Phần 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 91

Sáu tháng loáng cái lướt qua.

Những ngày Tiêu Hoà thống khổ nhất đã gắng gượng đi qua.

Suốt nửa năm chân không bước ra khỏi nhà, suốt nửa năm không chịu gặp bất kỳ ai, suốt nửa năm Tiêu Hòa không cười lấy một lần.

Ba Tiêu mẹ Tiêu lo lắng chết được, nhưng đã dùng hết cách mà thằng con vẫn cứ bộ dạng kia.

Ở nhà, nó sẽ chào hỏi họ, sẽ ăn sẽ uống, cũng chẳng lôi thôi lếch thếch, nhưng không hề ra khỏi cửa, không nói lời nào, cũng không giao tiếp với ai.

Kỳ thật mẹ Tiêu biết, từ sáng tới tối thằng con đều giam mình trong phòng chảy nước mắt, hỏi nó xảy ra chuyện gì thì ngậm miệng im thin thít.

Chỉ có Tiêu Hòa biết, bản thân đang làm gì.

Bút vẽ trong tay chưa từng dừng lại, nhân vật dưới ngòi bút luôn chỉ có một.

Vừa đặt bút lập tức cảm thấy đau lòng, chậm rãi phác hoạ ra người nọ, để rồi... khóc đến rối tinh rối mù với bức hoạ.

Trước kia luôn trung thành với câu nam nhi không dễ rơi lệ.

Nhưng đối với Tiêu Hòa bây giờ, ngoại trừ bộ dạng này, hắn không biết phải làm sao giải sầu nỗi tuyệt vọng chua xót trong tim, không biết làm thế nào để đầu óc luôn tưởng niệm người nọ ngừng hoạt động.

Mở to mắt, nhớ đến y nhắm hai mắt, nằm mơ thấy y.

Song vĩnh viễn cũng không được gặp y.

Là chính hắn nói, mãi mãi không gặp nhau, chỉ cần cả hai đều còn sống.

Nhưng hiện tại hắn hối hận vô cùng.

Thống khổ không có điểm cuối thật sự khiến người nản lòng thoái chí, khiến người muốn sụp độ, khiến người... khẩn thiết khát vọng cái chết.

Nhưng Tiêu Hòa vẫn còn bận tâm cha mẹ.

Không nỡ để cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nên chỉ có thể sống vô tri vô giác như thế.

Tài khoản ngân hàng có tận sáu chục triệu do Tần Túc chuyển qua.

Nhưng hàng số dài ngoằn kia không khiến Tiêu Hòa động tâm tí xíu nào, ngược lại giống như nhìn thấy thứ đáng sợ nhất trần đời, không dám động vào một cái.

Ngày tháng không ngưng nghỉ đó cuối cùng bị Tiêu Dung xuất quan về nhà đánh vỡ.

Tiêu Dung nửa năm không về nhà, vừa về liền nằm vật xuống ngủ.

Ba Tiêu mẹ Tiêu càng thêm nát lòng.

Sinh một thằng con trai, thằng con ra ngoài làm việc hơn một năm, kiếm được phần tiền ăn hơn nửa đời, nhưng cả người cũng hỏng mất...

Sinh một đứa con gái, rành rành là gái chưa chồng lại không lo nói chuyện cưới gả, cả ngày ru rú ở phòng nghiên cứu, gần bằng bà điên luôn rồi.

Người ta đều nói, có một trai một gái cả đời hưởng phúc.

Nhưng ba Tiêu mẹ Tiêu phải lo lắng phiền muộn mãi.

Tiêu Hòa nghe nói con em đã về vẫn không dậy nổi bao nhiêu tinh thần, đúng lúc Tiêu Dung ngã đầu liền ngủ, hắn cũng lười đi chọc nhỏ, đỡ bị truy hỏi một trận phiền cả buổi sáng.

Chỉ là Tiêu Dung ngủ một ngày xong lập tức thần thanh khí sảng, bắt đầu kiếm chuyện khắp nơi.

Ba Tiêu mẹ Tiêu xách cô giáo huấn cả nửa ngày, lỗ tai sắp mọc kén luôn rồi, bắt đầu thấy bực mình.

Mà cô bực mình liền thích đi tìm ông anh mình.

Nhà khác đều là anh trai cưng chiều em gái, em gái ỷ lại anh trai, đến nhà hắn thì biến dạng.

Tuy Tiêu Hòa rất cưng chiều em gái nha, nhưng vì hai người là anh em sinh đôi, hơn nữa từ thời khắc ra đời Tiêu Dung đã cường thế hơn Tiêu Hòa, nên nửa đời trước Tiêu Hòa bị ức hiếp không ít.

Ức hiếp nhiều riết thành quen, đến mức cảm thấy nhỏ em nhà mình không kiếm chuyện với hắn, hắn sẽ thấy không được nhỏ thương.

Mà Tiêu Dung cũng thành thói quen, về nhà không chèn ép ông anh nhà mình, cả người liền bứt rứt không yên.

Trước đó cả hai đều bận rộn muốn chết, không có cơ hội chạm mặt, hôm nay nghe nói anh già về rồi, Tiêu Dung không nói hai lời, đá cửa muốn xông vào.

Ai ngờ Tiêu Hòa còn khoá cửa.

Tiêu Dung nhíu mày, nâng tay định bụng phá ổ khoá, bất quá xét thấy đang ở nhà, thu liễm chút chút tốt hơn nên không ra tay, chỉ đập cửa vang ầm ầm.

Đập không bao lâu, Tiêu Hòa liền ra mở cửa.

Tiêu Dung vừa nhìn thấy ông anh, mày không khỏi nhăn thêm.

Tuy Tiêu Hòa không tính là cao ráo, nhưng dầu gì cũng được một mét bảy sáu, không tính là đô con, nhưng cũng không đến mức giống hiện tại... gầy như phụ nữ vậy.

Tiêu Dung ghét bỏ mở miệng: "Tiêu Hòa, ông bị sao vậy? Thất tình hả?"

Lời nói trong lúc vô ý quả thật đâm sâu lòng người nhất.

Vốn Tiêu Hòa gặp lại nhỏ em tâm tư nguôi ngoai được một chút, nhưng vừa nghe câu này, tức thì muốn sập cửa vào mặt nhỏ luôn.

Tiêu Dung thông minh, liếc mắt cái liền hiểu: "Tui đoán đúng rồi hở? Là ai a! Con gái nhà nào? Thích thì theo đuổi, trốn trong phòng có ích gì?"

Tiêu Hòa mặc kệ nhỏ, lời lẽ gì đây a! Là lời một cô gái nên nói à!

Cơn tức bốc lên không nhỏ, nhưng hắn không phải kiểu thích xả ra với người khác.

Tiêu Dung ngoài miệng cứng rắn, nhưng kỳ thật nhìn dáng vẻ này của ông anh mình, lòng chua chua không thôi.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có cô được bắt nạt ngốc Tiêu Hòa, nghĩ tới anh già bị người khác tổn thương thành dạng này, cô liền có loại xúc động muốn dỡ xương tháo cốt người đó.

"Ra ngoài chơi chút đi!" Tiêu Dung dùng một tay lôi Tiêu Hòa "Một say giải ngàn sầu, tui dẫn ông đi xả lòng."

Tiêu Hòa đã lâu không ra ngoài, ngay cả ánh mặt trời cũng sợ, kiên quyết không chịu: "Anh không sao, không đi đâu."

"Chịu cũng phải đi, không chịu cũng phải đi!" Tiêu Dung bá đạo phán "Ông như vầy giống như ốc sên a, có ích lợi gì? Uống chút rượu, thoải mái một lần, gì cũng thông suốt tất."

Tiêu Hòa thật bó tay với con em vô lại này, hơn nữa bi ai chính là, má nó không giãy khỏi tay nó được.

Rơi vào đường cùng, bị Tiêu Dung lôi tới quán bar.

Hai người ngồi vào ghế dài quầy bar, Tiêu Dung ngoắc gọi một đống rượu, nhìn dáng vẻ quen bài của nhỏ, Tiêu Hòa liền bất mãn: "Em thường đến đây lắm a!"

Tiêu Dung cầm một ly Brandy, mất hình tượng nốc cạn: "Công việc mệt mỏi, tới đây thư giãn chút."

Tiêu Hòa lại càng không vui: "Con gái chưa lập gia đình mỗi ngày tới quán bar, còn thư giãn chút? Nghe có ra gì không!"

"Được rồi a Tiêu Hòa, đừng càm ràm tui nữa, hai năm qua mệt chết được, thiệt phải giảm thọ quá!"

Tiêu Hòa quan sát kỹ nhỏ em một phen, nhìn vành mắt nhỏ lờ mờ đen, không khỏi hơi đau lòng.

"Rốt cuộc là công việc gì chứ, đì người ta như vậy? Từ chức! Anh nuôi em!"

Lời này vừa thốt ra, Tiêu Dung liền bị chọc cười: "Anh á? Dựa vào bán tranh bán chữ? Liều mạng chỉ kiếm ngót nghét mười ngàn?"

Tiêu Hòa không muốn nghe lời này, vừa định phản bác, chợt nghe Tiêu Dung thở dài nói tiếp: "Tui cũng không còn cách nào, lên nhầm thuyền giặc, không xuống được..."

Tiêu Hòa nhíu mày: "Em xác định mình đang làm cho công ty đàng hoàng?"

"Vô nghĩa!" Tiêu Dung quẳng cho ông anh một ánh mắt xem thường.

Bất quá Tiêu Hòa cũng biết, mặc dù là công việc đàng hoàng, nhưng liên quan đến quốc gia thì có một số việc vào cuộc rồi đừng mong đẩy ra, rất nhiều điều cần lo ngại, bứt ra khó hơn cả khó.

Hai người đều có ẩn tình, hơn nữa mỗi người đều không thể nói ra miệng, dứt khoát cụng rượu an ủi nhau.

Tiêu Dung và Tiêu Hòa là thai long phụng, điểm khác biệt nhiều lắm, nhưng về tửu lượng quả thật là tám lạng nửa cân.

Một người say choáng váng, người còn lại cũng mơ hồ hồ.

Tiêu Dung đã ký thoả thuận giữ bí mật, chuyện cụ thể tuyệt đối không nói được, nhưng mịt mờ oán giận thì không hề gì.

"Tui nói với ông rùi, anh già, tui thiệt mệt muốn chết, đầu tiên là sếp bị bệnh, một đống công chuyện nện lên đầu tụi tui, ngày làm đêm làm, làm đến mức sắp biến thành súc vật luôn rồi! Nhưng không còn cách nào, chỉ có thể chống đỡ, rồi chống chừng một năm rưỡi, sếp hết bệnh, kết quả việc càng nhiều hơn, lại thêm nửa năm làm không ngưng nghỉ, quả thực muốn chết lắm a."

Tiêu Hòa mỉa mai cô: "Là em tự chuốc lấy! Tự cột mình dâng lên!"

Tiêu Dung rót rượu cho hắn: "Gì chứ anh già! Không biết thông cảm cho tui gì hết! Tui còn cách nào chớ! Vật họp theo loài, tui không gia nhập bọn họ, sớm muộn gì cũng bị người ta điều đi..."

Câu sau cùng cô không nói ra, Tiêu Hòa mơ mơ hồ hồ cũng không nghe rõ.

Hắn uống quá nhiều, nhớ tới chuyện thương tâm, không khỏi mở đầu câu chuyện: "Em gái này, em nói coi trên đời thật sự có người có siêu năng lực không?"

Hỏi một câu đơn giản, lại lập tức làm Tiêu Dung tỉnh táo, chút cảm giác say cũng bay biến.

"Anh già... Ông gặp phải chuyện lạ gì à?"

Tiêu Hòa không chú ý tới chuyển biến của Tiêu Dung, cầm ly rượu lắc a lắc nói: "Anh tò mò thôi..."

Hàng mày Tiêu Dung nhíu chặt: "Mà hai năm nay ông đi đâu làm gì vậy?"

-Hết chapter 91-

Chapter 92

Tiêu Hòa vốn cho rằng mình sẽ giấu chuyện này trong bụng cả đời, không nói ai biết.

Nhưng lúc này Tiêu Dung hỏi đến, Tiêu Hòa ngược lại có dục vọng muốn kể ra hết.

Nói thì đã sao? Chuyện hoang đường như vậy, sẽ có người tin ư?

Hoàn toàn không ai tin có được không!

Nếu không ai thèm tin, hắn còn sợ cái gì?

Kể ra dù sao cũng đỡ hơn một mình gánh chịu, dù sẽ không ai tin tưởng, dù sẽ cho đây chỉ là chuyện cười, nhưng hắn không cần dằn xuống đáy lòng, không cần thời thời khắc khắc đều hít thở không thông.

Dù chỉ thoải mái một giây đồng hồ, hắn cũng muốn hít thở chút không khí.

"Nói ra em nhất định không tin, anh đi làm một năm rưỡi, chữa bệnh cho một người không muốn tỉnh lại..."

Tiêu Hòa vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Dung càng khó coi hơn.

Cô còn gì mà không hiểu! Cô còn gì mà không rõ!

Bệnh của ông sếp mình cô biết rõ nhất!

Mẹ nó cái thiết bị kết nối với trung khu thần kinh còn do cô nghiên cứu ra chứ đâu!

Đờ mờ!

Trước đó cô còn tán dóc với đồng nghiệp, không biết là nhi đồng xúi quẩy nhà nào bị lừa trở thành vật thí nghiệm, liên tục đi chữa trị cho lão Đại.

Ai ngờ... nhi đồng xúi quẩy kia là anh già nhà mình!

Xảy ra chuyện gì a!

Đầu Tiêu Dung phát tiếng ông ông, ngay sau đó hoàn hồn lại.

"Hai năm trước, tui nhớ ông đến chỗ tui ở vài ngày hả?"

Tiêu Hòa hữu khí vô lực: "Đúng."

Tiêu Dung khóe miệng co quắp, không dằn xuống nổi lửa giận trong ngực: "Sau đó ông đụng vào máy tính của tui?"

"Có..." Đúng là do động vào cái máy tính kia, động vào thứ đồ hư hỏng kia, hắn mới gặp gỡ Phàn Thâm, mới gặp tất cả chuyện này, mới phải chịu đựng ngày tháng dài dằng dặc sống không bằng chết.

Tiêu Dung nghe đáp án, đã hoàn toàn thông suốt.

Bộ đề lúc ấy còn đang ở giai đoạn xét duyệt lần ba, cô cần theo dõi nghiên cứu thêm, sau không biết vì sao bỗng nhiên nói đã tìm được người thích hợp, có thể bắt đầu kế hoạch.

Lúc ấy Tiêu Dung không nghi ngờ gì, còn cảm thấy may mắn.

May... may cái rắm a!

Tiêu Dung tức đến nổ phổi, rồi nghĩ lại một năm rưỡi mình vất vả như cẩu, tức thì tỉnh ngộ.

Giỏi a giỏi a, bọn họ là cố ý, sợ cô biết ông anh mình là người chữa trị, nên mới liều mạng an bài việc cho cô, khiến cô không thể thoát thân, không thể gặp mặt Tiêu Hòa, cũng khiến không cách nào ngăn cản ông anh.

Ngàn tính vạn tính, không ngờ đám người kia dám đào hố đến trên đầu cô!

Nhìn nhìn bộ dạng Tiêu Hòa đáng thương không chút sinh khí, nghĩ nghĩ ông anh ăn vô số tội chịu vô số khổ, con tim vạn năm bất động của Tiêu Dung cũng xoắn thành một đoàn.

Cô phải đi giết cái đám khốn kiếp kia!

Lại dám lừa cô như vậy, dám ức hiếp Tiêu Hòa như vậy!

Tiêu Dung đứng bật dậy, Tiêu Hòa vẫn còn đang mờ mịt.

"Sao tức giận dữ vậy?"

Trong mắt Tiêu Dung không có tí men say, nhìn chằm chằm ông anh không có tiền đồ nhà mình, gặn hỏi từng chữ: "Có phải ông bị vứt bỏ không?"

Tiêu Hòa ngẩn ngơ, nhưng thực khoái hắn liền liễm mi, buồn buồn nói: "Không phải... chỉ là anh không cách nào ở bên cạnh người đó được."

Ở bên nhau rồi phải đối mặt với vĩnh viễn xa nhau, chỉ tưởng tượng thôi trái tim hắn liền đau như bị dao cắt.

Với dáng vẻ này của hắn, Tiêu Dung không tin hắn không luyến tiếc.

Cô biết rõ tính tình ông anh mình, ôn hoà nhu nhược, dễ bị chèn ép, còn đơn thuần muốn chết, phỏng chừng bị lừa tới mất hết tất cả mà vẫn còn lo lắng cho người ta.

Giận ổng không biết tranh giành, cũng hận bản thân sơ suất, làm liên luỵ Tiêu Hòa.

Tiêu Dung không thể đợi thêm một phút nào nữa, cô dẫn Tiêu Hòa về nhà, giao cho ba mẹ rồi xách túi vội vàng ra ngoài.

Tốc hành lao đến căn cứ, Tiêu Dung mới vừa đi liền trở lại, nhóm đồng nghiệp thấy đều cười hì hì chào hỏi.

Nhưng Tiêu Dung chỉ muốn đánh cái đám chướng mắt này ngã lăn quay, bất quá... đoán chừng những tên này cũng không biết chuyện, nhưng có một tên nhất định biết.

Tiêu Dung một cước đá văng cánh cửa lớn màu trắng bạc, thấy tên khốn đeo mắt kính liền tung mạnh một cú đấm: "Tần Túc! Ông giỏi lắm! Đùa giỡn xoay hai chị em chúng tôi vòng vòng, vui lắm hả!"

Khoé miệng Tần Túc chảy ra máu, nhưng anh ta không nâng tay lau, chỉ rũ mắt nhẹ giọng nói: "Cô biết rồi à?"

"Ông sắp đùa chết anh tôi rồi, tôi còn không biết sao?" Tiêu Dung nghĩ tới bộ dạng đáng thương của Tiêu Hoà, đau lòng không thôi.

Tần Túc ngẩng đầu, chau mày nói: "Tình trạng của Tiêu Hòa rất tệ sao?"

"Vô nghĩa!" Tiêu Dung rất lớn tiếng "Cả nửa năm không ra ngoài, cả nửa năm không gặp ai, gầy y như đàn bà, một đầu ngón tay cũng đâm thủng được, ông nói coi ổng có ổn không?"

Hàng mày Tần Túc nhăn càng sâu, giọng điệu có điều khó hiểu: "Nhưng... đây là lựa chọn của anh ấy, là anh ấy chủ động năn nỉ tôi, bảo tôi xoá đi ký ức của cậu chủ."

Nghe câu này, Tiêu Dung cũng ngơ ngác.

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tiêu Dung lạnh lùng nói "Kể rõ cụ thể cho tôi!"

Tần Túc quen biết Tiêu Dung đã lâu, không cần thiết gạt cô, thuật lại đầu đuôi sự việc.

"Lúc đó tôi nói với Tiêu Hoà, nếu nếu anh ấy và cậu chủ lưỡng tình tương duyệt, tôi sẽ giữ lại ký ức của cậu chủ, để họ đến với nhau như mong muốn, nhưng cuối cùng... Tiêu Hòa chọn bỏ đi, là Tiêu Hòa vứt bỏ cậu chủ..."

Tiêu Dung biết Tần Túc không cần thiết phải nói dối, nhưng cô không hiểu.

Cô hiểu tính cách ông anh nhất, rõ ràng đã động tình và hãm sâu, không thể kềm chế, sao mà cam lòng từ bỏ?

Chẳng lẽ vì ba mẹ?

Khả năng đó không cao, Tiêu Dung cũng hiểu ba mẹ mình, họ tuyệt đối không đến mức vì con trai là đồng tính luyến ái mà đuổi ổng ra khỏi nhà.

Vậy... rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Tiêu Dung nhíu mày suy nghĩ cẩn thận, Tần Túc lại nói thêm: "Gần đây trạng thái của cậu chủ không tốt lắm."

Tiêu Dung giật mình, Phàn Thâm rất quan trọng với bọn họ, Phàn Thâm xảy ra chuyện tương đương đại loạn lâm đầu.

Tiêu Dung nóng lòng hỏi: "Sao lại vậy? Không phải chữa khỏi hoàn toàn rồi à?"

Tần Túc nói: "Lúc đó tôi cũng nghĩ đã hoàn toàn chữa khỏi, nhưng xem hiện tại e là trị được phần ngọn không trị được gốc."

Họ ở trong này tranh chấp không ngừng, đột nhiên cửa phòng bật mở, một người đàn ông tây trang tinh xảo đứng ở ngoài cửa.

Tiêu Dung quay đầu nhìn ra, không giống như thường ngày chào một tiếng 'Phàn tiên sinh' mà giữ trầm mặc, mang thái độ sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nhưng Phàn Thâm liếc mắt một cái, liền biết rõ tâm tư bọn họ.

Y không nhớ nổi Tiêu Hòa , một chút ấn tượng cũng không.

Nhưng y thấy được sự lo lắng của Tần Túc, phẫn nộ của Tiêu Dung.

Trên mặt lý trí, Phàn Thâm biết mình không nên đi gặp Tiêu Hòa.

Lúc trước bản thân từ bỏ, có lẽ là vì không muốn nghe trộm nội tâm Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa bỏ đi có lẽ cũng đạt tới thống nhất với y.

Nhưng tại thời khắc này, ý niệm đang điên cuồng nảy lên trong lòng chính là: đi gặp người nọ.

Dẫu cuối cùng sẽ thất vọng, dẫu cuối cùng sẽ mất đi, nhưng vẫn nên đi gặp hắn

Một người đã trả giá vì y rất nhiều, một người vì tách khỏi y mà thương tâm đau khổ.

Về tình về lý, y nên đi gặp.

Dù là để có một kết thúc triệt để.

-Hết chapter 92-

Chapter 93

Phàn Thâm rất ghét phải ra ngoài, đặc biệt là đến các khu đông đúc náo nhiệt.

Mà xui xẻo là nhà Tiêu Hòa nằm tại khu phố cũ, có thể nói là nơi sầm uất nhất ồn ào nhất.

Từ căn cứ đi ra, sắc mặt Phàn Thâm rất khó coi, hơn nữa có xu thế càng lúc càng khó coi.

Y bị đánh thức, nhưng không còn thời thời khắc khắc muốn ngủ say tiếp nữa.

Nếu đã tỉnh, chuyện của căn cứ không thể bỏ mặc.

Thân là chỉ huy đại bản doanh của người dị năng, y không thử vứt bỏ các đồng loại của mình.

Mà thế cục trước mắt không mấy lạc quan, sau vài lần xung đột lớn, căn cứ thiệt hại nghiêm trọng, may mắn Phàn Thâm tỉnh lại quyết đoán sát phạt mau mắn, ngăn cơn sóng dữ, mới vững vàng vượt qua.

Việc này nhoáng cái đã mất nửa năm.

Phàn Thâm tĩnh dưỡng ở căn cứ, vẫn luôn cảm thấy bực dọc khó chịu.

Dù chỉ là tiếng tim đập của một người, y cũng phải không ngừng nghe vào.

Không thể cản lại, không thể nghỉ ngơi, giống như có một người nói nhiều không ngừng lải nhải bên tai ngươi, thật sự có thể bức người nổi điên.

Tuy đã ngủ một năm rưỡi, nhưng nửa năm tiếp theo, Phàn Thâm lại không ngủ được lấy một lần.

Thần kinh luôn căng chặt, y rất muốn thả lỏng, lại không tìm thấy biện pháp.

Tuy trong lòng cảm kích Tiêu Hòa , chung quy đối phương đã cứu y một mạng.

Nhưng đồng thời cũng khá bất mãn, cần gì phải cứu y chứ.

Nếu biết cảnh ngộ của y, sao không để y ngủ yên mãi mãi.

Phàn Thâm rất khinh bỉ ý định trốn tránh của bản thân, nhưng y nén không nổi.

Đại não điên cuồng hoạt động, rồi sẽ có một ngày đứt dây.

Mà hôm nay y rời khỏi căn cứ đi vào phố xá sầm uất, có thể chính là điềm báo hỏng mất.

Nhưng đã đến nơi rồi, dù sao cũng nên gặp một lần.

Tuy dọc đường đi sắc mặt không tốt, nhưng Phàn Thâm vẫn cố chống đến cửa nhà Tiêu Hòa.

Say rượu một chập làm Tiêu Hòa đau đầu chết được.

Tuy lúc uống rượu rất sảng khoái, cảm giác mơ mơ hồ hồ cũng rất tuyệt, quả thật đánh bay mọi phiền não ra sau đầu, nhưng sự trống rỗng sau khi tỉnh thật khiến người ta khó đón nhận.

Hiện thực bi quan, đầu óc đau nhức, làm tăng thêm vài phần thống khổ lên nỗi đau kim châm xát muối.

Sự tra tấn gấp bội này chỉ làm Tiêu Hòa cảm thấy... mất nhiều hơn được!

Mơ màng cả ngày, dù thế nào Tiêu Hòa cũng không ngờ, thời điểm xế chiều mở cửa, ngênh đón không phải ba mẹ, mà là người hắn cho rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại.

Trong nháy mắt đó, cả người Tiêu Hòa cứng ngắc tựa như pho tượng, hắn cho rằng mình đang nằm mơ, tiếp theo liền luống ca luống cuống.

Không phải nằm mơ, là thật.

Nhưng... hắn không nên gặp Phàn Thâm!

Hắn không thể gặp y!

Không không không... Không thể nghĩ vậy, nghĩ vậy Phàn Thâm sẽ nghe được, Phàn Thâm sẽ hiểu lầm.

Nhưng y sẽ nghe được hết thôi...

Hắn... Hắn...

Đầu óc Tiêu Hòa hỗn loạn, tâm tư rối như mớ bòng bong, hoàn toàn tìm không thấy thân dây.

Hắn cố gắng suy nghĩ đơn giản, không cần nghĩ nhiều, nhưng khống chế không được, cảm xúc tiêu cực cứ mãnh liệt trào ra, làm Tiêu Hòa càng thêm bi quan càng thêm tuyệt vọng càng thêm không biết làm gì.

Đúng lúc này, âm thanh của ba Tiêu vang lên: "Vị này là...?"

Ông vừa về đến liền thấy có khách đứng ngăn ở cửa, có chút kinh ngạc.

Tiêu Dung thấy ba mình, vội giới thiệu: "Ba, vị này là sếp của con, đến đây thăm nhà chúng ta, không có gì đâu."

Ba Tiêu vừa nghe là cấp trên của con gái, liền bật mode khẩn trương, vội vã chào hỏi Phàn Thâm.

Nhưng Phàn Thâm cứ ngơ ngác, không động đậy chút nào.

Y mãi nhìn Tiêu Hòa, mắt không chớp lấy một cái.

Tiêu Dung đi theo Phàn Thâm phải được bốn năm năm rồi, chưa từng thấy người đàn ông vững như Thái sơn này thất thố như thế bao giờ.

Đó là nét cảm xúc khó diễn tả, cực lực áp chế sự mừng rỡ như điên, liều mạng ức chế xúc động, thậm chí là sợ hãi, sợ sự việc trước mắt không phải thật, khiến người đàn ông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net