Chương 68:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đáp xuống sân bay cô điện hắn nhưng máy vẫn thuê bao, điện đến công ty thì thư ký bảo mấy ngày nay hắn không đi làm. Cô hỏi: "Ngày hôm qua không có luôn à"

"Dạ không"

Cô ngờ ngợ: "Cho chị hỏi gần công ty có việc gì không? Như hôm qua chẳng hạn"

"Thời gian gần đây công ty vẫn hoạt động bình thường chị"

Cô nắm chặt tay: "Được rồi, chị cảm ơn nhé"

Thời gian này cô có nên tin những gì hắn nói? Lại một lần nữa anh ta lại dối cô. Gạt mọi chuyện sang bên, bây giờ sức khỏe của con là quan trọng nhất, cô trở nên rối bời không biết phải tìm hắn ở đâu. Về nhà ba mẹ hắn trước vậy, cô điện về nhà. Người làm bắt máy, cô hỏi: "Ba mẹ có ở nhà không chị"

"Có thưa cô, cả cậu chủ cũng ở đây"

"Tôi biết rồi, đừng nói với ai tôi điện nhé"

Cúp máy cô lập tức bắt taxi về ngoại ô, hai tiếng ngồi xe người cô mệt rã rời. Cô bấm chuông cổng, người làm ra mở. Từ xa thấy cô, hắn bảo Ái Lan tránh mặt đi một lúc, tình hình hiện tại hắn  không dám nói với cô. Ả bình thản: "Tại sao em phải tránh mặt, đằng nào cô ta cũng biết"

"Cô...cô"

Mẹ hắn bảo: "Cô nên tránh mặt thì hơn"

"Con cứ ngồi đây đấy" 

"Con về rồi ạ" Tiếng nói cô từ xa vọng lại

Vào nhà thấy sự hiện diện của Ái Lan cô nhíu mày: "Có khách hả mẹ"

Ả lên tiếng làm như mình là chủ nhà: "Tuyết Băng đi chơi về rồi à, Ngô Đình sao anh còn đứng thẫn thờ ra đó làm gì, lại xách vali cho Tuyết Băng kìa, cô ấy đi đường xa chắc mệt rồi"

Hắn cũng máy móc lại xách đồ, cô lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì vậy ba mẹ"

Không ai trả lời, cô ngước nhìn hắn: "Anh nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn cũng im re, Ái Lan lên tiếng: "Chuyện là vì"

Cô ngắt lời ả: "Câm miệng, tôi không hỏi cô"

"Anh có chịu nói không, đừng để em nổi điên. Sức chịu đựng cũng có giới hạn"

Hắn nắm tay cô: "Em nhớ bình tĩnh"

"Nói nhanh lên" 

"Ái Lan đã có thai"

Cô chết điếng không tin đây là sự thật: "Cô ta có thai thì có liên quan gì đến anh"

"Cô ta có thai từ tối hôm đó" 

Cô hất tay hắn ra, bình tĩnh hỏi: "Là con của anh?"

"Có lẽ vậy, xin lỗi anh cũng không muốn vậy"

Cô bất lực đến nỗi giọng khàn đặc: "Em không muốn nghe anh xin lỗi nữa"

Ái Lan lên tiếng: "Cô tưởng mình quý giá lắm à, cô cũng không kém gì Ngô Đình đâu. Cô cũng ăn nằm với Jane không phải sao? Còn bày đặt tỏ ra lương thiện"

Mặc dù cũng thấy vợ mình thân thiết với Jane, nhưng cũng không đến mức phải như vậy. Hắn quát ả: "Cô im đi, đừng ăn nói hồ đồ nữa"

Ba hắn lên tiếng nhìn hắn và ả: "Làm loạn còn chưa đủ sao"

"Điều con nói là sự thật, con có bằng chứng" Ả bôm bốp

Cô nghiến răng: "Đừng có mà trơ trẽn đến mức như vậy, có con với chồng tôi còn chưa đủ à? Cô lại muốn giở trò gì nữa"

Ả đứng đối mặt với cô gằn giọng: "Điều tôi nói là sự thật, trong lòng cô chắc rõ"

Ả nói: "Con có video cô ta ăn nằm với Jane"

Nói rồi ả giơ lên đặt lên bàn bắt đầu mở lên, trong đó quả thật là hình ảnh mặt cô và Jane dây dưa với nhau

Cô đơ người tại sao mình không làm những chuyện đó mà người trong hình lại giống cô đến như vậy.Cô đoán một là ghép hình hoặc với gia sản giàu kếch xù như ả thì thuê người nào đó phẫu thuật khuôn mặt giống cô thì quá dễ dàng. Chưa từng nghĩ đến ả lại ra tay độc ác đến như vậy. Cô nhìn ả: "Cô cũng là phụ nữ không phải sao? Cho dù cô vì giành một người đàn ông thì cũng không cần phải đối với tôi thâm hiểm mức đó chứ"

Cẩm Mân không biết đã tới từ bao lâu: "Không ngờ có người lại có thể ăn nằm với chồng sắp cưới của bạn thân"

"Đến mày mà không tin tao sao?" Cô ngạc nhiên lay người Cẩm Mân

Cẩm Mân né cô ra: "Người trong video giống cô như hai giọt nước, cô bảo tôi phải tin cô sao chứ"

"Thật sự người đó không phải tao mà" Cô vội giải thích, không muốn cho Cẩm Mân hiểu lầm

Cẩm Mân quát: "Vậy người trong đó là chị em sinh đôi với cô chăng? Đủ rồi, cô thật ghê tởm. Từ giờ tình nghĩa bạn bè giữa chúng ta đến đây kết thúc"

  "Tôi đối với Tuyết Băng quả thật căm ghét, nhưng tôi không tài giỏi đến mức có thể biến hóa hình dạng cô ta" Ả thêm dầu vào lửa

Máu điên cô nổi lên không tự chủ tát cho ả hai cái: "Câm miệng thối của cô lại ngay"

Ả theo đà mà giả ngã xuống ghế, cô cúi xuống lay người ả:"Mau giải thích cho tôi"

Hắn đi tới kéo cô ra: "Đủ rồi, cô ta đang có thai"

"Người trong đó không phải là em" Cô nhìn hắn

Hắn không đáp, cô hỏi: "Chẳng lẽ anh không tin em sao"

"Đến cả bạn thân mà còn không tin cô nữa là" Mẹ hắn nói

Cô không ngại giải thích: "Từ trước đến giờ mẹ biết con không phải là người như vậy mà"

"Lòng người thay đổi ai mà biết được" Ba hắn nói

Ả ngồi đó hưởng thụ ăn trái cây, cô điên tiết lấy guốc ném vào đầu ả: "Cô có chịu giải thích với mọi người không, cô mà không giải thích tôi sẽ giết chết cô"

Cô đi tới nhưng chưa làm gì ả thì hai ông bà và hắn đã đẩy cô ra, hắn quát: "Cô ta đang mang thai, không nghe tôi nói gì à"

"Anh cứ ngồi đó mà nâng niu đứa con ngoài giá thú của anh như báu vật đi, chẳng lẽ David không phải con anh à, có biết những lúc anh léng phéng với ả để tạo ra đứa con nghiệt chủng này thì David mong anh về nhà biết bao, những lúc anh đi ăn tối cười nói cùng với ả thì mẹ con tôi chín giờ đêm vẫn chờ cơm anh đấy. Thậm chí lúc ăn David còn bảo nhớ chừa phần cho ba. Anh có biết lúc đó tôi xót như thế nào không. Nhiều lúc vì con mà tôi phải nói với con là ba bận việc chưa về được trong khi anh đang hưởng thụ cuộc sống bên ngoài" Cô chỉ vào mặt hắn mắng xối xả

Hắn đáp tỉnh bơ: "Ai mà biết David có phải là con tôi hay không, nhớ không lầm lúc ở Paris cô đã quen Jane rồi"

"Đồ khốn" Cô dùng hết sức mà cho hắn cái tát nhớ đời

Chuẩn bị cho hắn thêm cái nữa, hắn giữ chặt tay cô: "Tôi nói không đúng sao, à mà trong video cô gợi cảm lắm đấy"

"Ly hôn đi, anh chán cơm muốn phở thì tôi thành toàn cho, loại đàn ông cặn bã như anh thì chỉ xứng với Ái Lan thôi, đi mà hầu hạ bà vợ tương lai và đứa con trong bụng cô ta đi, mẹ con tôi không ham của báu như anh" Cô mệt lắm rồi, muốn kết thúc chuyện này cho nhanh. Bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về với con.

Hắn nghiến răng: "Ly hôn để cô công khai với Jane à, ngồi đó mà nằm mơ đi"

Chợt nhớ ra cô cần hắn và ba mẹ hắn đi xét nghiệm để ghép tủy. Sự việc Ái Lan bày ra giờ cô có giải thích cũng thế thôi, nhìn hắn: "Cứ cho tôi léng phéng với Jane đi, coi như anh và tôi huề nhau"

Định nói tiếp thì mẹ hắn đã lấy cốc ném cô, khiến má cô có mấy vết xước: "Giờ cô mới chịu nhận à, đồ bỉ ổi mau cút khỏi nhà tôi"

"Con giải thích mẹ có tin không? Ngô Đình ăn nằm với người khác thậm chí còn để người ta mang bầu. Vậy tại sao con không được? Dẹp qua chuyện này đi, David đang ở bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán bị bệnh máu trắng, hiện giờ việc cấp bách đang cần tìm tủy phù hợp để ghép" Cô nổi cơn thịnh nộ

  "Mà con xét nghiệm không phù hợp, nên cần ba người phải đến bệnh viện kiểm tra một chuyến"  Cô cố gắng đứng vững

Mặt hắn khẽ chuyển động nhưng vẫn không nói gì. Ba mẹ hắn lên tiếng: "Nó đâu phải con của Ngô Đình, giờ có đi xét nghiệm cũng vậy thôi, không phù hợp đâu. Cô nên đi tìm Jane thì hơn"

Cô không hiểu nổi: "Ba mẹ sao có thể vô lý đến vậy chứ. Thà cho hiểu nhầm con với Jane đi, đây David nó ra đời từ sáu năm trước rồi"

"Không phải Ngô Đình nói cô và Jane quen nhau lâu rồi à" Giọng mẹ hắn lạnh tanh

Cô nhìn hắn, lay người hắn: "Anh đừng có nhẫn tâm đến vậy chứ"

"Kiểm tra ADN đi" Hắn thỏa hiệp

Cô nói: "Không được, hiện tại con rất yếu. Anh cũng biết là con bị bệnh máu trắng mà, nói thẳng ra là ung thư giai đoạn cuối đấy. Chỉ cần anh xét nghiệm để xem tủy có phù hợp với anh không thôi, việc đó khó với anh lắm sao?"

"Không kiểm tra ADN thì không có chuyện ghép tủy gì ở đây"

Cô đấm hắn: "Đồ tồi, tôi thật muốn bóp cổ anh cho đến chết. Anh là người cha khốn nạn nhất mà tôi biết"

Hắn hất cô ra, vì lực hắn khá mạnh nên cô bổ lăn quay từ bậc thềm xuống. Cô đau đến nỗi mà không thể ngồi dậy được, bụng cô chợt cảm thấy đau nhói. Người làm kêu thất thanh: "Á, dưới chân cô chủ nhiều máu quá"

Ái Lan mắng: "Cô ta ăn nằm với người khác mà các người còn kêu cô chủ à"

Không dậy được nên cô với tay xuống dưới, tay cô toàn là máu. Hắn định đi tới để đỡ cô nhưng bị Ái Lan giữ lại: "Mặc kệ cô ta, hãy nhớ lại video cô ta ân ái với Jane"

Hắn đứng im không nhúc nhích, từ lúc cô biết mình chảy nhiều máu linh tính cho biết điều chẳng lành, có thể cô lại có con với tên khốn Ngô Đình mất rồi. Cô cắn chặt răng với tay lấy điện thoại gọi cấp cứu, bất lực đến nỗi mà hai hàng nước mắt cô chảy dài. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net