Chương 26:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn từ trong đi ra thấy ả thì hơi ngạc nhiên, ả chạy tới kéo hắn ngồi cạnh : "Không phiền khi em dùng bữa chung chứ"

Cô đang ăn nghe ả nói vậy thì bĩu môi, đã ngồi rồi còn bày đặt hỏi. Chưa thấy ai vừa mặt dày vừa giả tạo như cô ta.Nghe ả nói hắn nhìn về phía cô, còn cô không thấy hắn đáp thì ngẩng đầu lên. Mời cô đi ăn mà thành ra thế nên thấy khó xử chứ gì, cô nghiến răng: "Anh không nghe cô ta hỏi à? Nhìn tôi làm gì"

Hắn cười như không cười: "Bữa ăn này cô trả tiền, thì tất nhiên tôi phải hỏi ý cô chứ"

Cô cười: "Vậy cũng được" Quay ra nhìn ả: "Không ngại khi vợ bồ cô trả tiền chứ"

Ả mặt đen nay còn đen hơn, mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô nhưng không làm gì được: "Ồ vậy sao được, bữa ăn nay để tôi mời"

"Tùy cô" Cô đáp

Ả hống hếch ra oai kêu tận mười mấy món làm mấy bàn khác phải ngoái lại nhìn. Cô hết nói nổi, bỗng có tiếng vang lên: "Kêu nhiều như vậy nhớ ăn cho hết kẻo lại phí tiền của ba mẹ, chứ bạn tôi không thể ăn giùm cô đâu. Ăn từ từ thôi kẻo mắc cổ chết không kịp ngáp bây giờ"

Cô ngạc nhiên nhìn Cẩm Mân: "Ơ, mày làm gì ở đây?"

"Công ty tao tổ chức đi ăn, lúc đi ra thì thấy mày. Mà mày cũng từ bi phết ấy, ngồi ăn với tình địch mà cũng thoải mái gớm. Chắc cũng không phiền khi tao ngồi chung đâu nhỉ"

Hôm ni là ngày gì vậy trời, chắc là ngày xum họp người quen. Một Ái Lan đã đau đầu rồi, thêm một Cẩm Mân nóng tính nữa đảm bảo hai người này làm sập tiệm họ luôn.

"Cứ tự nhiên" Hắn đáp

"Chào anh, em là bạn của băng. Ngày cưới em cũng có mặt anh còn nhớ chứ"

"Ừ, còn nhớ"

Cẩm Mân quay ra nhìn ả với ánh mắt đầy kì thị: "Chào cô, chúng ta đã từng nói chuyện cô còn nhớ chứ"

Hắn thắc mắc hai người có quen biết gì mà gặp mặt. Ả tưởng Cẩm Mân giả bộ trước mặt hắn để gây thiện cảm nên gật đầu. Còn cô thì ôi thôi, ngày hai người này chạm mặt là lúc ở phòng cưới.

Cẩm Mân nói to làm mấy bàn kia đều nghe thấy: "Cô không biết đâu ngày bạn tôi lên xe hoa tôi rất rất ấn tượng với cô. Ở trong phòng cưới ấy, nhớ rồi chứ?"

Không đợi ả chen miệng vào: "Lúc tiệc tan tôi có mở camera xem lại lúc bạn tôi và cô ở trong phòng. Xem xong tôi quyết định sẽ có ngày tôi tìm cô ôn lại chuyện cũ. Tiếc mục của cô quá đặc sắc, tên gì nhỉ? à Người Tình Đi Dạy Đời Cô Dâu"

Cẩm Mân quay ra nhìn hắn: "Anh không biết đâu, hôm đó cô ta đi đôi giày kêu lạch cạch vào phòng cô dâu khoe mình là người mỗi đêm môi hôn tay ấm chung giường với chú rể. Và oai phong lẫm liệt chờ xem cuộc hôn nhân kéo dài bao lâu, chờ đến ngày cô dâu nhục nhã bị đuổi. Mặt hống hếch dễ sợ luôn"

Ả mặt xanh lét, chỉ chỉ: "Cô nói láo đừng bịa đặt"

Mặc kệ ả Cẩm Mân nói tiếp: "Anh thử đặt vào vị trí của bạn tôi ngày đó mà xem nếu anh là bạn tôi chắc cũng không cười nói, vui tươi phấn khởi cho nổi. Cuộc hôn nhân này vốn dĩ bạn tôi cũng không muốn nếu anh có trách thì hãy trách bậc cha mẹ đã ép buộc các người và hãy trách chính anh. Mặc dù cuộc hôn nhân này bị ép buộc nhưng anh không thiệt, mà chỉ có duy nhất bạn tôi thiệt thòi. Khác hơn trước là bây giờ trên danh nghĩa anh có thêm người vợ chứ cũng chắng mất mát cái gì. Bạn tôi chỉ mới hai mấy mà thôi, đáng ra tuổi này phải cùng người mình yêu hẹn hò cùng nhau nắm tay đi khắp nơi lưu lại những kỉ niệm. Chứ không phải ngồi đây để sắm vai vợ trên danh nghĩa của anh. Nếu anh muốn bạn tôi cùng anh đi tiếp tới con đường phía trước thì hãy vất từ trên danh nghĩa vào sọt rác cho tôi. Và đá cô bồ ngay và liền. Trong tình yêu chỉ có hai chứ không có ba. Còn đã không có ý gì anh giải quyết như thế nào thì tùy. Nhưng đừng để bạn tôi lỡ mất cái gọi là "Thanh Xuân" vì anh"

Ả méo mặt: "Cô nói cái quái gì vậy, anh à đừng tin những lời cô ta nói. Anh biết mà em không phải người như vậy"

Cẩm Mân đập bàn: "Cô nghĩ cô tốt lắm à, đồ đi giựt chồng người khác mà không biết ngại"

"Rõ ràng là tôi đến trước"

"Đến trước hay đến sau thì có ý nghĩa gì? Cái quan trọng bây giờ trên giấy tờ bạn tôi mới là danh chính ngôn thuận. Đừng tưởng tôi cáo tội cô mà không có căn cứ trong tay, xin thưa hãy xem cho rõ đây" Cẩm Mân đưa video lưu lại đoạn trong phòng cưới cho hắn xem

Mới được mấy giây thì ả cầm ném cái choang, hung tợn quay ra nhìn cô: "Lừa gạt rõ ràng đây không phải là tôi. Là cô bắt tay với Cẩm Mân bạn cô thuê người về quay để vu khống tôi chứ gì" Tiện thể ả cầm cốc nước tạt vào mặt cô

Thấy Tuyết Băng bị tạt nước máu nóng trong người Cẩm Mân nổi lên,  mấy dĩa thức ăn trên bàn cầm lên ném ả tới tấp. Ả cũng không phải vừa cầm ném lại, thậm chí nắm tóc mà kéo mà lôi. Đã nóng lại càng nóng Cẩm Mân kéo giật ngược tóc ả lên,  cầm thức ăn nào là cá, rau, thịt sơn hào hải vị gì cũng nhét một lần vào miệng ả: "Cô diễn cũng giỏi lắm, cô nên đi làm diễn viên đóng vai phụ độc ác, nham hiểm chứ vai chính hiền lành nết na không xứng với thể loại như cô đâu. Đã sai mà không biết sửa. Cô chối nữa chứ gì, không cho cô bài học thì Cẩm Mân tôi đây không phải là người. Nhà giàu lắm phải không, vậy thì cách ăn phải đặc biệt. Để tôi dạy cho cô" Cẩm Mân nhét thức ăn tới tấp, ả nôn ra cô lại nhét vào.Chân thì đá qua đá lại. Mấy bàn kia thì hô hào: "Đánh cho con bồ kia lộ bộ mặt thật luôn đi, người đâu mà diễn sâu quá"

"Hai người dừng tay lại ngay" Hắn và cô đồng thanh.

Hắn đi tới kéo ả ra, còn cô đi tới kéo Cẩm Mân. Hai người vẫn chưa vừa dãy dụa chạy tới xô xát tiếp. Cô hét: "Tôi bảo hai người dừng lại ngay cho tôi, nghe gì chưa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net