếu Dương thừa nhận mình sắp bị buồn nôn.

Nhìn Hi Nhĩ Đạt liếc mắt một cái, "Nấu cơm đi." Bối Nạp Đức phân phó xong, liền vui vẻ lừa tiểu tình nhân nhà mình quay về phòng.

Mặc Hi Nhĩ Đạt đáng thương bị thúc giục đi đến phòng bếp, sau này nhất định phải chờ Vương cơm nước xong mới đến, không phải ngày hôm qua chỉ ăn quỵt một bữa cơm thôi sao, hiện tại báo ứng tới cũng quá nhanh đi...

Kế tiếp Tiếu Dương quả thật thấy được khả năng lãnh đạo của nam nhân này, mình bất quá chỉ là đại khái nói ra ý nghĩ, Bối Nạp Đức lại có thể làm ra một kế hoạch hoàn chỉnh để thực hiện, mỗi một lệnh phân phó xuống đều được các đội trưởng tiếp nhận mà làm, tổ chức nơi này rất có trách nhiệm, cả bộ lạc lập tức đều nhiệt liệt hưởng ứng tham gia.

Cái tốt khi làm một kẻ độc tài là dù cho đưa ra những biện pháp thay đổi mới cũng không lo lắng có người phản đối, ngẫm lại Thiên triều đều đẩy mạnh cải cách đổi mới để tốt hơn nhưng hầu như cũng không có kết quả tốt, Tiếu Dương cảm thấy tiếc cho bọn họ, thật sự là sinh không đúng thời a ~~~ ngươi muốn bọn họ cũng xuyên qua đến nơi đây, nói không chừng bộ lạc dã nhân này đã sớm thực hiện cộng hòa chủ nghĩa thống nhất rồi ~~~

Tiếu Dương bị Hi Nhĩ Đạt nhờ giám sát nơi đang đào hầm, Bối Nạp Đức mặc dù có chút bất mãn nhưng vẫn hiểu được chính sự quan trọng hơn, trừng mắt nhìn Hi Nhĩ Đạt, liếc mắt một cái rồi dẫn một đội đi săn đi vào trong rừng , ở nơi này, Vương mặc dù được hưởng quyền lợi nói một không hai nhưng lại muốn đích thân lao động, tựa như Bối Nạp Đức nói với bản thân, trong bộ lạc không dưỡng phế vật.

Ngay cả nhóm giống cái thân thể tương đối gầy yếu trong bộ lạc cũng tích cực xây dựng chuồng gia súc, dự định chuẩn bị làm hàng rào để nuôi dưỡng gia súc.

Lúc này toàn bộ dân bộ lạc đều tham gia tạo nên bầu không khí sôi nổi cuốn hút Tiếu Dương, hắn đi theo nhóm giống đực đến nơi đào hầm, trèo lên trèo xuống, chỉ huy đo đạc, mặc dù biến thành mặt mày đầy bụi đất nhưng vẫn không ngăn được tâm tình hắn tăng vọt, quả nhiên lao động vẫn là tốt nhất làm cho thể xác và tinh thần người ta vui vẻ.

Dặn dò các thú nhân vài câu, nóc chuồng gia súc yêu cầu phải tốt khi vào mùa đông mới có thể chống đỡ tuyết, hầm muốn dự trữ tốt thì cần phải có lỗ thông khí để đề phòng ẩm mốc, thấy hắn chỉ bảo nhiệt tình các thú nhân cũng quan tâm nghe hắn chỉ bảo, lời nói càng lúc càng kính phục làm cho Tiếu Dương tự xưng là loài người bậc cao, cũng không khỏi có chút lâng lâng.

Hắn biết các thú nhân tư tưởng đơn thuần, bọn họ khích lệ người sẽ không xuất phát từ khách khí mà là bội phục thật tâm thật ý, bản chất mộc mạc tự nhiên này khó có được tại xã hội ngươi lừa ta gạt khiến cho Tiếu Dương đã từng sinh hoạt tại nơi kia, tâm quả thật rung động.

Khi Bối Nạp Đức tìm hắn, lúc nhìn thấy được thì hắn đã bị vây ở chính giữa bởi một đám giống đực, giống cái, vẻ mặtTiếu Dương phấn khởi có chút đắc ý nho nhỏ, nói nói cười cười không khí hòa hợp làm cho thủ lĩnh đại nhân đen mặt, khó trách về nhà tìm không thấy hắn, thì ra ở bên ngoài chơi đùa.

"Tiếu Dương hôm nay biểu hiện rất xuất sắc, trong bộ lạc đại bộ phận thú nhân đều khen ngợi hắn."

Không biết lúc nào, Hi Nhĩ Đạt đã đứng bên cạnh, nhìn sang một đám người bên kia, nhẹ giọng nói, hắn biết Vương đứng bên cạnh, nhất định nghe được.

"Xuy, chỉ biết khoe khoang."

Trong miệng, mặc dù lời vừa nói có khinh thường nhưng trong mắt Bối Nạp Đức tràn đầy kiêu ngạo, hắn nhìn trúng con người nhỏ bé này đây, tương lai sẽ đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn thống lĩnh bộ lạc này, hắn là Vương của bộ lạc thú nhân cường đại nhất, hắn cùng bầu bạn, đương nhiên chính là địa vị vương hậu được tôn sùng.

Nhưng Bối Nạp Đức rất hiểu nếu dựa vào uy áp rồi tới phục tùng đương nhiên không bằng so với cam tâm tình nguyện theo đuổi, hơn nữa Tiếu Dương khẳng định cũng không thèm phụ thuộc vào hắn để lấy được địa vị cao quý, không nên hỏi hắn tại sao hắn biết, hắn biết con người nhỏ bé này vẫn mang một bộ dáng quật cường kiêu ngạo.

Thu phục được lòng người hiển nhiên rất trọng yếu nhưng Bối Nạp Đức cảm thấy hắn quả nhiên cần phải thể hiện một chút quyền ông xã, nhìn xem, cái tên đắc ý vênh váo kia cư nhiên liền đem cánh tay khoát lên trên vai người khác, không thấy được giống đực kia nhìn hắn bằng ánh mắt nóng bỏng muốn đem hắn ăn sao.

Bối Nạp Đức lạnh lùng nghiêm mặt bước tới, bên người Tiếu Dương là các thú nhân nhìn thấy Vương của bọn họ đi tới thì đều cúi đầu hành lễ, thối lui về phía sau, làm xuất hiện con đường nhỏ, duy chỉ có mỗi giống cái kia đưa lưng về phía Bối Nạp Đức lại thiếu tâm nhãn nên không biết, còn đang ba hoa khoác lác, còn xui xẻo hơn là giống đực kia bị hắn khoác tay lên bả vai, Đản bỗng nhiên cảm giác sau lưng lạnh vù vù, chỉ thấy mọi người nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ rồi từ từ chuyển sang đồng tình.

Nhìn Vương xem, mặt đã đen giống cái đáy nồi, ai u kiểu này, Đạt Lực sẽ bi thảm lâu dài a ~~

Đúng vậy nghe nói vào buổi sáng hôm nay, Tế Tư đại nhân từ trong phòng Vương mời Tiếu Dương đi ra đấy ~~~

Ngươi nói Đạt Lực quyến rũ ai cũng được cư nhiên dám đi quyến rũ vương hậu tương lai, đáng đời bị Vương tóm được a ~~~

Hì hì không biết Đạt Lực sẽ bị phạt đến đội tuần tra mấy tháng, ôi trời ~~~
Quần chúng xung quanh xem náo nhiệt, dùng ánh mắt trao đổi không tiếng động, đây chính là bí mật của Vương a~, chúng ta bát quái như vậy không tốt lắm đâu, ai u~ cực kì ngạc nhiên a ~~~

Không may cho Đản Đạt Lực khi chậm rãi quay đầu, liền nhìn thấy phía sau là Vương đang ôm cánh tay cười lạnh nhìn mình, xoẹt một cái, Đạt Lực liền bỏ cánh tay Tiếu Dương ra, sau đó nhảy ra xa hai thước.

"A?" Tiếu Dương trì độn một lúc rốt cục nhìn thấy thần mặt đen, "Ngươi đã trở về?" Hôm nay là một ngày tâm tình rất tốt,Tiếu Dương không keo kiệt chút nào tặng cho thần mặt đen một nụ cười rạng rỡ, không biết nụ cười kia cùng thuận miệng vừa hỏi thăm, nhất thời lấy lòng Bối mặt đen, đi qua sờ sờ tóc Tiếu Dương, "Ừ, vừa về, đói không?"

Gạt người, vừa mới quanh quẩn bên cạnh Tiếu Dương, chung quanh tiếng lòng của các giống đực vang lên, ngài rõ ràng trừng mắt chúng ta, cũng nhìn được nửa ngày...

"Ngươi nói mới thấy đói bụng."

"Vậy về ăn cơm."

"Nhưng còn chưa kịp làm."

"Ta nướng thịt cho ngươi ăn?"

"... Giờ đi làm."

"Ừ, ta có bắt vài con thú con tai dài, ngươi có thể nhốt rồi nuôi dưỡng chúng nó."

"Ha ha, tốt lắm, nuôi lớn rồi gia nhất định phải làm thịt bọn nó."

"Lòng dạ hẹp hòi..."

"Ngươi nói người nào? Ngươi *&... %¥# "

"*&... %¥# "

Nhìn hai người sóng vai đi xa, Đạt Lực thở dài một hơi, thật tốt quá xem ra Vương quên sự tồn tại của ta rồi..."Vương vừa rồi mới nói, cho ngươi ngày mai bắt đầu đi đội tuần tra, hai tháng. Ha ha, tranh thủ làm xong trước mùa đông rồi bắt vài con thả vào." Tế Tư tóc bạc nhắn nhủ mệnh lệnh tối cao nhìn Đạt Lực chỉ biết khóc ròng, bộ dáng nhìn có chút hả hê mà hướng nhà mình đi đến.

Mùa đông ở Đại lục Minh Khắc Tư rốt cục cũng phủ xuống, Tiếu Dương dần dần quen cuộc sống nơi này, người nơi này nhiệt tình đơn thuần, bản thân thường thường toát ra một ít chủ ý mới mẻ liền bị các thú nhân đối xử như trân bảo, Tiếu anh hùng càng ngày càng cảm thấy ở chỗ này mình có thể có nơi dụng võ, có lẽ bộ lạc dã nhân mới là nơi mình nên ở?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net