Chương 19:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lúc đó rồi tính ha, mà cô không phải thức ăn hảo hạng gì nên tôi cũng không có hứng. Ngủ đi"Nhìn cô một lượt

"Gớm, thử chưa mà biết. Không khéo thức ăn tầm thường như tôi đây thử lại không muốn nhả ấy chứ" Đá đểu

"Bộ cô đang khiêu khích sao, tôi cũng không ngại ăn món tầm thường đâu" Lết tới gần.

"Đồ điên, anh đúng là động vật ăn tạp. Cất cái mặt sang lãnh thổ của anh đi" Lấy gối đẩy đầu hắn. 

Hắn nằm xuống, nhắm mắt. Cô nằm bên khèo tay hắn: " Ê"

"Gì"

"Ngủ thiệt hả"

"Lên giường  không ngủ thì làm gì. Nằm yên đi cẩn thận động vật ăn tạp này chồm qua đấy"

"Đầu óc anh được cấu tạo từ vật liệu gì thế. Đồ háo sắc. Muốn chết thì cứ thử" Háy

Đang háy thì cười thân thiện: "Cả ngày tôi nằm đây mãi, với lại tôi chưa buồn ngủ , tôi thức mà anh ngủ thì tôi biết nói chuyện với ai. Nên mở mắt ra buôn dưa đi"

Hắn mở mắt thiệt, nhìn: " Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

"Không biết, chỉ biết là chưa qua ngày nên còn sớm. Anh mà ngủ lập tức tôi đá anh xuống giường. Đảm bảo sáng mai có bác sĩ khoa xương sườn chào đón anh tại bệnh viện" Cười 

Hắn để tay lên gối, xoay người về phía cô: "Cô đau mà cô lẻo mép nhỉ. Y chang mấy bà bán cá"

"Giờ mới biết à. Anh không nhớ lúc đi thử váy cưới tôi chỉnh anh như thế nào sao"

"Nhìn cô yếu ớt mỏng manh mà phun ra mấy câu làm tôi muốn hộc máu "

"Ai bảo anh gây sự trước đấy chứ, nhìn cái bản mặt anh hôm xem mặt với hôm thử áo cưới là tôi muốn đấm. Anh không biết hôm xem mắt anh ngồi đó mặt hách dịch thế nào đâu"

"Cô thì hay lắm chắc, nhìn cô là tôi biết cô mấy mặt, trước mặt họ cô giả nai nết na thấy ớn. Đấy nhìn cô bây giờ đi lòi cái bộ mặt ra rồi đấy" Nhìn

"Đối với người khác tôi luôn luôn hiền nhá, Còn đối với kẻ xấu xa như anh tôi hiền không nổi. Hôm thử áo cưới anh thử nhớ lại  xem coi anh nói cái gì" Liếc

"Cô cũng thử nhớ lại xem coi cô nói cái gì" 

"Anh nói gì thì tôi cũng đáp lễ lại anh như vậy thôi".

"Vậy thì coi như huề"

"Huề cái đầu nhà anh, tại anh toàn gây sự trước chứ bộ" 

"Mà từ lúc đó đến bây giờ cô luôn coi tôi là kẻ xấu xa à"

"Ban đầu nhìn anh từ đầu tới cuối, từ cuối lên đầu anh xấu toàn bộ, không có cái gì gọi là ưu điểm ngoài cái mặt cũng ưa nhìn. Nhưng cái tính đào hoa bộ lộ rõ hết trên mặt. Nhìn anh tôi ngán chết"cười 

"Tiếp, chỉ mới ban đầu mà, phần sau nữa"

"Ờ thì sau này nhận ra anh cũng có một vài ưu điểm. Như không phải giám đốc bù nhìn, hay như hôm nay không biết anh đứt mấy dây thần kinh mà quay 360 độ chẳng hạn"Cười

"Cô khen mà cũng có chửi cho được"

"Chuyện, còn anh chắc cũng không ưa gì tôi ha"

"Không hẳn vậy" 

"Thật sao" Không thấy hắn trả lời, quay ra thì thấy hắn đã ngủ.

Anh ta không sợ bị đá xuống giường hay sao nhỉ. Nhìn đồng hồ đã hai giờ sáng.Lúc nói chuyện thấy mắt hắn líu lo rồi, mà vẫn gắng nói. Thử xem hắn trụ được bao lâu. Ai ngờ cũng trụ được hai tiếng. Thầm nghĩ anh ta cũng có nhiều ưu điểm đấy chứ. Nhìn xuống tay hắn, chợt nhớ là tay hắn bị bỏng. Cô xuống giường lấy thuốc. Rồi tới giường bôi cho hắn. Xong xuôi cô cũng tiến vào mộng đẹp.

---------------------------------------------

  Do ngủ muộn nên bảy rưỡi sáng cô thức dậy thì hắn vẫn còn ngủ. Nhẹ nhàng  đi xuống lầu lấy nước uống. Quản gia thấy cô xuống: " Cô dậy rồi à, cảm thấy khỏe hơn chưa"

" Dạ cháu đỡ nhiều rồi dì, hôm nay đi làm được rồi"

" Sao giọng cô khàn thế, để tôi lấy chanh trộn đường cho cô ngậm nhé" Quản gia nói

"Vậy phiền dì" Cô đi tới rót nước uống.

"Tôi thấy hôm qua cậu chủ rất lo cho cô đấy. Cậu chủ nhìn lông bông nhưng không hẳn là xấu đâu.Hôm qua thấy cô nằm bất động cậu quýnh cả lên" Bà cười

Cô lặng im, không đáp. Bà quản gia nói tiếp: " À, hôm qua lúc cô chưa tỉnh, đút thuốc trào ra hết nên cậu dùng miệng mớm cho cô đấy"

Đang uống nước thì cô phọt ra hết. Ho sặc sụa: " Gì, anh ta dùng miệng cho tôi uống thuốc?"

" Vâng"

" Lúc đó có chắc bà à?"

Có cả mấy người làm và cả bảo vệ nữa.Nghe vậy cô đặt cốc xuống, đi lên lầu:" Tên khốn kiếp nhà anh, từ một việc mà anh có ba tội danh, anh mà còn ngủ cẩn thận tôi tạt axit"

Mở cửa đi vào thì đụng vào đầu hắn. Mắt cô nổi đom đóm, ôm đầu: " Mắt anh bị mù à, không biết tránh à"

"Cô tự đụng vào tôi, la làng cái gì" Mới đánh răng xong đi ra thì cô hùng hổ bước vào làm hắn tránh không kịp.

"Đồ biến thái, ai cho anh dùng miệng đút thuốc cho tôi. Anh không có cách nào văn minh hơn à. Tôi đau mà anh còn dám lợi dụng , anh có biết làm như vậy là nước bọt của anh trôi vào miệng tôi luôn không. Còn nữa lúc đó cả đống người đứng đó, ai cũng thấy hết rồi. Anh làm tôi tức chết mà, chổi lông gà ở đâu. Để tôi quất cho anh chừa, để coi lần sau anh có dám tái phạm" Sấn tới đập nơi ngực hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net